Bạch Bào Tổng Quản

Chương 377: Chương 377: Lá bài tẩy




An vương đang tỉnh lại, ánh mắt lấp lánh.

Bên người hắn là Tống vương phi và Tiết vương phi, Hư Ninh cũng ở đó, nhưng bị mọi người quên đi theo bản năng.

- Xin chào Vương gia!

Mạnh Chấp vừa đen vừa gầy, vẻ mặt rất phong trần, giống như vừa mới đi một chặn đường rất xa vậy.

An vương lạnh nhạt nói:

- Đã tìm được người tới chưa?

- Không phụ điện hạ nhờ vả, đã tìm được về!

Mạnh Chấp bỗng cảm thấy phấn chấn, ôm quyền nói:

- Đang ở bên ngoài!

- Được, để bọn họ đi vào di!

Ánh mắt của An vương đột nhiên sáng sủa hơn một phần, trầm giọng nói.

- Vâng.

Mạnh Chấp ôm quyền lùi về phía sau.

Tống vương phi và Tiết vương phi kinh ngạc nhìn về phía An vương.

An vương lạnh nhạt mỉm cười:

- Bản vương vẫn ẩn nhẫn, thế nhưng vẫn làm việc, hiện tại rốt cuộc đã không cần nhẫn cơn giận này nữa!

- Vương gia tìm được người nào đến vậy?

Tiết Ngưng Ngọc hỏi.

- Cao thủ hàng đầu.

An vương có chút hưng phấn nói:

- Trong phủ có bọn họ thì sẽ không sợ người của lão Cửu nữa!

- Thật sự lợi hại như vậy sao?

Tiết Ngưng Ngọc bán tín bán nghi.

Nàng biết cao thủ như vậy rất khó tìm, khắp thiên hạ không có mấy người, hơn nữa người như vậy bình thường sẽ nhàn vân dã hạc không bị gò bó, không thể bị Vương phủ mời chào cho được.

An vương mỉm cười.

- Xin chào Vương gia!

Ba người theo Mạnh Chấp bước vào thư phòng, ôm quyền trầm giọng nói.

Tiết Ngưng Ngọc đánh giá ba người này.

Tướng mạo của ba người đều không tầm thường, hai người suất khí, một anh khí, ánh mắt sắc bén bức người.

An vương thu lại tâm ý hưng phấn, hững hờ quét mắt nhìn ba người một chút, khẽ gật đầu nói:

- Liễu Tinh.

- Có!

Một thanh niên tuấn mỹ tiến lên phía trước một bước, trầm giọng ôm quyền nói:

- Xin chào Vương gia!

- Hương Phi Tuyết.

An vương nói.

Một thanh niên tuấn mỹ khác tay cầm quạt giấy, khẽ phe phẩy hai lần lại thu về, mỉm cười ôm quyền:

- Hương Phi Tuyết bái kiến Vương gia.

- Hoắc Vũ Hạo.

An vương khẽ gật đầu, nhìn về phía người cuối cùng.

Hoắc Vũ Hạo khí khái anh hùng hừng hực, vẻ mặt lãnh ngạo, chỉ ôm quyền một cái, không lên tiếng.

- Rất tốt, bản vương ngưỡng mộ các ngươi đã lâu, cuối cùng cũng coi như các ngươi đã đến!

An vương ôn hòa gật đầu. Giống như rất là khách sáo, kỳ thực cũng không để ý bọn họ vậy, hắn lại từ tốn nói:

- Đêm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta sẽ đưa tin với Trịnh Lập Đức. Đưa vào hàng ngũ hộ vệ, các ngươi nghe theo hắn dặn dò!

- Vâng.

Ba người ôm quyền.

An vương lạnh nhạt nói:

- Tuy võ công của Trịnh Lập Đức thua kém các ngươi một bậc, nhưng kinh nghiệm phong phú, đối với các Vương phủ và Thần Đô lại nắm rõ như lòng bàn tay, các ngươi không thể cậy tài khinh người mà lơ là hắn. Bằng không, nếu phạm vào sai lầm lớn, bản vương cũng chỉ có thể chảy nước mắt chém người, tuyệt đối không nương tình... Khi đó đừng trách bản vương không nói trước!

- Vâng.

Ba người lẫm liệt ôm quyền.

Tuy dáng vẻ của An vương lúc này nhìn như bệnh tật triền miên, nhưng quyền thế kinh người, tu vi ba người đủ thâm hậu, thế nhưng nếu thực sự chọc giận An vương, sợ rằng sẽ không chiếm được lợi ích gì cả, huống hồ bọn hắn cũng có chỗ phải cầu An vương.

An vương vung vung tay, ra hiệu cho bọn họ lui ra.

Mạnh Chấp dẫn theo ba người lui ra khỏi thư phòng, tự mình thu xếp.

Hắn biết Vương gia rất coi trọng đối với ba người này, ở bề ngoài Vương gia ra vẻ thất lễ, thế nhưng mình không thể thất lễ thật.

- Vương gia, ba người bọn hắn có thể được không?

Tiết Ngưng Ngọc nhíu mày nói:

- Đều rất trẻ đó!

An vương lạnh nhạt nói:

- Đều là thiên tài khó gặp.

- Nếu Vương gia đã tín nhiệm, vậy chúng ta cũng có thể thở ra một hơi, không sợ Thành vương trở lại gây sự nữa!

Tống Lưu Ảnh gật đầu nói:

- Vương gia, chỉ có điều xem ra ba người này không dễ dàng điều động được như vậy.

- Không sao.

An vương mỉm cười nói:

- Bọn họ khát vọng vinh hoa phú quý, ta có thể cho bọn họ, tự nhiên bọn họ sẽ phải nghe lời.

