Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 233: Chương 233: Giết Ngũ Sứ Trong Chớp Mắt




Tật Phong sứ chậm rãi thu hồi cánh tay về, rồi cười lạnh, nói:

- Ngươi phải cảm tạ ta đã hạ thủ lưu tình mới đúng. Sẵn đây ta cũng nói luôn, trong lúc ta đàm thoại với đại công của các ngươi, những người khác không cần xen vào!

Y đã hạ thủ lưu tình ư?

Sắc mặt của đại công chợt thay đổi. Ông ta đương nhiên biết người xuất thủ vừa rồi chính là một kiếm sư có kiếm pháp cao cường nhất ở dưới trướng của mình. Gã chính là một kiếm thánh. Còn năm ma pháp sư vừa rồi cũng là năm vị ma pháp sư lợi hại nhất dưới ta ông ta. Vậy mà khi nãy sáu người liên thủ mà cũng không thể ngăn trở được một kích của đối phương. Không biết y có hạ thủ lưu tình thật hay không, nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, đó là không ai có thể thắng đối phương được.

- Giết!

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi vẫn được phát ra từ gã kiếm thánh không sợ chết kia. Lời vừa dứt, vô số mũi tên bắn vèo lên không. Kèm theo những mũi tên đó, gã kiếm thánh cũng lao vọt theo.

Gã khẽ điểm nhẹ chân lên đất thì đã bay vọt lên không tới hơn bốn trượng, vừa khéo đạt đến tầm cao của Tật Phong sứ. Tiếp theo, gã liền bạt kiếm chém ra, hàn quang dài tới hơn một trượng và ập đến Tật Phong sứ.

- Không nên!

Một lão giả đang đứng gần đại công chợt kêu lớn, nhưng đã quá trễ. Tiếng kêu của lão còn chưa dứt thì gã kiếm thánh kia đã bạt kiếm rồi.

Tật Phong sứ bật cười ha hả, đồng thời vung tay lên. Tư thế vung tay của y trông giống hệt như đang cầm búa bổ xuống vách núi vậy, và đích nhắm chính là đỉnh đầu của gã kiếm thánh, thế mạnh không thể đỡ!

Mưa tên đã ập đến bên cạnh năm người của Ma Cảnh, nhưng năm người họ không thèm che chắn gì hết, ấy vậy mà bao nhiêu mũi tên đều bị rơi xuống hết. Còn kiếm quang thì đã ập đến sát người của Tật Phong sứ, nhưng nó bỗng nhiên bị tan biến hết; trong khi đó thì Phong đao của Tật Phong sứ đã chém đến đỉnh đầu của kiếm thánh, kình phong rào rào phủ kín khắp xung quanh gã. Thế nhưng thân thể của gã kiếm thánh vẫn cứ lơ lửng tại một chỗ, trông gã rõ ràng khó thoát khỏi cảnh bị chém thành hai khúc.

Bỗng nhiên, thân thể của gã bị rơi nhanh xuống đất, mà tốc độ rơi như thế thật là nhanh khác thường, phảng phất như là có người đã kéo mạnh gã xuống vậy. "Bịch" một tiếng vang lên, chân gã vừa chấm đất thì toàn thân đã tạt sang ngang, và tốc độ cũng cực nhanh. Tiếp theo lại một tiếng "xoẹt" vang lên, tảng đá cứng rắn trên nền đất, nơi mà gã vừa chạm đất, bỗng nhiên thấy xuất hiện một vết nứt lớn, đồng thời đá vụn cũng bay lên tứ tung, xa tới hơn trượng.

- Hảo công phu! Ta đã xem nhẹ ngươi rồi!

Giọng của Tật Phong sứ có vẻ khá kinh ngạc.

Gã kiếm thánh ngơ ngác nhìn Lưu Sâm đang đứng bên cạnh, gã hồ đồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra! Chẳng lẽ mình còn chưa chết sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế này? Là ai đã kịp kéo mình thoát ra khỏi hiểm cảnh?

- Tuy tốc độ của ngươi nhanh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta!

