Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 208: Chương 208: Hồi 208




- Đúng vậy!

Lưu Sâm nói:

- Trong lúc xem ngươi vũ, ta không hề có sát khí. Nếu như ngươi thật sự tấn công vào lúc đó thì ta tất sẽ bại thôi!

Lúc nãy trong khi xem nàng vũ, trong lòng hắn quả thật chỉ nghĩ đến những chuyện cũ êm ái mà không hề dự định sẽ tấn công ai cả. Dưới tình huống đó, tất nhiên hắn sẽ không thể phát huy hết toàn bộ công lực của mình ra được. Một trong những sự ảo diệu của Ngư Long vũ chính là: khiến địch nhân không nảy sinh sát cơ.

Á Na nhìn chăm chú vào hồ nước, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

- Nhưng công lực của ngươi vẫn có giới hạn. Chỉ ở trong một không gian chừng mười trượng, ngươi lại rất mẫn cảm với bất cứ một sự chuyển động dù nhỏ nhoi tới đâu, nhưng khi ta hái những chiếc lá đỏ kia thì lại không cảm thấy được trở lực của ma pháp.

Á Na nghe tới đây thì hai mắt sáng rực lên, hỏi:

- Ý ngươi là....cả những thứ bất động cũng có thể trở thành một bộ phận trong màn vũ của ta?

- Ta quả thật không biết vũ, nhưng ta biết rằng, đối với vũ đài mà nói, vừa rồi đúng là ngươi đã vũ! Còn với ngươi mà nói, có lẽ cái vũ đài giữa thiên địa đó lại đang tự xoay chuyển. Đó là sự trái ngược nhau....cái gọi là "động" đó chỉ là một sự trái ngược của tĩnh mà thôi. Bởi lẽ khi những chiếc lá kia đang phiêu động, nếu đứng ở góc độ của chúng mà nhìn thì cành cây là đang động, trong khi bản thân của cành cây thì lại là bất động....

Đây chính là lý lẽ của thuyết tương đối (trái ngược).

Á Na trầm ngâm thật lâu, những lời này đúng là nàng chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng nàng cũng nhận ra chúng thật sự rất ảo diệu! Cành cây bất động, nhưng nếu quan sát ở góc độ của các vật thể đang động thì nó lại đang động. Thiên địa vạn vật, những vật chết không phải cũng thuộc trong vạn vật hay sao? Khi múa điệu Ngư Long vũ, tất cả thiên địa đều thành không, vậy tại sao trong mắt nàng chỉ có những vật còn sống mà không có những vật chết? Phóng mắt nhìn khắp trời đất, vạn vật làm gì có sinh và tử chứ?

Lão bà bà đã từng nói với nàng rất nhiều thứ, có một số lời mà tới bây giờ nàng vẫn chưa hiểu được, bởi vì những lời đó quá thâm ảo đi. Ấy vậy mà A Khắc Lưu Tư chỉ nói có vài câu ngắn ngủi thì nàng lập tức cảm thấy dường như trong lòng mình đã mở ra một cánh cửa....

- A Khắc Lưu Tư, ta cảm thấy....đã hiểu ra được chút ít, thế nhưng cũng còn nhiều chỗ ta vẫn chưa hiểu gì cả....

Thanh âm khích động của Á Na đột nhiên bị một tiếng kêu lớn cắt đứt!

Tiếng kêu lớn kia phát ra từ bên phải ngọn cây, Lưu Sâm sớm đã đưa mắt nhìn về phía đó. Khi tiếng kêu vừa vang lên, trong tầm mắt của hai người liền bắt gặp một bóng người đang lao lên không. Chỉ thấy người đó giang rộng đôi tay, thì ra đó chính là một đôi cánh màu hồng, mà bên dưới đôi cánh chính là chiếc eo thon nhỏ, đồi ngực tròn trịa nhô cao. Nếu từ phía dưới nhìn lên, góc độ đó quả thật rất tuyệt diệu, bởi lẽ cả đôi chân dài trắng nõn cũng có thể được nhìn thấy rõ....

Lưu Sâm đang định thở dài một hơi. Cách Lạp Lạp, lần này ngươi đến thật không đúng lúc rồi, chỉ mong lúc ngươi nói chuyện sẽ biết tự khắc chế một chút, chỉ một chút thôi cũng đủ lắm rồi...

