Bạch Bào Tổng Quản

Chương 366: Chương 366: Trả thù




Hư Ninh bình tĩnh nhìn An vương, trầm mặc không nói.

Trong lòng Trịnh Lập Đức lo sợ, Vương gia bị thương nặng như vậy, nên làm như thế nào cho phải chứ?

- Tôn giả?

Trịnh Lập Đức thấp giọng hỏi.

Hư Ninh liếc nhìn hắn một cái, yên tĩnh ôn hòa nói:

- Trịnh thí chủ, đi mời hai vị Vương phi đến đây.

- Chuyện này...

Trịnh Lập Đức nói:

- Tôn giả, nội thất không thể can thiệp vào việc trong phủ, chỉ để ý tới nội phủ mà thôi.

- Nên để hai vị Vương phi biết thương thế của Vương gia.

Hư Ninh nói:

- Người mà Vương gia tin tưởng được là hai vị Vương phi này.

-... Vâng.

Trịnh Lập Đức rất bất đắc dĩ đồng ý.

Hắn sợ là một khi Vương gia bị bệnh nặng, hai vị Vương phi sẽ đánh nhau, tranh cướp quyền lực nội phủ.

Hai vị Vương phi đều không phải là người hiền lành, chỉ chờ Vương gia có chuyện thì hai vị Vương phi sẽ làm ra những chuyện không lường được.

Nghe thấy Trịnh Lập Đức bẩm báo, Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đang nói chuyện cùng Tiêu Thi ở Thiên Xu viện giật nảy cả mình.

- Vương gia bị thương?

Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:

- Ai đả thương Vương gia?

- Tối hôm qua Vương gia luyện công tẩu hỏa nhập ma.

Trịnh Lập Đức cúi đầu trả lời:

- Lúc trước vừa tỉnh lại một chút, ăn đan dược vào, đã ngủ thiếp đi. Cho nên ta tới để bẩm báo cho ba vị Vương phi, xin Vương phi không cần lo lắng.

- Làm sao lại tẩu hỏa nhập ma cơ chứ?

Tống Lưu Ảnh trầm ngâm nói:

- Vương gia luyện công ở nơi nào?

- Luyện công viện.

Trịnh Lập Đức nói.

Tống Lưu Ảnh thở ra một hơi, như vậy sẽ không có vấn đề gì, sẽ không có người nào quấy rối.

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:

- Thương thế của Vương gia nặng lắm không?

- Đã phục dụng đan dược, không có gì đáng ngại.

Trịnh Lập Đức nói:

- Hư Ninh tôn giả đang chăm sóc bên người Vương gia, tính mạng không ngại.

Tiêu Thi nói:

- Hai vị tỷ tỷ thay ta đi gặp Vương gia đi, thân thể này của ta không tiện, có lòng mà không có lực.

- Được, chúng ta sẽ đi thăm người trước, Tiêu muội muội đừng lo lắng, bảo trọng thân thể.

Tiết Ngưng Ngọc vội vàng đứng dậy.

Tống Lưu Ảnh cũng đứng lên.

Hai người một trước một sau vội vã rời đi, Trịnh Lập Đức vội vã đuổi theo hai người.

Sở Ly đi tới Thiên Xu viện, lúc này vẻ mặt Tiêu Thi đang vui vẻ nụ cười.

Nhìn thấy Sở Ly, nàng vẫy vẫy bàn tay ngọc.

Sở Ly cười tiến lên phía trước. Mùi thơm nhàn nhạt lan truyền vào mũi hắn.

Nàng hạ thấp giọng, cười nói:

- An vương đã tẩu hỏa nhập ma!

Sở Ly gật gù.

- Là ngươi làm ra?

Âm thanh của Tiêu Thi càng thấp hơn.

Sở Ly cười nói:

- Gần như thế.

- Làm rất khá!

Tiêu Thi cười tươi như hoa, xinh đẹp không gì tả nổi.

Sở Ly dời mắt đi, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc chỉ kém một chút. Hắn mạng lớn.

