Hơn mười mảnh vỡ không phải vàng cũng không phải ngọc bắn ra tứ phía, rồi cắm phập vào vách tường. Huyết quang ở trong động tắt ngấm, Lưu Sâm ngơ ngác đứng tại đó, chẳng lẽ hắn sợ đến nỗi ngây người cả ra hay sao?
Không phải, hắn có chút kinh sợ, mà cũng có pha chút kinh ngạc.
Cùng với sự vỡ nát của Ma luân, hắn cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có thêm một thứ lực lượng lạ rất rõ ràng. Nó chậm rãi di chuyển tại Đan điền, chính là Ma luân rồi. Rõ ràng Ma luân vừa bị vỡ nát kia mà, tại sao bây giờ lại tiến vào trong cơ thể của hắn? Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Loại lực lượng kỳ dị đó chỉ xoay tròn bên trong cơ thể của hắn, dường như là nó bị năng lượng của hắn thúc đẩy cho nó xoay tròn vậy. Nó có ảnh hưởng gì đối với lực lượng của bản thân hắn hay không?
Những mảnh vỡ của Ma luân ở trên vách động từ từ bay lên và chuyển động ở trong không gian theo một quỹ tích nào đó, sau đó thì chúng từ từ hợp lại thành một cái Ma luân hoàn chỉnh và đáp nhẹ xuống tay Lưu Sâm. Giờ đây nó vẫn là một cái Ma luân hoàn chỉnh, nhưng không hề có ánh u quang quỷ dị như lúc trước mà thôi. Lưu Sâm chỉ trầm ngâm nhìn Ma luân mà không ngừng suy tư.
Việc lão Ma chủ không cần Huyết Ngọc Tâm mà vẫn có thể khởi động Ma luân là một việc ngoài ý liệu của Lưu Sâm. Nếu lão có thể làm được điều đó, vậy thì cần chi phải phí sức để chiếm đoạt Huyết Ngọc Tâm để làm gì? Ma luân đã lọt vào tay lão lâu như vậy, tại sao lão không khởi động nó từ trước? Cần chi phải đợi đến khi gặp tình huống thế này thì mới khởi động? Nếu như lão sớm động thủ thì cửa Ma Cảnh đã được mở từ lâu rồi, bất luận ai cũng không thể ngăn cản hành động đó được.
Những chuyện mà Lưu Sâm nghĩ không ra thì có rất nhiều, vì vậy hắn không muốn nghĩ tiếp nữa. Rốt cuộc hắn cũng xoay người bước ra khỏi động. Ở bên ngoài không có ai cả, một bóng người cũng không có luôn.
Lưu Sâm phóng lên cao, rồi buông mình rơi thẳng xuống chân núi. Ở dưới chân núi chỉ có vài cổ thi thể còn bỏ lại, sau đó hắn lại phóng mình lao về phía tòa thành đen kịt ở trước mặt, trên đường phố không có một bóng người nào, và bên trong thành cũng không có ai. Lưu Sâm lao qua ba tầng thành và tiến thẳng vào Ma thần điện!
Tòa Ma thần điện cao to đồ sộ lúc này cũng không một bóng người. Thật kỳ lạ! Một số lượng người khá lớn đã rời bỏ sơn cốc nhanh như vậy sao?
Có thể nào họ đã trốn vào núi hay không? Thân ảnh của Lưu Sâm lại nhoáng lên, hắn dạo qua sơn cốc vài lượt, vẫn không tìm được ai. Đám ma thú vẫn còn đây, chúng vẫn đang hoạt động tự do như trước, cây cỏ hoa lá ở trên núi vẫn nở rộ xinh đẹp như vậy, tiếng nước suối vẫn chảy róc rách không ngừng, nhưng chỉ là không tìm thấy bóng dáng một người nào thôi.
Tòa sơn cốc này thật là quỷ dị! Chẳng lẽ còn có huyền cơ nào khác chăng?
