Bạch Bào Tổng Quản

Chương 254: Chương 254: Thống sát




Hắn thu đao trở vào bao, tiếp tục đi về phía Mang Sơn thành.

Vốn giữa đường phải đi qua Thần Đao môn, nhưng Sở Ly quẹo vào khúc cua, đi vòng qua Thần Đao môn.

Hắn đoán Thần Đao môn đã mai phục ở phía trước, mà hắn cũng không muốn đụng vào bọn chúng. Tuy rằng mình là cao thủ Thiên Ngoại thiên, thế nhưng cũng không phải là vô địch thiên hạ, cho dù Thần Đao môn là môn phái nhị lưu thì cũng phải cẩn thận cảnh giác.

Hắn khắc chế kích động muốn giết chóc của mình, không muốn để cho cảm tình ảnh hưởng tới bản thân, không chạy thẳng tới Thần Đao môn.

Giết năm người kia xem như là một lời cảnh cáo, đừng trắng trợn không kiêng dè gì như vậy.

Nhưng nếu Thần Đao môn thật sự muốn chết, như vậy cũng không trách được mình. Khi đó hắn có thể thoả thích phóng thích sát ý, giả vờ mắc câu, nếu muốn chết thì hắn sẽ để cho bọn họ được chết!

Thay trời mà đi, xuất sư nổi danh thì lại nên bình tâm tĩnh khí. Như vậy sẽ có ích với tu hành, hắn đã mơ hồ chạm tới một điểm trên con đường trở thành cao thủ Thiên thần.

Sở Ly thi triển khinh công, nhẹ nhàng rời đi, ở trên đường hắn nhất tâm nhị dụng, nghiên cứu Thần Đao nhất thức, cũng đã nắm giữ nó, dần dần trở nên thông thạo.

Trong lúc bất tri bất giác, Đại Viên Kính Trí đã thấy một tòa thành nhỏ.

Nhưng cùng lúc hắn cũng nhìn thấy một đám người mai phục ở bên ngoài cửa thành chừng một dặm, đang giăng lưới ra chờ. Trong đó có thanh niên mà hắn đã thả cho chạy thoát kia.

Hắn cười nhạt, quả nhiên, Thần Đao môn hoành hành đã quen, không chịu được khiêu khích như vậy.

Hắn nhẹ nhàng đi tới, trước tiên dùng Đại Viên Kính Trí xem xét rõ hư thực.

Trong hai mươi hai người mai phục ở trong rừng cây có bốn người trung niên, còn lại đều là thanh niên, sát khí ngập trời.

Đám người chung quanh đi ngang qua, tuy rằng không thấy người mai phục ở bên trong, nhưng đều có thể cảm nhận được nơi này đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cả người lạnh lẽo, cho nên đều vội vã tăng tốc rời đi.

Hai mươi hai người mai phục vẫn bất động, mãi đến khi Sở Ly hiện thân.

- Tiến lên!

Một hán tử trung niên vung tay lên.

Hai mươi hai người từ trong rừng cây tuôn ra, giống như một đám kiến đánh về phía Sở Ly, ánh đao hỗn loạn lập lòe, muốn loạn đao phân thây hắn ra.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Đứng lại!

Hán tử trung niên không để ý tới mà quát lên:

- Chém hắn!

Hắn cảm thấy không cần hỏi phải do nguyên do, chỉ cần giết là được.

Giết năm đệ tử của Thần Đao môn. Cho dù có lý do nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, chỉ có một con đường, đó là chết!

Trên mặt của mọi người hiện lên vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi vung đao ra.

Nhìn thấy thảm trạng của năm đồng môn. Thi thể chia lìa, bọn họ có cảm giác mèo khóc chuột, cùng chung mối thù, bất kể thế nào cũng phải chém hắn thành thịt vụn.

Sở Ly lắc đầu thở dài, muốn chết thì cứ để bọn họ chết đi!

Thần Đao nhất thức lóe lên, nhân đao hợp nhất, chẳng khác nào một đạo lưu quang chợt lóe.

- Sưu!

Ba cái đầu người bay lên, máu tươi như suối phun ra.

