Bạch Bào Tổng Quản

Chương 660: Chương 660: Lại phế




Lục Thiên Cơ vừa muốn nói chuyện thì hàn quang lóe lên, khí lạnh âm u dày đặc đã tiến vào yết hầu của hắn, dường như muốn đóng băng cổ hắn, làm cho hắn không phát ra được chút âm thanh nào cả.

Phản ứng của hắn cực nhanh, theo bản năng lùi về phía sau rồi ngửa đầu.

- Sưu!

Sở Ly rút kiếm lùi về phía sau, mũi kiếm rút ra từ trên đan điền của Lục Thiên Cơ.

Sở Ly lùi về phía sau một bước, thân kiếm nhẹ nhàng run lên một hồi, thân kiếm khôi phục lại vẻ sáng như tuyết, sau đó hắn lại tra kiếm vào bao, bình tĩnh nhìn về phía Lục Thiên Cơ.

Lục Thiên Cơ che bụng dưới, trợn mắt lên.

- Ngươi!

Hồ Hoa Vinh mạnh mẽ đập lên trên mặt cái bàn đá.

- Ầm!

Bàn đá rạn nứt, sụp đổ vòa một chỗ.

Hồ Hoa Vinh gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly, tức giận đến mức cả người rung động.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Lần này thì được rồi, võ công đã bị phế bỏ, tu luyện lại từ đầu, mài giũa một phen thì mới có thể thành tài được!

- Gia Cát Thiên!

Bờ môi của Hồ Hoa Vinh run run, cả người rung động, nói:

- Ngươi... Ngươi thật là to gan!

Sở Ly nói:

- So với lệnh đồ vẫn còn kém xa, muốn ám toán ta, còn muốn công kích tiên mẫu, ta không giết hắn đã đủ nhân từ rồi. Ta nể tình đồng môn, nếu như hắn là đệ tử ngoại tông thì đã chết rồi!

- Ngươi... Ngươi lại dám động thủ ở trước mặt lão phu!

Hồ Hoa Vinh phẫn nộ quát:

- Ngươi không đặt lão phu vào trong mắt!

Sở Ly nói:

- Như vậy Hồ trưởng lão có đặt tiên mẫu ở trong mắt không? Nói ra lời làm nhục tổ tiên, đây chính là đồ đệ mà Hồ trưởng lão ngươi dạy dỗ ra, vì đạt đến mục đích mà không chừa thủ đoạn nào đúng không?

Hồ Hoa Vinh hừ lạnh nói:

- Lão phu là trưởng bối, nói nàng vài câu thì không được hay sao?

- Cậy già lên mặt, không tôn trọng lệnh của Sơn chủ, nguyên nhân Phục Ngưu sơn suy sụp ở ngay trên thân ngươi!

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Bởi vì tu vi của ngươi cao, sống lâu thì cảm giác mình có thể vung tay múa chân, có thể làm cho Sơn chủ nghe theo lời ngươi, muốn làm Thái Thượng Sơn chủ... Ngươi nói rất dễ nghe, nói là tất cả vì Phục Ngưu sơn, kỳ thực chỉ muốn thỏa mãn quyền thế của chính mình mà thôi, lão gia hoả như ngươi có tư cách gì nói tới tiên mẫu cơ chứ?

- Được... Tốt, hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ thay cho Sơn chủ!

Hồ Hoa Vinh đã động sát tâm, phế đồ đệ của mình ở ngay trước mặt mình, nếu như mình không động thủ thì có mặt mũi nào đối mặt với thế nhân cơ chứ?

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Ta là Sơn chủ đời tiếp theo, ngươi dám giết ta sao?

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi sẽ không phải nữa!

Hồ Hoa Vinh quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền, chính là Phục Ngưu Thần quyền.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Đã như vậy thì ngươi làm bạn với đồ đệ của ngươi đi!

Hắn lướt người đi né tránh Phục Ngưu Thần quyền, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau lưng của Hồ Hoa Vinh, đâm ra một kiếm.

