Lập tức trong lúc đó, hai người thâm nhập vào cốc được mấy dặm. Đối với Lưu Sâm mà nói, rừng rậm cũng giống như hồ nước vậy, hắn tự do đi lại không gì cản trở được. Còn đối với Tư Tháp thì cũng giống vậy, gã đệ nhất ma pháp cao thủ của học viện này tuy đã từng bại dưới tay Lưu Sâm, nhưng gã cũng không phải là một lãng tử chỉ có hư danh mà thôi. Khi Phong ma pháp của gã vừa được triển khai, thân ảnh của gã liền trở nên phiêu dật. Những nơi mà gã vừa lướt qua liền kéo theo lá cây tung bay lên, còn bản thân gã thì khéo léo ẩn giấu ở trong rừng cây, chân hầu như không chạm đất. Nhưng dù cho gã có ẩn nấp khéo léo tới cỡ nào, hoặc vô luận gã chạy nhanh đến đâu, hễ mỗi lần gã nghiêng người nhìn sang bên cạnh thì đều có thể bắt gặp được thân ảnh của Lưu Sâm; hơn nữa, lúc nào Lưu Sâm cũng xuất hiện ở bên trái gã với một cự ly cách gã chỉ có vài thước, lần nào cũng như lần đó.
Lại chuyển qua một góc núi, Tư Tháp liền đưa mắt nhìn sang bên trái lần nữa, nhưng lần này gã lại không nhìn thấy được bằng hữu của mình. Bỗng nhiên thân hình của gã hơi nghiêng đi một chút, thì ra trên vai đã bị một bàn tay đè xuống. Tư Tháp đưa mắt nhìn sang thì vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của Lưu Sâm. Còn Lưu Sâm thì đưa tay chỉ về phía trước.
Tư Tháp đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Sâm, lúc này gã thấy được bụi cỏ ở phía đó đang lay động. Hai người lập tức ngồi thụp xuống, ở trước mắt lập tức xuất hiện một gã Lang nhân, trên mặt gã lông dài tua tủa, tướng mạo cực kỳ hung ác. Lúc này gã đang khịt khịt mũi mấy cái, còn mắt thì nhìn về phía vị trí của bọn Lưu Sâm.
Khứu giác của Lang nhân rất linh mẫn. Có lẽ gã đã phát hiện ra được điều gì đó, nhưng gã không có khả năng phát hiện ra được bọn Lưu Sâm, bởi lẽ chỉ trong một tích tắc, hai người hầu như tâm ý tương thông, cùng tránh về phía bên phải và không hề gây ra một tiếng động nào, cả một chiếc lá cũng không bị lay động nữa.
Bỗng nhiên lại có một Lang nhân khác bước ra, hỏi:- Có phát hiện gì hả?
Thanh âm của gã này cực kỳ bén nhọn.
Gã Lang nhân đầu tiên liền trả lời:- Kỳ quái, ta ngửi được khí tức của Nhân loại, nhưng lại nhìn không thấy tên nào cả!
- Tìm thử xem!
Tên Lang nhân thứ hai vung mạnh hai tay về phía trước, móng tay của gã đột nhiên phóng mạnh ra, tựa như những mũi đao sắc bén vậy. Trong một sát na đó, ánh mắt của gã cũng trở thành màu xanh biếc.
Hai tiếng đó vừa thốt ra, gã Lang nhân thứ nhất bỗng nhiên ngã xuống, tiếp theo đó thì có tiếng xé gió truyền đến. Gã Lang nhân thứ hai chỉ cảm thấy cổ họng của mình lạnh buốt. Gã chỉ kịp nhìn thấy nửa đoạn chủy thủ sáng như tuyết, dài chừng hơn nửa thước, còn nửa đoạn chủy thủ còn lại thì đương nhiên là đang kề sát ngay cổ gã. Lúc này bên tai chợt có giọng nói lạnh như băng vang lên:- Nếu nhúc nhích thì ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc!
