Bạch Bào Tổng Quản

Chương 270: Chương 270: Quyền kình (1)




Bước chân của hắn không hề có một tiếng động, từng bước từng bước từ từ đi tới giữa khu nhà nhỏ.

Ánh trăng như nước, thân thể của hắn thon dài, khí chất đơn bạc, quả thực cũng có mấy phần xuất trần.

Ánh mắt sáng quắc của hắn đánh giá trái phải, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Sở Ly ở dưới chân tường.

Sở Ly đi ra khỏi bóng tối, lẳng lặng đứng đối diện với hắn.

Lục quốc công không nói một lời mà đánh giá hắn.

Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại thiên, quả thực là kỳ tài, không thua gì nữ nhi của mình, nhân vật như vậy, có thể vô thanh vô tức mò tới đây cũng không có gì là kỳ lạ. Đáng tiếc lại là kẻ địch chứ không phải là bằng hữu.

Sở Ly chậm rãi điểm ra một chỉ.

Lục quốc công bước ra một bước tránh thoát, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, không hề có khói lửa, giống như bằng hữu cũ chào hỏi.

Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy rõ ràng mỗi một tia biến hóa trong thân thể của hắn, nội lực lưu chuyển, da thịt và xương cốt, da dẻ thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng hiện lên rõ ràng ở trong đầu của hắn.

Một luồng nội lực ngưng tụ thành một đoàn quyền kình, như tảng đá từ trên đỉnh núi lăn xuống, sau khi thoát khỏi nắm tay lập tức tăng tốc, càng lúc càng nhanh, thế không thể đỡ.

- Ầm!

Như tiếng sấm nổ vang.

Thân thể Sở Ly bắn ra một đạo ánh sáng màu vàng tím, ánh sáng lập tức sụp đổ.

Hắn như bị tuấn mã va trúng, thân thể bay vọt qua tường, biến mất ở trong màn đêm, giống như bị một quyền này đánh vào trong hư không vậy.

Lục quốc công không nhúc nhích nhìn chăm chú vào phương hướng Sở Ly biến mất, cau mày không nói.

Đại Lôi Âm Tự, cũng thật là phiền phức!

Tịch Vụ vượt qua tường, người nhẹ nhàng tới đây:

- Quốc công gia!

Lục quốc công khoát tay một cái rồi nói:

- Đừng đuổi, theo hắn đã đi... Tiểu tử này đã trúng một chưởng của ta mà vẫn có thể thoát được, cũng coi như là bản lĩnh của hắn!

- Sao Đại Lôi Âm Tự lại tới bên này?

Tịch Vụ cau mày nói:

- Chúng ta và bọn họ nước giếng không phạm nước sông, xưa nay không có ân oán gì mà.

- Đám hòa thượng này suy nghĩ quái lạ, người thường khó dò xét được, không cần để ý tới hắn.

Lục quốc công lạnh nhạt nói:

- Khổ cực cho ngươi rồi.

- Đây là chức trách của thuộc hạ.

Tịch Vụ lắc đầu.

Hắn ôm quyền rời đi, trở lại đình viện của Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Dung đứng ở trong viện, hỏi:

- Tịch lão. Đã xảy ra chuyện gì?

- Quốc công gia động thủ với người ta.

Tịch Vụ nói:

- Đánh chạy rồi.

- Động thủ với phụ thân ta?

Lục Ngọc Dung nhíu mày:

- Muốn ám sát sao?

Chín nha hoàn cũng đi ra ngoài, mái tóc rối tung, mỗi người đều rất là quyến rũ.

Tịch Vụ nói:

- Ai có thể ám sát đạt được quốc công gia cơ chứ?

- Dùng mấy chiêu?

- Quốc công gia dùng một quyền đã đuổi hắn đi rồi. Hẳn là hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự.

- Đám hòa thượng này!

Lục Ngọc Dung than thở:

- Phiền phức!