Tật Phong sứ cười lạnh, thốt:

- Đại công các hạ, hiện tại ngươi có thể đưa ra quyết định của mình được rồi. Sẵn đây ta nói luôn, nếu như có người tất công bọn ta lần nữa, ngày hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi, rồi ngày mai sẽ phát binh đến Thác Mạc Tư, giết sạch bách tính trong thành!

Đại công nghe vậy thì mồ hôi chảy ròng ròng. Nên chiến hay nên hàng đây? Đáng lẽ mọi người đều đã thống nhất ý kiến, đó là chiến, mà bản thân ông ta sớm cũng đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải tử chiến đến cùng; nhưng phe đối phương chỉ phái ra một tên sứ giả, y vừa xuất ra vài chiêu hời hợt thì đã dẹp tan mọi dũng khí của ông ta. Nhưng còn hàng thì sao? Từ nay trở thành tay sai của Ma Cảnh và cũng biến thành tội nhân của đại lục hay sao?

Đại công run run môi, hỏi:

- Chiến....thì sao? Còn hàng....thì sao?

- Chiến?

Năm người ở trên không bật cười ha hả:

- Tất nhiên các ngươi chỉ có con đường chết mà thôi! Còn hàng thì trở thành bằng hữu của Ma Cảnh, từ nay về sau phú quý vinh hoa vào tay dễ như chơi, mặc sức tung hoành đại lục, không ai dám chống lại!

Những tướng lĩnh đứng gần đó nghe vậy đều chấn kinh, còn lão giả đứng bên cạnh đại công thì vội khom người, nói:

- Đại công, đại lục vốn vô chủ, ai có năng lực thì sẽ được nó. Mà đây cũng không phải là một việc...

Lão vừa nói đến đây,, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Cách Lạc, nếu lão còn thốt xàm ngôn để mê hoặc lòng người, ta sẽ một kiếm giết ngươi!

Nói xong, nàng lập tức rút kiếm kề ngay vào cổ lão.

Thì ra người vừa lên tiếng đó cũng là Mạn Ảnh.

Tật Phong sứ lên tiếng:

- Tiểu cô nương, thật hy vọng lệnh gia gia sẽ nghe lời ngươi nói! Nếu là chiến, ngươi....và vị cô nương bên cạnh kia sẽ không bị chết, bởi vì bổn sứ rất có hứng thú với hai ngươi!

Mạn Ảnh nghe vậy thì đỏ mặt lên, nàng mím môi nắm chặt tay cầm kiếm, đột nhiên có ai đó giữ tay nàng lại. Tiếp theo thì có thanh âm vang lên:

- Mạn Ảnh tiểu thư, hãy để ta đến khuyên các vị tướng lĩnh ra sức chiến đấu xem thế nào. Hiện tại độ khó khá cao đấy!

Thanh âm đó vừa vang lên thì lập tức hấp dẫn mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn. Lưu Sâm đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, sau đó nhạt nhẽo nói:

- May mà ta có nghĩ ra một biện pháp tốt nhất để khuyên họ, mà biện pháp này cũng chỉ mới vừa nghĩ ra thôi!

- Cái gì?

Mạn Ảnh giật mình, hỏi lại. Lúc này mà hắn còn dám ra mặt hay sao? Quả là lá gan không nhỏ!

- Biện pháp của ta chính là rút củi dưới đáy nồi!

Lưu Sâm nghiêm túc thốt:

- Có mấy vị tướng lĩnh vẫn còn nuôi ý nghĩ đầu hàng. Nếu chúng ta giết phăng năm tên sứ giả cẩu trệ đó, vậy ngươi nghĩ những kẻ ấy còn đường lui hay không?

Lời đó vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn trợn trừng, tựa như đang nhìn một tên khùng vậy.

Mạn Ảnh thầm thở dài, nếu như có thể bắt được năm người kia thì còn đứng đây nói chuyện với chúng làm chi nữa? Nếu bắt giữ chúng lại, tương lai nếu có xảy ra chiến tranh, người của Ma Cảnh có thể sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, như vậy sẽ phát huy được tác dụng của con tin. Nhưng làm sao để bắt giữ chúng đây?