Người vừa lên tiếng chính là Lưu Sâm.
Tuy Lang nhân là Thú nhân, nhưng cũng không có nghĩa là thú hoàn toàn. Chúng có thể nói chuyện, và tất nhiên cũng nghe hiểu người ta nói gì; hơn nữa chúng cũng có những quyết định rất thông minh. Do đó, gã Lang nhân nọ lập tức đứng yên, không hề nhúc nhích chút nào.
Thanh âm ở phía sau lại vang lên:- Nữ hài bị các ngươi bắt được ở Lạc Cơ sơn cốc đang bị nhốt ở đâu?
Nhưng gã Lang nhân kia bỗng nhiên quay phắt người lại, đầu gã vừa quay lại thì lợi trảo đã chụp ra phía sau rất nhanh, đồng thời còn mang theo phong thanh ào ào rất lớn. Trong lúc gã xoay người, miệng đã hít vào một hơi thật sâu vào bụng, nhưng yết hầu của gã chợt cảm thấy lạnh buốt. Thế là một chiếc đầu người không giống người bay lên cao, nhưng lợi trảo của gã vẫn chụp ra sau rất chuẩn xác. Một thân cây ngay sau lưng gã trúng phải cái chộp đó mà để lại dấu móng tay cắm vào thật sâu.
- Xem ra Lang nhân không phải là những kẻ lý tưởng để hỏi đường.
Lưu Sâm quay sang nói với Tư Tháp:- Chúng ta hãy tìm một biện pháp khác thiện lương hơn một chút đi.
Tư Tháp mỉm cười giơ ngón tay cái lên để tán thưởng Lưu Sâm. Gã đã nhìn thấy tốc độ vừa rồi của Lưu Sâm, nên cũng tự thấy mặc cảm! Kỳ thật, muốn chế phục Lang nhân cũng không khó khăn lắm, nhưng chỗ khó là ở chỗ khiến cho gã Lang nhân kia không thể phát ra một nửa điểm thanh âm nào. Sau cùng, khi Lưu Sâm cắt lấy đầu của Lang nhân, gã lại càng không nhìn thấy rõ. Gã phải thừa nhận một điều, dù cho ma pháp của gã đã tiến bộ rất nhiều trong kỳ nghỉ vừa qua, nhưng ở trên phương diện tốc độ thì gã vẫn còn kém gã bằng hữu tốc độ lưu này nhiều lắm.
Thế rồi hai người lại tiếp tục lần mò về phía trước. Dọc đường đi không còn gặp gã Lang nhân nào nữa, nhưng hai người họ càng lúc càng hứng thú với hoàn cảnh xung quanh. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên thì cũng chỉ thấy được lá cây bay đầy trời. Khí tức của Nhân loại khi có khi không, mờ mịt không rõ. Hai người thay đổi lộ tuyến hành động của mình, lấy việc phi hành trên cây làm chính.
Lúc này đột nhiên ở phía trước có người, tuy rằng trên mặt gã cũng có đầy lông dài, nhưng thân thể gọn gàng, vòng eo nhỏ nhắn, đôi mắt đảo quanh bốn phía, tỏ ra hoàn toàn cảnh giác với khung cảnh xung quanh. Tuy bọn Lưu Sâm còn cách xa ngoài mấy trượng, nhưng bọn họ dường như đã có cảnh giác và bắt đầu cảm thấy bất an.
Lưu Sâm và Tư Tháp cùng lúc gia tăng tốc độ, chỉ khoảng nửa khắc sau thì họ đã chạy đến bìa rừng. Lưu Sâm đưa tay ra bịt lấy miệng của đối phương, đồng thời thanh chủy thủ ở trong tay cũng kề lên cổ gã. Hai động tác trước sau nhưng liền lạc chặt chẽ, và nhanh cực kỳ. Người kia còn chưa kịp kinh sợ thì đã bị khống chế hoàn toàn, thế là gã đứng im không dám nhúc nhích.