Đại Lôi Âm Tự lợi hại thế nào, nàng hiểu rất rõ.

Đại Lôi Âm Tự tuyệt đối không phải là thế lực có thể dễ dàng đối phó như người ngoài suy nghĩ. Tuy rằng chỉ là môn phái võ lâm, nhưng nội tình lại thâm sâu tới cực điểm, ai cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, bằng không cũng sẽ không khiến cho hoàng thượng kiêng kỵ như vậy.

Hộ vệ cấm cung bị Đại Lôi Âm Tự giết không ít, y theo tính khí của hoàng thượng đã sớm giết tới Đại Lôi Âm Tự, diệt đám hòa thượng này rồi.

Thế nhưng kết quả là, Đại Lôi Âm Tự vẫn khỏe re. Hoàng thượng không ra tay, chuyện này đối tuyệt không hợp với tính nết của hoàng thượng. Cho nên chỉ có thể nói Đại Lôi Âm Tự sâu không lường được, khiến cho hoàng thượng không dám động thủ.



Ngũ tạng của Sở Ly cảm thấy nóng bỏng, như có một cây đuốc đang liên tục thiêu đốt vậy.

Ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng.

Một quyền này đã trực tiếp đánh tan Kim Cương Độ Ách Thần Công, đồng thời cũng làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, so với Vấn Tâm chỉ còn bá đạo hơn.

Nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ, lại luyện Bạch Hổ Luyện Dương đồ và Kim Cương Độ Ách Thần Công, còn có Khô Vinh kinh thì một quyền hắn đã mất mạng rồi.

Quyền pháp bá đạo tuyệt luân như vậy. Ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua.

Tu vi của Lục quốc công rất sâu, cũng làm cho hắn nhìn mà than thở, xem ra con đường của mình còn rất dài. Phải vùi đầu vào khổ luyện, lần này hồi phủ, bớt quản tục vụ, chuyên tâm luyện công thì hơn!

Không biết có phải tu vi của Lục quốc công là Thiên Ngoại thiên viên mãn hay không, thế nhưng tuyệt đối không phải là Thiên thần cảnh. Bản thân mình muốn đạt tới Thiên Thần, trước tiên phải đạt tới bước này rồi lại nói tiếp.

Hắn rời khỏi Thanh Sơn thành, vừa chạy vừa loại bỏ quyền kình của Lục quốc công.

Đại Hải Vô Lượng công gặp phải đạo quyền kình này lại giống như nước va chạm vào tảng đá. Hiệu quả rất ít, không hóa giải xong được ngay.

Hắn vận chuyển Ngự Cực kinh của An vương gia.

Ngự Cực kinh xoay một cái. Nội lực tinh khiết dị thường, đụng với nội lực của Lục quốc công. Giống như nước gặp băng, chậm rãi làm hao mòn, có một phần hi vọng.

Linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo đến, một phần làm thân thể thoải mái, một phần vận chuyển Ngự Cực kinh, làm hao mòn nội lực của Quốc công.

Trải qua một buổi tối hao mòn, quyền kình đã bị giảm bớt. Nếu cứ tiếp tục như thế, một tháng cũng chưa chắc đã có thể lành lại được.

Quyền kình như có linh tính, không ngừng phá hoại thân thể hắn, cho dù thân thể của hắn mạnh mẽ, có linh khí ôn dưỡng thì cũng bắt đầu chuyển biến xấu đi.

Hắn ngưng thần vừa nghĩ, trong đầu hiện ra tình cảnh lúc Lục quốc công ra quyền.

Thân thể dừng lại ở trong một khu rừng rậm rạp, cân nhắc quyền pháp của Lục quốc công.

Thử vận chuyển nội lực, vận chuyển dọc theo kinh mạch, sau đó đánh ra một quyền.

Hắn lại lắc đầu một cái, vẫn còn kém một chút.

Tuy rằng biết đường lối vận công và động tác thân thể, thế nhưng muốn phối hợp hai thứ lại hoàn mỹ thì lại không dễ.

