Bạch Bào Tổng Quản

Chương 623: Chương 623: Uy lực




Liễu Tinh thấy tình thế không ổn, vội nói:

- Hoắc Vũ Hạo, nhanh sử dụng kiếm đào động!

Hoắc Vũ Hạo rút bảo kiếm bên hông ra, phi thân nhảy lên trên mười thước, sau khi tới sát vách đá mới vận kiếm, bảo kiếm chém sắt như chém bùn cắt vào vách đá chẳng khác nào cắt đậu hũ, rất dễ dàng đào ra một cái lỗ thủng to, đủ để bốn người đi vào bên trong.

Trên hẻm núi bỗng nhiên có một mảnh tảng đá rơi xuống, lít nha lít nhít rất nhiều.

- Mau vào đi!

Liễu Tinh vội nói.

Bốn người phi thân tiến vào trong hang đá.

- Ầm ầm ầm ầm...

- Ầm ầm ầm...

Bốn người vừa mới đi vào thì đã có vô số tảng đá ngợp trời rơi xuống, nếu như bọn họ đứng tại chỗ, cho dù võ công cao thâm tới đâu, đụng phải những tảng đá này cũng phải tiêu hao số lượng nội lực khổng lồ, những tảng đá này rơi xuống giống như không có tận cùng, tuy nói nội lực của cao thủ Thiên Ngoại Thiên liên tục sinh sôi, nhưng cũng không bổ sung kịp được tiêu hao như vậy.

Chờ tới lúc nội lực tiêu hao hết thì chính là lúc bọn họ bị ép thành thịt nát.

- Quá độc ác!

Liễu Tinh lắc đầu than thở.

Ba người liên tục gật đầu, quả thực bọn họ không nghĩ tới chiêu này, chuyện này quả thật là chiêu số của quân đội, người trong võ lâm rất ít khi dùng nó.

- Đại tổng quản không ở bên ngoài đó chứ?

Hương Phi Tuyết nói.

Liễu Tinh cười nói:

- Đại tổng quản rất thông minh, sao có thể bị ám hại được chứ?

Bỗng nhiên một tiếng hét dài vang lên.

Bốn người bỗng cảm thấy phấn chấn, nghe ra là âm thanh của Sở Ly.

- Đại tổng quản ở phía trên!

Hương Phi Tuyết vội nói.

Liễu Tinh gật đầu nói:

- Chúng ta đi tới đó đi!

Trên đó đã không có tảng đá rơi xuống nữa, bọn họ ló đầu nhìn về phía trên.

Phía trên nhẹ như mây gió, ánh trăng chếch đi, tia sáng bên trong cốc ảm đạm đi mấy phần, ánh trăng chỉ chiếu đến nửa đoạn trên của vách đá mà thôi.

- Đi!

Liễu Tinh quát một tiếng.

Bốn người chui ra khỏi hang đá, dán vào vách đá leo lên trên, theo gió lốc mà lên, trong nháy mắt đã đến đỉnh của hẻm núi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bọn họ đã nhìn thấy Sở Ly mặc áo bào trắng phiêu dật, chắp tay mà đứng, cách đó không xa chính là tám người áo đen bịt mặt đã ngã xuống đất.

Mà ở bên cạnh những người áo đen bịt mặt này là một đống tảng đá lớn giống như núi nhỏ, chỗ xa hơn thì lại có xếp mấy cái chảo, bên trong đang có dầu sôi sôi trào, cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được khí tức nóng rực.

- Đại tổng quản!

Bốn người tiến lên ôm quyền nói.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Trong bọn họ có ba người là người của Vương phủ chúng ta, trực tiếp trả về, năm người còn lại phế bỏ võ công.

- Vâng!

Liễu Tinh bốn người ngang nhiên ôm quyền đáp.

Bọn họ hưng phấn vồ tới, rất nhanh đã kéo khăn của người mặc áo đen xuống.

- Hừ, những người này thực sự là đủ vô tình!

Ứng Vô Cầu cắn răng hừ lạnh nói:

- Thực sự phải thả bọn họ trở về hay sao Đại tổng quản?

Ba tên này từng vào sinh ra tử với hắn, thế nhưng lại ra tay vô tình, nhìn đóng tảng đá lớn kia, lại nhìn dầu sôi một chút, dường như đối phương cũng không có dự định cho mình một con đường sống vậy!

Sở Ly nói:

- Dù sao cũng là người của phủ chúng ta, lần này thôi.

-... Vâng.

Ứng Vô Cầu oán hận nói.

Đám người Liễu Tinh nhanh chóng ra tay, rất nhanh đã phế bỏ võ công của năm người, đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cũng đã bị Sở Ly phong bế huyệt đạo, không thể động đậy được một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn võ công bị phế đi.

Bọn họ oán độc trừng mắt nhìn năm người Sở Ly và Liễu Tinh.

Liễu Tinh nói:

- Đại tổng quản, trả những người này về cũng là hậu hoạn, không bằng giết đi thì hơn.

Sở Ly lộ ra mỉm cười, lắc đầu một cái rồi nói:

- Trả về đi, giữ lại cho bọn họ một mạng, không lật nổi sóng gió lên được đâu.

Trực tiếp giết thì không kinh sợ bằng phế bỏ võ công, sống không bằng chết, coi như đó là trả giá.

- Được rồi.

Liễu Tinh không cam lòng trừng mắt nhìn bọn họ một chút rồi lại hừ lạnh nói:

- Đại tổng quản nhân từ, cho các ngươi một con đường sống, các ngươi lại còn không biết cảm kích, thật là đáng chết!

