Lạc Lâm Lâm sớm đã biết Vu Sơn tộc có dược vật thần kỳ, bấy lâu nay ở trong nhà nàng vẫn có người nhận được ân huệ của thần dược. Ngay cả gia gia nhiều năm qua cũng bị phải chứng mất ngủ, vậy mà họ cũng chữa hết được. Nay viên thuốc này lại là thần dược được họ dùng để đáp tạ ân nhân, vậy thì những loại thuốc khác đâu thể sánh bằng chứ? Mà thuốc này lại chỉ có một viên, thử hỏi nó trân quý tới dường nào?
Lưu Sâm hơi do dự, hỏi:- Ngươi lén trộm nó....à, ừm...ngươi một mình lấy nó để cho ta à?
- Không sao đâu! Ngươi là ai chứ?
Vu Tâm Nhu nói:- Đừng nói là dược vật, cho dù là thứ khác trân quý hơn, dù là....
Lạc Lâm Lâm cắt ngang lời nàng:- Không cần nhiều lời. A Khắc Lưu Tư, ngươi mau nuốt đi! Là họ đã tặng ngươi, vậy ngươi còn lo lắng gì nữa chứ?
Nghe giọng lưỡi của nha đầu kia, nhất định là sẽ nói "dù là ta cũng có thể tặng cho ngươi" rồi. Nàng không thể để cho hắn nghe được lời đó, vì vậy mà phải cắt ngang lời nàng ta là vậy.
- Yên tâm đi!
Lưu Sâm kẹp lấy viên thuốc, đồng thời rót một ly nước, rồi tiếp:- Để ta nuốt!
Hai nữ hài đều gật đầu đồng ý.
- Nếu như ta nuốt nó xong, sau đó lại biến thành một con quái vật, vậy các ngươi sẽ làm sao?
- Không đâu, không có đâu!
Vu Tâm Nhu vội vàng bảo đảm:- Nói không chừng ngươi còn sẽ....anh tuấn hơn đấy!
- Ha, thì ra nó lại còn có công năng làm đẹp nữa à? Coi bộ ta không nuốt thì....tối nay nhất định sẽ không ngủ được rồi...
Nói xong, hắn liền bỏ thuốc vào miệng rồi nuốt ực một cái.- Nuốt xong rồi! Hương vị cũng tốt lắm!
Hai nàng nghe vậy thì đều bật cười khanh khách.
Lưu Sâm hưng phấn nói:- Ta cảm thấy trong người có một cổ lực lượng!
Viên thuốc này vừa uống xong vào bụng thì toàn thân dường như liền có tràn ngập lực lượng ngay, một cổ nhiệt lưu đang chạy khắp cơ thể. Thật là thần kỳ!
Hai nữ hài cùng nắm chặt tay nhau, cùng hưng phấn. Các nàng đang chứng kiến kỳ tích sắp xảy ra.
- Ta cảm thấy hơi nóng!
Trên trán Lưu Sâm chợt nóng lên, hắn hỏi tiếp:- Các ngươi có thấy nóng không?
- Không!
Lạc Lâm Lâm nói:- Chúng ta không thấy nóng. Dược vật có công hiệu rồi, đây là phản ứng thông thường mà...
- Sai! Ta cảm thấy có chỗ không bình thường!
Lưu Sâm đưa tay cởi áo ra:- Nóng quá, nóng quá.....cảm giác này thật là quen thuộc....
Đột nhiên "tiểu huynh đệ" ở dưới hạ thể hắn chống thẳng lên cao. Hai tiểu cô nương ở trước mắt bỗng nhiên cũng trở nên cực kỳ hấp dẫn. Loại cảm giác quen thuộc này vừa nổi lên, Lưu Sâm liền kêu lên thất thanh:- Đây là xuân dược. Ngươi cho ta ăn xuân dược?
Trời ạ, hắn tuyệt đối không thể tin được, chẳng lẽ hiện tượng này là một loại công năng phụ đang được gia tăng hay sao?
Vu Tâm Nhu đỏ mặt nói:- Người của chúng ta vẫn gọi nó là Thần Lực hoàn. Có nó rồi thì....bệnh của ngươi nhất định sẽ được chữa khỏi, mà tâm tình của ngươi cũng sẽ thay đổi tốt hơn. Chúng ta không có gì để đền đáp ngươi, vì vậy nên mới giúp ngươi giải quyết cái nan đề khó mở miệng này....
