Trong phòng khách ở Thiết Ưng đảo.
Lúc chạng vạng, phòng khách bị ánh trời chiều nhuộm thành màu đỏ.
Sở Ly và Tiêu Thiết Ưng, Tiêu Bạch Hạc ngồi cùng một chỗ nói chuyện.
- Thật sự đã chết rồi sao?
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiết Ưng âm trầm, lạnh lùng nói:
- Thật là to gan!
- Ài... đáng tiếc.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Hồ tuần phủ có thanh danh rất tốt, rất được bách tính kính yêu.
Tiêu Bạch Hạc nói:
- Hồ tuần phủ đã chết, ảnh hưởng đối với phủ Quốc Công chúng ta rất lớn, nếu như không xử lý tốt, sợ là sẽ khiến cho bách tính phản cảm, thậm chí còn không tín nhiệm đối với phủ Quốc Công!
- Đúng thế.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ta đã sai người ta thả ra tin tức, nói là Thanh Mãng sơn gây ra.
- Thực sự là Thanh Mãng sơn hay sao?
Sắc mặt của Tiêu Thiết Ưng càng ngày càng âm trầm.
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Là Quang Minh Thánh giáo.
- Quang Minh Thánh giáo?
Tiêu Thiết Ưng nhíu mày:
- Lại là bọn họ?
- Bọn họ đều là một đám người không sợ chết.
Sở Ly thở dài:
- Hiện nay không chọc vào được bọn họ, đừng trêu chọc thì tốt hơn. Ngộ nhỡ thật sự có người ném ra tin tức này, chúng ta sẽ rất khó làm việc.
Tiêu Bạch Hạc vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, vạn nhất có người nói ra, phủ Quốc Công chúng ta sẽ phải đối phó Quang Minh Thánh giáo, khi đó chúng ta nên làm thế nào đây? Đối phó, thực lực của chúng ta không đủ, không đối phó thì lại bị bách tính và võ lâm chúng phái xem nhẹ... Chiêu này của Sở tổng quản rất được, tiên phát chế nhân.
Sở Ly bất đắc dĩ nói:
- Cũng là chuyện không có cách giải quyết mà thôi.
- Như vậy chúng ta sẽ thu thập Thanh Mãng sơn thật sao?
Tiêu Thiết Ưng tươi cười nói:
- Lần trước ăn thiệt thòi của bọn họ, lần này bù đắp lại, mạnh mẽ giáo huấn bọn họ một trận. Mà lần này người đuối lý chính là bọn họ, để xem bọn họ còn có thể thể liên hợp chúng phái nữa hay không?
Sở Ly lắc đầu.
Tiêu Thiết Ưng ngẩn ra:
- Chẳng lẽ không động thủ sao?
Sở Ly nói:
- Đại công tử, lần này chúng ta không thể động vào Thanh Mãng sơn được, trái lại còn phải chính khí tuyên cáo với bên ngoài, nói là không phải là do Thanh Mãng sơn gây nên.
- Như vậy chẳng phải sẽ yếu thế hay sao?
Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm nói:
- Thanh Mãng sơn sẽ cảm thấy chúng ta sợ bọn chúng?
Sở Ly cười lên ha hả:
- Ai sẽ cảm thấy phủ Quốc Công chúng ta sợ Thanh Mãng sơn cơ chứ?
Tiêu Bạch Hạc cười nói:
- Thanh Mãng sơn sợ chúng ta còn tạm được, không có đạo lý gì mà phải sợ bọn họ, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này.
- Vậy thì tha cho bọn họ sao?
Tiêu Thiết Ưng có chút không cam lòng.
Một hộ vệ của phủ Quốc Công chết hắn cũng rất đau lòng, một lần chết sáu người, hắn đã hận thấu xương đối với Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn, chỉ giết hơn một trăm người của bọn họ còn không hết hận. Hắn hận không thể diệt sạch, đáng tiếc thực lực của bên hắn không đủ mạnh, không có cách nào thích làm gì thì làm được.
