Bạch Bào Tổng Quản

Chương 220: Chương 220: Rời Đi




Khoảng cách giữa Triều Dương sơn và Sùng Minh thành chừng năm ngàn dặm, muốn tới nơi cũng cần mấy ngày. Chỉ sợ hắn trở về thì Tiêu Kỳ và Tô Như đã rời khỏi phủ Quốc Công rồi.

Triều Dương sơn có liên quan tới Bách Biến Ma Quân, lẽ nào thật sự có truyền thừa của hắn ta hay sao?

Bản lĩnh khác của Bách Biến Ma Quân hắn không biết, nhưng bản lĩnh có thể thay đổi khuôn mặt lại rất là kỳ dị, nếu như hắn đạt được nó thì sẽ hóa thân ngàn vạn, lại phối hợp với Đại Viên Kính Trí của hắn, nhất định sẽ có thể làm ra được rất nhiều chuyện!

Hắn đứng dậy trong tiểu đình, chắp tay đi dạo, tâm tình xưa nay bình tĩnh trở nên mãnh liệt khó có thể bình ổn, không muốn, oán giận, phiền muộn trộn lẫn vào nhau, giống như một đoàn, làm cho hắn có một nỗi buồn bực không tên.

Kẽo kẹt, tiếng cửa viện bị đẩy ra vang lên, Tiêu Kỳ mặc một bộ y phục màu trắng tung bay đi vào.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Sở Ly, khuôn mặt giống như ngọc trắng gần trong gang tấc, mùi thơm lạnh nhạt tràn đến chóp mũi của hắn.

Tiêu Kỳ nhìn sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng lập tức có chút chột dạ không tên nàng, giải thích:

- Bên Tuyết Nguyệt hiên sư phụ đã gửi thư, sư phụ bị thương muốn bế quan, bảo chúng ta mau tới... Một khi người bế quan, chẳng biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài được.

Sở Ly duỗi duỗi tay, mời nàng ngồi xuống, lại cau mày nói:

- Thương thế rất nặng sao?

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

- Thế sự khó chu toàn.

Sở Ly thở ra một hơi thật dài:

- Khi nào lên đường?

- Đã truyền tin đi, xem có biện pháp nào kéo dài thời gian hay không.

Tiêu Kỳ nhíu mày nói:

- Nếu như không được, có lẽ sau sáu ngày ta sẽ phải lên đường.

- Sáu ngày...

Sở Ly như ăn hoàng liên, miệng đắng ngắt.

Tiêu Kỳ nói:

- Ta không muốn nói sớm, tránh cho ảnh hưởng tơi tâm tình của ngươi. Bữa tiệc nào trong thiên hạ mà không có lúc tàn cơ chứ? Chung quy cũng sẽ có ngày ly biệt.

Sở Ly trầm ngâm suy nghĩ:

- Sáu ngày...

Tiêu Kỳ nhìn về phía hắn.

Sở Ly nói:

- Gần như được rồi... Ta đã dần dần có lĩnh ngộ đối với trận pháp, đợi lúc ngươi còn ở đây ta sẽ bố trí một trận pháp. Làm cho Ngọc Kỳ đảo biến mất, người bên ngoài không vào được, tương lai khi ngươi trở về lại mở nó ra.

Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho ngày này. Lúc trước hắn chỉ oán nàng gạt mình, nếu như nàng thực sự muốn đi thì mình cũng sẽ không ngăn cản nàng.

- Trận pháp gì?

- Mê Tung trận và Ngũ Hành Điên Đảo trận.

Sở Ly muốn chiếu theo trận pháp Thái Hoa cốc để bố trí. Trong vòng sáu ngày là có thể hoàn thành, nếu là những khác trận pháp. Thời gian không kịp, uy lực cũng không biết được.

-... Được rồi.

Tiêu Kỳ không có cách nào từ chối được chuyện này.

Sở Ly trở nên trầm mặc.

Khóe miệng Tiêu Kỳ mấp máy, cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Trong tiểu đình hoàn toàn yên tĩnh, gió nhè nhẹ thôi qua, tiếng trúc rì rào khẽ vang lên, thời gian như đọng lại vào lúc này, hai người lặng lẽ ngồi vào phía đối diện nhau.

Kẹt, bỗng nhiên Tuyết Lăng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người trong đình, nàng vội vã thi lễ.

Tiêu Kỳ vung vung tay, vội vã đứng lên rồi nói:

- Sở Ly, chuyện lão Toàn tuyệt đối đừng miễn cưỡng, bây giờ không được thì cứ đưa Nhị tỷ đi là tốt rồi.

Sở Ly gật đầu.

- Được rồi.

Tiêu Kỳ vội vã rời khỏi tiểu viện.