- Lần này không được thì còn có lần sau.

Tiêu Thi nói:

- Bằng vào tính toán của ngươi, nhất định có thể làm thịt được hắn!

Sở Ly cười gật đầu:

- Yên tâm đi.

Tiêu Thi cười khẽ:

- Hắn bị thương có nặng hay không?

Sở Ly nói:

- Có thể khôi phục lại như cũ.

- Ài... đáng tiếc.

Tiêu Thi lắc đầu thở dài:

- Nếu như có thể nằm ở trên giường, như vậy không thể tốt hơn!

- Đừng nóng vội, cứ từ từ.

Sở Ly nói.



Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đi tới thư phòng. Nhìn thấy An vương ảm đạm, nhìn sắc mặt hắn khó coi, trong lòng hai người có chút lo lắng nhìn về phía Hư Ninh.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Tôn giả, Vương gia có sao không?

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ:

- Vương phi yên tâm, An vương cát nhân thiên tướng, cũng không có gì đáng lo tới tính mạng.

- Vậy thì tốt.

Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu, nhíu mày nói:

- Khi nào Vương gia có thể tỉnh lại?

- Chừng chập tối.

Hư Ninh nói.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Vậy chúng ta sẽ ở chỗ này bảo vệ.

Hư Ninh nhẹ nhàng gật đầu, im lặng không tiếp tục nói nữa.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc ngồi ở một bên giường, nhìn An vương hôn mê, lo lắng không thôi.

An vương là chủ nhân một phủ, vạn nhất có mệnh hệ gì, các nàng sẽ trở thành cô nhi quả phụ, cơ khổ không có chỗ nương tựa, sẽ khó tránh khỏi bị bắt nạt, nhất định tháng ngày sau này sẽ không dễ chịu.

- Vương phi!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh:

- Có hai thị nữ mất tích.

Vừa nghe thấy là âm thanh của Lý Quý, Tiết Ngưng Ngọc tức giận nói:

- Vào trong rồi nói chuyện!

Lý Quý mặc áo gấm, đẩy cửa đi vào, cung kính khom lưng đứng trước người nhị nữ.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Sáng sớm hôm nay có hai thị nữ đi ra ngoài chọn mua một ít son phấn, đến nay vẫn chưa về.

Lý Quý thấp giọng nói:

- Ta đã phái người đi tìm, không tìm được!

- Ngươi cho rằng các nàng cầm tiền rồi chạy sao?

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói.

Lý Quý lắc đầu nói:

- Không đáng bao tiền. Không đến nỗi phải chạy, hơn nữa hành lí của các nàng, đồ trang sức và các vật quý trọng cũng đều còn ở trong phủ.

- Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiết Ngưng Ngọc không nhịn được nói:

- Có chuyện gì mau mau nói, ta không có tâm tư thanh thản nói chuyện phiếm với ngươi!

Lý Quý cúi đầu than thở:

- Vương phi. Ta lo lắng có người đã bắt các nàng đi rồi!

- Sao?

Tiết Ngưng Ngọc cau mày trừng mắt nhìn hắn.

Lý Quý gật gù:

- Hiện tại vẫn không tìm được, nếu không phải tự mình chạy đi thì là bị người ta bắt đi rồi!

- Ai lại dám lớn mật như thế chứ?

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói.

Lý Quý nói:

- Khi Vương gia phá đại án, một lưới bắt hết đám buôn người kia, ta hoài nghi... Hoài nghi...

Tiết Ngưng Ngọc không nhịn được nói:

- Lẽ nào là cá lọt lưới đang trả thù sao?

- Đây chỉ là suy đoán của tiểu nhân, không thể coi là thật.

Lý Quý vội nói.

Tiết Ngưng Ngọc nhíu mày không nói. Quay đầu nhìn về phía Tống Lưu Ảnh.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Nếu như đúng là bọn họ, như vậy thật sự rất phiền phức... Vương gia lại đang hôn mê, để ai tới quyết định đây?

