Bạch Bào Tổng Quản

Chương 434: Chương 434: Lạnh nhạt




Sở Ly lắc đầu liếc nhìn nàng một cái, ôm quyền xoay người rời khỏi nơi này.

Lãnh Dĩnh nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất, nghi ngờ nói:

- Biểu tỷ, tỷ tốt bụng nhắc nhở, làm sao hắn không quá cao hứng như vậy chứ?

Lục Ngọc Dung mở miệng cười khẽ:

- Một cái xiêm y đẹp đẽ ngươi thích nhất bị người ta lấy đi, ngươi muốn cướp nhưng không cướp lại được, ngươi sẽ cao hứng được sao?

- Đương nhiên là không rồi.

Lãnh Dĩnh lắc đầu.

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Kim Thân La Hán thần công chính là xiêm y của hắn!

- Sao hắn lại không cướp được chứ?

Lãnh Dĩnh hỏi.

Lục Ngọc Dung nói:

- Nói ra thì rất dài dòng, đi thôi, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết!

Khuôn mặt nàng mang theo nụ cười, khi sắp chia tay có thể âm hắn một chút, tâm tình nàng lập tức cảm thấy thoải mái và khoan khoái không tên.

Sở Ly chắp tay chạy rất chậm, áo bào trắng phiêu dật, có chút đăm chiêu.

Lục Ngọc Dung nói không sai, Kim Thân La Hán thần công quả thực rất thích hợp với bản thân hắn.

Hắn có tinh tiến cực nhanh khi tu luyện Kim Cương Độ Ách Thần công đó là bởi vì có Khô vinh kinh, có Bạch Hổ luyện dương đồ, sau đó có Thiên Ma công.

Khô vinh kinh tiến vào tầng sau lại khó hơn tầng trước.

Tiến độ của Bạch Hổ luyện dương đồ cũng rất chậm.

Kiếp trước hắn đã gặp mãnh hổ, mãnh hổ và linh hổ khác biệt với nhau, lại giống như khác biệt giữa người chưa tập võ và cao thủ Thiên Thần vậy, kiến thức kiếp trước của hắn đã tiêu hao hết, rất khó tiếp tục đẩy mạnh Bạch Hổ luyện dương đồ được nữa.

Nếu lại muốn đẩy mạnh Bạch Hổ luyện dương đồ, như vậy chỉ có thể đi tới Thập Vạn Đại Sơn để nhìn linh hổ mà thôi.

Đáng tiếc linh hổ không phải là linh hạc, một khi đụng phải chúng, cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ không còn, vì lẽ đó tiến cảnh của Bạch Hổ luyện dương đồ trì trệ, không trên không dưới, tu luyện ra sao cũng không có tiến cảnh gì cả.

Cũng may còn có Thiên Ma công.

Theo Thiên Ma công đạt đến tầng thứ ba, Kim Cương Độ Ách Thần công cũng tinh tiến theo một tầng, đạt đến cảnh giới luyện tủy.

Phạt mao tẩy tủy, phạt mao tẩy tủy, đến cảnh giới luyện tủy mới chính thức biến hóa thân thể, khiến cho thể chất của hắn mạnh mẽ như thế.

Hắn đã gần như luyện Kim Cương Độ Ách Thần công đến đỉnh điểm, ba tầng còn lại, không sờ tới bí quyết được. Nhất định Đại Lôi Âm tự có bí pháp đặc biệt, là bí pháp mà cho dù là Pháp Viên cũng không biết được.

Kim Cương Độ Ách Thần công cũng không phải là thần công hộ thể thuần túy như thế.

Ba tầng đầu luyện bì, luyện thịt, luyện gân, làm cho bề ngoài thân thể mạnh mẽ, quả thật có thể đao thương bất nhập, công kích của cao thủ Hậu Thiên vô hiệu.

Luyện mạch khiến cho nội lực hộ thể đạt đến uy lực đỉnh cao, chống đỡ được cao thủ Tiên Thiên.

Luyện cốt luyện tủy cũng không phải là cường hóa nội lực hộ thể, mà là chuyển hướng cường hóa bên trong.