Sở Ly nói:
- Đại công tử nghĩ thế nào, tất cả mọi người đều biết, trong lòng chúng ta ghi hận Thanh Mãng sơn, nếu có cơ hội làm khó dễ, nhất định sẽ mạnh mẽ trừng trị bọn họ. Thế nhưng kết quả lại nói ra sự thực, làm việc công chính, như thế, mọi người sẽ có ý kiến gì chứ?
- Sẽ có ý kiến gì?
Tiêu Thiết Ưng nói.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Sẽ càng tín nhiệm hơn đối với phủ Quốc Công, cho dù là võ lâm các phái cũng sẽ tín nhiệm phủ Quốc Công, loại tín nhiệm này mới là hiếm có nhất. Chúng ta bá đạo cũng không sao cả, thế nhưng nếu làm việc công chính, đúng là đúng, sai là sai, sẽ không bởi vì tư oán cá nhân mà nhân cơ hội trả thù!
- Đây chính là uy vọng đúng không?
Tiêu Bạch Hạc than thở:
- Loại uy vọng này thường thường có thể mang tới hiệu quả rất tốt.
Sở Ly cười gật đầu.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nhìn hắn một cái.
Sở Ly cười nói:
- Đại công tử cảm thấy không thích hợp sao?
Cho dù kế hoạch của mình tốt, thủ đoạn cao đến đâu, không được Đại công tử đồng ý, như vậy sẽ không thi triển ra được.
Tiêu Thiết Ưng than thở:
- Ngươi đúng là, trong đầu như có hạt sạn, chuyện như vậy mà cũng có thể phát huy ra diệu dụng này... Ta chỉ cảm thấy có lỗi với Hồ tuần phủ mà thôi.
Sở Ly nói:
- Hồ tuần phủ thành cũng là do thân thế, bại cũng là do thân thế.
Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Bạch Hạc đều gật đầu.
Mọi việc đều là một thanh kiếm 2 lưỡi, không có chuyện gì tất cả đều là chỗ tốt, như Hồ tuần phủ vậy, bởi vì thân thế, vì lẽ đó mới có thể trở thành tuần phủ, cũng bởi vì thân thế này mà bỏ mạng.
…
- Phải đi về rồi sao?
Tiêu Thi khẽ nhíu mày.
Hai người đứng ở bên trong tiểu đình trên Ngọc Thi đảo, bên ngoài là ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ, chẳng khác nào từng khối từng khối hồng cẩm, rực rỡ mà lại yêu kiều.
Vốn tâm tình của Tiêu Thi vô cùng tốt, thế nhưng sau khi nghe thấy Sở Ly nói câu này đã có chút trầm thấp, nàng nhíu mày nói:
- Ta còn muốn đi linh hạc phong chơi cùng linh hạc kìa.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
-... Được rồi, sau khi ngươi trở về phải cẩn thận An vương, hắn lúc nào cũng có ý đồ xấu với ngươi.
- Đó là chuyện đương nhiên.
Sở Ly cười nói:
- Ta vẫn luôn đề phòng hắn, hiện giờ chúng ta đi linh hạc phong chứ?
- Ngươi không trở về luôn sao?
- Ngày mai lại nói, trở về quá nhanh cũng không được.
Sở Ly cười nói.
Người ngoài đều biết khinh công của hắn rất được, nhưng tới trình độ nào thì rất ít người biết. Nếu như hắn lập tức trở lại Thần Đô, một khi Bí vệ phủ biết, nhất định sẽ vắt kiệt sức của hắn.
Vì lẽ đó hắn muốn giấu dốt một chút, xem như là giữ lại một đường lui cho mình.
Hắn ôm bờ eo thon thả của Tiêu Thi, lóe lên mấy cái rồi xuất hiện ở linh hạc phong.
Linh hạc phong bị ánh trời chiều nhuộm thành màu đỏ, rừng xanh um tùm trải rộng, linh khí bức người, khiến cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái dị thường.