- Ngươi là A Khắc Lưu Tư?

Vừa lên tiếng, Cách Lạp Lạp vừa đưa tay chỉ vào mũi hắn.

Á Na tò mò quan sát Cách Lạp Lạp từ trên xuống dưới. Đối phương là một Sâm lâm Tinh Linh, điều đó cũng không có gì kỳ quái, bởi vì nàng thỉnh thoảng vẫn gặp được vài người như thế, chỉ là người bình thường chưa được gặp họ mà thôi. Nhưng điều kỳ quái ở đây chính là tại sao đối phương lại chỉ đích danh tên sắc lang kia mà hỏi? Chẳng lẽ....tiểu cô nương nghĩ tới đây thì không khỏi nảy sinh vài điều suy đoán không mấy lành mạnh...

Lưu Sâm ngẩng đầu lên, hắn còn chưa kịp nói gì thì tiểu Tinh Linh đã bổ sung thêm một câu:

- Ngươi là....người tốt phải không?

Lưu Sâm gãi gãi đầu. Lại nữa rồi!

Bên cạnh hắn chợt có tiếng cười vang lên:

- Tiểu Tinh Linh, vấn đề đó ngươi nên đi hỏi người khác thôi. Nếu hỏi hắn thì hắn tất nhiên sẽ đáp là phải ngay!

Chính là tiếng của Á Na!

- Không phải....ý ta là....ngươi có phải là "người tốt" hay không?

Tiểu Tinh Linh vội vàng giải thích:

- "Người tốt" mà ta nói đây là danh tự của hắn. Tỷ tỷ ta có nói....danh tự của hắn là A Khắc Lưu Tư. Đó là cái tên mà ta nghe được. Ta nói vậy ngươi có nghe rõ hay không?

Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ lựng lên.

Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra. Hắn đã nghe rất rõ. "Người tốt" mà tiểu nha đầu này nhắc tới không phải là chỉ người tốt hay xấu, mà đó lại là một cái tên, là cái tên chuyên dùng của một người duy nhất - tức Cách Lạp Lạp! Chỉ có Cách Lạp Lạp mới có thể dùng hai tiếng "người tốt" để làm tên cho hắn mà thôi. Thế nhưng tiểu nha đầu đó đã nói: "tỷ tỷ ta nói..." Chẳng lẽ nàng không phải là Cách Lạp Lạp ư?

Thì ra nàng là muội muội của Cách Lạp Lạp. Chẳng lẽ người của Tinh Linh tộc ai cũng có vóc dáng giống ai hay sao? Tại sao nha đầu này lại trông giống Cách Lạp Lạp như thế chứ?

- Ngươi nói vậy thì ai có thể hiểu được chứ?

Á Na nhất thời cảm thấy hồ đồ, không hiểu gì cả.

Lưu Sâm hỏi:

- Ngươi là muội muội của Cách Lạp Lạp à?

- Đúng vậy! Ngươi có phải là "người tốt" không? Ta biết ngươi nhất định là phải mà!

Thần tình của tiểu Tinh Linh có vẻ khích động, nói tiếp:

- Chỉ có ngươi mới biết được tỷ tỷ của ta là Cách Lạp Lạp, nhưng ngươi nhất định sẽ không biết ta tên gì. Ta là Cách Toa Toa!

Lưu Sâm nghe vậy thì phì cười. Tiểu Tinh Linh này đúng là không đánh mà tự khai, vừa hỏi đó mà đã tự trả lời luôn rồi.

- Ta tìm ngươi đã nhiều ngày rồi. Nghe người ta nói ngươi đã đi xa, không ngờ ngươi đã trở về, vậy thật là tốt!

Tiểu Tinh Linh hạ người xuống đất, nhưng đôi mắt thủy chung vẫn dán lên người Lưu Sâm.

Lưu Sâm hơi trầm ngâm rồi nói:

- Sao ngươi lại biết A Khắc Lưu Tư là....người tốt?

Rõ ràng nàng đang có ý đi tìm A Khắc Lưu Tư, do vậy nên mới biết A Khắc Lưu Tư là "người tốt", bằng không thì nàng đã không thể liên hệ hai người đó vào nhau được, bởi lẽ từ đầu tới giờ, hắn vẫn chưa hề tiết lộ danh tính của hắn kia mà.

Tiểu Tinh Linh thốt:

- Ta rất thông minh!