- Giết hết năm người này đi, vậy thì Ma Cảnh nhất định sẽ trở thành kẻ tử địch của Thác Mạc Tư thành, bất luận kẻ nào đầu hàng thì cũng đều bị giết. Do đó, sẽ không còn một ai nuôi ý nghĩ đầu hàng nữa, mà họ chỉ có thể một lòng một dạ để chiến đấu thôi!

Lưu Sâm quay sang đại công, hỏi tiếp:

- Đại công, xin hỏi chủ ý này thế nào?

Đại công không thèm để ý đến hắn, ông ta chỉ quay sang nhìn tôn nữ của mình, hỏi:

- Mạn Ảnh, tên....người này ở đâu ra thế này?

Ý ông ta vốn muốn hỏi: "Tên điên này ở đâu ra thế này?" Nhưng đã kịp đổi giọng.

Ở trên không trung lại vang lên tiếng cười ha hả:

- Người thanh niên kia, chẳng lẽ ngươi muốn chết dưới tay ta ư? Tốt lắm! Để ta thành toàn cho người một đời anh danh!

Mạn Ảnh nghe vậy thì giật mình kinh hãi, nàng vội xấn người lên, rồi án kiếm trước người để bảo vệ cho Lưu Sâm, ánh mắt nhìn chằm chằm lên cao. Người này do nàng đưa tới đây, nếu hắn bị chết dưới tay tên sứ giả đáng sợ kia, vậy thì cũng có chút oan uổng. Vì thế nên nàng muốn bảo vệ cho hắn!

Lưu Sâm không quan tâm tới sự bảo hộ của Mạn Ảnh, hắn chỉ nhìn lên không rồi cười nói:

- Phải chăng người của Ma Cảnh luôn thích đứng trên cao mà nói chuyện như thế?

- Đúng vậy!

Tật Phong sứ cười nhạt, nói:

- Bởi vì Ma Cảnh luôn là cao cao tại thượng!

- Thói quen đó thật không tốt chút nào! Ta....không thích!

Thanh âm của hắn vừa vang lên thì thân hình đã đột nhiên biến mất. Đến khi câu nói vừa dứt thì ở trên không chỉ nghe "xoẹt, xoẹt" mấy tiếng, năm tên sứ giả cùng lúc biến sắc; mà bốn tên thủ hạ thì mặt mũi biến sắc đến khó coi. Sau đó thì "oành" một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, thân thể của bốn người kể cả bốn con phi hổ đều cùng lúc bị chẻ làm đôi.

Nụ cười ở trên mặt Tật Phong sứ lập tức bị đông cứng. Y ngơ ngác nhìn vào khoảng không, nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã thấy xuất hiện thêm một người, và người đó đang đứng ngạo nghễ trong không trung. Chính là Lưu Sâm!

Ở dưới đất chợt có vài tiếng kêu thảng thốt ngắn ngủi vang lên, sau đó thì toàn trường lập tức im bặt trở lại!

Tiếng kêu lớn nhất chính là được phát ra từ Mạn Ảnh, bỗng nhiên nàng cảm thấy tay mình nóng thêm, thì ra có một bàn tay nóng ấm vừa đưa qua nắm lấy tay nàng. Mạn Ảnh khẽ liếc muội muội một cái rồi nắm chặt lấy tay của muội muội. Trời ạ, hắn có thể bay lên không! Mà hắn cũng là một ma pháp sư, một Phong ma pháp sư với đẳng cấp cực cao! Trong khi mưa máu bay đầy trời, sự kinh ngạc của hai nàng lập tức biến thành niềm hưng phấn cực độ, lớn đến nỗi giống như đang nằm mơ vậy!

Các người khác cũng rơi một hoàn cảnh giống hai nàng, nhất là gã kiếm thánh. Gã hiểu rõ bốn người vừa bị chết kia đều đã đạt tới cảnh giới ma đạo, hơn nữa cũng không phải là loại ma đạo thông thường. Tuy ma pháp của chúng có thể so với hàng ma đạo của đại lục, nhưng tốc độ phản ứng thì còn hơn cả đại ma đạo của đại lục nữa. Ma pháp của Ma Cảnh vốn không phải thứ mà đại lục có thể bì kịp. Thế nhưng chỉ trong một chiêu của kẻ lạ mặt, bốn siêu cấp cao thủ kia đều bị giết chết, thậm chí còn khiến cho chúng không kịp có phản ứng gì cả!

