Sở Ly vội vã đưa tay tiếp nhận Phật châu, sau đó kín đáo đưa cho Tiêu Thi:
- Tôn giả có tâm ý như vậy thì tiểu thư cứ nhận lấy đi, tránh cho Tôn giả không thể giải thoát!
Không Hải cười to.
- Đại sư, ân oán còn chưa kết thúc kia mà?
Không Hải nhìn sang, như cười mà không phải cười.
- Ta cũng bị đại sư giết một lần đó.
Lúc trước hắn hận không thể chém Không Hải thành từng mảnh từng mảnh, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng. Thế nhưng lúc này nhìn thấy Không Hải như vậy, sự thù hận trong lòng hắn đã tiêu tan, không còn nồng đậm như trước nữa.
Không Hải nói.
- Đã từng chết một lần.
- Nói như thế, đúng là lão nạp còn chưa thể đi thẳng một mạch, Sở thí chủ muốn cái gì?
Sở Ly nói:
- Có thể truyền lại cho tại hạ không?
Không Hải nhìn Sở Ly, mỉm cười nói:
- Sở thí chủ cũng là người trong Phật môn, vì sao không thể phá được ham muốn này chứ? Thần thông cũng là ma chướng đó!
- Không tập được thần thông thì sao có thể có thể phá thần thông được chứ?
Không Hải thở dài, chậm rãi nói:
- Lão nạp sẽ truyền cho Sở thí chủ thần thông Thông Thiên Triệt Địa, nếu có thể ngộ thì cũng là duyên với tệ tự. Nếu như không ngộ được thì đừng nói thêm lần nào nữa.
- Đa tạ Tôn giả.
Không Hải nói.
Sở Ly đề phòng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Không Hải mỉm cười nhìn hắn.
Sở Ly chậm rãi tới gần, lỗ tai vểnh lên.
Không Hải thấp giọng niệm một phần kinh Phật, thanh âm như tiếng bay của ruồi muỗi, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.
- Đa tạ Tôn giả.
Không Hải mỉm cười nói:
- Ngươi có thể đến tự tu hành phương pháp mười đời thành Phật.
- Ta có duyên với Phật môn, nhưng không nghĩ tới việc thành Phật.
Không Hải tôn giả mỉm cười:
- Sở thí chủ. Chuyện tương lai ai có thể nói trước được chứ?
Sở Ly cười, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, lui về bên người của Tiêu Thi.
- Chư vị sư huynh, sư đệ, lão nạp đi trước. Ta sẽ chờ đợi chư vị ở Thiên Ngoại thiên!
Hắn dứt lời, hai tay hợp thành hình chữ thập không nhúc nhích.
Sở Ly kéo tay Tiêu Thi đi ra ngoài vòng tròn, từ phía xa xa nhìn Không Hải.
Chúng tăng đều hợp thành hình chữ thập hành lễ.
Không Hải thấp giọng tụng một câu:
- A Di Đà Phật...
Âm thanh dần dần trầm thấp. Cuối cùng im lặng không hề có một tiếng động nào nữa.
Chúng tăng cùng niệm Phật hiệu, vang vọng giống như tiếng chuông.
Thân thể của Không Hải dần dần bắn ra ánh sáng, ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, thân thể của hắn dần dần sáng rực, hóa thành lưu ly, dáng vẻ rất giống lúc trước thi triển ra Kim Cương Xá Lợi thuật vậy.
Thân thể lưu ly đột ngột sáng choang, mọi người hầu như mất thị giác. Chờ tới lúc có thể thấy rõ thì chỉ thấy một tia sáng trắng bắn thẳng lên trên bầu trời, giống như một cột sáng màu trắng dựng đứng ở trong thiên địa.
Cột sáng bắn lên trên bầu trời, mây trắng bị đẩy ra, mơ hồ có thể thấy được một mảnh kiến trúc bên trong.
Cung điện và lầu các lơ lửng ở giữa không trung, toàn thân cung điện màu vàng. Gạch vàng ngói vàng, lan can bằng ngọc trắng, sen trắng ở khắp mọi nơi, theo gió phiêu dật, mùi hương không ngừng tỏa ra.
Tiếng tụng kinh mơ hồ từ trên bầu trời rơi xuống, êm dịu nhu hòa, không phân được rõ là nam hay là nữ, du dương dễ nghe. Giống như cánh hoa rơi vài trên người của mọi người.
Âm thanh vừa vào tai thì Sở Ly chỉ cảm thấy cả người tức thì trở nên sảng khoái.
Thân thể bỗng nhiên mềm mại đi mấy phần, như muốn bay lên, một cảm giác vui vẻ không tên nổi lên. Tất cả buồn phiền đều tiêu tan, không buồn không lo, tâm linh rơi vào trong trạng thái tĩnh lặng, hận không thể lập tức quy y Phật môn, từ đây rời xa buồn phiền trần thế.