Lưu Sâm và Á Na nghe vậy thì cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tiểu Tinh Linh giải thích:

- Tỷ tỷ nói ngươi vào rừng để tìm Xích Châu thảo. Sau khi ta ra ngoài nghe ngóng, ngươi có biết người ta nói sao không?

Không cần đoán, hai người cũng đều biết tiểu Tinh Linh sẽ nói ra đáp án ngay thôi.

Quả nhiên lập tức có đáp án cho hai người:

- Người ta nói chỉ có A Khắc Lưu Tư mới đem Xích Châu thảo từ rừng rậm về. Vì vậy, người tốt chính là A Khắc Lưu Tư, mà A Khắc Lưu Tư cũng chính là người tốt! Thế nào, ta rất thông minh phải không?

Vừa nói, nàng vừa điểm điểm đầu mũi chân xuống đất, trông có vẻ dương dương tự đắc!

Á Na khẽ nhoẻn cười thật tươi, bình thản nói:

- Ngươi đúng là rất thông minh! Có thể liên tưởng đến A Khắc Lưu Tư là "người tốt". Khắp thiên hạ cộng lại cũng không có tới ba người. Người thứ nhất là ngươi, và người thứ hai lại là hắn!

Lưu Sâm hung hăng lườm nàng một cái rồi quay lại hỏi:

- Tại sao lại tìm ta?

Nói xong, hắn liền cảm thấy hơi xấu hổ ngay. Chẳng lẽ mình đã khiến cho bụng của Cách Lạp Lạp lớn lên, rồi bây giờ người nhà của nàng đến tìm hắn tính sổ hay sao?

- Tỷ tỷ....tỷ tỷ đã xảy ra chuyện rồi....

Tiểu Tinh Linh này thật kỳ lạ. Vừa rồi còn nói cười đầy vẻ đắc ý, thế mà bây giờ tâm tình đã thay đổi hẳn, tựa như trời quang mây đãng, bỗng nhiên có mây đen kéo tới rồi sau đó chuyển thành sấm chớp đì đùng, và cuối cùng là mưa rơi thánh thót vậy.

Nét cười cợt trên mặt Lưu Sâm cũng lập tức biến mất, thay vào đó là nét lo lắng, hắn hỏi gấp:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại tỷ của ta chẳng biết đi tìm ở đâu về một đám ác nhân thật lợi hại để giúp đỡ. Y muốn làm nữ vương, chúng ta không ai dám phản đối, nhưng đại tỷ cũng đã giam nhị tỷ lại, không những vậy mà còn đánh đập nhị tỷ nữa....

Trong lúc nàng vừa khóc vừa kể, khuôn mặt của Lưu Sâm cũng dần trở nên băng lãnh. Hắn biết đây là chuyện gì. Đây chính là một kế hoạch vốn không thể hoàn thành, nhưng rốt cuộc nó cũng đã hoàn thành. Cuối cùng thì ả Tinh Linh bại hoại kia cũng đã động thủ. Ả không mua chuộc được hắn, nên chuyển hướng sang người khác. Trên đời này, người có thể chống cự được chính sách "ưu đãi" của ả thì không có nhiều lắm, vì vậy nên mới có màn bi kịch nọ xảy ra tại rừng rậm. Những ai trong Tinh Linh tộc có can đảm chống lại ả thì đều bị giết, còn ả thì leo lên chiếc bảo tọa Tinh Linh nữ vương. Phụ mẫu của ả vì trách mắng ả vài câu mà đều bị giam lại, muội muội của ả là Cách Lạp Lạp tuy không dám nói năng gì nhưng cũng bắt giam nốt. Tiểu Tinh Linh không biết nguyên nhân, nhưng Lưu Sâm biết, bởi vì ả bại hoại kia hận hắn, hận mấy lời răn lúc trước của hắn đối với ả.

- Nhị tỷ có nói....tỷ ấy khi dễ ngươi, nhưng cũng từng nói nhỏ cho ta biết...tỷ thích ngươi!

Vừa nói, đôi mắt to như hai hạt châu của tiểu Tinh Linh tràn đầy lệ nóng.

Trong lòng Á Na hết sức ngờ vực, nàng thật sự không nhịn được nên vội cất tiếng hỏi:

- Tiểu cô nương, ngươi có thể nói cho ta biết tỷ tỷ ngươi làm thế nào mà khi dễ hắn không? Chuyện đó thật khó tin đấy....