- Bệnh?
Hai tiếng hô chợt vang lên, tất nhiên là Lưu Sâm không tránh khỏi kinh ngạc, mà Lạc Lâm Lâm cũng rất kinh ngạc. Sau đó thì kinh ngạc liền biến thành sợ hãi, nàng hỏi:- Ngươi....ngươi vừa cho hắn ăn xuân dược sao?
Nàng nhớ lại lần trước đã từng nói với Vu Tâm Nhu rằng: "Trên người hắn có vấn đề, nên không thể nào làm việc đó với nữ nhân được!" Trời à, tiểu nha đầu này lại tin thật, hơn nữa lại còn đi trộm xuân dược trong tộc để chữa bệnh cho hắn sao?
- Tỷ tỷ, không sao đâu. Sau khi uống thuốc đó vào rồi thì bệnh của hắn sẽ tốt lại thôi. Bộ ngươi không thấy sao?
Tiểu nha đầu vừa đỏ mặt vừa chỉ về phía hạ thể của hắn, trong lời nói còn có vẻ đắc ý nữa. "Tiểu huynh đệ" của hắn đang nhô thật cao, người ngoài đều nhìn thấy rõ. Có loại đặc tính đó, biểu thị sự chữa bệnh của nàng đã thành công!
Tất nhiên là Lạc Lâm Lâm đã nhìn thấy, cũng bởi vì đã nhìn thấy nên tâm nàng mới rối loạn như tơ vò.
Thế rồi bỗng nhiên nghe tiếng Lưu Sâm rên rĩ:- Ngươi hại chết ta....bây giờ ta không chịu nổi rồi, thật không chịu nổi rồi. Ta muốn chết....
Xuân dược vốn không có ảnh hưởng với cơ thể của hắn nhiều như vậy, nhưng hắn chỉ muốn xem thử, với tình huống này, hai nàng sẽ làm thế nào.
Lạc Lâm Lâm rất khẩn trương, dưới ảnh hưởng của xuân dược, nếu như không được ái ân, vậy thì người ta rất có thể sẽ bị bỏ mạng như chơi. Cho dù không thực sự chết đi thì cũng bị dằn vặt thống khổ vô cùng.
Trời ạ, phải làm sao bây giờ? Ai cứu hắn đây?
- Ta...ta....
Vu Tâm Nhu chỉ thốt được mấy tiếng "ta" thì trên vai phải đã bị đẩy nhẹ vài cái, sau đó là giọng của Lạc Lâm Lâm vang lên:- Muội muội, ngươi ra ngoài trước được không? Để ta xem hắn....
- Hắn không có gì đâu!
Vu Tâm Nhu nóng nảy nói:- Ta không có hại hắn đâu, chỉ cần....làm chuyện đó....thì hắn sẽ khỏe lại thôi....
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị đẩy ra khỏi cửa, chỉ nghe Lạc Lâm Lâm nói tiếp:- Đúng vậy, ta biết, ta biết rồi. Ngươi....ngươi ra trước đi nhé. Vậy đi!
"Bình", cửa phòng được đóng lại.
- Lạc Lâm Lâm, ngươi đi mau đi....
Lưu Sâm lại kêu lên:- Không được, ta sẽ hại ngươi mất....
Thanh âm của hắn chợt dừng lại, bởi vì vị cô nương ở trước mặt đã nhẹ nhàng cởi y phục ra, hai con ngọc thố kiêu hãnh xuất hiện, sau đó thì nàng lại cởi tiếp tới thắt lưng của mình. Vừa rồi hắn đã nghĩ trăm phương ngàn kế để cởi sợi thắt lưng đó ra mà không thành, không ngờ bây giờ nó lại rơi xuống đất quá dễ dàng. Lúc này trước mặt hắn liền xuất hiện một thân thể xinh đẹp vô hạn.
- A Khắc Lưu Tư, trượng phu của ta, lại đây nào!
Thanh âm của nàng có phần hơi run rẩy.
Lưu Sâm tiến đến gần rồi ôm lấy nàng, sau đó lại bế nàng lên giường. Mà đôi tay của nàng cũng không nhàn rỗi, trong vài bước đó thì đã cởi hết y phục của hắn ra. Khi hai người ngã lên giường thì Lưu Sâm cũng đã hoàn toàn không còn mảnh vài nào ở trên người.
