Bạch Bào Tổng Quản

Chương 305: Chương 305: Ngang dọc




Sở Ly đứng đó, bỗng nhiên quay đầu nói:

- Ta đi ra ngoài một chút.

Tiêu Thi cười nói.

- Có vài chuyện ta muốn đi làm, cho nên phải nói rõ ràng với Đại công tử, bằng không không có đề phòng, nhất định sẽ bị thiệt thòi.

Tiêu Thi khẽ gật đầu:

- Đại ca quang minh chính đại, sẽ không nghĩ mọi việc theo hướng hỏng bét. Huynh ấy vẫn cảm thấy An vương không tệ, danh tiếng không tồi, cũng sẽ không lẫn vào tranh đấu đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ không có nguy hiểm.

- Còn phải gặp mặt Lục Ngọc Dung một lần.

Tiêu Thi nhíu mày.

Nàng chỉ có thù hận đối với Lục Ngọc Dung mà thôi. Lúc trước Lục Ngọc Dung muốn đưa nàng vào tử địa, nếu không phải có Sở Ly, mình đã chết ở trên tay của nàng rồi.

- Liên thủ cùng với nàng để đối phó với An vương.

Tiêu Thi bật cười.

- Nàng và An vương cũng là kẻ thù, đã như vậy, sao không hai phủ liên hợp lại, cùng nhau đối phó với An vương cơ chứ?

Tiêu Thi lắc đầu nói:

- Cừu hận giữa hai phủ quá sâu, đặc biệt là đối với Lục Ngọc Dung!

- Ở dưới sự uy hiếp của An vương, cừu hận lớn thế nào thì cũng có thể để qua một bên trước.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Suy nghĩ của nữ nhân không giống như nam nhân thật!

- Thử một lần xem. Hơn nữa cũng nhanh thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng, để xem nàng ra chiêu gì trước... Chỉ là không biết Đại công tử có đồng ý chuyện này hay không mà thôi. Chuyện này ta chỉ có thể đề nghị, không làm chủ được.

Dù sao phủ Dật Quốc Công cũng là do Đại công tử chưởng quản. Mình có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thị vệ nhị phẩm, không thể đại biểu cho phủ Quốc Công được.

Tiêu Thi nhíu mày nói:

- Sợ nhất đại ca hành động theo cảm tình, sẽ hủy hôn ước.

Sở Ly thở dài.

Hắn vẫn không nói với Tiêu Thiết Ưng, cũng là do sợ Tiêu Thiết Ưng làm như thế.

Vì muội muội, chuyện gì Tiêu Thiết Ưng cũng có thể làm được, vẻ anh minh bình tĩnh như bình thường hoàn toàn không có. Giống như phụ mẫu khi con nhà mình gặp chuyện vậy, không còn thông minh trí tuệ như bình thường nữa, mà chỉ còn lại kích động mà thôi.

- Kỳ thực tiểu thư có vào vương phủ hay không, An vương sẽ phải đối phó với phủ Quốc Công. Cần gì phải tiến vào vương phủ cơ chứ?

- Sao, bỗng nhiên không nỡ để ta rời đi rồi sao?

-... Coi như là thế đi.

- Chỉ có điều dù thế nào ta cũng phải chết.

- Hiện giờ ta đã luyện thành thần thông này, chỉ cần có một chút không đúng thì trực tiếp rời đi là được... Cho nên tiểu thư cầm lấy cái này đi!

Hắn bỗng nhiên đưa tay ra, lấy Xá Lợi Phật châu của Tiêu Thi xuống. Lại cho nàng đeo chuỗi trên người hắn.

- Khi nào nhìn thấy tiểu muội, ta sẽ cho muội ấy thấy, nói là tín vật đính ước của chúng ta!

Sở Ly đưa tay cướp lấy, lại bị nàng cười tránh ra.

Sở Ly trừng mắt nhìn nàng một chút, mang theo nàng, chỉ cần tu luyện mấy lần nữa thì chuỗi này cũng có thể tâm ý tương thông với hắn.

- Ngươi quyết định đi... Ta sẽ tự mình nói với đại ca. Nếu như đại ca hủy hôn, ta sẽ trực tiếp tự vẫn!

- Đại công tử cũng quá đáng thương!

Đại công tử lợi hại đến đâu thì cũng vô dụng, mỗi một người muội muội đều có thể áp chế Đại công tử tới mức gắt gao được.



Sở Ly đưa Tiêu Thi về Thiết Ưng đảo của phủ Quốc Công.

Sở Ly để Tiêu Thi tiến vào phòng khách, mình thì lại ở bên ngoài.

Nàng muốn bức bách Đại công tử, mình cũng không tiện đi vào. Tránh cho Đại công tử cảm thấy mất hết mặt mũi, như vậy sẽ là chuyện xấu.

Đứng ở ngoài hiên, hắn chắp tay nhìn về phía mặt hồ, chỉ nghe tiếng rống giận dữ của Tiêu Thiết Ưng thỉnh thoảng vang lên, âm thanh của Tiêu Thi bình tĩnh mà lãnh đạm. Không bị tiếng gào thét làm cho ảnh hưởng.

Một lát sau, Lâm Toàn cẩn thận từng li từng tí một đi ra, mời Sở Ly đi vào bên trong.

Sở Ly tiến vào phòng khách.

Tiêu Thi lẳng lặng ngồi ở bên trên ghế Thái sư, không nhìn hắn.