Lưu Sâm cười nhạt, nói:

- Tật Phong sứ, các ngươi đã quá tự đại rồi, căn bản không hề biết đến câu: "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"

Hai người nhìn thẳng vào nhau, hai ánh mắt vừa chạm thì lập tức tuôn ra hoa lửa. Bầu không khí tại đây cũng lập tức thay đổi, phảng phất như đã trở nên ngưng trọng hẳn lại. Những người ở phía dưới đều nín thở nhìn về phía hai người, bởi vì họ nhìn ra được, hai đại cao thủ sắp sửa triển khai một trận quyết đấu sinh tử. Bọn họ không có cách nào đoán ra được kết quả của nó, nhưng tất cả mọi người đều có dự cảm, trận chiến này sẽ khiến cho phong vân đổi sắc, và nó cũng sẽ là một trận đại chiến mà cả đời của họ chưa từng gặp qua. Gã kiếm thánh vội vàng run tay kiếm lên, một tầng kiếm quang lập tức xuất hiện bảo hộ lấy không gian ở trên đầu đại công, còn Mạn Ảnh và muội muội thì nắm chặt tay nhau, mồ hôi tay không ngừng thấm ra.

Thế rồi Tật Phong sứ khẽ gầm lên một tiếng, thân hình của y đột nhiên biến thành một bóng ảnh, mà kèm theo đó là một mũi Phong nhận! Mà tốc độ Phong nhận của y lại nhanh như điện, hầu như bao phủ lấy toàn bộ không gian. Vì thế mà toàn bộ đại công phủ dường như cũng run lên dưới một kích đó vậy.

Còn Lưu Sâm trái lại thì cảm thấy hài lòng vô cùng. Hắn khẽ khua tay một vòng, Phong nhận lập tức phân khai. Nó vốn là một mũi Phong nhận rất lớn, nhưng hiện nay đã biến thành hai mũi. Tiếp theo, Phong kiếm chém vào hư không "xoẹt" một tiếng, bóng huyễn ảnh của Tật Phong sứ liền ngưng thật và trở thành hai mảnh thực thể. Chẳng lẽ hắn đã chém đối phương thành hai mảnh rồi hay sao? Thế nhưng Phong nhận của đối phương rõ ràng cũng đã chém trúng thân thể của hắn rồi kia mà, không lẽ hắn đã biến thành bốn mảnh hay sao?

Không, chỉ là tóc của hắn hơi bay ra sau, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mà thôi!

"Bịch, bịch" hai tiếng vang lên, hai mảnh thi thể nặng nề rơi xuống sân. Còn Lưu Sâm thì quay người lại, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Mọi người đều muốn chạy lại ôm chầm lấy hắn, nhưng ai nấy cũng đều không tự chủ được mà bật lùi về sau nửa bước.

Toàn bộ cuộc chiến có phần khiến cho họ thất vọng đôi chút, bởi lẽ họ còn tưởng rằng trận đấu này sẽ là một trận long tranh hổ đấu, nhưng không ngờ nó chỉ có một chiêu hời hợt rồi thôi, tất cả mọi việc đều kết thúc! Hắn đúng là thần rồi! Chỉ với một chiêu mà đã chém chết Tật Phong sứ, một kẻ đã đạt tới cảnh giới đại ma đạo và thực lực còn mạnh hơn cả cấp đại ma đạo thông thường. Vậy thì chỉ có một giải thích duy nhất thôi. Hắn là thần!

- Ha ha ha.....

Mọi người cùng lúc cười lên thật lớn, ai nấy đều hưng phấn cực độ; còn Mạn Ảnh và muội muội thì ôm chặt lấy nhau, nỗi hưng phấn của hai nàng lớn đến độ không thể dùng lời để diễn tả được, nhưng trái lại thì cả hai đều không thốt lên được lời nào.