Hồ Hoa Vinh gập thân thể lại tránh ra, thân thể đột nhiên dâng lên, khí thế đột nhiên đại thịnh.

Trong lúc loáng thoáng, dường như hắn đã hóa thành một con trâu đen, đang cúi đầu dựng thẳng sừng lên, cái đầu hướng lên trời gào thét, đối kháng với mệnh trời, khí thế khó hiểu từ trên người tràn ngập ra, càng ngày càng mạnh mẽ.

Chân mày của Sở Ly cau lại, lão già này đã luyện thành Phục Ngưu Thần công?

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, ánh kiếm đột nhiên thu lại, một thân ánh kiếm như lửa hóa thành một điểm sáng lạnh, trong nháy mắt đã đâm về phía yết hầu của Hồ Hoa Vinh.

Nội lực của Hồ Hoa Vinh rất mãnh liệt, động tác so với bình thường còn nhanh hơn, tuy rằng già nua thế nhưng động tác so với viên hầu còn linh động mau lẹ, lực lượng vô cùng ở trong thân thể hắn tràn ra, lại vỗ một chưởng về phía mũi kiếm.

Mũi kiếm đột nhiên trầm xuống, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã đâm vào đan điền của Hồ Hoa Vinh.

- Ò...

Một đạo âm thanh như là tiếng trâu nặng nề vang vọng trên trời.

Y phục của Hồ Hoa Vinh bay phần phật, không ngờ một kiếm này lại có cảm giác có gai không xuống được, giống như có một lực lượng vô hình che ở mũi kiếm, dẻo dai dị thường.

Sở Ly nhíu nhíu mày, nội lực ngưng tụ lại.

- Tranh...

Thân kiếm vang lên một tiếng kiếm minh, đột ngột trầm xuống.

- Ngươi dám!

Hồ Hoa Vinh trợn mắt lên đột nhiên rống to.

Sở Ly rút kiếm lùi về phía sau, trường kiếm nhẹ nhàng run lên, trên thân kiếm sáng như tuyết không dính máu, sau đó được tra vào bên trong vỏ.

- Sư phụ!

Lục Thiên Cơ kêu lên một tiếng thất thanh.

Hồ Hoa Vinh ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, khí thế khổng lồ quanh thân suy sụp, y phục dán sát vào trên người, nếp nhăn trên mặt của hắn đang tăng nhanh, trong khoảng thời gian ngắn giống như đã già yếu đi thêm hai mươi tuổi.

- Sư phụ!

Lục Thiên Cơ vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nhanh điểm vào đan điền của hắn, thế nhưng bởi vì nội lực biến mất cho nên chỉ lực vô hiệu.

Hắn vội vã lại lấy ra thuốc trị thương, nhưng hiện tại vết thương của Hồ Hoa Vinh không chảy máu, giống như không bị thương vậy.

Một khắc trước mặt mũi của Hồ Hoa Vinh hạc phát hồng nhan, lúc này lại tuổi già sức yếu, tinh lực dồi dào lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi, giống như một lão giả gần đất xa trời vậy.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Xem ra Hồ trưởng lão đã luyện thành Phục Ngưu Thần công?

Ánh mắt của Hồ Hoa Vinh ảm đạm, có chút choáng váng nhìn hắn:

- Phục Ngưu Thần công? Khà khà!

Sở Ly đã đọc ra được từ trong đầu của hắn, đây quả thật là Phục Ngưu Thần công, có điều hắn không thể luyện thành được, tư chất không đủ, hơn nữa tuy rằng Phục Ngưu Thần công mà hắn có được so với nửa bộ của Phục Ngưu sơn còn nhiều hơn, thế nhưng cũng không hoàn chỉnh, vẫn thiếu mất một phần.

Tiếng tay áo tung bay vang lên, Sở Ly quay đầu nhìn về phía sau, bảy người Gia Cát Phong đang vội vã phóng tới.

Bọn họ nghe được tiếng rống giận dữ của Hồ Hoa Vinh cho nên mới chạy tới.

