Bạch Bào Tổng Quản

Chương 710: Chương 710: Mặt nạ




Sở Ly thở dài, ôm quyền nói:

- Thống lĩnh, hay là để ta tới đi.

- Tiểu Sở!

Phó Mộng Sơn tức giận:

- Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng Bí Vệ phủ chúng ta đều là rác rưởi, chỉ có một mình ngươi có thể ra sức đó chứ?

Sở Ly cười nói:

- Ta bế quan mấy ngày, lại lập một công, Mai Nhị viện cũng có thể có cuộc sống thoải mái một chút.

Hắn quay đầu mỉm cười nói:

- Trần Bách phu trưởng, ta lại muốn cướp công lao của ngươi, thật là không phải.

Trong lòng Trần Đông Hải vui mừng khôn xiết, trên mặt lại để lộ ra vẻ không tình nguyện, nói:

- Sở Bách phu trưởng, thân phận ngươi rất mẫn cảm, không nên dính vào vụ án này thì tốt hơn, xuất lực sẽ không có kết quả tốt, kết quả cuối cùng là gì thì cũng sẽ không phục chúng.

Vốn hắn cho rằng đây là một cái bánh lớn, thế nhưng sau đó đã biết căn bản không phải là một cái bánh, mà là một hố lửa, ai nhảy vào kẻ đó chết, mấy người mình có thể toàn thân trở ra đó là lời cảnh cáo của phủ Tể Quốc Công, cho dù bọn họ không dám giết người, thế nhưng phế mấy bí vệ thì vẫn dám!

Vốn bọn họ cho là thực lực của phủ Tể Quốc Công bình thường, kết quả mới phát hiện ra mười phần sai, cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà hắn mang theo không đủ dùng, thực lực của phủ Tể Quốc Công so với tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, so với tin đồn còn mạnh hơn nhiều.

Chạm phải một phủ Quốc Công giấu tài như vậy thì phải thật sự cẩn thận, nếu như điều tra ra cái gì đó không tầm thường, bảo đảm đám người bọn họ sẽ phải chết, vì lẽ đó hắn mới trăm phương ngàn kế muốn để cho Sở Ly đi tiếp nhận nhiệm vụ này.

Thống lĩnh là một người già mà thành tinh, dường như đã nhìn ra dụng tâm của mình, không đáp ứng thỉnh cầu của mình.

Khi hắn vừa thất vọng thì Sở Ly lại tự mình nhảy ra, tự mình nhảy vào bên trong hố lửa.

Ha ha, Trần Đông Hải thầm cười to ở trong lòng, khắp thiên hạ này quả thực không có người nào ngu xuẩn hơn so với hắn, xem ra sự thông minh của hắn đều là khôn vặt, thông minh như vậy nhất định sẽ không đi lâu được, sẽ có ngày lọt hố!

Chặt đứt đường phát tài của ngươi khác như giết phụ mẫu, Sở Ly và mình không cừu không oán, thế nhưng chặt đứt mất con đường lập công của mình, như vậy sẽ chính là kẻ thù sinh tử, có cơ hội thì hắn sẽ không ngại đá văng đối phương đi!

Phó Mộng Sơn cau mày nói:

- Lão Trần nói rất đúng, một khi tiểu Sở ngươi điều tra ra có vấn đề, khi đó ngươi và phủ Dật Quốc công sẽ ăn nói thế nào đây? Nếu như không thành vấn đề, mọi người cũng sẽ bán tín bán nghi, không bằng không làm thì hơn.

Hứa Hoàn Đức nói:

- Hai nhiệm vụ lớn này, ngươi đã nhận một cái, nhận thêm thì có chút quá mức, chỗ tốt không giữ lại cho người khác một chút nào, khi đó các đồng liêu sẽ thấy thế nào chứ?

- Như vậy...

Sở Ly chậm rãi gật đầu, than thở:

- Quả thực là như vậy, như vậy chỉ có thể tiếp tục làm phiền Trần Bách phu trưởng mà thôi.

