Bạch Bào Tổng Quản

Chương 440: Chương 440: Yêu bài




Trong lúc hai người đang nói chuyện công phu, bên ngoài có thanh âm của Tuyết Lăng vang lên:

- Công tử, tiểu thư, có nội thị trong cung đến.

- Có chuyện gì?

Tiêu Thi nói.

Tuyết Lăng nói:

- Đưa yêu bài đến cho công tử.

- Bảo hắn để lại yêu bài là được rồi.

Tiêu Thi nói.

- Vâng.

Tuyết Lăng đáp một tiếng rồi lui xuống.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng:

- Đúng là không thể chờ đợi được nữa, chỉ lo ngươi đổi ý!

Sở Ly cười nói:

- Điều này đã nói rõ hoàng thượng coi trọng ta đó.

- Hừ, mỗi người đều không có lòng tốt!

Tiêu Thi lườm hắn một cái:

- Dựa vào cái yêu bài này, ngươi có thể trực tiếp tiến cung.

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Tiêu Thi nói:

- Thậm chí ngươi có thể bằng vào yêu bài này trực tiếp gặp mặt hoàng thượng.

- Hoàng thượng...

Sở Ly trầm ngâm:

- Hắn có dáng vẻ gì vậy?

Lúc hắn nói chuyện lại thúc giục Đại Viên Kính Trí, xem cảnh tượng trong đầu của Tiêu Thi.

Tức thì một người trung niên tuấn dật hiện ra ở trước mắt của hắn, vẻ mặt hiện lên nụ cười nhã nhặn, thân thiết mà hiền hoà khiến cho người ta ấm áp như gió xuân.

Sở Ly đăm chiêu.

Nhìn qua hoàng thượng là một người bình thường không biết võ công, gần như giống mình, lẽ nào hắn cũng giống như mình, có thể lấy thiên địa hư không làm đan điền hay sao?

Tiêu Thi chu chu bờ môi đỏ, hừ lạnh nói:

- Hoàng thượng? Vừa nhìn đã biết là một gia hỏa dối trá!

- Dối trá...

Sở Ly cười phá lên.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Như vậy nhất định cũng không phải là người tốt lành gì.

Sở Ly gật gù:

- Đối với hoàng thượng mà nói, người tốt người xấu không khác biệt gì cả.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Tuyết Lăng đi vào, hai tay dâng lên cho Sở Ly một cái hộp nhỏ màu tím, không khác gì hộp trang sức, tỏa ra ánh sáng đen kịt lộng lẫy.

Sở Ly nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một khối lệnh bài đen kịt to bằng bàn tay.

Hắn lấy ra rồi tỉ mỉ quan sát.

Nắm lệnh bài ở trên tay nhẹ nhàng như không có, so với gỗ còn nhẹ hơn mấy phần, như một mảnh lông chim, ở trên chính diện còn có khắc mấy chữ nhỏ:

- Bí vệ Sở.

Một mặt khác có khắc một ngọn núi lớn.

Nhìn qua chỉ khắc rất ít, chừng mấy lần, dùng đao ngắn gọn, cẩn thận nhìn chăm chú thì lại cảm thấy dường như ngọn núi này tỏa ra khí thế khó hiểu, càng xem càng có cảm giác mình càng gần ngọn núi này hơn.

Tiếp tục nhìn, thế núi trở nên nguy nga cao vót, che kín bầu trời, hơn nữa lại đang chầm chậm đổ ập xuống, muốn ép lên trên người của mình.

Lúc này, phàm là người có một chút lý trí đều sẽ không kìm lòng được quăng yêu bài đi, xoay người né ra.

Sở Ly thì lại híp mắt, cẩn thận cảm nhận khí thế khổng lồ cuồn cuộn từ trên yêu bài truyền đến.

- Yêu bài này có gì đó cổ quái sao?

Tiêu Thi nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm, rất hiếu kỳ hỏi.

Sở Ly lấy yêu bài ra, lắc đầu cười nói:

- Không biết là tác phẩm của vị đại sư nào đó.

- Dường như là hoàng thượng tự mình khắc.

