Bạch Bào Tổng Quản

Chương 438: Chương 438: Tiến cung




Lục Vương phi thở dài:

- Thực sự giết bọn họ như vậy sao?

Nàng còn có mấy phần cảm giác rất không thật, khó có thể tin được.

Tiêu Thi nói:

- Lục tỷ tỷ, chúng ta đi ra xem một chút đi.

- Hay là thôi đi...

Lục Vương phi chần chờ.

- Đi thôi.

Tiêu Thi nắm lấy tay nàng, hai người thướt tha đi ra khỏi phòng, chúng nữ Lục Ngọc Dung cũng đi theo ở phía sau.

Mấy người Ứng Vô Cầu đang nắm lấy thi thể của Triệu Giang Hà và Tôn Nghĩa Đức, chuẩn bị đi ra ngoài thì lại thấy các nàng đi ra cho nên vội vã dừng lại.

Tiêu Thi lạnh nhạt nói:

- Chết thật rồi sao?

Ứng Vô Cầu ôm quyền nói:

- Vương phi, thuộc hạ đã xác nhận qua, quả thực đã chết rồi.

- Không thể sống lại chứ?

Tiêu Thi nói.

Nàng kéo tay của Lục Vương phi đi tới trước mặt hai cỗ thi thể, cúi đầu đánh giá hai người đã khí tuyệt mà chết, hai mắt của bọn họ vẫn trợn to, lộ ra vẻ phẫn nộ và không cam lòng, chết không nhắm mắt. Dù thế nào cũng không nghĩ ra Tiêu Thi lại thật sự dám giết bọn họ.

Ứng Vô Cầu nói:

- Cho dù ăn vào Kỳ Nguyên đan thì bọn họ cũng không sống được, Vương phi cứ yên tâm!

- Hừm, nếu như đổi là Sở Ly, hắn sẽ cắt đầu của bọn chúng đi.

Tiêu Thi khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Ta không chịu nổi máu tanh như vậy, thôi vậy, nói chung, các ngươi nghĩ biện pháp, đừng để cho bọn họ sống sót trở về là được!

-... Vâng.

Ứng Vô Cầu suy nghĩ một chút:

- Chúng ta sẽ đợi thêm nửa canh giờ, sau đó sẽ mang theo bọn họ đi Phủ Doãn của Thần Đô, như vậy dù là ai tới cũng không cứu sống được bọn họ!

- Rất tốt.

Tiêu Thi gật đầu, lúc lắc bàn tay ngọc nói:

- Được rồi, đi đi.

- Thuộc hạ xin cáo lui!

Ứng Vô Cầu ôm quyền một cái, mang theo mọi người lui ra.

Tận mắt nhìn thấy thi thể, Tôn Nghĩa Đức vốn rất càn rỡ ngông cuồng tự đại đã triệt để ngậm miệng, không còn tính mạng, không phát ra được một chút âm thanh nào, không nói ra được một câu nói nào. Cho dù hắn càn rỡ tới đâu, nói mất mạng là mất mạng, ngẫm lại quả thực khiến cho người ta sinh ra sự cảm khái không tên.

Rốt cuộc Lục Vương phi cũng có cảm giác chân thực, nàng đã vững tin Tôn Nghĩa Đức và Triệu Giang Hà đã thật sự chết đi.

Đột nhiên nàng cảm thấy, những năm này mình đã sống uổng phí, không hiểu rõ một chút nào về quyền thế của Vương phi, không có chân chính vận dụng qua thứ quyền thế này, Vương phi quả thực không giống như là lúc nàng còn làm tiểu thư khuê các!

Có điều lại vừa nghĩ lại, cho dù mình biết thì cũng không có tâm địa như vậy, không thể tàn nhẫn hạ lệnh giết người, Tiêu Thi không hổ là người từ phủ Quốc Công đi ra, giết người như việc nhỏ rất tầm thường, mặt không biến sắc.

Lại suy nghĩ tôn nữ của nàng, nó cũng như vậy, giết người so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn, căn bản không coi mạng người là thứ gì quá to tát.

Nàng lắc đầu một cái, quả thật mình không có bản lĩnh như vậy, không làm được loại Vương phi này!

Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái.

Tiêu Thi nói:

- Lục tiểu thư, ngươi nghĩ như thế nào?

- Ngươi đã chọc vào phiền toái rất lớn.

Lục Ngọc Dung nói.

Tiêu Thi cười nhạt:

- Đây là phiền phức sao?

-... Cũng đúng.

Lục Ngọc Dung bật cười:

- Đối với ngươi mà nói, những chuyện này quả thực không có gì.

Mặc kệ Tiêu Thi có một thân phận nào, là chính phi của An vương hay là Nhị tiểu thư phủ Quốc Công, giết hai Bí vệ cấm cung cũng không tính là chuyện gì ghê gớm, nhiều lắm hoàng thượng cũng chỉ răn dạy hai câu, thậm chí cũng không răn dạy gì cả ấy chứ.

Người ngoài sợ những Bí vệ cấm cung này là bởi vì hoàng thượng, một khi không sợ hoàng thượng thì sao phải sợ đám Bí vệ cấm cung này chứ?

Hoàng thượng tàn nhẫn tới mấy thì dù sao Tiêu Thi cũng là người nhà mình, không làm gì sai thì sẽ không giết. Cho nên dù bất mãn như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không giết tiểu thư của phủ Quốc Công.

Tiêu Thi nói:

- Ta muốn tiến cung gặp hoàng thương, hỏi một chút ở ngay mặt người, hoàng thượng làm vậy là có ý gì!

- Ngươi còn muốn làm lớn sao?

Lục Ngọc Dung nói.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Chuyện này là người khác bức ta!

Vốn nàng đã ghét cay ghét đắng đối với đám Bí vệ cấm cung thâm độc này, lại dám định tội danh lên trên đầu của Sở Ly, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nàng không làm ồn ào thì bọn họ sẽ coi tiểu thư phủ Quốc Công như mình là đồ trang trí!

Nàng muốn đánh vào mặt của Bí vệ cấm cung, phải cho bọn chúng khó coi trước, sau đó nàng muốn nhìn một chút xem còn ai dám làm xằng làm bậy nữa không!

Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười nhìn nàng:

- Bọn họ đối phó với Sở Ly, chọc giận tới sát cơ của ngươi đúng không? Ngươi đối với Sở Ly thật là tốt!

- Đây là chuyện đương nhiên!

Tiêu Thi không cam lòng yếu thế nhìn chăm chú vào nàng.

Giữa hai người có sóng ngầm cuồn cuộn, chư nữ chung quanh đều có thể cảm giác được.

Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện ở cửa Thiên Xu viện, bước vào trong viện, ôm quyền nhìn Lục Vương phi rồi cười nói:

- Đa tạ Vương phi!

Lục Vương phi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cũng không giúp đỡ được gì.

Sở Ly cười nói:

- Có Lục Vương phi ở đây, cuối cùng cũng coi như có một nhân chứng, tránh cho tội vu khống, để những Bí vệ cấm cung này quịt nợ!

- Nếu như hoàng thượng hỏi, ta sẽ trả lời thành thật!

Lục Vương phi chậm rãi nói.

Vốn trước đó nàng cũng kiêng kỵ Bí vệ cấm cung, cảm thấy không thể trêu chọc vào được.

Bây giờ xem Tiêu Thi không coi bọn họ là chuyện to tát gì, nói giết là giết, đột nhiên nàng cảm thấy trước đây mình đã quá cẩn thận từng li từng tí một, quả thực không có cần thiết. Nàng đã nghĩ thông suốt, thân là Vương phi, con dâu của hoàng thượng, Bí vệ cấm cung không đáng để nàng để vào trong mắt.

Sở Ly ôm quyền cảm tạ.

Lục Ngọc Dung thu hồi ánh mắt đối diện cùng Tiêu Thi mà rơi vào trên mặt của Sở Ly:

- Sở Ly, giỏi tính toán, để Tiêu Nhị tiểu thư đứng ở phía trước, cũng chỉ có ngươi mới làm ra được chuyện như vậy!

Phàm là người tự xưng là nam tử hán đại trượng phu đều sẽ không để nữ nhân xông về phía trước, chặn tai ương thay mình.

