Bạch Bào Tổng Quản

Chương 674: Chương 674: Truyền công




Sở Ly chậm rãi gật đầu nói:

- Vạn Tượng Quy tông không thể trực tiếp nhìn thấy suy nghĩ của nội tâm như Tha Tâm thông đúng không?

- Đúng thế.

Trầm Húc gật đầu nói:

- Không nhìn thấy tâm tư của người khác, thế nhưng có thể cảm giác được, đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, sau khi ngươi tu luyện thì sẽ biết, Vạn Tượng Quy tông thuật ở trên người ta có uy lực tầm thường, thế nhưng ở trên tay ngươi không hẳn đã không được, sự thông minh của ngươi còn hơn ta vài lần!

Sở Ly cười lắc đầu:

- Thẩm tiền bối quá khiêm tốn rồi.

- Ngươi nên gọi ta là sư phụ!

Trầm Húc lắc đầu:

- Ta chưa bao giờ nói dối, bao nhiêu sẽ là bấy nhiêu, nghe khẩu quyết đi.

Hắn nói xong ngâm xướng một đoạn khẩu quyết, Sở Ly cẩn thận lắng nghe.

Trầm Húc bảo hắn thuật lại một lần, Sở Ly nói ra không kém một chữ.

Trầm Húc gật gật đầu nói:

- Sau ba lần mà không nhớ thì không thích hợp tu luyện thuật này, ngươi một lần đã nhớ kỹ, quả thực rất thích hợp với công pháp này, uy lực cũng sẽ rất mạnh, ta sẽ cẩn thận nói lại cho ngươi một lần.

Sở Ly gật đầu, ngưng thần lắng nghe.

Trong lúc bất tri bất giác, nửa canh giờ đã qua, Sở Ly đã không có nghi hoặc nào nữa, chỉ cần tu luyện nữa mà thôi.

Trầm Húc móc ra một pho tượng trắng bóc từ trong ngực mình.

To bằng bàn tay, trông rất sống động, bức tượng này điêu khắc một vị đạo sĩ mặc vũ y, khuôn mặt tuấn dật đang mỉm cười, dáng đi mềm mại, khí tức phiêu dật phả vào mặt.

- Đây là vật truyền thừa của Vạn Tượng phong chúng ta.

Trầm Húc nói:

- Không có vật ấy, cho dù đạt được tâm pháp thì cũng không thể tu luyện.

Hắn nói đưa cho Sở Ly:

- Nắm nó rồi bắt đầu tu luyện, xem ngươi có thể nhập môn được hay không.

Sở Ly nhận lấy, cảm xúc ôn hòa lại có một tia nóng rực, tựa như ngọc mà không phải là ngọc, chất liệu khá là kỳ dị.

Hắn vừa sờ đã biết nó cũng không phải là ngọc thạch, cực kỳ cứng rắn, đao kiếm cũng không thể để lại vết ngấn trên đó được.

Vuốt pho tượng trắng loáng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.

Linh khí thiên địa vận chuyển dọc theo một con đường kỳ dị, là một con đường mà trước đó đến hắn cũng không nghĩ ra, khi vận công, bỗng nhiên có một đạo khí tức nóng rực từ trong lòng bàn tay tiến vào thân thể, hòa vào với linh khí đang lưu chuyển.

Sau một chu thiên, đầu óc của hắn sáng ngời, bỗng nhiên xuất hiện một vùng không gian, chính là căn phòng nhỏ hiện tại.

Theo Vạn Tượng Quy tông không ngừng lưu chuyển, khí tức nóng rực không ngừng chui vào.

Trong đầu xuất hiện phòng nhỏ trước, sau đó là chính hắn, sau đó lại là Trầm Húc.

Trầm Húc trong đầu Sở Ly đang dõi theo hắn.

Lông mày của đối phương nhíu lại, ánh mắt trong vắt, môi hơi mím, vai cúi, hai tay nắm thành nắm đấm, bắp thịt ở phía sau lưng căng lên, có chút tha thiết nhìn hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nói chuyện vậy.

Sở Ly không thấy rõ suy nghĩ trong đầu của Trầm Húc, nhưng lại có thể cảm giác được hắn rất hồi hộp, hận không thể tiến lên hỗ trợ, hơn nữa cũng muốn giảng giải khẩu quyết bất cứ lúc nào, trợ giúp mình một chút sức lực.