Tuyết Lăng nghi hoặc, hai mắt hấp háy, cảm thấy hành động của tam tiểu thư có chút quái dị. Thế nhưng nàng cũng không biết quái dị ở nơi nào, chỉ là cảm thấy có chút không giống như bình thường mà thôi.

- Đừng suy nghĩ nhiều, bên Bích Liễu ra sao rồi?

- Bích Liễu tỷ tỷ đã đồng ý.

- Vậy thì tốt, tiến hành bước kế tiếp đi!

Sở Ly trầm ngâm nói.

Tuyết Lăng hưng phấn nói:

- Thật sao?

- Từ từ một chút. Không nên gấp.

Sở Ly nói.

- Vâng, công tử!

Sự hưng phấn của Tuyết Lăng không giảm đi một chút nào.

Hai trận pháp chồng chất lên nhau, chuyện này đối với Sở Ly cũng không khó. Đặc biệt là sau khi hắn đã hiểu thấu đáo trận pháp của Thái Hoa cốc. Sau năm ngày, hắn đã bố trí kỹ càng trận pháp, Ngọc Kỳ đảo lập tức biến mất ở bên trong tầm nhìn của mọi người.

Nơi vị trí cũ của Ngọc Kỳ đảo đã biến thành hồ nước yên tĩnh trong suốt, không khác gì so với ở chung quanh.

Cho dù có thuyền đi qua thì cũng không phát hiện ra được Ngọc Kỳ đảo, thuyền nhỏ sẽ tự động tránh thoát, người đi thuyền cũng không thể phát giác ra được một chút dị dạng nào cả.

Tự mình lĩnh giáo trận pháp của Sở Ly, Tiêu Thiết Ưng thán phục. Không hổ là trận pháp nghe tên đã lâu, uy lực thật là kinh người. Nếu như dùng để phòng thủ, như vậy có thể tương đương với một cao thủ Thiên Ngoại thiên.

Tiêu Thiết Ưng để đám người Triệu Khánh Sơn thử xông vào đảo. Thế nhưng không tìm được cửa để vào.

Theo Tiêu Thiết Ưng biết, ngày nay trận pháp mà thiên hạ biết được đã hầu như tuyệt tích. Cho dù có, cũng gần như chỉ ở trong cấm cung của hoàng thất, hoặc là trong bốn đại tông phái, chắc chắn cũng sẽ không có quá nhiều. Chỉ có rất ít người biết mà thôi.

Bây giờ, phủ Quốc Công có trận pháp bảo vệ, như vậy đã đứng ở vị trí cao hơn các phủ Quốc Công khác. Chỉ dựa vào trận pháp đã đủ có thể bảo đảm cho phủ Quốc Công không ngã.

Áo bào trắng trên người Tiêu Thiết Ưng bay phần phật, quay đầu cười hỏi:

- Sở Ly, có thể bao phủ toàn bộ phủ Quốc Công chúng ta ở dưới trận pháp hay không?

Đám người bọn họ đứng ở bên bờ của Ngọc Kỳ đảo, nhìn thấy bên ngoài rất rõ ràng, so với trước khi bố trí trận pháp cũng không có sự khác biệt nào cả.

Sở Ly nói:

- Có thể thì có, nhưng ta thấy nên chờ một chút, đợi cho trận pháp nhất đạo của ta sâu hơn mấy phần. Khi đó mới đủ để bố trí một trận pháp mạnh mẽ.

- Từng bước mà làm, trước tiên bố trí một trận pháp như Ngọc Kỳ đảo là được rồi.

Tiêu Thiết Ưng đã gấp không thể chờ đợi được nữa.

Nếu như có trận pháp bảo vệ, phủ Quốc Công cũng không cần lúc nào cũng phải có cao thủ Thiên Ngoại thiên trấn thủ. Như vậy ba vị cao thủ Thiên Ngoại thiên sẽ có thể điều động được. Khi đó thực lực của phủ Quốc Công sẽ đột ngột tăng lên một đoạn, cũng có thể hãnh diện được với người ta.

-... Cũng tốt.

Sở Ly nói:

- Bố trí ở trên các đảo quan trọng là được rồi, bố trí toàn bộ, như vậy sẽ không tiện.

- Không tiện cũng không so được với gặp nguy hiểm, bày trận pháp cho toàn bộ các đảo đi!

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Sở Ly, khổ cực cho ngươi rồi!

Sở Ly bất đắc dĩ gật đầu, hắn trầm ngâm, đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể càng nhanh và càng ổn thỏa hơn nữa.

- Công tử, ta thấy trước tiên nên đi ra bên ngoài đi vòng, sau khi quan sát rõ ràng tất cả thì mới bắt tay vào bố trí.

