Bạch Bào Tổng Quản

Chương 371: Chương 371: Làm tức giận




Nhìn thấy hắn trở về, Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc nở một nụ cười.

- Đại tổng quản, bốn thị nữ kia đã cứu về rồi?

Tống Lưu Ảnh mỉm cười nói:

- Đúng là làm khổ cho các nàng.

Bốn thị nữ này đều có mấy phần tư sắc, rơi xuống trên tay nam nhân như lang như hổ sao có thể không bị xâm phạm cơ chứ? Không nghĩ tới các nàng lại bình yên trở về, quả thực là vận hạnh nha!

Tiết Ngưng Ngọc cười nói:

- Vận may của những nha đầu này cũng quá tốt!

Sở Ly nói:

- Thiệt thòi nhất là Đinh Ninh cô nương kia, cương liệt bất khuất, vì vậy mới làm đám người kia chấn động, bằng không các nàng cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi được!

- Ài...

Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu nói:

- Nha đầu Đinh Ninh này, tính tình luôn luôn như vậy.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Đinh Ninh là nha đầu Tiết gia, cùng theo Tiết muội muội tiến vào phủ, từ trước đến giờ tính tình cương liệt, lần này xém chút mất mạng, nhờ có Đại tổng quản ngươi cứu về đó!

Sở Ly nói:

- Cũng là vận may của nàng tốt... Hiện giờ đã không có gì đáng ngại rồi chứ?

- Đã phục dụng Kỳ Nguyên đan của ngươi, nàng có chịu thương thế nặng đến đâu cũng không quan trọng nữa rồi.

Tiết Ngưng Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười nói:

- Ân cứu mạng không cần báo đáp, không bằng để cho nàng qua đó hầu hạ ngươi đi, ngươi đường đường là Đại tổng quản, cũng không thể không có hạ nhân hầu hạ.

Sở Ly vội vã xua tay:

- Nha hoàn ta đã có, không cần Đinh Ninh cô nương, đừng để nàng đến là được rồi.

- Tuyết Lăng đúng không?

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Không chỉ có người đẹp đẽ, võ công cũng rất lợi hại, có đúng hay không?

- Võ công của nàng kém xa.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Thời gian dài cũng coi như là thuận lợi.

Tiết Ngưng Ngọc nghe ra tâm ý từ chối của hắn cho nên cũng không miễn cưỡng nữa, nàng cười nói:

- Rốt cuộc là ai làm?

- Vương phi không biết thì tốt hơn.

Sở Ly lắc đầu một cái:

- Có một siêu cấp cao thủ, mọi người có thể thoát được tính mạng đã là may mắn rồi!

- Siêu cấp cao thủ?

Hai nữ cau mày.

Sở Ly nói:

- Cao thủ hàng đầu như vậy cũng không phải là thứ mà bình thường thế lực có thể có, đối thủ lần này của Vương phủ chúng ta không đơn giản, để Vương gia tỉnh lại rồi quyết định đi.

- Ài...

Nhị nữ không khỏi thở dài.

Dựa vào bộ dáng này của Vương gia, sợ là trong một chốc một lát không thể giải quyết được mọi chuyện.

Đang nói chuyện, An vương bỗng nhiên nhúc nhích một chút, chậm rãi mở mắt ra.

Nhị nữ vui mừng khôn xiết, vội vã nhào tới.

Tống Lưu Ảnh vội hỏi:

- Vương gia?

Hư Ninh nói:

- Bây giờ Vương gia vẫn còn rất suy yếu, sẽ không tỉnh táo quá lâu.

Tiết Ngưng Ngọc vội hỏi:

- Vương gia, thân thể thế nào rồi?

Tống Lưu Ảnh nói:

- Vương gia, chuyện trong phủ để ai quyết định?

Ánh mắt của An vương rơi vào trên người Sở Ly. Đột nhiên sáng ngời.

Sở Ly nói:

- Hai vị Vương phi, ta có mấy câu nói muốn bẩm báo với Vương gia.