Lưu Sâm chậm rãi quay người lại. Nghênh tiếp hắn là ánh mắt của đại công, trong đó có mang theo mấy phần khích động và cũng có vài phần cảm kích, nhưng khi vừa nhìn thấy rõ mặt của hắn thì đại công lập tức biến sắc, ông ta vội thốt:

- Na Trát Văn Tây?

Sắc mặt của mọi người xung quanh cũng đều thay đổi theo, bởi vì vào thời khắc này, khuôn mặt của hắn đã thay đổi hẳn và đã biến thành một người khác, là một người đang là đầu đề của các cuộc tranh luận ở trong thành - đó là cao thủ của Ma Cảnh (tất nhiên chỉ là ở torng nghị luận thôi).

- Đúng vậy!

Thanh âm của Lưu Sâm có vẻ hơi kỳ quái:

- Ta chính là Na Trát Văn Tây, giờ đây các vị còn cho rằng ta là người của Ma Cảnh nữa chăng?

Mạn Ảnh ngơ ngác nhìn khuôn mặt của hắn. Nhìn khuôn mặt đó, nghe cái tên quen thuộc đó, nàng cũng hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ của mình. Rốt cuộc hắn có phải là người của Ma Cảnh hay không chứ?

Không có ai trả lời! Bởi vì tất cả mọi người đều không hiểu!

Lưu Sâm cười gượng, nói:

- Ma Cảnh ngũ sứ bị chết tại Thác Mạc Tư thành. Những ai đầu hàng Ma Cảnh đều sẽ bị nguy hiểm, và đương nhiên chống lại chúng cũng sẽ bị nguy hiểm. Rốt cuộc các vị lựa chọn thế nào? Bất kể chư vị quyết định ra sao, chư vị hãy tự mình lựa chọn đi!

Nói xong, chỉ nghe tiếng gió thổi vù bên tai, sau đó thì thân ảnh của hắn đã biến mất theo cuồng phong.

Mạn Ảnh hoảng hốt kêu lớn:

- Chờ một chút....

Cuồng phong thổi mạnh về phía tường viện, sau đó thì tan mất, chỉ để lại vài chiếc lá bay là đà trong không trung. Bên cạnh tường viện không còn ai nữa, đương nhiên cũng sẽ không có tiếng hồi âm nốt!

Mọi người đều sửng sốt! Rốt cuộc mục đích của hắn là gì đây? Có phải là muốn khơi dậy chiến tranh chăng? Là chỉ muốn giết năm người này? Hay là....?

- Rốt cuộc người này là ai đây?

Đại công hoàn toàn hàm hồ, không hiểu gì cả.

Lão giả bên cạnh ông ta chậm rãi thốt:

- Phong ma pháp sư! Nhìn tu vi ma pháp của hắn, nhất định đã đạt tới cảnh giới của thần rồi!

Về điểm này thì không một ai có lời dị nghị! Bởi lẽ người có thể giết năm kẻ có thực lực trên cả đại ma đạo thì chỉ có thần mà thôi!

- Ta muốn hỏi về lai lịch của hắn!

Đại công trầm giọng hỏi:

- Na Trát Văn Tây có phải là tính danh thật của hắn hay không? Hắn ở đâu? Sư phụ là ai? Hắn đại biểu cho thế lực nào? Ai có thể trả lời cho ta những điều này?

Không một ai có thể trả lời cho ông ta được, bởi vì họ cũng chỉ mới nghe nhắc tới cái danh tự này vào mấy hôm trước thôi!

Gã kiếm thánh bước lên một bước, nói:

- Đại lục tuyệt không có cao thủ trẻ tuổi như vậy! Bởi vì ngoài Ước Sắt viện trưởng ra, đại lục không còn ma pháp thần nào khác nữa. Nhưng hắn lại không phải là Ước Sắt!

Lão giả có tên Cách Lạc chợt lạc giọng:

- Không phải là người của đại lục, vậy thì hắn đến từ đâu?