Trong lúc hắn chém ba người này, thân thể đã lao ra khỏi vòng vây.

Hắn xoay người lại, lần nữa thi triển Thần Đao nhất thức. Nhân đao hợp nhất.

- Sưu!

Hai cái đầu người bay lên, cột máu phóng lên trời.

- Giết!

Mọi người bị cảnh tượng máu tươi dâng trào này kích thích, không chỉ không cố kỵ mà trái lại còn càng ngày càng trở nên dũng mãnh, mỗi người đều giống như mù quáng nhằm về phía Sở Ly.

Sở Ly không ngừng thi triển ra Thần Đao nhất thức, mỗi lần hoặc là chém bay một cái đầu người, hoặc hai cái, rất khó có thể chém được ba người cùng lúc.

Trong nháy mắt trong hai mươi hai người đã có mười tám người ngã xuống, chỉ còn lại bốn hán tử trung niên.

Sắc mặt bọn họ âm trầm, gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly. Chết thì chết, đối với mười tám đệ tử đã chết đi bọn hắn cũng không để ý tới chút nào, trong mắt bọn họ chỉ có Sở Ly. Chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải giết chết được hắn!

Sở Ly nhẹ nhàng rung bảo đao lên, bảo đao vẫn sáng như tuyết, hắn lạnh nhạt nói:

- Còn ai muốn chịu chết nữa?

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Một hán tử trung niên tức giận quát lên.

Sở Ly nói:

- Đỗ Phong!

- Đây là đao pháp gì?

Hán tử trung niên kia tiếp tục hỏi.

Sở Ly nói:

- Vô Danh đao pháp!

- Vô Danh đao pháp... khặc khặc, hay cho Vô Danh đao pháp!

Hán tử trung niên cười lạnh nói:

- Nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì vĩnh viễn câm miệng đi!

Khuôn mặt bốn người bọn họ đỏ lên, thân thể bỗng nhiên phồng lớn.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã thi triển bí thuật xong.

- Giết!

Bốn người giết về phía Sở Ly. Ánh đao như điện, trong nháy mắt đã đến gần đó.

Sở Ly trùng eo cúi đầu. Lúc này công lực của bốn người đã tăng vọt lên gấp đôi, đao pháp vừa vặn là Thần Đao nhất thức mà hắn thi triển.

- Giết!

Bốn đạo ánh đao lần nữa chém tới. Sở Ly lại lùi về phía sau.

Bốn người theo sát không dừng, nhưng thủy chung vẫn còn kém hắn một bậc. Chuyện này làm cho bốn người hận đến mức hai mắt đỏ chót, tơ máu dày đặc, con ngươi lồi ra ngoài. Dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy ra vậy.

Sở Ly lắc đầu, xem ra bọn họ chỉ có chiêu thức này mà thôi.

Xem ra cũng không phải là Thần Đao môn không truyền xuống Thần Đao thất thức một chút nào, có khả năng chỉ truyền ra một thức.

- Giết!

Sở Ly bình tĩnh nói, lần nữa thi triển ra Thần Đao nhất thức.

Một đạo quang mang xẹt qua hai người trung niên, đầu của bọn họ bay lên.

Sở Ly lại thi triển ra Thần Đao nhất thức, đầu của hai người trung niên còn lại cũng bay lên.

- Ô...

Sở Ly nắm đao mà đứng, linh khí từ bốn phương tám hướng kéo đến mãnh liệt, bù đắp tiêu hao của thân thể.

Trường đao trong tay hắn run lên, chậm rãi trở vào bao.

Nhìn đường lớn đầy đầu người và thi thể một chút, hắn lắc đầu một cái, nhẹ nhàng rời đi, tiến vào Mang Sơn thành.



Lại vào nơi phồn hoa, Sở Ly lại có một loại cảm giác giống như đang mơ vậy.

Dường như hắn đã rời khỏi Sùng Minh thành rất lâu rồi vậy.