Mặt trời mọc lên từ phương đông, chậm rãi lướt qua bầu trời, treo ở trên đỉnh đầu.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, Sở Ly lấy lại tinh thần.

Trong bụng vang lên tiếng ùng ục, thân thể lại suy nhược một phần.

Vẻ mặt của hắn có chút hưng phấn, trải qua một ngày không ngừng cân nhắc và diễn luyện, hắn đã tìm thấy bí quyết, có thể thi triển ra một quyền này.

Nội lực chuyển động, từ ngón chân đến bắp đùi đến eo, cuối cùng đến bả vai, khuỷu tay, tay. Mỗi một khối cơ thịt đều đạt đến trình độ hoàn toàn lỏng lẻo, nội lực dâng trào, vô thanh vô tức đánh ra một quyền.

- Ầm!

Vỏ một gốc cây thông bay tứ tung, lay động kịch liệt, tiếp theo lá thông rơi tán loạn.

Sở Ly đi tới trước cây thông, nhìn quyền ấn một chút, nụ cười ở khóe miệng càng đậm hơn.

Một quyền này xem như là thành quả của mình, uy lực của một quyền này rất mạnh mẽ, xứng đáng là tuyệt học.

Quyền pháp này của Lục quốc công là ngưng tụ nội lực thành một đám, biến thành quyền kình, tinh khiết như thực chất, như thế, uy lực sẽ rất mạnh mẽ, mà lại rất khó tiêu trừ.

Sở Ly học quyền pháp này, nội lực ngưng tụ thành một đám quyền kình. Tuy không tinh khiết bằng Lục quốc công, như mảnh gỗ đối đầu với tảng đá, chỉ có thể phá tan, nhưng không thể đánh nát được.

Hắn vận chuyển nội lực, đánh hai quyền về bụng dưới của chính mình.

- Ầm!

Thanh âm như sấm sét nổ vang.

- Phốc!

Hắn phun ra một đạo máu đen, sắc mặt trắng bệch, chỉ là khóe miệng lại mỉm cười.

Quả nhiên có hữu hiệu, một quyền này đã đánh một nửa quyền kình của Lục quốc công ra ngoài thân thể.

Nội lực của hắn rất tinh khiết, cũng không cần dùng phương pháp tự hại như vậy mà trực tiếp đánh tan quyền kình, hóa thành nội lực, bị hóa giải.

Hắn lại đấm một quyền lên trên ngực phải.

- Ầm!

- Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu, nụ cười càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng.

Hai quyền hạ xuống, tuy rằng hắn bị thương, thế nhưng quyền kình của Lục quốc công chỉ còn lại một tia.

Một tia này không đáng để lo, một ngày đã có thể làm nó bị hao mòn.

Sở Ly thở dài một hơi.

May nhờ có Ngự Cực kinh, bằng không dùng trình độ tinh khiết nội lực của mình, cho dù có ngưng tụ thành quyền kình thì cũng không có cách nào làm gì được quyền kình của Lục quốc công.

Hắn rời khỏi rừng rậm, linh khí thiên địa tràn vào thân thể, kéo dài quá trình chữa trị thân thể liên tục không dứt.

Đợi đến lúc ánh đèn rực rỡ mới lên thì hắn đã tiến vào một tòa thành nhỏ, gọi rượu và thức ăn, ăn một phen. Lúc này hắn đã lần nữa khôi phục lại, khắp toàn thân từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên.

Lần này cũng coi như gặp họa đắc phúc, học được một quyền này, thu hoạch cũng không hề nhỏ.

Quan trọng hơn chính là, hắn đã biết Lục quốc công rất lợi hại, cũng biết rõ không phải bản thân mình là vô địch thiên hạ, đồng thời hắn cũng triệt để từ trong tâm cảnh Bạch Y Thần Đao Đỗ Phong đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.