Dương nhân (người dê).
- Nữ hài của Lạc Cơ tộc bị nhốt ở đâu?
Lưu Sâm trầm giọng hỏi:- Nếu ngươi không nói, ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi.
Người ở trong tay hắn đây tuy có vóc lớn, nhưng lực lượng lại chẳng có bao nhiêu. So với người thường thì cũng không khác biệt bao nhiêu. Lúc này thân thể của gã đang run lẩy bẩy.
Lưu Sâm thấy vậy thì có chút hưng phấn, vì vậy mà hơi nới lỏng cánh tay một chút. Gã Dương nhân kia đang thở dốc, tuy vậy cũng không dám thở mạnh ra tiếng. Mục tiêu chuyến này không sai, bọn Lưu Sâm đã gặp phải một gã Dương nhân cực kỳ nhát gan.
- Các trưởng lão đã nhốt ả....ở...ở Phong động!
- Phong động ở địa phương nào?
- Cứ đi theo triền núi, chừng hai mươi dặm...
- Tốt! Đa tạ!
Lưu Sâm vung tay lên, cái đầu của gã Dương nhân cũng lập tức rời khỏi cổ. Tên Dương nhân này tuy rằng khá nhát gan và không ác độc, nhưng hắn không thể không giết gã được.
Khi đi hết rừng cây, ở phía dưới trông giống như một vườn bách thú miền nhiệt đới vậy. Các loại Thú nhân, loại nào cũng có, Lang nhân với tướng mạo hung ác và tràn ngập lực lượng, Hùng nhân đầu to chân lớn, Hổ nhân tràn trề uy thế, vv....Hai người bọn Lưu Sâm đều mặc kệ bọn chúng, mà chỉ lặng lẽ di chuyển theo những bóng cây rậm rạp. Rốt cuộc họ cũng ra khỏi rừng cây, ở phía trước là triền núi. Nơi này không giống với rừng cây, bởi lẽ nó rất trơ trọi và không có bất cứ vật gì để che chắn cho họ. Nếu muốn vượt qua đoạn đường này giữa ban ngày thì quả thật là một chuyện không dễ, nhưng may là lúc này trời cũng đang từ từ sập tối dần.
Đối với bầu trời tối đen, Lưu Sâm rất vui mừng, nhưng Tư Tháp lại có ý sợ hãi. Gã là một con người bình thường, tất nhiên cũng có chút sợ sệt với bóng tối của thiên nhiên, chứ không hề giống như tên quái thai Lưu Sâm, trong bóng đêm, hắn lại càng dễ dàng phát huy bản lãnh hơn.
Lưu Sâm nói với Tư Tháp:- Nhân trời tối mà vượt qua triền núi!
Tư Tháp cũng chỉ đành gật đầu, bởi vì quả thật đó là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Rốt cuộc bầu trời cũng sập tối hoàn toàn. Lưu Sâm chỉ khoa tay một cái, lập tức có một trận gió nhẹ nổi lên. Tư Tháp chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ đi đôi chút. Thì ra gã đã bị Lưu Sâm kéo đi. Hai người lao ra khỏi rừng cây, vừa tiến đến triền núi thì ở phía dưới đột nhiên có tiếng quát lớn: - Có địch nhân xâm nhập!
Đã bị phát hiện rồi sao? Tuy thắc mắc, nhưng hai người chỉ còn cách thụp người xuống, nhưng phía dưới vang lên đầy tiếng huyên náo, đủ mọi thứ âm thanh. Lúc này hai người bọn Lưu Sâm chợt hiểu ra, thì ra mấy cổ thi thể mà họ giết đã bị phát hiện rồi.