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khẩn trương hơn. Nếu hắn không đến từ đại lục thì chỉ có thể đến từ Ma Cảnh! Trong nhận xét ban đầu, người ta đoán hắn là cao thủ của Ma Cảnh, bởi vì họ căn cứ vào việc hắn đã giết bảy người do Cách Nhĩ Mộc đại công phái tới viện trợ. Qua đó, rõ ràng hắn có ý đối lập với lực lượng chủ chiến, do đó, hắn chính là người của Ma Cảnh!

Hiện nay thì phán đoán đó tuy không thay đổi, nhưng điểm căn cứ đã khác hẳn, mà căn cứ của họ giờ đã dựa trên trình độ ma pháp của hắn! Đại lục không có ma pháp thần thứ hai. Ma pháp của hắn đã đạt tới cảnh giới của thần, mà bản thân hắn lại không phải là Ước Sắt; do đó, hắn đến từ Ma Cảnh! Lý do chỉ đơn giản vậy thôi!

- Nếu như hắn đến từ Ma Cảnh....

Đại công hơi ngập ngừng, nói:

- Vậy có phải hắn là....Phong thần hay không?

Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh hãi, ai nấy đều trợn mắt thật to, kể cả Mạn Ảnh trong đó. Nàng vội kêu lên:

- Không! Không thể nào! Phong thần đâu có thể trẻ như vậy....

- Tuổi trẻ ư?

Cách Lạc nhìn nàng, hỏi:

- Tiểu thư làm sao có thể xác định tuổi tác của hắn? Khuôn mặt của hắn có thể tùy thời biến hóa. Đối với hắn mà nói, việc cải đổi dung mạo, phản lão hoàn đồng và che dấu tuổi tác thật không khó chút nào!

Mạn Ảnh ngẩn người ra, không còn lời gì để phản bác nữa. Khi công lực của người ta đã đạt tới cấp thần thì không thể dùng lẽ thường mà lý luận được. Nếu dung mạo đã có thể cải biến, vậy thì tuổi tác cũng có thể dấu diếm được. Chỉ có một điều có thể xác định được: đó là một người đã đạt tới cấp thần thì không thể còn trẻ như vậy thôi! Trời ạ, chẳng lẽ hắn là một lão yêu quái mấy trăm tuổi rồi sao? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mạn Ảnh cảm thấy lạc lõng vô cùng, đồng thời cũng có vài tia hàn ý. Hắn biến thành dáng dấp thanh niên để làm gì? Chẳng lẽ là hắn có ý đồ với nàng hay sao? Lão yêu quái này thật là đáng sợ!

- Nếu hắn đã là Phong thần....vậy tại sao hắn lại còn đi giết ngũ sứ kia?

Đây là một đầu đề rất đáng chú ý, nhưng vì nó thoát ra từ miệng nàng, nên cũng biến thành vô lực!

- Ở trong Ma Cảnh đều là ma quỷ, ai có thể đoán được tâm ý của chúng thế nào chứ?

Cách Lạc trầm giọng nói:

- Hoặc giả là Ma quân có lệnh chiêu an, nhưng tên Phong thần đó thì bản tính vốn hiếu sát, vì vậy nên hết lần này tới lần khác phá hỏng kế hoạch của Ma quân; do đó nên hắn mới tạo nên cuộc diện đôi bên đàm phán bất thành. Còn nếu không nữa thì có lẽ hắn còn có ý đồ khác....

oooOooo

Lưu Sâm đã sai rồi!

Lại một lần nữa hắn đã đoán sai tình thế. Hắn tự cho rằng nếu giết đi ngũ sứ, vậy là sẽ thành công kích phát đấu chí của toàn thành, bởi vì hắn đã ngấm ngầm truyền đến cho họ một tín hiểu: "đại lục có năng lực thắng được cuộc chiến này". Song song đó, hắn giết đi ngũ sứ, tức là chặt đứt đường lui của họ, để họ không còn dám nghĩ tới việc đầu hàng nữa. Tất cả những việc này đáng lẽ đều có thể thành công, nếu như hắn có một thân phận thích hợp!

Chỉ tiếc thay, hắn không có cách nào để biến thân phận mình thành một thân phận mà người người đều tôn kính. Lai lịch của hắn bất minh, tất nhiên đó cũng là một chướng ngại. Người ta lấy thân phận của hắn mà hợp nhất với Phong thần, khiến cho tất cả suy tính của hắn đều bị biến dạng cả.