- Điều đó....điều đó không quan trọng!

Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:

- Hiện giờ nhị tỷ ngươi có khỏe không?

Hắn phải đổi đề tài!

Tiểu Tinh Linh lập tức đáp:

- Nhị tỷ thật đáng thương, đôi cánh bị phá hủy, không thể bay được nữa. Còn đại tỷ thì không cho người mang cơm tới cho nhị tỷ, vì vậy mà mỗi ngày nhị tỷ chỉ có thể uống một chút sương.....

Á Na nghe vậy thì tạm thời quên đi việc tìm hiểu "làm sao khi dễ hắn", ngược lại nàng bị lâm vào tâm trạng bi thương. Một Tinh Linh chỉ được uống vài giọt sương để cầm hơi qua ngày, thật là đáng thương. Hơn nữa, cánh của nàng ta đã bị phá, so với y phục hoa lệ bị phá còn thảm hơn nhiều....

- Nhị tỷ từng nói, ma pháp của ngươi rất lợi hại....ngươi có thể nào đừng hận tỷ, mà đi giúp một chuyến hay không? Tuy đã khi phụ ngươi, nhưng nhị tỷ đúng là một Tinh Linh thiện lương nhất trên đời này, trước kia tỷ ấy cũng chưa từng khi phụ ai khác....

Lưu Sâm gật đầu lia lịa, rồi nói:

- Không cần nhiều lời, để ta đi xem thế nào!

Sau đó hắn quay sang Á Na nói:

- Ngươi về trước đi, để ta đi xem một chút rồi trở lại!

Á Na gạt phăng:

- Ta cũng đi!

- Ngươi đi làm gì?

Lưu Sâm tất nhiên không muốn nàng theo, bất kể là giết người, hay là gặp gỡ Cách Lạp Lạp sau khi giết người, nàng ta đều không thích hợp để đi theo.

- Ta....

Á Na suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nói:

- Ta thật sự bội phục tiểu Tinh Linh Cách Lạp Lạp kia đến cực điểm, vì vậy nên muốn gặp mặt cho biết!

Nữ hài có thể khi phụ hắn thật là hiếm có. Khi phụ hắn! Đó là một việc cực khó, và cũng là một vấn đề hết sức hấp dẫn. Chính bản thân nàng cũng muốn làm vậy rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không được triệt để. Đối với vị "cao nhân" kia, nàng thật sự rất có hứng thú!

Lưu Sâm trừng mắt lườm nàng, nhưng chỉ đổi lấy thái độ phớt lờ của nàng mà thôi.

Bên tai chợt có tiếng tiểu Tinh Linh kêu lên:

- Vậy hay quá! Vị tỷ tỷ này, ngươi vừa mỹ lệ, mà ma pháp lại cao. Vừa nhìn đã biết là người tốt rồi!

Vào lúc này, bất luận ai có thể trợ giúp nàng thì đều là người tốt cả!

Thế nhưng Á Na không hề cảm kích, kiên quyết lắc đầu, nói:

- Ta không phải là người tốt! Nhất định không phải! Nếu ngươi nói ta là "người tốt" giống hắn thì đừng trách ta trở mặt!

Tiểu Tinh Linh ngớ người ra, lộ vẻ không hiểu gì cả, sau đó mới cẩn thận thốt:

- Chúng ta đi được chưa? Nhị tỷ đã có hơn mười ngày phải uống sương rồi....

Lại nữa rồi, nàng ta dường như biết được việc uống sương cầm hơi sẽ đặc biệt khiến người khác cảm động nên nhắc lại lần nữa!

Sau đó, tiểu Tinh Linh bay lên trời, tạo nên một phong cảnh xinh đẹp. Á Na thì bay lượn xuyên qua cánh rừng rậm mà lướt đi, cũng tạo ra một phong cảnh xinh đẹp. Còn Lưu Sâm thì chỉ khẽ động thân, trước sau vẫn giữ khoảng cách ở giữa hai người. Hắn khẽ cau mày, rốt cuộc là ai vậy chứ? Tinh Linh tộc rốt cuộc là một loại chủng tộc thế nào? Hắn sẽ hiểu được điều này nhanh lắm thôi, nhưng hiện tại lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi lẽ lúc này hắn chỉ có thể suy nghĩ làm sao để cứu họ thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.