Hai tấm thân trần vừa tiếp xúc với nhau, dược vật vừa từ từ tiêu thất thì lập tức lại trở về. Lạc Lâm Lâm nhẹ giọng kêu lên:- Có thể nhẫn nại một chút được không? Trước tiên hãy....vuốt ve....đã....
/////////////"Đây là ngươi nói đó nhé!" Lưu Sâm hưng phấn nghĩ thầm trong đầu, sau đó liền nhẹ nhàng vuốt ve khắp người nàng, rồi tấm thân mềm mại của Lạc Lâm Lâm liền bắt đầu trở nên run rẩy. Thế rồi toàn thể căn phòng liền tràn ngập xuân ý, một lúc sau chỉ nghe tiếng Lạc Lâm Lâm thét lớn:- Vu Tâm Nhu, ta sẽ không tha cho ngươi.....
Tiếng kêu đầy đau đớn!
Lúc này ở ngoài cửa, trái tim của Vu Tâm Nhu cũng đập rộn lên. Nàng đã nghe được tiếng thét đó, tỷ tỷ làm sao vậy? Tại sao lại tức giận? Thế rồi nàng liền lên tiếng giải thích:- Tỷ tỷ, ngươi ra đây đi, chuyện ta làm....thì ta sẽ chịu trách nhiệm....
- Đi mau!
Lạc Lâm Lâm lại kêu lớn. Nàng bị hắn phá thân, mà bên ngoài lại có người nói chuyện với mình, bộ lúc này là lúc nói chuyện sao? Nghĩ vậy rồi nàng liền ngậm miệng lại, cơn đau đớn rồi cũng nhạt dần đi, tiếp theo đó là toàn thân khoái lạc. Lạc Lâm Lâm khó khăn đưa tay cầm lấy chiếc gối để che miệng mình lại, nhưng những tiếng rên khoái lạc vẫn không ngừng phát ra từ miệng nàng....
Vu Tâm Nhu kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi ngay ngoài cửa, lúc này nàng đang cực kỳ khẩn trương. Thật lâu sau, rốt cuộc cửa phòng cũng được mở ra. Trên mặt Lạc Lâm Lâm tràn ngập xuân tình, cả trong ánh mắt cũng tràn ngập xuân tình, nhưng rõ ràng cũng mang theo nét vừa thẹn vừa giận.
- Tỷ tỷ....
Vu Tâm Nhu bất an nói:- Ta thật không muốn để ngươi làm chuyện đó....tự ta có thể giải quyết....
Lạc Lâm Lâm giật mình nhìn khắp xung quanh một lượt, rồi nói:- Ừm, không sao, hắn không sao!
Vu Tâm Nhu nghe vậy thì yên tâm, nói:- Vậy thì tốt quá! Vậy ta cũng yên tâm rồi, ta chỉ sợ hắn sẽ mất hứng....
- Hắn mất hứng?
Lạc Lâm Lâm thở gấp, nói:- Hắn lúc nào cũng cao hứng mà. Được rồi, ngươi về trước đi, nhớ đừng nói cho bất kỳ ai biết chuyện này, nghe không? Nếu không....nếu không thì hắn sẽ tức giận đấy, cực kỳ tức giận cho xem....
- Ừm!
Vu Tâm Nhu nghe lời bước đi, nhưng vừa được vài bước thì quay đầu lại gọi:- Tỷ tỷ...
- Sao?
- Ngươi nói cho hắn biết....ta thật không muốn hại hắn đâu! Hắn đừng hiểu lầm....
- Được rồi, hắn biết là ngươi muốn giúp hắn, điều này cả ta cũng biết...
Lạc Lâm Lâm khẽ mím môi rồi nói:- Ngươi về trước đi nhé, vậy đi!
"Bình", cửa phòng lại được đóng lại. Lạc Lâm Lâm dựa người vào cửa, hai tay vỗ nhẹ lên ngực rồi lẩm bẩm:- Ta đúng thật là điên rồi, khi không lại....làm chuyện đó với ngươi, hơn nữa lại để cho một đại cô nương ngồi nghe ở bên ngoài nữa chứ.
