Bạch Bào Tổng Quản

Chương 694: Chương 694: Pháp vương




Cổ Kỳ là một thanh niên anh tuấn có da dẻ ngăm đen.

Hai mắt của hắn tràn ngập thần quang trong trẻo, đang không ngừng nhìn quanh, dáng vẻ rất là hăng hái.

Hai người đột nhiên xuất hiện, hắn nhẹ nhàng ghìm cương ngựa lại một hồi, sống lưng thẳng tắp, người ngồi ở trên ngựa nhìn xuống hai người, ngạo khí mười phần.

Sở Ly ôm quyền nói:

- Cổ viên ngoại thị lang, ngươi muốn đi đâu vậy, sao lại chỉ có một mình thế?

Hắn dùng Đại Viên Kính Trí quét qua bốn phía, trong chu vi năm dặm chung quanh không có cao thủ, Cổ Kỳ đang một thân một mình chạy đi, chuyện này không giống so với tưởng tượng của hắn.

- Sở Ly Sở Đại tổng quản!

Cổ Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Ly, ánh mắt rơi vào trên con mắt trong trẻo của Lục Ngọc Dung, lạnh nhạt nói:

- Vị cô nương này là...?

Lục Ngọc Dung không nói một lời nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Cổ viên ngoại thị lang, ta rất hiếu kì, rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn phản bội Đại Quý?

- Ta là đệ tử của Quang Minh thánh giáo.

Cổ Kỳ tươi cười, ngồi ở trên ngựa ở trên cao nhìn xuống phía hắn:

- Vì lẽ đó những lời bất nhân bất nghĩa, phản bội Đại Quý kia đừng nói thì tốt hơn, trung với Đại Ly mới là bổn phận của ta, cho dù Đại Quý có tốt thì cũng là kẻ thù của ta.

- Kẻ thù?

Sở Ly cau mày.

Cổ ngạc nhiên nói:

- Vốn ta ở trong đông cương, phụ mãu chết ở dưới đao của binh sĩ Đại Quý.

Sở Ly hừ một tiếng:

- Thôi, vậy chúng ta sẽ vì chủ mình, quyết đấu sinh tử!

- Rất tốt!

Cổ Kỳ cười sang sảng một tiếng nói:

- Đại danh của Sở Đại tổng quản ta ngưỡng mộ đã lâu, cũng đang muốn mở mang kiến thức một chút!

Sở Ly nói:

- Vậy thì thử xem.

Hắn chậm rãi đánh ra một quyền, mơ hồ truyền đến một tiếng, chính là Phục Ngưu Thần quyền.

Ngựa của Cổ Kỳ hí lên một tiếng, đột nhiên nhảy ra phía sau một cái, Cổ Kỳ nhảy lên trên không trung đánh ra một quyền, là Đại Quang Minh thần quyền tinh khiết, hắn cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

- Sưu!

Trong một tiếng kêu nhỏ, hàn quang bên hông của Lục Ngọc Dung lóe lên, mềm mại như giống như múa vọt tới trước mặt của Cổ Kỳ, mũi kiếm nhanh hơn nàng một bước, đã đến ngực của Cổ Kỳ, muốn đâm thủng ngực của hắn.

- Khục!

Trong tiếng hít thở của Cổ Kỳ, hắn mạnh mẽ tránh đi nửa thước, tránh ra khỏi mũi kiếm.

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía Lục Ngọc Dung, Lục Ngọc Dung có đôi mắt đẹp như vậy, nhất định là một đại mỹ nhân, nhưng không ngờ lại làm ra loại việc đê tiện như thế này!

Sở Ly thúc giục Vạn Tượng Quy tông, Đại Quang Minh thần quyền đã sớm được đánh ra, ngay khi Cổ Kỳ né tránh mũi kiếm, lực cũ diệt hết, tại khắc đó thì Đại Quang Minh thần quyền đã rơi lên trên người của hắn.

- Ầm.

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Cổ Kỳ bay đến giữa không trung.

Sở Ly lại đánh ramột quyền.

Cổ Kỳ ầm một tiếng lần nữa bay lên cao, bắn về phía rất xa.

Lục Ngọc Dung đuổi theo, ánh kiếm như sóng gợn dập dờn, đâm về phía Cổ Kỳ, muốn làm cho hắn đầu một nơi thân một nẻo.