Sở Ly đi tới trước mặt ba cao thủ Vương phủ, thở dài nói:

- Ta biết là mệnh lệnh của Vương gia, các ngươi thân bất do kỷ, người trong phủ ta vẫn coi là người một nhà, không nghĩ tới lại phải động thủ với nhau. Nếu như có lần sau, ta cũng sẽ phế bỏ võ công của các ngươi.

Vẻ mặt ba người có chút bất đắc dĩ, ôm quyền một cái.

Bọn họ từng trải nghiệm qua võ công như thần như ma của Sở Ly, trong một nháy mắt tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã bị hắn đánh bại, cũng không sinh ra nổi tâm lý chống lại nữa mà chỉ có kính nể mà thôi.

Nhưng bọn họ thân là hộ vệ của Vương phủ, sao có thể không nghe An Vương gia được chứ, người ở trong Vương phủ, thân bất do kỷ!

- Đi đi.

Sở Ly thở dài, vung vung tay.

- Đa tạ Đại tổng quản!

Ba người ôm quyền thi lễ, nhìn về phía Ứng Vô Cầu vẻ mặt âm trầm, cười khổ một tiếng, lập tức rời đi.

- Một đám lòng lang dạ sói, Đại tổng quản đối với bọn họ quá tốt, khi đã ra tay không nên nương tay nha!

Ứng Vô Cầu oán hận mắng.

- Quên đi lão Ứng.

Liễu Tinh nói:

- Mệnh lệnh của Vương gia còn đó, nếu như bọn họ không nghe, sợ là sẽ trực tiếp bị Vương gia thu thập.

Sở Ly chắp tay đứng ở một bên, nhớ tới tình hình động thủ vừa nãy.

Tám người áo đen bịt mặt đã chất những tảng đá lớn như một ngọn núi nhỏ, không ngừng quăng xuống phía dưới.

Những tảng đá này bọn họ xách cũng rất vất vả, trải qua gia tốc ném xuống phía dưới, có thể suy ra được uy lực, cho dù là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cố gắng đỡ một tảng đá lớn như thế cũng rất vất vả, hai khối đã đạt đến cực hạn, khối thứ ba rơi xuống bọn họ chỉ có thể thoát thân mà thôi.

Nếu như bức cho bọn họ tránh né chạy lên trên vách núi, như vậy mấy chảo dầu sôi đang chờ bọn họ. Khi đó dội xuống bọn họ không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.

Khi Sở Ly nhìn thấy tình hình như vậy hắn mới tức giận, trực tiếp ra quyền.

Hắn đột nhiên tập kích, đánh ra hai chiêu Đại Quang Minh thần quyền, lại ác chiến cùng sáu người, dựa vào thân pháp quỷ mị, Đại Quang Minh thần quyền dày đặc, thuận buồm xuôi gió.

Bọn họ tiếp lấy Quang Minh thần quyền thì động tác đã chậm lại, quyền kình tiến vào thân thể bọn họ bắt đầu quấy rối, sau đó lại chịu một đạo Đại Quang Minh thần quyền thứ hai, khi đó đã không còn sức lực chống đỡ lại được nữa, bị Sở Ly niêm phong lại huyệt đạo.

Sở Ly không phí chút khí lực nào đã hạn chế được tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thuận lợi đến mức vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Đại Quang Minh thần quyền này quả nhiên có uy lực kinh người, hơn xa Tu La chưởng.

Đại Quang Minh thần quyền cũng không được tính là võ công mạnh nhất của Quang Minh thánh giáo mà cũng đã có uy lực như thế, nghĩ tới đây, hắn càng ngày càng kiêng kỵ hơn đối với Quang Minh thánh giáo.

- Đại tổng quản?

Liễu Tinh kêu lên một tiếng.

Sở Ly nhất tâm nhị dụng, cười cợt:

- Lâu ngày mới rõ lòng người, không vội, thư của các ngươi đâu?

- Ở đây.

Liễu Tinh vỗ ngực một cái.

Sở Ly đưa tay:

- Cho ta.

Liễu Tinh không chút do dự móc thư ra, dùng hai tay đưa tới.

Sở Ly tiếp nhận thư rồi hỏi:

- Các ngươi đã suy nghĩ xong rồi chứ? Đi tới phủ Quốc Công, hay là tiếp tục về Vương phủ?

Bốn người Liễu Tinh liếc mắt nhìn nhau, trầm giọng nói:

- Chúng ta tiếp tục ở lại Vương phủ!

Sở Ly nở một nụ cười nói:

- Các ngươi không cần phải như vậy!

- Chúng ta không thể để cho bản thân vui vẻ mà đẩy vấn đề khó cho Đại tổng quản!

Liễu Tinh lắc đầu nói.

Bọn họ đi thẳng một mạch, đương nhiên sẽ tiêu dao khoái hoạt, nhưng nhất định Vương gia sẽ tìm Đại tổng quản gây phiền phức, dù sao cũng là đi tới phủ Quốc Công, mà chuyện này lại không thể che dấu được. Như vậy tương đương với đào góc tường của Vương phủ, rất không tốt đối với thanh danh của Đại tổng quản.

Huống hồ bên Vương phi bọn họ cũng không nỡ, vẫn luôn bảo vệ Vương phi trong bóng tối, bất tri bất giác cũng sinh ra cảm tình, đột nhiên rời đi, chắc chắn Vương gia sẽ không sắp xếp cao thủ để bảo vệ Vương phi nữa. Vạn nhất có thích khách, Vương phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó cả đời bọn họ sẽ bất an.

-... Được rồi.

Sở Ly gật đầu cười nói:

- Các ngươi đã quyết định như vậy thì ta cũng không nói nhiều, các ngươi cứ ở chỗ này chờ một lát, ta sẽ đưa thư tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.