Trần Đông Hải mỉm cười gật đầu:

- Sở Bách phu trưởng có phần tâm tư này, ta đã vô cùng cảm kích rồi.

Nếu không phải là bởi vì Sở Ly giải vây giúp mình, có ân đối với mình, không thể trở mặt, không thể trợn mắt đối đầu, tránh cho làm cho thanh danh của hắn xấu đi, trở thành người vong ân phụ nghĩa thì hắn đã sớm chửi ầm lên, đùa giỡn mình, thật là đáng chết!

- Lão Trần, ngươi đi trước đi, cố gắng dưỡng thương, sau đó mau chóng điều tra phủ Tể Quốc Công!

Phó Mộng Sơn vung vung tay lên nói.

Trần Đông Hải đứng dậy ôm quyền:

- Vậy ta cáo từ.

Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng khách, bước chậm từng bước, xem ra bị thương rất nặng.

Phó Mộng Sơn lắc đầu.

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói:

- Cái tên này, lại còn muốn đấu trí, cố làm ra vẻ!

Nhìn Trần Đông Hải, nhìn lại Sở Ly một chút, bọn họ thân làm thống lĩnh, đương nhiên phải che chở cho loại nhân tài thật tâm làm việc, tài hoa trác tuyệt này.

Tuy rằng Trần Đông Hải có bản lĩnh, thế nhưng tràn ngập tâm tư vì tư lợi, mọi việc chỉ nghĩ tới chính mình, không để ý tới lợi ích của Bí Vệ phủ, so với Sở Ly, lòng dạ quá hẹp, khiến cho người ta không thích.

Bọn họ cũng không biết Sở Ly đã hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, vì làm bọn họ vui lòng cho nên lúc nào hắn cũng ra vẻ lấy đại cục của Bí Vệ phủ làm trọng.

Cho dù tương lai không thể chấp chưởng Bí Vệ phủ thì có thể trở thành một phó sứ như Hứa thống lĩnh thì cũng đã đủ dùng rồi.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, hay là để ta đi tra xét một chút đi, đám người Trần Bách phu trưởng ở ngoài sáng, ta ở trong tối, phủ Tể Quốc Công làm như vậy sợ rằng cũng không sợ chúng ta tra xét.

- Phủ Tể Quốc Công không dễ trêu chút nào!

Phó Mộng Sơn lắc đầu than thở:

- Đặc biệt là tu vi của Tể Quốc Công cực sâu, cực kỳ bênh vực người mình, nếu như ngươi đi điều tra thật, hắn sẽ không quản bối phận của ngươi nhỏ mà sẽ xuất thủ trấn áp!

- Tể Quốc Công...

Sở Ly cười cợt:

- Ta đang muốn lĩnh giáo hắn một, hai.

-... Cũng được, được rồi, ngươi đi thăm dò ở trong bóng tối đi.

Phó Mộng Sơn suy nghĩ một chút, cảm thấy bằng vào tu vi của Sở Ly không hẳn đã phải sợ Tể Quốc Công, hắn gật gật đầu nói:

- Nên làm kín kẽ một chút... Việc bộ binh lần này làm rất sạch sẽ lưu loát, rất đẹp, đã triệt để làm cho các đại thần triều đình chấn động, hiện tại nào còn có người nào dám nói Bí Vệ phủ chúng ta chỉ có thể làm chuyện xấu nữa chứ?

Thông qua việc thanh tra bộ binh lần này, địa vị của Bí Vệ phủ được tăng lên, các đại thần của triều đình cũng biết được, Bí Vệ phủ không chỉ là chó săn của Hoàng thượng mà còn có năng lực mà người thường không thể có được.

Chuyện này đối với tất cả đám người đang rục rà rục rịch mà nói đều là một lần làm cho bọn họ kinh sợ rất mạnh, vì vậy hắn đã được Hoàng thượng khích lệ một phen.

Sở Ly gật đầu:

- Vậy ta sẽ lập tức đi tra xét.