Lúc trước không tới đây là muốn tránh hiềm nghi, tránh cho bị Hồ Hoa Vinh mượn cơ hội chửi bới, bọn họ chắc chắc cho dù Sở Ly đánh không lại thì cũng có thể chạy, có thể chạy thoát được.

Bọn họ không hề nghĩ rằng tiếng mà bọn họ nghe được lại là tiếng gào thét của Hồ Hoa Vinh, nghe thanh âm dường như là bị thiệt thòi.

Bảy người Gia Cát Phong đi tới gần, ôm quyền hành lễ:

- Hồ trưởng lão!

Bọn họ nhìn thấy khí sắc của Hồ Hoa Vinh khác thường, không giống như dáng vẻ của người có công lực thâm hậu, giống như tu vi diệt hết, tuổi già sức yếu, khí tức gầy yếu.

- Hồ trưởng lão, sao vậy?

Gia Cát Phong vội hỏi.

- Sao vậy? Ha ha!

Hồ Hoa Vinh ngửa mặt lên trời cười to:

- Lão phu thực sự là mù mắt rồi, đáng đời như thế!

Gia Cát Phong quay đầu nhìn về phía Sở Ly:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Sở Ly lười biếng nói:

- Cũng không có gì, Hồ trưởng lão làm bạn với đồ đệ của hắn, cùng nhau phế bỏ võ công luyện lại, thực sự là thầy trò tình thâm, tại hạ cực kỳ bội phục!

- Ngươi!

Lục Thiên Cơ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Vậy ta chỉ có thể tác thành cho Hồ trưởng lão, tác thành cho đoạn giai thoại này mà thôi.

- Ngươi phế bỏ võ công của Hồ trưởng lão sao?

Gia Cát Phong quát lên.

Sở Ly lười biếng gật đầu.

- Nghiệp chướng!

Gia Cát Phong tức giận mắng:

- Sao ngươi lại dám cả gan làm loạn như thế chứ?

Sở Ly than thở:

- Là lỗi của ta, Hồ trưởng lão, xin đừng trách mới được!

- Hồ trưởng lão!

Trong lòng Gia Cát Phong mừng rỡ, thế nhưng trên mặt lại ra vẻ đau xót nói:

- Là ta dạy con không nghiêm, gây ra đại họa như thế, Hồ trưởng lão đừng có tính toán với hắn, nên bảo trọng thân thể, không nên bị tức giận làm thân thể bị thương nặng thêm!

- Ha ha...

Hồ Hoa Vinh vung vung tay, đẩy Lục Thiên Cơ ra, lắc đầu than thở:

- Lão phu khổ cực cả đời vì tông môn, thế nhưng lúc này lại có kết cục như thế, thực sự phải cảm thấy đáng thương thay cho mình!

Hắn quét mắt nhìn mọi người một chút, than thở:

- Vị thiếu chủ mà chư vị đề cử ra lại có thủ đoạn ác độc như thế, ta sợ dáng vẻ của ta bây giờ chính là kết cục tương lai của các ngươi!

Sở Ly khẽ cười một tiếng:

- Hồ trưởng lão thật là, ỷ vào lớn tuổi làm mưa làm gió, căn cứ vào thắng cảnh mà tự lập, bọn họ không có năng lực như vậy, đứng rất cao rồi rơi rất thảm, ngươi nên nghĩ tới kết cục này từ khi làm vậy mới đúng!

- Gia Cát Thiên, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để ngươi làm Sơn chủ đời tiếp theo!

Hồ Hoa Vinh trầm giọng nói.

Sở Ly nói:

- Ngươi nên ở đây cố gắng điều dưỡng thân thể đi, đừng đi loạn.

- Ngươi muốn làm gì?

Hồ Hoa Vinh lạnh lùng nói.

Sở Ly nói:

- Ngươi không cần về thắng cảnh nữa, lớn tuổi rồi, lá rụng cũng nên về cội.

- Sơn chủ, đây là ý của ngươi hay là ý tứ của hắn?

Hồ Hoa Vinh nhìn về phía Gia Cát Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.