- Chúng ta phải tránh sao?

Tống Lưu Ảnh hỏi.

Sở Ly lắc đầu.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc tránh ra, Sở Ly tiến lên ngồi vào trước giường.

An vương cau mày nhìn hắn:

- Có chuyện gì?

Sở Ly nói:

- Vương gia, chúng ta đã làm hỏng chuyện tốt của người khác rồi!

An vương rất là đề phòng đối với hắn, đặc biệt là khi chính hắn suy yếu. Thế nhưng trong lòng hắn chắc chắc Sở Ly không dám giết mình, cho nên cũng không lo lắng cho an nguy của mình mà chỉ lo lắng Sở Ly sẽ nhân cơ hội làm suy yếu thực lực của Vương phủ.

- Chuyện tốt của ai?

An vương hừ lạnh nói.

Tư duy của hắn càng ngày càng trong sáng, che giấu đi tâm tình của mình mà bình tĩnh nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Ta vừa mới biết được, hóa ra chuyện cướp người này vốn là một màn kịch, chuẩn bị cho người cứu người cuối cùng, mà kết quả Vương gia ở giữa đường lại cản một cước, làm cho đối phương không chỉ không thu hoạch được, trái lại còn bị mất không ít người!

Sắc mặt của An vương hơi thay đổi:

- Ai?

Sở Ly nói:

- Ta suy đoán. Sợ rằng là Thành vương.

- Cửu đệ...

An vương cắn răng suy nghĩ một chút, bán tín bán nghi.

Nếu như Sở Ly nói người khác, nhất định hắn sẽ kiên quyết phủ định, nhưng Thành vương...

Hắn đã có mấy phần tin tưởng, cửu đệ Thành vương tuyệt đối sẽ làm ra được chuyện như vậy, xưa nay hắn quen dùng mưu, đi nhầm đường!

Sở Ly nói:

- Bọn họ tức giận trả thù, bắt cóc bốn thị nữ trong phủ chúng ta, ta và đám người Trịnh thống lĩnh đi cứu người, khi đó gặp phải một cao thủ hàng đầu tên là Trần Không ở ngoài thành. Không biết Vương gia có biết người này hay không?

- Trần Không...

An vương thở dài, hắn đã triệt để tin tưởng.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Chúng ta không phải là đối thủ của Trần Không này.

- Tổn thất bao nhiêu người?

Ánh mắt của An vương lấp lánh, chẳng khác nào lợi kiếm đâm về hai mắt của hắn.

Sở Ly cười nói:

- Cũng còn tốt, chúng ta bình yên thoát thân.... Có điều Trần Không này là uy hiếp lớn lao, chỉ cần có hắn, trong phủ chúng ta sẽ không an toàn, vạn nhất Thành vương thẹn quá hóa giận, trong cơn tức giận phái ra Trần Không đến trong phủ ám sát...

Hắn lắc đầu một cái rồi thở dài:

- Sợ rằng dù là ta cũng chưa chắc đã ngăn được hắn!

- Trần Không...

An vương ngửa đầu nhìn khung trang trí trong phòng, thở dài:

- Người này đúng là một kỳ tài. Không thể địch lại được.

Sở Ly nói:

- Vạn nhất hắn muốn gây bất lợi đối với Vương gia... Chuyện lần này nhất định đã làm cho Thành vương nổi giận phát điên, bằng không cũng sẽ không làm như vậy, lại dùng Trần Không tới thu thập chúng ta!

Hắn đã biết kế hoạch của đám người này, dẫn cao thủ trong An vương phủ ra, sau đó gọi Trần Không đến giết bọn họ, gây tổn hại thực lực của An vương phủ, cho An vương một lời cảnh cáo.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới Sở Ly có thể tìm tới cửa nhanh như vậy, đánh cho bọn họ không kịp ứng phó.