- Cẩn thận!

Sở Ly bỗng nhiên quát một tiếng, bước một bước vượt đến trước người của Lục Ngọc Dung, ngăn cản một đạo ánh sáng màu trắng từ xa xôi nơi phóng tới.

Hắn không kịp rút kiếm thì ánh sáng màu trắng đã bắn đến trước ngực không xa, hắn đánh ra một quyền, là Phục Ngưu Thần quyền.

- Sưu!

Ánh sáng màu trắng bị Phục Ngưu Thần quyền bắn trúng, tốc độ không chỉ không giảm, trái lại còn đột nhiên tăng tốc, đột nhiên nhanh hơn hai lần, biến mất ở trước mắt của hắn, không chờ hắn né tránh đã bắn thủng ngực của hắn rồi.

- Phanh...

Ánh sáng ở bên trong thân thể của hắn hóa thành một đám lửa, dường như muốn thiêu đốt thân thể của hắn thành một đám không khí vậy.

Sở Ly chỉ cảm thấy khí lực quanh thân từ trong ngực tiết ra cuồn cuộn không dứt, ngực đã bị đâm xuyên, dù có bản lĩnh to lớn hơn nữa thì cũng phải tuyệt khí mà chết.

Thiên Ma châu thúc giục, lập tức nuốt lấy đám lửa kia, sau đó rơi vào tim hắn, tức thì lực lượng vô cùng vô tận lưu chuyển ở bên trong thân thể, ở khắp mọi nơi, cảm giác suy yếu lập tức bị đè xuống.

Hắn cúi đầu nhìn ngực mình, máu đã ngừng chảy.

Khô Vinh kinh liên tục vận chuyển, linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo tới, làm cho trong lòng hắn thoải mái, tăng tốc độ khôi phục của ngực.

- Sưu!

Lại một tia sáng trắng bắn đến, Sở Ly đột nhiên ôm lấy bờ eo nhỏ của Lục Ngọc Dung, tránh khỏi một tia sáng trắng này, ánh sáng màu trắng tiếp tục bắn về phía xa xa, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy đây là một thanh phi đao, óng ánh long lanh, chẳng khác nào một thanh phi đao được làm thành từ băng, dùng mắt thường hầu như không thể nhìn thấy được, mà khi phi hành lại càng khó có thể nhìn thấy được nữa.

Cổ Kỳ cố nén cảm giác suy yếu và thống khổ, thân thể lăn một cái, trốn đến phía sau một thân cây.

Sở Ly không lo được tới Cổ Kỳ, mà đành thấp giọng nói:

- Chúng ta đi!

Đại Viên Kính Trí của hắn đã nhìn thấy có một đám ánh sáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, chẳng khác nào một mặt trời mang theo ánh sáng vạn trượng, khiến cho Đại Viên Kính Trí của hắn hầu như vỡ vụn, trán phồng lên, tia sáng này quá là mạnh mẽ, làm hắn có cảm giác như con mắt nhìn thẳng vào mặt trời giữa trưa vậy.

- Ai?

Lục Ngọc Dung hỏi.

Sở Ly lắc đầu.

Hắn không thấy rõ người này, chỉ có thể nhìn thấy một đám ánh sáng huy hoàng như mặt trời mà htooi.

Hắn vừa muốn thi triển Thần Túc thông, thế nhưng đã phát hiện ra mình không thể nhúc nhích, không ngờ Thần Túc thông đã mất đi hiệu lực!

Trong vòng một câu nói, đám ánh sáng màu trắng kia đã bắn đến, đến gần bọn họ, đây là một thanh niên tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, mũi hình trái mật, lông mày nhếch lên, quả thật là thần uy bức người.

Hắn đứng trên ngọn cây nhìn về phía Sở Ly và Lục Ngọc Dung.

Ánh mắt nhìn lướt qua ở ngực của Sở Ly, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Các ngươi là người phương nào?

- Pháp vương.

Cổ Kỳ từ phía sau cây ló đầu đi ra, âm thanh khàn khàn khó nghe:

- Đây chính là thanh niên tuấn kiệt có tiếng của Đại Quý, Sở Ly!

- Bắc Sở Ly nam Đỗ Phong.

Tuấn lãng thanh niên lạnh nhạt nói:

- Quả nhiên danh bất hư truyền!