Toàn thành mặc dù không còn biện pháp nào khác là phải chiến đấu - về điểm này thì hắn đã thành công - nhưng sĩ khí thì không được nâng cao chút nào, thậm chí còn gặp phải nhiều sự đả kích hơn nữa. Phong thần lợi hại như vậy, nếu muốn chiến đấu với hắn thì làm sao mà thắng được? Đây là sự kết luận hoàn toàn tương phản với những gì mà hắn mong muốn!

oooOooo

Xích Dương thành!

Vào thời khắc này, người người tấp nập, hoàn toàn không gặp phải tình cảnh thê thảm sau chiến tranh. Tòa thành này bị phá rất dễ. Chỉ cần vài tên sứ giả liên thủ xuất kích, thế là giết sạch toàn gia của thành chủ và một số thân vệ của lão. Ma pháp cao siêu vừa được triển khai, đại chiến chỉ mới vừa bắt đầu thì cũng lập tức kéo màn luôn. Ban đầu là vài tên tướng lĩnh đầu hàng, sau đó thì đến lượt các binh sĩ đầu hàng, đến cuối cùng thì cả tòa thành cũng không kịp bị phá hủy thì mọi chuyện đã kết thúc sạch gọn.

Hiện giờ ở trong thành có khoảng ba vạn quân sĩ, còn người của Ma Cảnh chân chính thì chưa tới một ngàn người. Đối với dân chúng trong thành mà nói, sự thay đổi này cũng không có gì đáng kể, chẳng qua chỉ là phủ đại công đã được đổi chủ mới, còn bọn họ thì vẫn tiếp tục công việc làm ăn của ăn của mình, vẫn khó khăn kiếm cơm, vv....Quân sĩ ở trong thành cũng chẳng có gì thay đổi nốt, thậm chí cả quân phục cũng không hề thay đổi luôn, chẳng qua chỉ là thay đổi người phát ra mệnh lệnh mà thôi!

Do đó, sau khi kết thúc đại chiến một tuần, toàn bộ thành trì đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, mà tốc độ khôi phục ấy cũng đáng để ghi vào sử sách vậy! Không có gì thay đổi, nếu có thì điều duy nhất thay đổi chính là nhân tâm! Toàn bộ tòa thành đều chìm trong yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh đó, không ai biết trước được ngày mai sẽ có mặt trời mọc hay không, và cũng không ai biết được mình có thể nhìn thấy mặt trời mọc của ngày mai nữa không!

Tử khí! Đây là tử khí của mười vạn bách tính!

Nhưng ngoài tử khí thì cũng có nhuệ khí, đó là đến từ nơi các kiếm sư và ma pháp sư. Kiếm sư và ma pháp sư vĩnh viễn là hai loại khách nhân mà Ma Cảnh luôn hoan nghênh nhất. Đương nhiên, khi đến thì họ là khách nhân, sau khi khách nhân thực hiện mộng tưởng của mình thì họ liền trở thành nô lệ!

Mộng tưởng của họ là trở thành tay sai của Ma Cảnh, cùng với người của Ma Cảnh đi đánh dẹp thiên hạ, cùng phân hưởng thành quả chiến thắng. Đối với đại lục mà nói, họ chỉ là phản đồ, nhưng ở trong thành, cái danh từ "phản đồ" còn được phủ thêm một lớp áo khoác đẹp đẽ, đó là "người biết thời vụ". Thức thời vụ là trang tuấn kiệt, mà thời gian gần đây quả thật có quá nhiều trang "tuấn kiệt" xuất hiện, hầu như mỗi ngày đều có; hơn nữa đẳng cấp lại càng ngày càng cao hơn trước!