Tiêu Thiết Ưng thì lại nhanh chân đi qua đi lại. Nhưng vẫn đang trong lúc táo bạo và kích động.

Sở Ly ôm quyền hành lễ.

- Sở Ly, có phải ngươi đã sớm biết chuyện về An vương hay không?

- Đụng phải truy sát mới biết được.

Đương nhiên hắn không thể thừa nhận được. Bằng không trong lòng Đại công tử sẽ khó tránh khỏi có khúc mắc. Một thị vệ, dám gạt mình mọi chuyện, cho dù có trung tâm cũng không thể tin được.

- Quả thật là An vương hay sao?

- Đại công tử, ta đã điều tra qua. An vương muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, đây là chuyện có thể khẳng định. Vì lẽ đó phủ Quốc Công sẽ thành cái đinh trong mắt của hắn, chúng ta sẽ bị trừ thì hắn mới có thể yên tâm được!

Tiêu Thiết Ưng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lửa giận của hắn ngập trời, hận An vương thấu xương. Đối phương lại dám làm như như thế đối với tiểu muội, đối với phủ Quốc Công. Không phải Sở Ly phát hiện ra thì chẳng phải mình sẽ trở thành đứa ngốc nhất trong thiên hạ này hay sao?

- Khá lắm, An vương. Hắn thấy phụ thân ta không có mặt cho nên mới làm vậy, bằng không, cũng không dám làm như thế!

Sở Ly lắc đầu.

Lục quốc công của phủ Nhân Quốc Công lợi hại cỡ nào chứ? Không phải An vương vẫn giao thủ cùng Lục Ngọc Dung như thường hay sao?

Quốc công có lợi hại đến đâu thì cũng không dám giết hoàng tử, hoàng tử thì lại không hẳn không dám giết Quốc công.

- Sở Ly ngươi có ý định gì không?

Sở Ly liếc mắt nhìn Tiêu Thi.

- Ngươi có thể bảo vệ được Nhị muội thật sao?

- Chỉ cần mạng ta còn, tiểu thư sẽ không phải chết!

Tiêu Thiết Ưng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như điện.

Sở Ly bình tĩnh thản nhiên.

Tiêu Thiết Ưng quát lên.

Lâm Toàn vội vã đồng ý một tiếng, chuẩn bị giấy bút.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Ta sẽ đích thân đi gặp Tống quốc công, ta lại viết một phong thư cho Lục quốc công, khinh công của Sở Ly ngươi lợi hại, giúp ta đưa thư đi một chút!

Sở Ly ôm quyền một cái.

Hắn mơ hồ có thể thấy được sự quả đoán và ác liệt của Đại công tử lần này.

Hắn có thể đoán ra được Đại công tử từng nói, An vương đối phó với phủ Quốc Công như vậy, một khi để hắn leo lên ngôi vị hoàng đế thật. Như vậy các phủ Quốc Công của Đại Quý sẽ tràn ngập nguy cơ, Tiêu Thiết Ưng muốn cho An vương trở thành công địch của các phủ Quốc Công.

Chỉ có điều, đây không phải là chuyện dễ, giữa phủ Quốc Công và phủ Quốc Công, phủ Quốc Công và hoàng cung, quan hệ rắc rối phức tạp, rất là vi diệu, động một phát sẽ dẫn lửa vào thân.

- Trước tiên Nhị tiểu thư cứ ở trong phủ được chứ?

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Ngươi có thể vô thanh vô tức dẫn nó trở về thì cũng có thể vô thanh vô tức dẫn nó rời đi, đúng không?

Tiêu Thi trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.

Sở Ly cười gật đầu.

Tiêu Thiết Ưng ngưng thần suy tư trong chốc lát, viết chữ như rồng bay phượng múa, xoạt xoạt không ngừng.

Lâm Toàn thổi khô mực, lại đặt vào phong thư, dâng lên cho Tiêu Thiết Ưng.

Tiêu Thiết Ưng chỉ chỉ về phía Sở Ly.

Lâm Toàn đưa thư cho Sở Ly.

- Đại công tử, ta sẽ lập tức đi tới Thanh Sơn thành!

Tiêu Thiết Ưng dặn dò.

Nếu không biết Sở Ly luyện thành Thần Túc thông thì hắn cũng không dám để cho Sở Ly đi tới Thanh Sơn thành.

Sở Ly nói.

Hắn muốn đi tới Thanh Sơn thành một chuyến, sau đó mau chóng trở về Kim Cương tự.

Cơ hội hiếm có, hắn muốn sớm tu thành thần thông Thông Thiên triệt địa, nếu thần thông Thông Thiên triệt địa có thể kết hợp lại cùng Thần Túc Thông, như vậy sẽ khiến cho uy lực của nó càng thêm mạnh mẽ.

Không Hải không thể dùng hai thứ cùng lúc, như hắn có Khô vinh kinh thì lại có thể.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly nhìn về phía nàng.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly đồng ý một tiếng.

Trước tiên hắn ôm quyền với Tiêu Thiết Ưng, sau đó nắm chặt tay của Tiêu Thi, lóe lên rồi tức thì biến mất.

Tiêu Thiết Ưng đăm chiêu, nhìn nơi bọn họ biến mất không nói lấy một lời.

Bên trong đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.

Lâm Toàn lẳng lặng đứng ở sau lưng của hắn, không động lấy một cái.

Tiêu Thiết Ưng cau mày nói.

Lâm Toàn mỉm cười.

- Hừ, đồ gian xảo, nói thật... Có phải giữa bọn họ có gì đó không đúng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.