Năm ngày sau, Lưu Sâm đã dẫm chân lên hết toàn bộ sơn cốc, hắn vẫn không tìm được một người nào của Ma tộc cả. Chẳng lẽ bọn họ đã rời khỏi cốc rồi sao? Chẳng lẽ họ cũng giống như Vu Sơn tộc vậy, lúc trước họ tưởng là bị quỷ ám nên toàn bộ bộ tộc đều kéo nhau bỏ đi, nhưng sự thật đã chứng minh, đó vốn chỉ là một trò quỷ của Ma tộc mà thôi, mục đích là ép cho người của Vu Sơn tộc bỏ đi. Còn bây giờ thì đến lượt họ, chính sơn cốc của họ cũng bị quỷ ám, và thế là họ đã bỏ đi?
Đến ngày thứ bảy, rốt cuộc Lưu Sâm cũng phóng mình lên cao tới hơn mười trượng, sau đó thì thân thể của hắn lao vèo về phía trước, chỉ nghe "vù" một tiếng, cuốn theo bụi đất mù mịt, sau đó hắn hạ chân xuống bên cạnh vách núi. Hắn chỉ điểm nhẹ đầu ngón chân lên vách đá một chút, thế rồi cả người xé gió mà lao đi. Chỉ nửa khắc sau thì đã thấy hắn đứng trên đỉnh vách núi rồi. Từ đây nhìn xuống, Ma Thần cốc vẫn ẩn ở trong mây mù. Rốt cuộc người ở đây đã đi đâu hết rồi? Đây là câu hỏi cuối cùng của hắn. Hắn ở lại trên vách núi vài ngày, thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ tiến vào Ma Thần cốc, nhưng mỗi chuyến đi đều gặt hái được một kết quả như nhau, tất cả mọi người đã bỏ đi sạch sành sanh.
Bọn họ bỏ đi, tức là vẫn lưu lại một mối họa lớn. Toàn bộ Ma tộc hận hắn thấu xương, suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ bị truy sát vô cùng vô tận, nhưng bây giờ hắn có thể làm gì đây? Hắn không tìm được họ, vậy hắn có thể làm sao đây? Chẳng lẽ đi tìm họ trong một phương viên vài trăm dặm nữa hay sao?
Cho dù hắn có cái bản lãnh đó, nhưng thế nào cũng sẽ chẳng có thu hoạch gì cho xem!
Người nào đó có thể dẫn toàn bộ một chủng tộc lặng lẽ bỏ đi, thần không hay quỷ không biết như thế, hiển nhiên y có một bản lãnh rất cao. Tuy rằng Lưu Sâm đã gây không ít sóng gió ở tại Ma tộc, nhưng đến cuối cùng, hắn mới thật sự khâm phục người dẫn đầu của Ma tộc.
Rốt cuộc hắn cũng bỏ đi, lần này là bỏ đi thật sự!
Vừa hạ sơn, nơi đây đã biểu lộ nó là địa phận của miền Tây Bắc rất rõ ràng, bởi vì nó là một nơi lạnh khủng khiếp!
Ở tại một tòa sơn cốc khác, sự bố trí ở đây cũng hoàn toàn giống như của Ma Thần cốc vậy, chỉ là nó không có Bạch Ngọc sơn thôi, nhưng tòa thành màu đen kịt lại không khác gì với Ma Thần cốc. Nó cũng có Ma thần điện. Lúc này đang có một người đứng tại cửa chính của Ma thần điện, y nhìn về hướng Tây Bắc thật lâu, trên cổ y được quấn bởi một dải băng trắng, tựa như một tạo hình điêu khắc của thất bại vậy.
Đột nhiên có một giọng nữ hài vang lên rất cung kính:- Đại trưởng lão, ngươi tìm ta?
Lão giả nọ chính là đại trưởng lão đã từng chết qua một lần ở dưới tay Lưu Sâm. Hiển nhiên lão chưa phải chết thật sự, chỉ là bị chém đứt mà thôi.