Tiêu Thi nói:

- Dùng đó để thể hiện sự coi trọng đối với Bí vệ cấm cung, cũng là lời cảnh tỉnh đối với bọn họ, ồ, hiện giờ nên nói là các ngươi mới đúng.

- Như vậy sao...

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Như vậy xem ra, quả nhiên đúng như mình dự liệu, lực lượng tinh thần của cao thủ Thiên Thần rất bất phàm, không phải là thứ mà cao thủ Thiên Ngoại thiên có thể so sánh được.

- Rốt cuộc có gì cổ quái vậy?

Tay ngọc của Tiêu Thi vươn ra, đoạt yêu bài từ trên tay của hắn.

Sở Ly cười híp mắt nhìn nàng.

Tiêu Thi đánh giá vài lần, xem qua xem lại, cuối cùng lắc đầu nói:

- Chỉ là một khối lệnh bài đen kịt, có gì có thể xem cơ chứ?

Sở Ly cười nói:

- Ngươi nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia một lúc mà xem.

Tiêu Thi nhìn chằm chằm nhìn một lúc vào yêu bài, sau mấy lần hô hấp, nàng ngẩng đầu lên:

- Có chuyện gì ngạc nhiên sao? Thủ pháp bình thường như vậy, so với ngươi còn kém xa!

Đến nay nàng còn nhớ tới lúc Sở Ly khắc ngọc về Cửu thiên huyền nữ, quả thật là nhất tuyệt, ngọn núi này chỉ có vài nét bút, tuy có chút dáng vẻ mơ hồ, thế nhưng còn kém xa Sở Ly rất nhiều.

-... Chỗ quan trọng ở đây không phải là thủ pháp, là khí thế.

Sở Ly nói:

- Ta không bằng.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Có khí thế gì đâu?

Sở Ly cười cười.

Hắn hiểu rõ, uy thế của ngọn núi này cần phải có thứ xúc tác, người có tu vi càng mạnh thì lại càng có thể cảm nhận được, đây là tồn tại tương tự với trận pháp vậy.

Tiêu Thi ném lệnh bài trả lại cho hắn:

- Cầm đi, yêu bài này không tầm thường.

Sở Ly cười nói:

- Bí vệ cấm cung nhận yêu bài không nhận người, có phải là thật hay không?

- Có lẽ là như vậy.

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Nếu như một người xa lạ cầm yêu bài của một người quen, như vậy Bí vệ cấm cung sẽ coi hắn trở thành người quen kia hay sao?

Sở Ly nói:

- Chuyện này cũng đúng, vậy ta cầm khối lệnh bài này đi Bí vệ phủ, bọn họ sẽ không nhân cơ hội làm khó, giết ta đó chứ?

Tiêu Thi mở miệng cười lớn:

- Ngươi sợ sao?

- Ta cảm thấy rất thú vị.

Sở Ly cười nói:

- Xem bọn họ sẽ có phản ứng gì.

- Càng là người ngông cuồng thì sẽ dần dần trở nên ngu xuẩn hơn trước.

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:

- Ngươi không nên coi thường trình độ ngu xuẩn của Bí vệ cấm cung, quả thực bọn chúng sẽ làm ra được chuyện này, cho nên ngươi phải cẩn thận một chút.

Sở Ly gật đầu cười nói:

- Ta không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi nhìn một chút.

Ngày thứ hai, vừa rạng sáng Sở Ly luyện công xong đã đi ra khỏi Vương phủ, dọc theo phố lớn đi về phía Tây, đi tới trước một tòa phủ đệ.

Nơi này tập trung đại đa số người phú quý trong Thần Đô, từng toà từng toà tòa nhà rất sâu, nhà cao cửa rộng, khí thế nghiêm ngặt.

Tòa phủ đệ trước mắt của Sở Ly nhìn qua không có gì không giống những phủ đệ ở bên cạnh, cửa rộng lớn, cửa lớn sơn son thiếp đồng, ở hai bên cửa hai tên hộ vệ, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, tay đè đao mà đứng, khí thế rất ác liệt.

Sở Ly vừa tới gần, hai người đã nhảy tới phía trước một bước, khí thế uy nghiêm đáng sợ trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi là người phương nào? Nơi này không được tự tiện xông vào!