Thế là khu vực ở bên dưới liền có ánh đuốc được thắp lên. Dưới triền núi liền được sáng trưng như ban ngày, tất cả mọi thứ đều được ánh đuốc chiếu rõ, mà người ở trên triền núi cũng lập tức hành động. Hai người cùng lúc gia tăng tốc độ, nhưng nhịp tim của Tư Tháp bỗng đập mạnh, bởi vì gã đã thấy được ở phía trước xuất hiện rất nhiều sao. Không, đó không phải là sao, mà là ánh mắt của người. Có người ngăn cản lối đi.
Làm sao bây giờ? Gã còn chưa kịp hỏi ý kiến của bằng hữu thì bỗng nhiên đã thấy thân ảnh của Lưu Sâm chợt biến mất. Trong không khí dường như có một bóng ma chợt ẩn chợt hiện, chỉ trong một tích tắc mà hơn hai mươi "ánh sao" ở trước mắt đều cùng lúc tắt ngấm. Những vì sao ở trên trời rọi ánh sáng qua những làn mây và rải ánh sáng xuống mặt đất, lúc này chỉ thấy có hơn mười người không đầu đã ngã lăn ra cỏ. Tất cả đều là Lang nhân đã bị cắt đầu!
Nhưng bằng hữu của gã lúc này vẫn đang đứng bên cạnh gã kia mà, hắn làm sao mà giết địch? Tư Tháp không nhìn thấy rõ! Mà những người kia cũng không giống bị chủy thủ giết chết, bởi vì chủy thủ có hàn quang, nhưng gã không nhìn thấy hàn quang lóe lên. Trong đêm tối, người bằng hữu này của gã đã bắt đầu trở nên thần bí rồi đây.
Lưu Sâm tương đối hài lòng. Phong kiếm! Món lợi khí cận chiến này mà dùng để tập kích tại đây thì công hiệu càng cao hơn bao giờ hết. Hiệu quả của nó đã vượt qua khỏi dự liệu của hắn. Tốc độ của hắn vốn đã không thể tưởng tượng nổi rồi, nhưng nay cánh tay của hắn dường như lại được kéo dài ra, trong một phương viên mấy trượng, địch nhân không thể thoát khỏi độc thủ của hắn.
- Đi!
Lưu Sâm trầm giọng thốt. Sau đó hai người cùng lúc biến mất. Chỉ nửa khắc sau thì đã đến được phía sau triền núi. Những ánh đuốc ở dưới chân núi đã đi xa dần. Lúc này đây, ánh sao trên trời lại càng trở nên sáng sủa hơn. Dưới ánh sao, ở vách núi trước mặt có ba cái động thật lớn. Ở ngoài cửa động có người đứng canh. Bên ngoài cái động dưới cùng, một gã vệ sĩ đang cầm đuốc trong tay, ngọn lửa bị gió thổi hướng ra ngoài. Chẳng lẽ ngọn gió kia là từ trong động thổi ra?
Có phải nó chính là Phong động hay không?
Đã tìm được Phong động rồi, nhưng nếu muốn lọt vào trong đó thì cũng không phải chuyện dễ, bởi vì ở giữa triền núi và vách núi bên kia là một bãi đất trống. Ở trên bãi đất trống đó hiện đang có vài trăm người ở đó. Những ngọn đuốc lớn hắt ánh sáng lên mặt mấy trăm người đó, khiến cho khuôn mặt của ai nấy cũng trở thành xanh lè. Nếu muốn vượt qua mấy trăm người này để tiến vào Phong động, vậy thì phải giết sạch chúng, rồi đạp thi thể của chúng mà vào.
Sắc mặt của hai người bọn Lưu Sâm đều trở nên ngưng trọng. Lưu Sâm thận trọng gật đầu một cái, Tư Tháp thấy vậy thì toàn thân lập tức căng cứng ra. Phen này xuất thủ là một chuyến hành động mà suốt đời gã chưa từng trải qua. Bỗng nhiên ở phía sau chợt vang lên một ////////////////tiếng hí dài. Tiếng hí đó vừa vang lên//////////(xà nhân mà biết hí?)//// thì hai người cùng lúc quay đầu lại, khi vừa nhìn được đối phương thì cả hai đều ngây người ra, bởi vì ở phía sau họ đang có một mảnh trắng bạc. Màu trắng bạc đó không phải là ánh trăng, mà là màu trắng bạc của thân thể, là một loại thân thể được một lớp lân giáp trùm lên người. Kẻ đó có thể là ai chứ?