Đại trưởng lão không quay đầu lại, mà chỉ thốt:- Cống Lạp, lần đại hạo kiếp này thật sự là một sự vũ nhục lớn nhất của bổn tộc!
- Dạ phải!
Thanh âm của Cống Lạp hơi có chút do dự.
- Ngươi cho rằng lối thoát của chúng ta hiện nay là ở đâu?
Cống Lạp chậm rãi thốt:- Ta không biết....xin đại trưởng lão chỉ giáo!
Đại trưởng lão quay đầu lại một cách khó khăn. Khi lão quay đầu là toàn bộ thân thể cũng cùng quay theo, bởi vì chiếc đầu của lão đã là cố định, tuy rằng tư thế có chút cổ quái, nhưng thanh âm thì lại trịnh trọng vô cùng:- Có một trọng trách rơi lên vai ngươi! Tuy rằng Ma chủ đã ra đi, nhưng người vẫn còn để lại một món khác...
Nói tới đây, lão xòe bàn tay của mình ra, trên lòng bàn tay của lão có một hạt châu màu đen đang xoay tròn ở trên đó.
Theo sự giảng giải của lão, sắc mặt của Cống Lạp càng lúc càng trở nên trắng bệch hơn, cuối cùng thì nàng lạc giọng kêu lên:- Tại sao lại là ta? Ta đã thực hiện lời hứa của mình, đã giết hắn một lần....ta....không làm được! Thật không thể làm được nữa!
- Chỉ có ngươi mới có thể làm được việc này mà thôi! Hơn nữa, ngươi cũng không thể không làm, bởi vì nếu như ngươi cự tuyệt, người của bổn tộc sẽ có hàng trăm hàng nghìn người sẽ nguyện ý đích thân xé xác mẫu thân của ngươi ra, và còn có muội muội của ngươi nữa. Bọn họ vốn rất muốn làm như vậy!
Thanh âm của đại trưởng lão ngưng trọng đến nỗi trước kia chưa từng có bao giờ.
Cống Lạp ngây người ra!
oooOooo
Bạch Ngọc học viện tại Minh Hà cốc!
Một đóa hoa Sơn Trà kiều diễm đang nhẹ nhàng nhiễu xuống một giọt sương mai. Lưu Sâm nhìn hai tòa cổ tháp ở trước mặt, rồi sau đó quay sang tòa thạch tháp ở bên phải, hơi khom người rồi lên tiếng:- Xin mời Ước Sắt viện trưởng xuất hiện gặp mặt.
Tuy rằng giọng nói của hắn không lớn, nhưng ở trong thạch tháp liền có hồi âm ngay. Đó là một loạt hồi âm khá ầm ĩ, sau một lúc thì lập tức có ba bóng người xuất hiện ở phía trước thạch tháp. Tiếp theo đó là một bóng hồng từ không trung mà xuất hiện một cách vô thanh vô tức, rồi đáp xuống bên trái của Lưu Sâm. Tuy bóng hồng đó xuất hiện lặng lẽ, nhưng ánh mắt của Lưu Sâm đã sớm phát hiện ra y.
Bóng hồng đó chính là Ước Sắt viện trưởng, lão đang nhíu mày thật chặt và lặng lẽ quan sát Lưu Sâm và quan sát luôn cả phía sau của hắn. Việc hắn xuất hiện tại đây là việc mà lão không thể nào hiểu nổi. Còn có một chuyện khác mà lão không hiểu nổi, đó là một khi hắn vừa xuất hiện trong giang hồ, vậy thì tin tức nhất định sẽ được thông tri tới cho lão trước tiên, vậy mà tại sao cho đến lúc mặt đối mặt rồi mà lão vẫn chưa hề nghe thấy tin tức gì là sao?