Trên tường thành có dán công bố cho dân chúng biết, mà mỗi ngày đều có thay đổi. Nơi đó công bố danh sách các ma pháp sư và kiếm sư, tất nhiên cũng có ghi rõ đẳng cấp của họ. Ngày hôm qua có một gã kiếm thánh được Phong thần ban thưởng cho, còn về phần thưởng là cái gì thì không ai biết; nhưng trong mắt mọi người, đó là một niềm vinh dự tối cao vô thượng. Lúc này, Lưu Sâm đang chăm chú nhìn tấm bố cáo thật lâu, toàn thân bất động....

Đối với Ma Cảnh, trong lòng hắn đang dâng lên một cảm nghĩ tuyệt không nên có, đó là bội phục! Hắn bội phục chiến lược của chúng!

Trước tiên là hiển lộ thân thủ, sau đó mới chiêu lãm anh hùng thiên hạ. Đối với những ai đầu hàng thì ban cho chút ân huệ nhỏ, do đó nên đã mở rộng tầm ảnh hưởng rất lớn. Nếu cứ tiếp tục thế này, đại lục có bao nhiêu nhân tài sẽ chọn tử chiến trong thời khắc sinh tử tồn vong này chứ? Lại có bao nhiêu người có thể chống lại chính sách ưu đãi và đầy cám dỗ: "sau khi thiên hạ đại định sẽ luận công ban thưởng" của Ma Cảnh?

Hiện nay đại lục đang thiếu một thứ, có lẽ là một trung tâm điểm, hoặc giả là một tín niệm. Mới nhìn qua thì mọi người như vẫn đang sống ở quê hương mình, nhưng quê hương đó của họ không có nơi để ký thác tinh thần, nhân tâm không có rễ, bởi vì họ vì sự sinh tồn của mình mà phải lựa chọn. Hễ người ta bị ép buộc để lựa chọn thì chỉ có thể dùng tôn kính hoặc khinh bỉ mà đánh giá, nhưng không ai có thể nói rằng họ đúng hay sai!

Đối phương đã dàn sẵn bố cục chu đáo như vậy, phải chăng là không có kẽ hở? Mình có thể đánh phá kế hoạch của chúng hay không? Có thể triệt để thay đổi thế cuộc của thiên hạ hay không? Lưu Sâm vừa suy nghĩ vừa chậm rãi bước đi, khi vừa đến đầu đường thì hắn vẫn còn đang chìm trong suy tư.

Nơi đây là một con đường nhỏ vắng vẻ. Hai bên đường là những phòng ốc thấp lè tè và rất nhiều cây cỏ mọc tràn lan. Trong các bụi cỏ đó lại có bầy kiến chạy tới chạy lui có vẻ khá bận rộn. Có lẽ chúng mới là nhưng cư dân chân chính không biết lo buồn ở dưới gầm trời này. Nhìn sự khác biệt hoàn toàn của thế giới của loài kiến, Lưu Sâm nhìn đến thất thần!

Kiến? Tại sao chúng lại muốn dọn nhà? Là bởi vì bọn chúng dự cảm được sự biến hóa của khí trời. Khi khí trời thay đổi, bọn chúng sẽ thay đổi chỗ cư ngụ của mình, còn con người thì thế nào? Nếu như con người dự cảm được tình thế sẽ thay đổi, liệu họ có thay đổi lập trường của mình hay không? Có! Ma pháp sư và kiếm sư của đại lục đã cho hắn câu trả lời này rồi. Bọn họ biết năng lực của Ma Cảnh, họ dự cảm thấy rằng Ma Cảnh nhất định sẽ thành công, vì vậy cho nên mới đầu nhập với Ma Cảnh, và trở thành chủ lực tuyệt đối ở trong quân của Ma Cảnh. Còn nếu như họ bị mất đi niềm hy vọng này thì sẽ thế nào? Có phải họ sẽ trở thành bầy chim tan tác hay không?

Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn liền từ từ sáng bừng lên. Kế sách của đối phương là công tâm, vậy sao mình không mượn kế sách của chúng để làm kế sách của mình?

Bỗng nhiên một trận gió thổi lên, thân ảnh của hắn liền biến mất. Trận gió ấy cuốn thẳng tới tòa cao ốc ở phía xa xa, đó chính là đại công phủ!

Lúc này bên trong phủ đương nhiên là không có đại công, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn bên trong phải là một người khác - Phong thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.