Tiền bối sáng tạo ra Kim Cương Độ Ách Thần công trí tuệ hơn người, tự nhiên hiểu rõ, dù là nội lực hộ thể lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là ngăn chặn được một chút công kích mà thôi. Cũng không thể hoàn toàn ngăn cản, cho nên phải làm cho thân thể mạnh mẽ mới là căn bản.

Cùng là một chưởng, người khác bị trọng thương, người luyện Kim Cương Độ Ách Thần công chỉ bị vết thương nhẹ, người khác bị vết thương nhẹ thì luyện Kim Cương Độ Ách Thần công không bị thương. Người khác mất mạng, người luyện Kim Cương Độ Ách Thần công có khả năng chỉ bị trọng thương mà thôi.

Như vậy mới không phụ cái tên Độ Ách.

Sau khi hắn tu luyện Kim Thân La Hán thần công hắn đã mơ hồ cảm thấy, sợ rằng Kim Thân La Hán thần công này là một tầng công pháp phía trên của Kim Cương Độ Ách Thần công. Khí tức tu luyện ra có thể làm cho Thiên Ma công không thể chờ đợi được nữa mà thôn phệ, tuyệt đối không phải là thứ bình thường.

Đây có thể chính là nguyên nhân làm cho Kim Cương Độ Ách Thần công có thể luyện thần chặt chẽ được như vậy.

Khi hắn tới gần An vương phủ, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Ở trong đầu hắn đã nhìn thấy hai nam tử trung niên vừa mới bước vào cửa lớn của Vương phủ, khí thế của hai người này cô đọng âm trầm, sát khí mơ hồ để lộ ra.

Hắn lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở Thiên Xu viện.

Tiêu Thi mặc một bộ y phục màu trắng, đang tản bộ ở trong viện, mềm mại uyển chuyển.

Nhìn thấy hắn bỗng nhiên xuất hiện, Tiêu Thi liếc nhìn hắn một cái, bước liên tục bước đi:

- Đã chào hỏi Lục Ngọc Dung rồi sao?

Sở Ly gật đầu.

Tiêu Thi nói:

- Tâm tình rất tốt đúng không?

Sở Ly ho nhẹ một tiếng:

- Là Cảnh Vương mời ta qua, truyền cho ta một tin tức.

- Tin tức gì?

Tiêu Thi nói.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của Trử tổng quản:

- Vương phi, hai vị đại nhân của cấm cung đã đến.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Trử tổng quản!

- Vâng, Đại tổng quản!

Trử tổng quản vội vã đáp lại.

Sở Ly nói:

- Bọn họ có hỏi về ta không?

Trử tổng quản cung kính nói:

- Vâng, bọn họ có hỏi.

- Ngươi trả lời như thế nào?

- Ta nói Đại tổng quản đã ra ngoài phủ còn chưa về.

-... Được rồi, ngươi cứ dâng trà cho bọn họ trước, chờ sau khi uống cạn một chén trà lại mời bọn họ tới đây gặp Vương phi.

- Vâng.

Trử tổng quản đáp, tiếng bước chân đi xa.

Tiêu Thi nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói ra tin tức mà hắn có được từ bên của Cảnh Vương.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Đám gia hoả này muốn tìm ngươi hỗ trợ sao? Bí vệ cấm cung, Hừ!

Nàng không có cảm tình gì đối với bí vệ cấm cung, phủ Quốc Công không làm gì bọn họ, thế nhưng ở trong bóng tối bọn họ đã điều tra về phủ Quốc Công không ít, lén lén lút lút gây ra không ít bạo loạn.

Sở Ly nói:

- Cứ nói là ta bế quan là được.

- Được, ta sẽ đánh lừa bọn họ!

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Bên trong đại sảnh của An vương phủ.

Hai người Tôn Nghĩa Đức và Triệu Giang Hà ngồi ở bên trong ghế Thái sư, bưng chén trà lên.