Đây quả thật là một loại cảm giác rất huyền diệu, giống như tất cả tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, ngay cả bước kế tiếp Trầm Húc muốn làm gì hắn cũng biết rõ.

- Sao rồi?

Trầm Húc nhìn thấy hắn mở mắt ra, vội hỏi.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Ở trong đầu ta đã nhìn thấy Thẩm tiền bối và ta, có tính là luyện thành rồi hay không?

- Quả nhiên là kỳ tài!

Trầm Húc trầm giọng gật gật đầu nói:

- Hừm, xem như là luyện thành, tiếp đó thì phải tinh tiến từng điểm từng điểm một, luyện đến cực sâu thì còn có thể nhìn thấy càng xa hơn, nhìn ra được càng nhiều và sâu hơn nữa.

Sở Ly gật đầu:

- Đa tạ Thẩm tiền bối.

- Bây giờ ta đã được xem như là sư phụ thụ nghiệp của ngươi rồi.

Trầm Húc nói:

- Sư phụ trước đây của ngươi dạy ngươi phật pháp, ta dạy ngươi võ học, không có liên quan gì tới nhau cả.

- Vâng, đa tạ... Sư phụ.

Sở Ly lắc đầu cười ôm quyền một cái.

Hắn cảm thấy rất không quen, ân sư của mình là Thiên Diệp đại sư của Thu Diệp tự, đoạn thời gian này hắn chưa trở về, bây giờ rảnh rỗi, cũng nên trở về xem một chút.

- Ài...

Trầm Húc lắc đầu thở dài:

- Không phải ta nhất định phải bức ngươi gọi ta là sư phụ, thực sự là vạn bất đắc dĩ nha... Hiện tại Vạn Tượng phong chỉ còn lại sư đồ ngươi và ta thôi.

Sở Ly ngẩn ra.

Trầm Húc lắc đầu than thở:

- Võ học của Vạn Tượng phong khó luyện mà uy lực tầm thường, vì lẽ đó rất ít có đệ tử, kiêm tu thì may ra, ngươi xem như là một đệ tử đích truyền duy nhất hiện tại của phong ta.

Sở Ly cười khổ:

- Có khó luyện như vậy sao?

- Có yêu cầu quá cao đối với thiên phú.

Trầm Húc lắc đầu nói:

- Nếu không phải thuở nhỏ ta đã từng phục dụng qua một loại kỳ quả thì cũng không có cách nào luyện thành được.

Sở Ly hiếu kỳ nhìn về phía hắn.

Trầm Húc nói:

- Lúc trước đại tỷ ta thu được một di tích thời thượng cổ, kỳ quả này là thứ ở bên trong di tích thời thượng cổ, tổng cộng có hai quả, ta phục dụng một quả, một quả khác thì đưa cho Tiểu Kỳ.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Hắn suy đoán loại kỳ quả này làm tăng cường hồn phách, có điều tuy hồn phách của Trầm Húc khá mạnh, hơn xa người thường. Thế nhưng không thể ngăn cản Đại Viên Kính Trí của hắn, vẫn kém xa tít tắp so với Tiêu Kỳ, có thể có quan hệ cùng công pháp mà hắn tu luyện.

Trầm Húc nói:

- Cũng còn may đã có ngươi, Vạn Tượng phong không đến nỗi bị cắt đứt, sau khi ta chết, ngươi sẽ là phong chủ, mà chuyện to lớn nhất chính là tìm kiếm truyền nhân giống như ta, truyền thừa Vạn Tượng Quy tông xuống dưới!

Sở Ly cười nói:

- Việc này nói vẫn còn khá sớm.

Trầm Húc nói:

- Như vậy cũng đúng, người có thể tu thành Vạn Tượng Quy tông tuổi thọ đều rất dài, muốn sống tới ba trăm tuổi cũng không thành vấn đề, được rồi, ngươi cũng không thích hợp ngây ngốc ở đây quá lâu, trở về đi.

-... Sư phụ muốn đi sao?

Sở Ly nói.

Hắn còn không quen đối với sư phụ hai chữ này, cho nên âm thanh có chút cứng ngắc.