Phó Mộng Sơn trầm ngâm nói:

- Tiểu Sở, tốt nhất ngươi đừng bại lộ thân phận của mình, che khuất mặt đi, đi thăm dò ở trong bóng tối, tránh cho lúng túng.

- Đa tạ thống lĩnh, ta hiểu rõ.

Sở Ly gật đầu:

- Ta sẽ cải trang giả dạng thành một bí vệ tầm thường qua đó, dùng một cái tên giả.

Phó Mộng Sơn móc ra một cái hộp ở trong ngực rồi đưa cho Sở Ly:

- Cầm lấy cái này đi.

Sở Ly đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn vào, đây là một tấm mặt nạ màu bạc như cánh chim, như da người không khác nhau một chút nào.

Phó Mộng Sơn nói:

- Đây là thứ được làm thành từ da của Vân Vụ thú, có thể lấy giả đánh tráo thật.

- Vân Vụ thú...

Sở Ly trầm ngâm, thầm suy tư ở trong đầu, hai hàng lông mày cau lại:

- Loại linh thú có thể biến hóa thân thể to nhỏ và màu sắc kia sao?

- Đúng thế.

Phó Mộng Sơn gật đầu mỉm cười nói:

- Đây là một đồ vật đã sớm tuyệt tích, trong bí khố của cấm cung chỉ có một tấm như thế mà thôi, ta đòi Hoàng thượng, đưa cho ngươi dùng!

- Vân Vụ Thú...

Sở Ly than thở.

Vân Vụ Thú là linh thú, quy về Thập Vạn Đại sơn, hiện tại ở bên ngoài không tìm được nó, cho nên mới tuyệt tích.

- Đây chính là đồ vật hơn vạn năm trước.

Phó Mộng Sơn nói:

- Ngươi cẩn thận dùng một chút, nếu có thể không dùng thì cũng không cần dùng, tránh cho hư hao.

- Vâng.

Sở Ly gật đầu.

Phó Mộng Sơn nói:

- Ta cũng chuẩn bị cho ngươi một thân phận, tên là Sở Lăng Phong.

Hứa Hoàn Đức rút ra một quyển sách ở bên cạnh rồi đưa tới.

Sở Ly đưa tay tiếp nhận, mở ra quét mắt nhìn một chút, là một phần lý lịch, từ nhỏ đến lớn ở nơi nào, có người thân gì, học nghệ ở nơi nào, xuống núi lúc nào.

- Sở Lăng Phong này là dòng dõi thuần khiết, cũng không có cái gì cần phải lo lắng, sau khi mang theo mặt nạ được làm thành từ Vân Vụ Thú, không ai có thể nhìn ra được thật giả ra sao.

Phó Mộng Sơn nói:

- Ngươi chính là Sở Lăng Phong, dùng thân phận của một cao thủ võ lâm cất bước trong võ lâm, cũng có thể tự do hơn một ít.

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Vâng, đa tạ thống lĩnh, Hứa thống lĩnh.

- Đây cũng là phương pháp chúng ta nghĩ đến để bảo vệ ngươi, tránh cho danh tiếng quá thịnh, trêu đến họa sát thân.

Phó Mộng Sơn nói:

- Danh tiếng quá thịnh, không nói tới Đại Lôi Âm tự, chỉ riêng Quang Minh thánh giáo cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Sở Ly gật đầu.

- Sau khi ngươi có thân phận này...

Phó Mộng Sơn nói:

- Cứ để thân phận trước đó của ngươi im lặng mấy năm, có tiến có lùi mới là đạo bảo toàn bản thân, Bí Vệ phủ cũng sẽ không sắp xếp nhiệm vụ cho ngươi nữa.

Sở Ly ôm quyền thi lễ thật sâu.

Vốn hắn cũng có ý này, không nghĩ tới hai vị thống lĩnh lại có ý nghĩ giống như hắn.

Đã như thế, hắn có thể danh chính ngôn thuận lười biếng, có thể chăm chú vào việc tu luyện, hiện tại hắn rất có cảm giác gấp gáp, nếu như không tu luyện, sợ rằng sẽ bị Phương Thanh Dương vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.