Trước cung điện màu vàng, bóng người của Không Hải chậm rãi hiện lên, một đóa hoa sen thổi tới, nâng đỡ hai chân của hắn, trôi vào bên trong cung điện.
Cột sáng bỗng nhiên biến mất, tiếng tụng kinh tiêu tan.
Tất cả khôi phục lại như trước, trên bồ đoàn chỉ có sáu viên Xá Lợi.
- Đây là đời thứ sáu của hắn.
- Mấy viên Xá Lợi là mấy thế hay sao?
- Có lẽ qua trăm năm nữa hắn sẽ lại chuyển thế mà đến, chỉ có điều đến lúc đó, hắn cũng không nhận ra chúng ta được nữa.
Sở Ly than thở một tiếng:
- Thiên Ngoại thiên quả nhiên có tồn tại.
Tiêu Thi kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi cảm thấy Thiên Ngoại thiên không tồn tại hay sao?
- Vì sao lại tồn tại chứ?
Tiêu Thi nói:
- Ngoài người có người, trên trời có trời, ngươi chưa từng nghe nói câu này hay sao?
Sở Ly bật cười.
Thế giới này quả thực không giống như thế giới trước đó của hắn, càng thêm huyền diệu.
…
Chúng tăng đứng dậy rời đi, một lão hòa thượng chậm rãi đi tới trước bồ đoàn, thu hồi sáu viên Xá Lợi, lại đi tới trước mặt ba người.
Sở Ly mở miệng nói.
Động tác của lão hòa thượng chần chờ gian nan, rất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại rồi ngã xuống đất.
Cổ Nguyệt nhận ra người này, hắn chính là lão tăng mở cửa lần trước.
- Ngươi hữu duyên với Không Hải sư đệ, có thể đi tới phòng của đệ ấy tu hành, có điều chỉ có một căn phòng, vị Tiêu thí chủ này...
Tiêu Thi nói:
- Ở cùng với hắn là được rồi.
Lão tăng chậm rãi nói.
Cổ Nguyệt trợn mắt lên nhìn về phía Sở Ly, lại nhìn Tiêu Thi.
- Nhìn cái gì?
- Vương phi, như vậy không được sao?
Tiêu Thi tức giận hỏi:
- Lẽ nào ngươi sợ hắn mưu đồ gây rối sao?
Cổ Nguyệt nhìn về phía Sở Ly.
Tuy nói Sở Ly là thị vệ, thế nhưng dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa lại là một nam nhân trẻ tuổi, không thể không đề phòng, thân cận như vậy, cho dù An vương điện hạ rộng lượng đến đâu thì cũng sẽ không chịu được, nhất định phải sẽ hạ sát thủ đối với Sở Ly.
Giữa nam nữ, tôn ti trên dưới cũng không quá có tác dụng, nếu không trong hoàng cung đại nội cũng không cần dùng tới thái giám làm gì.
- Tiểu thư ở trong phòng, ta ở ngoài phòng, chỉ cần ở trong tự là được rồi.
Kim Cương tự được bao phủ ở bên trong kim quang, Sở Ly suy đoán có khả năng kim quang này vô cùng hữu ích đối với việc tu luyện thần thông, cho nên hắn tạm thời thử một lần. Hắn muốn tìm hiểu một phen thử xem, nếu quả thực có thể ngộ được thần thông Thông Thiên Triệt Địa, như vậy sẽ không thể tốt hơn.
- Vậy ta cũng ở trong tự, có thể được không?
- Thí chủ vô duyên với tệ tự, kính xin rời đi.
- Ta có giao tình với Không Hải tôn giả, làm sao có thể nói là vô duyên được chứ?
Lão tăng nhẹ nhàng vung tăng bào cũ nát lên.
Cổ Nguyệt bay lên, chẳng khác nào bồ công anh bị gió cuốn đi, trong nháy mắt đã đến bầu trời, bay ra khỏi bức tường của tự, biến mất không còn lấy một cái bóng.
Sở Ly đánh giá lão tăng tuổi già sức yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở này một chút.
Đại Viên Kính Trí của hắn không thể dùng, cho nên không nhìn ra được nội tình của lão tăng này thế nào.
Ở trong đám cao thủ Thiên Ngoại thiên thì Cổ Nguyệt cũng là cao thủ hàng đầu. Thế nhưng ở trước mặt của lão tăng này lại không hề có một chút sức chống đỡ nào cả. Sự lợi hại của lão tăng này không cần phải bàn cãi, đổi lại là mình thì cũng không có gì khác biệt.
Lão tăng lẩm bẩm nói, xoay người chậm rãi rời đi.
Sở Ly và Tiêu Thi đi tới căn phòng của Không Hải.
Tiêu Thi đi vào xem, cũng không nói thêm gì cả.