Sở Ly nói.

- Không thành vấn đề.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Chỉ có điều chuyện này phải nhanh một chút.

- Được.

Sở Ly gật đầu.

Hắn muốn hiểu thấu đáo trận pháp của Thái Hoa cốc, ba đạo trận pháp chồng chất lên nhau, uy lực rất kinh người. Nếu như có thể hiểu thấu đáo được, lại rập khuôn trận pháp của họ, như vậy cũng đã đủ dùng rồi.

Ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, chiếu rõ mặt nước trong suốt.

Trong phòng được ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể thấy được hình ảnh bên trong. Sở Ly đang ngồi khoanh chân ở trên giường nhỏ, hô hấp như có như không, trong phòng yên tĩnh không hề có lấy một tiếng động nào cả.

Bỗng nhiên hắn mở mắt ra.

Trong đầu nhìn thấy Tiêu Kỳ và Tô Như, các nàng mặc y phục mộc mạc, sắc mặt vàng như nghệ, giống như hạt cát trên dạ minh châu vậy.

Hơn nữa hai người mặc y phục rất rộng, che lại thân thể uyển chuyển mềm mại của hai nàng. Làm cho hai người đứng ở trong đám người trở nên không nổi bật.

Các nàng rón rén đi ra khỏi Quan Tinh lâu, không làm kinh động các nha hoàn. Vô thanh vô tức đi tới một cái thuyền nhỏ, thuyền nhỏ nhẹ nhàng được đẩy ra, nhẹ nhàng rời đi.

Tiêu Kỳ đứng ở đầu thuyền, hai mắt như nước nhìn chăm chú về phương hướng Thiên Linh viện, không nhúc nhích.

Sở Ly thở dài một hơi, nhẹ nhàng đi tới bên bờ, đứng ở trên một thân cây.

Ánh trăng như nước, chiếu vào trên y phục màu xanh của hắn, Tiêu Kỳ nhìn thấy rất rõ ràng. Trên khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên nụ cười, nàng phất tay một cái.

Sở Ly cũng phất tay một cái.

Tô Như cũng nhìn thấy hắn, chỉ vung tay một cái, không có hành động gì nữa.

Nhìn Tiêu Kỳ và Tô Như dần dần đi xa, cho đến khi biến mất ở trong màn đêm, trong lòng Sở Ly trở nên trống rỗng khó chịu, cảm giá phiền muộn liên tục ăn mòn tâm linh của hắn.

Hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kích động mãnh liệt, muốn đuổi theo các nàng, muốn cùng đi với các nàng, nhưng lý trí lại áp chế lại cảm giác kích động này, trơ mắt nhìn các nàng rời đi.

Gió đêm từ từ từ lướt qua mặt hồ, thổi tới trên mặt làm cho hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Sở Ly không nhúc nhích đứng ở trên ngọn cây, chập trùng lay động theo ngọn cây ở dưới chân.

Cho đến hừng đông, chúng nha hoàn trên đảo có động tĩnh, hắn mới rời khỏi cái cây đang đứng mà trở lại tiểu viện.

Tuyết Lăng đang luyện công, nhìn thấy hắn từ bên ngoài trở về, mới vừa muốn nói chuyện thì Sở Ly đã vung tay, trực tiếp đi vào phòng.

Tuyết Lăng thấy sắc mặt của hắn không đúng, nàng chăm chú suy nghĩ, thực sự không nghĩ ra được vì sao hắn lại không cao hứng.

Sở Ly nằm trên giường một lúc, rất nhanh tâm tình đã bình tĩnh lại được. Lý trí quay về, khôi phục lại như thường.

Lúc ăn cơm, Sở Ly nói:

- Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, tiểu thư và Tô tổng quản đã rời đảo, ngươi phải giữ kín chuyện này.

Tuyết Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Sở Ly.

Sở Ly giả không biết, trước tiên hắn phải đi tới Triều Dương sơn xem một chút, xem có thể có thu hoạch được hay không.

Người khác đi Triều Dương sơn không thu hoạch được gì, thế nhưng hắn thì lại không hẳn.

Đại Viên Kính Trí vừa khởi động, hắn có thể nhìn khắp cả chu vi năm dặm chung quanh. Thậm chí cũng có thể xem khắp cả năm dặm trên dưới, tầm nhìn của Đại Viên Kính Trí chẳng khác nào một cái hình cầu.

Núi đá và rừng cây không ngăn được ánh mắt của hắn, bằng vào Đại Viên Kính Trí, đủ để xem rõ mỗi một tấc trong ngoài Thanh Triều Dương Sơn. Nếu như có cất giấu bí kíp hay gì đó, tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi ánh mắt quan sát của Đại Viên Kính Trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.