Sở Ly móc yêu bài từ trong lòng ra, ném đến trên tay của một người trong đó.

Thanh niên mặt tròn cảnh giác rút đao ra khỏi vỏ, lấy đao tiếp lấy yêu bài.

Thân đao tiếp yêu bài đưa đến gần hắn, sau khi quan sát tỉ mỉ vài lần hắn mới thu đao trở vào bao, tiếp yêu bài, ngắm nghía vài lần. Cuối cùng mới ngẩng đầu lên, đánh giá Sở Ly trên dưới vài lần, rất xem thường hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là Sở Ly mới tới hay sao?

Sở Ly cũng đánh giá hắn, bình tĩnh nói:

- Ta chính là Sở Ly, yêu bài không phải là giả chứ?

- Cũng không phải là giả.

Thanh niên mặt tròn lạnh lùng nói:

- Nghe nói ngươi rất lợi hại, là nhất phẩm đúng không?

Sở Ly nói:

- Đúng vậy.

Thanh niên mặt tròn cười gian nói:

- Mặc cho ngươi có cấp bậc cao đến đâu, tiến vào Bí vệ cấm cung chúng ta thì sẽ phải làm lên từ đầu, ngươi là người mới, không phải là nhất phẩm gì đó, ngươi đã hiểu chưa?

Sở Ly cười cợt:

- Bí vệ cấm cung còn có quy củ như vậy sao?

- Không sai!

Thanh niên mặt tròn hừ lạnh nói:

- Nghe cho rõ, ta là họ Đổng, tên là Đổng Phi, vị này họ Dương, Dương Tông Văn, đều là tiền bối ngươi!

- Đổng Phi...

Sở Ly khẽ nhắc lại.

Đổng Phi hừ lạnh nói:

- Ngươi biết chuyện thứ nhất là người mới phải làm là cái gì không?

Sở Ly nói:

- Ồ, ta nguyện rửa tai lắng nghe!

- Đứng trông cửa ở đây!

Đổng Phi chỉ chỉ vào dưới chân của mình:

- Làm như thế đi, ngươi cũng khỏi cần đi vào, trực tiếp đứng ở đây, ta sẽ đi vào nói thay cho ngươi một tiếng, xem như là điểm danh.

Sở Ly nở một nụ cười.

Đổng Phi cau mày:

- Ngươi cười cái gì!

Dương Tông Văn mặt dài vẫn trầm mặc không nói, thân thể thon dài kiên cường, có chút khí tức nho nhã, hắn lắc đầu trầm giọng nói:

- Lão Đổng, đừng có quá mức, cứ để hắn đi vào điểm danh, gặp thống lĩnh rồi lại nói sau đi.

- Gặp thống lĩnh cái gì chứ?

Đổng Phi hừ lạnh nói:

- Thống lĩnh vốn cũng không muốn gặp hắn!

Dương Tông Văn nói:

- Thống lĩnh có muốn gặp hay không là chuyện của thống lĩnh, chúng ta không thể tự ý làm chủ được.

- Lão Dương, ngươi hiền lành quá rồi đó!

Đổng Phi bất mãn nguýt hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Ta không tin hôm nay ta không trị được một người mới, như vậy sao có thể lăn lộn ở trong Bí vệ phủ được nữa chứ?

Sở Ly cười cợt:

- Ai sai khiến ngươi vậy?

Hắn cảm thấy rất là buồn cười, chiêu số thấp kém nông cạn như vậy cũng không cảm thấy ngại mà xuất ra, thực sự khiến cho hắn không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười mà thôi.

- Ai ôi, khẩu khí thật là lớn!

Đổng Phi bắt đầu cười gian:

- Khẩu khí này của ngươi rất giống thống lĩnh đó!

Sở Ly đánh giá hắn.

Đổng Phi bị hắn nhìn như vậy, trong lòng lại càng tức giận, cười lạnh nói:

- Họ Sở, nơi này không phải là Vương phủ, cũng không phải là phủ Quốc Công, mà là Bí vệ phủ, hiểu chưa. Ở đây ngươi chẳng là cái thá gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.