- Được...

Nhị nữ không hoài nghi nữa. Nhưng trong lòng lại bán tín bán nghi.

Người có thể cho bọn họ vinh hoa phú quý có rất nhiều, mấy Đại hoàng tử cũng có thể, bọn họ cần gì phải cống hiến cho An vương? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Đại tổng quản đáng tin hơn. Đáng tiếc Vương gia bởi vì cừu oán mà không tin dùng Đại tổng quản.



Lúc sáng sớm, Sở Ly mang theo Tiêu Thi trở lại Thiên Xu Viện.

Tiêu Thi trở lại chuyến này, cả người đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, nàng có thể trở về nhà bất cứ lúc nào, cũng không cần nhớ nhà như vậy nữa.

Sở Ly vừa mới ra khỏi phòng thì Tuyết Lăng đã đi tới.

Sở Ly liếc nhìn nàng một cái. Tuyết Lăng chu đôi môi đỏ thắm.

Hai người đi tới đình viện của Sở Ly.

- Công tử, tối hôm qua An vương đã tìm được ba vị cao thủ hàng đầu về.

Tuyết Lăng thấp giọng nói:

- Liễu Tinh, Hương Phi Tuyết, Hoắc Vũ Hạo, đều là thanh niên thiên tài.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Ngươi đã gặp qua sao?

Tuyết Lăng lắc đầu:

- Ba người bọn hắn dùng để đối phó với Thành vương, nhưng ta đoán, người đầu tiên bọn hắn muốn đối phó chính là công tử.

Sở Ly gật gù.

Quả nhiên lại tìm được người về, ba cao thủ này là người mà An vương đã bỏ ra cái giá rất lớn, đồng ý rất nhiều chỗ tốt, thậm chí còn lấy tuyệt học bí truyền cấm cung ra để đánh đổi mời chào bọn họ, chính là vì muốn đối phó với mình.

Ngày hôm qua Hư Ninh không ở đó cho nên hắn đã nhìn thấy suy nghĩ của An vương.

- Công tử, nếu An vương tìm bọn họ, nhất định đã cảm thấy chắc chắn rồi.

Tuyết Lăng thấp giọng nói:

- Công tử phải cẩn thận ba tên này!

- Hừm, ta biết rồi.

Sở Ly cười gật đầu:

- Tiến triển của ngươi không tồi, có thể tìm hiểu được tin tức này!

Tuyết Lăng mở miệng khẽ cười một tiếng:

- Tất cả đều là công lao của công tử.

Bây giờ ở trong Vương phủ, Sở Ly rất được mọi người ủng hộ, trong lòng các hộ vệ, thị vệ, thị nữ đối với hắn đều rất cảm kích, có tin tức gì bất lợi cho hắn thì bọn họ sẽ lập tức truyền tới đây. Nàng không cần phí quá nhiều tâm lực để kéo xúc tu ra mỗi một ngóc ngách của Vương phủ.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Có người tới đây, đi xem xem.

Hai người trở lại Thiên Xu Viện, Tuyết Lăng đi vào phòng.

Sở Ly mới vừa ngồi vào cái bàn đá bên cạnh, dưới gốc mai thì Mạnh Chấp đã dẫn ba người tới đây.

Sở Ly quét mắt một chút, đều là khuôn mặt mới, có lẽ chính là ba thanh niên thiên tài mới tới kia.

- Xin chào Đại tổng quản.

Mạnh Chấp ôm quyền mỉm cười.

Sở Ly vung vung tay:

- Ta đã không còn là Đại tổng quản nữa, Vương gia lại có dặn dò gì vậy?

- Ba vị này là cao thủ do Vương gia mời tới.

Mạnh Chấp mỉm cười nói:

- Vương gia không yên lòng về an nguy của Tiêu vương phi, cho nên mới phái bọn họ tới đây làm hộ vệ, bảo đảm Tiêu vương phi không bị một chút thương tổn nào!

Sở Ly gật đầu, từ tốn nói:

- Ta thay Vương Phi cảm ơn Vương gia, Vương gia có tâm, ba vị này là?

- Liễu Tinh, Hương Phi Tuyết, Hoắc Vũ Hạo.

Mạnh Chấp phân biệt giới thiệu:

- Đều là cao thủ hàng đầu, đương nhiên, so với Đại tổng quản vẫn còn kém rất xa!

Sở Ly xua tay:

- Ta không dám nhận, chỉ giả trang một chút mà thôi, ba vị thiếu hiệp này mỗi người đều có thần quang bức người, ta tự cảm thấy không bằng!

- Nghe nói Đại tổng quản là kỳ tài võ học, tuổi còn trẻ đã có tu vi thâm hậu, tại hạ Liễu Tinh, muốn lĩnh giáo võ công của Đại tổng quản một hồi!

Liễu Tinh anh tuấn hơn người tiến lên phía trước một bước, ôm quyền lạnh lùng nói.

Sở Ly cười cợt, liếc mắt nhìn Mạnh Chấp:

- Đây là ý tứ của Vương gia đúng không? Không tin ba vị thiếu hiệp này, nhìn một chút bản lĩnh của bọn họ hay sao?

- Ha ha, đương nhiên Vương gia tin tưởng ba vị thiếu hiệp, nhưng lại không tin được Đại tổng quản.

Mạnh Chấp híp mắt cười nói.

Sở Ly quét mắt nhìn ba người một chút, tất cả đều rục rà rục rịch, rất nóng lòng muốn thử.

Bọn họ đều biết mục tiêu của mình chính là Sở Ly này, còn người của Thành vương phủ, trái lại là thứ yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.