Là Xà nhân! Một loại Thú nhân hung tàn và độc ác nhất!
Thì ra hai người họ đã rơi vào vòng vây của Xà nhân!
Lúc này hành tung của họ đã bị bại lộ. Tư Tháp vội vàng lui lại một bước, Phong nhận ở trong tay bắn ra như mưa. Mấy tên Xà nhân ở trước mặt đều ngã rạp xuống, kèm theo những tiếng kêu thảm thiết. Hai tay của Tư Tháp đều hoạt động rất nhanh, cả thân hình cũng đột nhiên biến mất, chỉ thấy ở bên phải cùng lúc xuất hiện bốn bóng huyễn ảnh. Bốn cái bóng huyễn ảnh đó đều hấp dẫn rất nhiều Xà nhân, chúng ào ào phóng tới. Gã ẩn phía sau một thân cây rồi liên tiếp phóng Phong nhận ra không ngớt, khiến cho rất nhiều địch nhân ngã xuống.
Ở bên dưới nghe tiếng động thì cũng nháo nhào cả lên, Phong kiếm của Lưu Sâm cũng không rõ đã giết được bao nhiêu người. Lúc này chỉ thấy ở phía trước đột nhiên xuất hiện một kẻ với thân thể cao lớn, toàn thân đều là ngân giáp. Phong kiếm rõ ràng đã lướt qua thân thể của đối phương, nhưng gã không bị đứt làm hai, hai chân vẫn bước đi trầm ổn. Thế rồi cả người gã đột nhiên đâm sầm về phía Lưu Sâm. Gã căn bản không nhìn thấy rõ bóng dáng của Lưu Sâm, nhưng cú nhảy đó lại rất chuẩn xác, dường như gã không dùng mắt để nhìn, mà chỉ sử dụng tới một loại cảm ứng rất kỳ diệu mà thôi.
- Tốt!
Lưu Sâm quát to một tiếng, tay trái lại vung ra, chiếc đầu nhỏ bé của gã Xà nhân kia bỗng nhiên bị nổ tung!
Toàn Phong chùy! Tiểu hình Toàn Phong chùy!
Đám Xà nhân thấy vậy thì cùng lúc quát vang lên, tiếng quát đó làm chấn động cả trời đất, chẳng những tiếng quát đó tràn ngập hận thù, mà còn tràn ngập sát khí nữa. Thế rồi bầy rắn đó liền thay đổi, trong phút chốc mà số lượng tăng lên rất nhiều, tầng tầng lớp lớp. Trong nhất thời, ở trước mặt hai người bọn Lưu Sâm đều là một màu xanh biếc, tựa như ánh hàn quang của hàn ngàn hàng vạn thanh chủy thủ đồng loạt được rút ra khỏi vỏ vậy.
Ngoài ra, lại cộng thêm ánh sáng trắng bạc ở trên lớp ngân giáp của đám Xà nhân, có lẽ cũng có hơn hai mươi người, nên khu vực này lại càng sáng hơn lúc nãy. Loại địch thủ kiểu này thì Lưu Sâm vừa mới thí nghiệm qua, chỉ có Toàn Phong chùy mới có thể giết chúng được mà thôi!
Phong kiếm và Phong nhận của mình đều không có tác dụng, mà Phong nhận của Tư Tháp cũng phóng ra vô số, nhưng mỗi khi bắn trúng đám Xà nhân không tầm thường này thì cũng đều trở thành vô dụng. Tư Tháp đã sớm kinh hoảng từ lâu rồi.