Kế hoạch bình thường của bọn họ là Trần Không chờ ở bên kia, một khi bọn họ đến, Trần Không và chúng cao thủ đồng thời động thủ, quả thực là độc kế không có chút sơ hở nào.

An vương than thở:

- Yên tâm đi, hắn sẽ không dám đến ám sát ta.

Sở Ly nói:

- Đổi lại là ai, bị Vương gia đoạt một cái bánh thịt lớn như vậy đều sẽ tức điên!

- Bên trên chúng ta có phụ hoàng, ai muốn vượt quá giới hạn thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không nương tay.

An vương lạnh nhạt nói:

- Đánh đến mấy cũng không cho phép gây ra nguy hiểm cho tính mạng của đối phương... Sở Ly, lần này ngươi làm việc rất lỗ mãng!

Sở Ly than nhẹ rồi buông tay:

- Nha hoàn bị bắt cũng không thể bỏ mặc chứ? Nếu như vậy, sợ rằng nha hoàn trong phủ chúng ta sẽ không còn ai, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho chúng ta động thủ, động thủ kịp lúc, cướp người trước khi bọn hắn bố trí kỹ càng. Lần này nếu như chờ bọn hắn bố trí kỹ càng, như vậy chúng ta xông tới cứu người, chắc chắn sẽ phải chết!

- Ài...

An vương lắc đầu thở dài.

Hắn vừa nghĩ tới là Thành vương đã cảm thấy đau đầu, tên này giống như chó điên vậy, quỷ kế đa đoan, khó lòng đề phòng, thật nếu chọc phải hắn thì sẽ rất phiền.

Nghĩ tới đây, hắn mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, đều là tên này gây ra phiền phức cho mình!

Sở Ly nói:

- Điện hạ, ta chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, cho bọn họ một kích tàn nhẫn!

- Ngươi điên rồi?

An vương bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng quát lên:

- Hiện tại phiền phức đã không ngừng kéo tới, ngươi còn muốn chọc giận hắn sao?

Sở Ly cau mày nói:

- Điện hạ, lẽ nào Thành vương sẽ chịu để yên sao?

- Vậy cũng tốt hơn nhiều so với ngươi chủ động khiêu khích!

An vương khoát tay một cái nói:

- Ngươi đừng làm bừa, đi sang một bên!

Sở Ly nói:

- Điện hạ không yên lòng về ta, sợ ta cố ý để cho người trong phủ chịu chết, đúng hay không?

Sắc mặt của An vương hơi thay đổi, trầm mặt xuống:

- Ngươi biết là tốt rồi!

Sở Ly trầm giọng nói:

- Vương gia, ân oán của chúng ta vốn vì khác chủ, bây giờ ta là người trong Vương phủ, đương nhiên sẽ trung với Vương phủ, tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy, lẽ nào Vương gia thật sự không thể chứa chấp ta?

Ánh mắt của hắn lấp lánh, bằng phẳng mà thong dong.

Khóe miệng của An vương treo một nụ cười lạnh trào phúng, không tin cái trò này của hắn mà lạnh lùng nói:

- Nói chung, không cho phép ngươi tự ý hành động, lần này không có ta tự miệng hạ lệnh, bọn họ tự ý ra ngoài phủ, ta sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ!

Sở Ly nói:

- Như vậy Vương gia truy cứu ta trước đi! Trước khi Vương gia tỉnh lại, ta đã tự ý dẫn người đi cứu người!

- Câm miệng!

An vương gào to.

Hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan, sắc mặt tái nhợt có chút ửng hồng.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc vội vàng tiến lên nhẹ nhàng xoa lưng cho hắn.

Sở Ly ôm quyền xoay người rời đi.

- Đứng lại!

An vương không để ý tới ho khan, lần nữa gào to.

Sở Ly dừng bước chân lại, không có xoay người.

An vương lạnh lùng nói:

- Sở Ly, sau này không được ta chấp thuận, không cho phép dùng hộ vệ, bằng không, ta sẽ trục xuất ngươi ra ngoài phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.