Hắn vừa xuất hiện thì đã nghe thấy tiếng kêu to của hạc nhỏ.
Nó tuy nhỏ, nhưng âm thanh lại vang vọng, toàn bộ linh hạc phong đều có thể nghe thấy được.
Hai con linh hạc đứng trên cây, nhìn hai con hạc nhỏ chơi đùa dưới gốc cây, lại liếc mắt nhìn về phương hướng Sở Ly và Tiêu Thi đang đứng, sau đó không tiếp tục để ý nữa. Dường như không thấy bọn họ vậy, ngầm thừa nhận sự tồn tại của bọn họ.
Con hạc nhỏ được Sở Ly cứu vẫy cánh, chạy như bay, như một làn khói nhỏ vọt tới.
Sở Ly đưa tay ôm nó, lảo đảo một hồi, thiếu chút nữa đã bị nó làm ngã.
Hắn âm thầm cảm thán, mới nhỏ như thế mà đã có được lực lượng như thế, thực sự là được trời cao chăm sóc.
Theo Thiên Ma công, Bạch Hổ luyện dương đồ, Kim Cương độ ách thần công và Khô Vinh kinh tinh tiến, lực lượng của hắn càng ngày càng mạnh, lực lớn vô cùng, không cần nội lực cũng có thể đánh gục được cao thủ Tiên Thiên.
Thế nhưng không sánh bằng con hạc nhỏ này được, chênh lệch giữa nhân loại và linh hạc quả thực quá to lớn.
Con hạc nhỏ thân thiết dùng cánh đánh Sở Ly, dùng cái miệng dài để làm nũng với hắn.
Sở Ly bị một phen nhiệt tình của nó làm cho không chịu được, vỗ vỗ đầu của nó, một con hạc nhỏ khác cũng bay tới, tham gia trò vui, dùng cái miệng nhỏ tới đùa, Sở Ly bị hai con hạc làm cho vô cùng chật vật.
Tiêu Thi ở một bên nhìn thấy vậy vừa ước ao lại cảm thấy thú vị, cười khẽ không ngớt.
Con hạc nhỏ lúc trước hiếu kỳ nhìn Tiêu Thi, lại mang theo cái miệng dài chà xát cánh tay của nàng, thân thể mềm mại của Tiêu Thi lệch đi, muốn ngã xuống đất.
Sở Ly vội vã đỡ lấy nàng.
Tiêu Thi chỉ cảm thấy trên cái miệng dài của nó truyền đến một nguồn lực lượng, lực lượng mà mình không thể ngăn cản được, nàng không khỏi thán phục:
- Sức lực thật là lớn!
- Chúng nó được trời cao chăm sóc, khiến cho người ta ước ao.
Sở Ly lắc đầu cười nói.
Sở Ly thúc giục Khô Vinh kinh, rót linh khí bốn phía vào trong thân thể của hai con hạc nhỏ.
Chúng nó lập tức đứng lại không nhúc nhích, con mắt linh khí mười phần khép lại, giống như đã hóa thành pho tượng.
- Làm sao vậy?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Đang luyện công.
- Chúng nó còn có thể luyện công sao?
- Xem như là một loại bản năng đi.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Tiểu thư có thể học mà.
- Thân thể không giống nhau, làm sao học được chứ?
Tiêu Thi cười nói.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư có thể học tiết tấu hô hấp của chúng nó.
- Được rồi.
Tiêu Thi cảm thấy chơi vui, nghe lời của Sở Ly thử một chút.
- Hô... Hô...
Sở Ly chậm rãi nói.
Tiêu Thi hô hấp theo lời hắn.
Sở Ly nói:
- Hấp... Hấp... Hô… Hô… Hấp… Hấp… Hô… Hấp… Hô!
Tiêu Thi dừng lại, nhíu mày nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Hãy hít thở theo tiết tấu này, sẽ không sai đâu.