Sở Ly thì lại rất tốt, bản thân mình trốn đi xem trò vui, để đệ nhất mỹ nhân Đại Quý đánh trận đầu, đứng ra thu thập Bí vệ cấm cung.

Sở Ly nói:

- Nếu như ta thu thập bọn họ thì sẽ có một đống lớn phiền phức.

Hắn cũng không nghĩ tới Tiêu Thi dám giết bọn họ thật, ban đầu hắn chỉ để Tiêu Thi đuổi bọn họ đi là được rồi.

Hắn hiểu rõ, hai người này muốn mình chết, nhất định phải định cho mình một tội danh, bằng không, Tiêu Thi trào phúng vài câu, sau đó đánh ra ngoài phủ là được, sẽ không hạ sát thủ.

- Hừ, ngươi không sợ người khác nói ngươi dựa vào nữ nhân che chở hay sao?

Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười, ngữ khí tràn ngập vẻ trào phúng.

Sở Ly nói:

- Cứ kệ bọn họ nói đi, nói chung, người đã chết rồi!

- Bí vệ cấm cung sẽ nuốt giận vào bụng quên đi như vậy sao?

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Bọn họ không đối phó được với Tiêu Nhị tiểu thư, còn không đối phó được ngươi hay sao?

- Vậy phải nhìn xem thủ đoạn của ai cao hơn.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi lạnh nhạt nói:

- Bọn họ dám vào Vương phủ, ta sẽ dám giết!

Lục Ngọc Dung lắc đầu thở dài.

Cách làm này của Tiêu Thi đơn giản thô bạo, nhưng rất có hiệu quả.



Tiêu Thi và Lục Vương phi làm bạn, ở dưới sự bảo vệ của chúng hộ vệ đi ra khỏi Vương phủ.

Sở Ly không thể công khai đi theo, dù sao hắn lấy cớ bế quan luyện công, nếu như lúc này xuất hiện cũng quá trắng trợn.

Cấm cung cách Vương phủ không xa, khoảng chừng một dặm đường, xe ngựa sắp tới nơi.

Sở Ly làm phu xe, mang đấu bồng che khuất khuôn mặt của mình.

Xe ngựa dừng ở trước cửa cung to lớn.

Dãy tường đỏ thắm cao mười thước, cửa cung vừa rộng lại lớn, có thể cho phép hai chiếc xe ngựa chạy song song, cửa cung đen kịt như gỗ mà không phải là gỗ, vừa mới tới gần thì trường kiếm trên người hắn đã mơ hồ muốn bay ra ngoài.

Cửa cung có từ tính rất to lớn, phàm là thứ được chế tạo từ kim loại đều không mang vào bên trong được.

Cảnh Vương phủ có Lục Vương phi, Lãnh Dĩnh, Lục Ngọc Dung, An vương phủ có Tiêu Thi, Tống Lưu Ảnh, Tiết Ngưng Ngọc, cùng nhị nữ Lãnh Thu, Lãnh Tình, một đám nữ nhân đứng ở trước cửa cung.

Có nội thị chạy như bay đi thông báo.

Dựa theo quy củ, các nàng nên sớm bẩm báo một tiếng, sau khi được hoàng hậu và thái hậu đồng ý thì mới có thể vào cung.

Nhưng các nàng trực tiếp đứng ở ngoài cửa cung chờ đợi, hoàng hậu và thái hậu cũng không thể từ chối, làm tổn thương mặt mũi của các nàng, cho nên cuối cùng cũng sẽ đồng ý.

Rất nhanh, trong cấm cung có một tổng quản vội vã tới đón tiếp, vẻ mặt tươi cười, cẩn thận từng li từng tí một dẫn các nàng đi vào bên trong.

Sở Ly và các hộ vệ thì lại ở lại bên ngoài cấm cung, không thể vào cung.

Sở Ly ngồi ở trên xe ngựa, mang đấu bồng che khuất mặt, đánh giá bức tường cao vút này, trong đầu thoáng hiện lên tình hình trong cấm cung.

Đáng tiếc diện tích của cấm cung rất lớn, không ngờ Đại Viên Kính Trí lại không bao phủ hết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.