Hắn nói chuyện rất hời hợt, ngữ khí bình tĩnh, nhưng tự nhiên lại có một luồng khí thế tao nhã và thong dong như ở trên cao nhìn xuống, căn bản không đặt Sở Ly và Lục Ngọc Dung ở trong mắt.

Sở Ly cau mày không thôi.

Hắn phát hiện ra Đại Viên Kính Trí đã mất đi hiệu lực đối với người này, trên dưới quanh người của đối phương chỉ có một đám ánh sáng chói mắt, Thần Túc thông cũng mất đi hiệu lực, chắc hẳn trên người hắn ta có thánh vật tương tự với Xá Lợi phật châu.

Ngực của Sở Ly đang không ngừng chữa trị, uy lực của Thiên Ma công hiển hiện ra.

Dường như Thiên Ma châu có chứa hiệu quả chữa trị mạnh mẽ, lại cộng thêm có Khô Vinh kinh thu nạp linh khí, tốc độ chữa trị lại càng nhanh hơn.

Sở Ly nói:

- Không biết các hạ là thần thánh phương nào?

Cổ Kỳ che ngực, gian nan đi tới bên cạnh thanh niên tuấn lãng, lại lau máu ở khóe miệng, sau khi ho nhẹ hai tiếng, lồng ngực của thẳng lên, ngạo nghễ nói:

- Đây là pháp vương Phương Thanh Dương của Thánh Giáo!

Hai kích Đại Quang Minh thần quyền của Sở Ly chấm dứt thần công hắn đang thúc giục, nội kình không ngừng đả thương hắn, thương thế của hắn sẽ càng ngày càng nặng.

- Pháp vương...

Sở Ly chậm rãi nói:

- Quý giáo có mấy vị pháp vương.

- Bốn vị.

Phương Thanh Dương bình tĩnh nhìn hắn:

- Sở Ly, trúng một đạo Quang Minh đao của ta mà có thể không chết, quả thực không tầm thường, không biết ngươi có thể đỡ được mấy đao của ta đây!

- Ngươi người mang vật gì, có thể khắc chế được thần thông vậy?

Sở Ly nói.

Phương Thanh Dương liếc hắn một cái thật sâu, nói:

- Xem ra ngươi đã luyện được thần thông Phật môn!

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Phương Thanh Dương hừ lạnh một tiếng nói:

- Không trách được lại có uy danh như thế!

Sở Ly không thấy rõ suy nghĩ trong đầu của hắn, cho nên trầm giọng nói:

- Ngươi thân mang thánh vật Phật môn đúng chứ?

- Ta tu thành Đại Quang minh thân, không cần thánh vật Phật môn.

Phương Thanh Dương mỉm cười nói:

- Đại Quang minh thân chính là chân thân của Đại Nhật Như Lai, tôn sư của vạn phật, trấn áp thập phương thế giới, khắc chế tất cả thần thông của Phật môn!

Sở Ly nói:

- Không trách được!

Phương Thanh Dương bình tĩnh nói:

- Dưới Đại Quang minh thân, thân như ánh sáng, dù ngươi có khinh công lợi hại đến đâu thì cũng không trốn thoát được. Dù có thân pháp cao minh đến đâu thì cũng không tránh khỏi Quang Minh đao của ta, các ngươi tự sát đi, đỡ phải trở về Thánh Giáo rồi nhận hết khổ sở.

Sở Ly nói:

- Không đánh qua sao biết được chứ?

Phương Thanh Dương lắc lắc đầu nói:

- Không thấy quan tài không đổ lệ, ta sẽ tác thành cho ngươi!

Thân thể của hắn chẳng khác nào một vệt sáng xẹt qua, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Sở Ly, đánh một quyền vào ngực của Sở Ly.

Thân pháp của hắn nhanh đến mức ly kỳ, tốc độ xấp xỉ như Thần Túc thông của Sở Ly.

Sở Ly nghiêng người né tránh.

- Sưu!

Một tia sáng trắng dán vào ngực của Sở Ly rồi bay qua.

Sở Ly thầm than, nếu không có Vạn Tượng Quy tông, hắn sẽ không tránh khỏi được một đao này, Phương Thanh Dương này nhìn như quang minh chính đại, bình tĩnh thong dong, thế nhưng thủ đoạn lại rất tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.