Trầm Húc gật đầu nói:

- Ta cũng sẽ lập tức rời khỏi đây, nếu như ngươi có thời gian thanh nhàn thì trở về núi, tới phong xem một chút.

- Vâng.

Sở Ly ôm quyền thi lễ.

Khi hắn trở lại Thiên Xu viện thì đã là lúc bóng đêm âm trầm, nhưng Tiêu Thi vẫn còn chưa ngủ mà đi dạo ở bên trong tiểu viện, hiển nhiên đang chờ hắn.

Nhìn hắn trở về, Tiêu Thi tức giận nói:

- Cuối cùng cũng coi như trở về!

Sở Ly cười nói:

- Bắt đầu từ ngay hôm nay ta chính là đệ tử của Tử Vân sơn.

- Hả?

Tiêu Thi kinh ngạc nhìn hắn.

Sở Ly nói việc đã trải qua một phen, Tiêu Thi nghe được chuyện này ngạc nhiên không thôi.

- Hiện tại ngươi chính là đệ tử của Tử Vân sơn rồi sao?

Tiêu Thi có chút không tin nói:

- Cũng quá nhanh, quá dễ dàng nha!

Nàng biết bốn đại tông môn nhập môn rất gian nan, bao nhiêu thiên tài muốn đi vào nhưng lại bị cự tuyệt, vào cửa trước đã phải trải qua vô số thử thách, ít nhất phải quan sát ba năm thì mới có thể bước vào tông môn bước cuối cùng.

Sở Ly thì tốt rồi, âm thầm, mất một lúc đã đi vào, hơn nữa thế yếu của hắn quá nhiều, sao Tử Vân sơn lại đồng ý cơ chứ?

Sở Ly híp mắt cười nói:

- Bởi vì tư chất của ta đủ tốt, bọn họ cũng cầu hiền như khát nước, xem như là ăn nhịp với nhau, quan trọng nhất chính là có cữu cữu của Tam tiểu thư, bây giờ là sư phụ của ta.

- Cữu cữu?

Tiêu Thi kinh ngạc.

Sở Ly nhìn biểu hiện của nàng, hóa ra nàng cũng không biết thân phận của Trầm Húc.

Tiêu Thi lắc đầu nói:

- Thân phận của mẫu thân tiểu muội mẫn cảm, phụ thân từng hạ nghiêm lệnh, tuyệt đối không được nghị luận, vì lẽ đó ta thực sự không biết rốt cuộc mẫu thân của tiểu muội có huynh đệ tỷ muội gì không, không nghĩ tới cữu cữu của tiểu muội lại là đệ tử của Tử Vân sơn!

Sở Ly nói:

- Vì sao Tam tiểu thư không tiến vào Tử Vân sơn chứ?

- Có lẽ có quan hệ với việc muội ấy tu luyện kiếm kinh nha.

Tiêu Thi nói.

Sở Ly gật gù.

Thái thượng kiếm kinh rất lợi hại, e rằng còn có nội tình khác, có cơ hội hắn sẽ lại hỏi một chút xem.

- Ngươi muốn đi Tử Vân sơn sao?

- Hiện tại không đi, tương lai nếu có thời gian, ta sẽ lại đi xem xét một chút.

- Vậy lúc này so với lúc ngươi không gia nhập Tử Vân sơn thì có khác biệt gì chứ?

- Không có cái gì gì không giống cả.

Sở Ly cười nói:

- Dù sao cũng không cần đi lên đó.

Tiêu Thi thầm thở dài một hơi.

Ngoài miệng nàng nói rất êm tai, để Sở Ly bái vào Tử Vân sơn, không cần phải để ý đến mình, nhưng trong lòng lại phiền muộn không ngớt, nếu như hắn rời khỏi đây thì nàng sẽ thực sự không ở lại được An Vương phủ, sẽ có cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hiện tại hắn không đi nữa, ở lại An Vương phủ sẽ rất là thoải mái, cho dù từ sáng đến tối hắn đều bận, chỉ ở buổi tối mới về gặp nàng một chút cũng vậy.

Sở Ly nói:

- Rốt cuộc cũng có thể bình yên lắng xuống, ta muốn chuyên tâm tu luyện ở trong phủ, mặc kệ tục sự.

- Như vậy không thể tốt hơn được nữa.

Tiêu Thi cười nói, sáng sủa như minh châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.