Lại có thêm vài bóng người thấp thoáng chạy tới và ngăn lấy đường lui của Lưu Sâm. Lưu Sâm tựa như không thấy ai cả, hắn chỉ quay về phía viện trưởng, hơi khom người một chút rồi nói:- Ta xin có lời tạ lỗi với viện trưởng!
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vì hắn bị thiên hạ truy sát gấp rút quá, đến nỗi thở không nổi nên mới tới đây tạ lỗi với viện trưởng. Chỉ cần hắn chịu thua là được rồi.
Thần sắc của viện trưởng có phần hòa hoãn trở lại, rồi nói:- Tốt! Nếu đã biết sai thì vẫn còn có thể thay đổi được. Hãy giao Ma luân ra, ta sẽ khiến người trong thiên hạ tha thứ cho ngươi một lần.
- Ta không cần người trong thiên hạ tha thứ, chỉ cần viện trưởng tha thứ là được!
Lưu Sâm nói:- Lần trước ta đã khẳng định viện trưởng là người đã lấy trộm Thần luân, đó là lỗi của ta, bởi vì Ma luân đã bị người của Ma tộc lấy trộm!
Viện trưởng nghe vậy thì thoáng rùng mình. Lão vốn tưởng hắn mang Chúng thần chi luân đến đây để tạ lỗi, nhưng không ngờ hắn chỉ tới đây để tranh biện, một trường tranh biện không có đối chứng. Lão không có hứng thú với loại tranh biện như vậy.
Lưu Sâm bổ sung thêm:- Có biết tại sao ta lại nhận định như vậy chăng?
Viện trưởng cười nhạt, nói:- Bản nhân không hề có hứng thú với sự biện giải của ngươi! Hôm nay ngươi tới đây là....
Lưu Sâm cắt ngang lời lão:- Thế tiên sinh có hứng thú với cái gì? Có phải là vật này chăng?
Vừa nói, hắn vừa xòe tay ra. Ở trên tay hắn rõ ràng là chiếc Ma luân, dưới ánh dương quang, nó tỏa ra ánh sáng rất kỳ quái.
Mọi ánh mắt đều sáng bừng lên, viện trưởng thất thanh hô:- Chúng thần chi luân!
Lưu Sâm cười nói:- Chính là Chúng thần chi luân! Xin lỗi, nó đã bị hủy rồi!
- Đã bị hủy ư?
Viện trưởng kinh hãi thốt lên, tất cả mọi người ở xung quanh cũng ngơ ngác không hiểu gì luôn.
- Thần luân bị hủy, từ nay cửa của Ma Cảnh không thể nào mở ra được nữa. Viện trưởng tiên sinh, ngươi không cho rằng đó là một chuyện tốt hay sao?
Thanh âm của Lưu Sâm cũng có phần khá kỳ quái.
Viện trưởng gật đầu lia lia, nói:- Đúng vậy, đúng vậy......đưa ta!
Lưu Sâm khẽ vung tay lên, chiếc Ma luân liền rời tay hắn mà bay đi, nó vừa bay vừa xoay tròn. Tuy nó chỉ là những mảnh vụn được ghép lại, nhưng trong lúc bay đi thì lại không có một mảnh nào rời khỏi vị trí cả. Viện trưởng tiếp lấy nó, rồi quan sát thật tỉ mỉ. Lúc này chợt có một lão giả từ trong thạch tháp ở bên trái bước ra. Lão đưa mắt nhìn vào chiếc Ma luân và cũng quan sát nó thật lâu. Sau đó hai lão nhân khẽ liếc nhau, tiếp theo thì Ước Sắt gật đầu nói:- Đúng là đồ thật!
Khắc Ân cũng nở nụ cười hài lòng.
Lúc này ba lão đạo sư còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối phương đã chịu giao ra Ma luân, như vậy tức là sẽ không có đánh sau. Tuy họ thân là đại ma đạo, nhưng họ không muốn đối địch với thanh niên này, và lại càng không muốn động thủ chút nào!