Hắn chậm rãi đi dọc theo phố lớn, nhìn phố lớn ngựa xe như nước, nhìn các cửa hàng, quầy hàng vỉa hè. Còn có người cò kè mặc cả, trẻ con chạy trốn nô đùa, hào khách võ lâm ngẩng đầu mà đi, còn có những nữ tử thanh xuân tươi trẻ đi dạo phố.

Đột nhiên hắn cảm giác rất cô đơn.

Sờ sờ tay áo bào trắng, cảm giác mát mẻ nhẵn nhụi truyền vào trong lòng, trước mắt giống như hiện lên khuôn mặt lành lạnh của Tiêu Kỳ, đang lạnh nhạt nhìn hắn.

Hắn cười nhạt, lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.

Đi tới một quán trà rìa đường, gọi một bát trà, vừa uống trà, vừa nghe những người chung quanh nói chuyện trời đất, náo nhiệt ồn ào và ầm ĩ.

Vốn dựa vào tính cách của hắn, vừa tiến vào thành sẽ trực tiếp đi tới tửu lâu có rượu ngon nhất trong thành, vừa uống rượu, ăn mỹ thực, một mặt nghe tin tức chung quanh. Tìm hiểu tình huống của Mang Sơn thành một chút.

Bây giờ thì lại tuyệt nhiên không giống như trước đây.

Hắn đã đổi một thân phận khác, như vậy cũng sẽ phải đổi tác phong làm việc.

Hơn nữa so với rượu ngon trong tửu lâu, quán trà ven đường càng gần cuộc sống, biết việc vặt tầm thường của dân chúng, cùng với những tin tức được lưu truyền ở dưới tầng chót.

Còn chưa uống hết một bát trà thì lại có mười người trung niên xông lại, vây quanh Sở Ly vào giữa.

Sở Ly bưng bát, lẳng lặng nhìn bọn họ.

- Đỗ Phong?

Hán tử trung niên nói chuyện sắc mặt vàng như nghệ, giống như bị bệnh, nhưng lại là cao thủ Thiên Tiên, tu vi thâm hậu.

Đôi mắt của hắn phun ra tinh mang, ánh mắt như đao.

Sở Ly đánh giá hắn một chút:

- Ta là Đỗ Phong.

Hắn chậm rãi thả bát xuống, hỏi:

- Các ngươi muốn động thủ ở trong thành sao?

- Ngươi đã tàn sát hai mươi bảy đệ tử của Thần Đao môn chúng ta, cùng hung cực ác!

Hán tử trung niên lạnh lùng nói:

- Không thể tha thứ cho ngươi!

Sở Ly nói:

- Thần Đao môn các ngươi còn có bao nhiêu đệ tử nữa?

- Đệ tử Thần Đao môn ta vô số, ngươi muốn giết cũng không giết hết được!

Hán tử trung niên hừ lạnh nói:

- Bằng vào một mình ngươi mà dám đối nghịch với Thần Đao môn chúng ta, tự chịu diệt vong!

Sở Ly lại cầm bát trà, uống một hớp rồi nói:

- Khẩu khí thật là lớn, muốn động thủ thì cứ động thủ, hà tất phải phí lời như vậy chứ?

Nam tử trung niên này khá có tâm kế, danh bất chính ngôn bất thuận, trước tiên hắn chiếm đại nghĩa, cho dù động thủ ở trong thành thì cũng không khiến cho người ta phản cảm.

Mục đích của hán tử trung niên đã đạt đến, hắn trầm giọng quát lên:

- Giết hắn!

Đám người ở quán trà đã chạy ra rất xa, rất nhanh ở chung quanh đã có rất nhiều người xem trò vui vây quanh.

Mọi người thấp giọng nghị luận, nhìn Sở Ly lẳng lặng ngồi ở trên bàn, một tay đặt ở trên trường đao, trên bàn một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi. Giống như thư sinh nho nhã, không giống như ấn tượng về cao thủ võ lâm của mọi người một chút nào. Không ngờ người này lại giết hai mươi bảy đệ tử Thần Đao môn?

Đệ tử lợi hại Thần Đao môn thế nào không ai nào mà không biết, hắn thực sự là gan to bằng trời, sợ rằng khó có thể sống qua được ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.