Cho dù hương trà phân tán ra chung quanh, nhưng bọn họ không có tâm tình gì để thưởng thức, sắc mặt đều rất âm trầm, một lời cũng không nói, trong đại sảnh yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Bọn họ thân là bí vệ cấm cung, tới chỗ nào mà không phải được người ta dùng khuôn mặt tươi cười tiếp đón, nơm nớp lo sợ, chỉ lo đắc tội với bọn họ, bị định bừa tội danh, sau đó trực tiếp bắt vào lao ngục cơ chứ?

Bí vệ cấm cung có quyền lực bắt trước tấu sau, không thể trực tiếp giết người, nhưng lại có thể trực tiếp bắt người.

Cho dù là mấy Vương phủ này thì bọn họ cũng không để vào mắt, trong mắt bọn họ chỉ có hoàng thượng, chỉ cần một ngày những hoàng tử này còn chưa phải là hoàng thượng thì bọn họ không cần phải kiêng kỵ, nêm bắt thì bắt, nên đánh thì đánh.

Đây là lần đầu bọn họ bị lạnh nhạt như vậy, không ngờ lại chỉ để hai người ở chỗ này!

- Không hổ là Vương phi từ phủ Quốc Công đi ra!

Triệu Giang Hà hừ lạnh nói.

- Phủ Quốc Công!

Tôn Nghĩa Đức nở nụ cười kỳ dị.

Hai người đều có thân thể khôi ngô cường tráng, chẳng khác nào hai cái tháp, khuôn mặt thật dài, con mắt của Triệu Giang Hà lớn mà lại nội liễm, con mắt của Tôn Nghĩa Đức nhỏ mà có thần.

Triệu Giang Hà nói:

- Tiểu tôn, ngươi đừng có làm loạn!

- Ta nào dám!

Tôn Nghĩa Đức cười khà khà một tiếng:

- Vừa là Đại tiểu thư của phủ Quốc Công, lại là chính phi của An vương phủ, ta cũng không dám làm càn!

Triệu Giang Hà cau mày nhìn hắn.

Tôn Nghĩa Đức càng nói như vậy thì trong lòng hắn càng thầm nói, chỉ lo đối phương làm loạn.

Đúng như Tôn Nghĩa Đức từng nói, Tiêu Nhị tiểu thư này không dễ trêu vào.

Thế nhưng đệ đệ của Tôn Nghĩa Đức bị phủ Quốc Công giết chết, cho đến nay vẫn không tra ra được hung thủ, cuối cùng sống chết mặc bay. Mà hoàng thượng cũng kiêng kỵ phủ Quốc Công cho nên không dám bức bách quá mức, mà những bí vệ cấm cung như bọn họ lại không có lá gan đó.

Tôn Nghĩa Đức vẫn không bỏ xuống được phần thù hằn này, cho nên nó đã trở thành khúc mắc trong lòng hắn.

Tôn Nghĩa Đức cười gian nói:

- Yên tâm đi, ta không sẽ gây chuyện đâu!

- Lần này ta không nên mang ngươi tới!

Triệu Giang Hà trầm giọng nói.

Nụ cười của Tôn Nghĩa Đức có mấy phần kỳ dị:

- Ta đã sớm muốn mở mang kiến thức một chút, để xem vị Tiêu Nhị tiểu thư này như thế nào!

- Sự thù địch của nàng đối với chúng ta rất là sâu sắc.

Triệu Giang Hà lắc đầu nói:

- Xem ra không dễ làm lắm, đừng quên mục đích của chúng ta!

- Chỉ là mời Sở Ly kia mà thôi!

Tôn Nghĩa Đức cười cười, không phản đối, lại còn nói:

- Chỉ là đi qua cho có lệ, chẳng lẽ phải rước hắn tới sao?

- Nhất định phải mời hắn về.

Triệu Giang Hà nói:

- Hắn cũng có tài thực sự, chờ học được thủ pháp của hắn, sau đó lại trừng trị hắn cũng không muộn!

- Ta muốn tự tay giết hắn!

Tôn Nghĩa Đức uốn éo cái cổ, lại nở một nụ cười kỳ dị, dường như rất hưởng thụ, như hưng phấn, lại như căm hận.

Triệu Giang Hà bình tĩnh nói:

- Không dễ giết hắn như vậy đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.