Lưu Sâm vỗ vỗ lên chăn, rồi nói:- Bây giờ bên ngoài không còn ai nữa, chúng ta có thể tái chiến một trận nữa. Ái cơ, thân thể của ngươi thật là quá tuyệt vời. Có phải là vị cô nương nào học Thủy ma pháp thì cũng đều xinh đẹp như vậy hay không?
Cơ thể của nàng đặc biệt có nhiều nước, đặc biệt trơn tru, và đặc biệt chặt chẽ. Có ba thứ này, Lưu Sâm cũng hưng phấn cực độ.
- Nói bậy!
Lạc Lâm Lâm chậm rãi bước đến bên giường, bước đi rất cẩn thận.
- Ngươi đã từng thấy qua ai đã sử dụng ma pháp khi làm chuyện đó hay chưa? Người ta cái gì cũng không có làm, chỉ lo nhắm chặt mắt mà để cho ngươi phá thân thôi....
Y phục lại một lần nữa được cởi ra, tấm thân lõa thể của nàng lại nhào vào vòng tay ôm ấp của tình lang, rồi nói:- Hãy ôm ta thật chặt nhé, ta mệt quá!
Khi màn đêm buông xuống, Lạc Lâm Lâm thì thầm vào tai hắn:- Ái lang, ngươi có thể nhẹ nhàng làm....chuyện đó thêm một lần nữa. Làm xong thì ta phải về!
Quả nhiên là rất ôn nhu! Ôn nhu đến mức khi Lạc Lâm Lâm rời khỏi nơi đó mà vẫn có thể bước đi như thường được, chỉ là khi nàng leo lên lưng bạch lộc thì có đôi chút khó khăn thôi. Trên suốt đường về đại công phủ, nàng chỉ khẽ cau mày chịu đựng. Sau khi rời khỏi lưng bạch lộc thì nàng liền đi tìm Vu Tâm Nhu. Nàng ta đang ở trong phòng chờ Lạc Lâm Lâm.
- Tỷ tỷ, hắn....
Vu Tâm Nhu mở miệng hỏi, nhưng liền bị Lạc Lâm Lâm cắt ngang lời: - Không bàn việc của hắn. Hảo muội muội, hôm nay ngươi ở lại ngủ với ta được không?
- Ta....ta có thể đi xem hắn một chút được không?
Vu Tâm Nhu nói với giọng đầy bất an:- Ta vẫn cảm thấy hắn có phần trách ta....
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì hoảng hốt kêu lên:- Không cần! Hắn nói là hắn không hề trách ngươi.
- Thật à?
Vu Tâm Nhu cao hứng hỏi:- Hắn nói thế nào?
Lạc Lâm Lâm vừa ngồi xuống giường vừa nói:- Hắn nói...Vu Tâm Nhu là một cô nương tốt....ừm, chỉ có vậy thôi!
Vu Tâm Nhu mỉm cười vui vẻ, hỏi lại:- Hắn nói muội là một cô nương tốt à? Hắn thích muội phải không? Muội biết hắn sẽ thích mà. Tỷ tỷ, muội thật là cao hứng. Muội vui chết đi được....
Nàng ta vui đến nỗi toàn bộ khuôn mặt đều đỏ bừng lên, sau đó lại nói tiếp:- Ngày mai muội muốn đi nói cho hắn biết, muội cũng thích hắn....
Lạc Lâm Lâm trợn mắt há miệng nhìn nàng ta rồi kêu lên:- Không phải đã nói là không nói tới chuyện của hắn rồi sao? Chuyện ngày mai thì để ngày mai hẵn tính, được không?
- Ừm, để mai hẵn nói!
Vu Tâm Nhu tiến đến gần Lạc Lâm Lâm rồi nói tiếp:- Tỷ tỷ, không sao đâu, nhất định người chỉ bị đau chút thôi, nhưng qua ngày mai thì sẽ không sao nữa. Nếu ngày mai hắn muốn muội, vậy chúng ta sẽ thật sự làm một đôi tỷ muội rồi. Muội rất vui vì được làm tỷ muội thật sự với tỷ....
Nói tới đây, nàng tinh nghịch le lưỡi với Lạc Lâm Lâm rồi nói thêm:- Nghe lời tỷ, không đề cập tới hắn nữa ha. Để muội đi chuẩn bị nước, sau khi tỷ tắm xong thì sẽ rất thoải mái thôi....
Dứt lời, nàng liền phóng mình đi như một cơn gió vậy.