Con ngươi Lý Quý đảo một vòng, thấp giọng nói:

- Vương phi, không bằng hỏi Đại tổng quản một câu... bây giờ bên trong nội phủ, cấp bậc cao nhất chính là Đại tổng quản.

Tiết Ngưng Ngọc lạnh lùng nguýt hắn một cái, biết hắn có ý đồ xấu, nàng hừ lạnh nói:

- Chính sự không làm xong mà còn muốn làm ra chút chuyện mờ ám, cẩn thận cái đầu của ngươi!

Lý Quý vội nói:

- Tiểu nhân chỉ nói một câu, sao có thể làm chủ thay Vương phi được chứ?

Tống Lưu Ảnh quét mắt nhìn Lý Quý một chút, lại nhìn về phía Tiết Ngưng Ngọc:

- Tuy dụng tâm của Lý Quý xấu, nhưng lời hắn nói cũng không phải là không đúng, hai người chúng ta là nữ nhân. Chỉ có thể quản chuyện nội phủ, chuyện bên ngoài, Vương gia không thể làm chủ, vậy thì để Đại tổng quản làm chủ.

- Đại tổng quản mới đến, không biết tình hình của Thần Đô.

Tiết Ngưng Ngọc nhíu mày nói.

Nàng lo lắng vạn nhất Sở Ly làm quá tuyệt, khi An vương tỉnh lại sẽ khó tránh khỏi trách cứ, hơn nữa lại có thủ hạ như Lý Quý, mỗi người đều không có lòng tốt, không cầu công không xuất lực, cố ý cho Đại tổng quản như hắn một đòn cảnh cáo.

Tống Lưu Ảnh thì lại cảm thấy, trên người Sở Ly có thần thông, thích hợp nhất để quản việc này.

- Đại tổng quản không được mà chúng ta cũng không được.

Tống Lưu Ảnh liếc nhìn Lý Quý một chút:

- Bằng vào những mặt hàng này, có thể làm được chuyện gì chứ?

-... Được rồi, vậy chỉ có thể mời Đại tổng quản đến mà thôi.

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:

- Lý Quý, có thể tìm được tóc của hai thị nữ này không?

- Tóc?

Lý Quý chần chờ một chút.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Ít nói nhảm đi, đi tìm tóc của các nàng đến đây, sau đó đưa đến Thiên Xu viện!

- Vâng.

Lý Quý vội vàng gật đầu, ôm quyền lui ra.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Tống tỷ tỷ, ngươi ở cạnh Vương gia, ta đi nói với Đại tổng quản.

Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu.

Sở Ly đang đọc sách ở trong Thiên Xu viện, Tiêu Thi thì lại nằm tắm nắng ở trên giường nhỏ trong viện, sau khi Tiết Ngưng Ngọc đi vào, nàng lập tức nói mọi chuyện ra.

Sở Ly cau mày:

- Nha hoàn mất tích...

Tiết Ngưng Ngọc cười nói:

- Đại tổng quản, Vương gia hôn mê bất tỉnh, trong phủ lại có chuyện, chúng ta là nữ nhân cũng không thể tự mình xuất đầu lộ diện, chỉ có thể mời Đại tổng quản đứng ra!

Sở Ly gật gật đầu nói:

- Việc nghĩa chẳng từ nan... Để ta xem trước, xem các nàng ở nơi nào một chút.

Bước chân nhẹ nhàng của Lý Quý vang lên, đi tới ngoài Thiên Xu viện.

Tiêu Thi dặn dò một câu, Tuyết Lăng đi ra ngoài tiểu viện, tiếp nhận một cái túi thêu trên tay của Lý Quý ở bên ngoài.

Lý Quý nhìn thấy Tuyết Lăng tức thì ánh mắt sáng lên, hai mắt nhỏ tỏa sáng.

Tuyết Lăng thì lại nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, tiếp nhận túi thêu rồi xoay người trở về tiểu viện.

Lý Quý nhìn chằm chằm vào bóng lưng uyển chuyển của nàng, nuốt nước bọt một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.