Khắc Nại hất tay Lưu Sâm ra rồi chậm rãi đứng lên. Khi gã đứng dậy được thì máu ở trên chân gã chảy ra rất nhiều, nhưng gã dường như không cảm giác được điều đó vậy.
- Để ta đỡ ngươi đi.
Lưu Sâm đưa tay ra đỡ lấy ngang hông gã, gần như là muốn nhấc gã lên luôn vậy.
- Buông ra!
Khắc Nại thốt lên hai chữ, giọng lạnh tựa băng.
Lưu Sâm bị ánh mặt lạnh lẽo của gã nhìn mình chằm chằm thì hơi chột dạ, nhất thời khẽ buông lỏng cánh tay.
Khắc Nại bước nhanh về phía trước, nhưng mới đi được ba bước thì lại lảo đảo sắp ngã, may mà lúc đó có một cánh tay chìa ra đỡ lấy gã. Tiếp theo đó, cánh tay còn lại của đối phương cũng giữ lấy vai gã, rồi có tiếng vang lên:- Mặc kệ ngươi muốn từ chối thế nào, ta cứ đỡ ngươi về phòng đã.
Khắc Nại lạnh lùng nhìn hắn, còn ánh mắt của Lưu Sâm thì chan hòa ấm áp. Hắn cất giọng ôn hòa nói:- Trên đời này không có ai mới sinh ra thì đã đánh thắng người ta hết cả, nhưng chỉ cần ngươi có niềm tin tất thắng, vậy thì bất luận là kẻ nào, ngươi cũng đều sẽ đánh bại được hắn. Ma trượng chỉ là món vật nhỏ để tăng cường bản lãnh của mình mà thôi, nếu như ngươi quá coi trọng nó, vậy trái lại sẽ gây hạn chế cho mình, khiến cho bản lãnh của mình không thể tăng trưởng được. Nếu so sánh với ma trượng, chỉ có bản lãnh của bản thân mới là chân thật nhất.
Đây là sự lý giải của Lưu Sâm, bởi vì ma trượng là vật mà người ở thế giới này vẫn theo đuổi, mà hiệu quả thường cho thấy thực lực của người sử dụng được đề cao rất nhanh. Còn đối với những ma pháp sư đã đạt đến đỉnh điểm của bản thân, việc họ thường cầm ma trượng là rất thường tình, bởi vì thực lực của họ vốn không có khả năng tăng trưởng tiếp tục nữa, vì vậy mới phải mượn tới ma trượng để đạt tới trình độ mà bản thân họ không thể đạt được.
Nhưng đối với các học viên của ma pháp học viện, Lưu Sâm cho rằng việc họ cầm ma trượng là rất buồn cười, bởi vì trình độ của họ bất cứ lúc nào cũng đều có thể tăng trưởng, vậy tại sao họ lại mượn ma trượng để tăng cường ma pháp của mình? Dù có thành công thì đó cũng chỉ là sự hư danh đầy giả trá, mà làm vậy thì để cho ai coi đây?
Ma trượng chỉ là vật ngoài thân, hôm nay nó ở trong tay ngươi thì là của ngươi, nhưng một khi đánh mất đi rồi thì năng lực của ngươi sẽ bị giảm mạnh ngay, đó chính là hư danh giả tạo.
Khắc Nại nghe xong mấy lời của Lưu Sâm thì thoáng ngây người ra, đúng vậy, tại sao mình lại muốn tự hạn chế bản thân chứ? Một ma pháp sư cấp ba nếu có ma trượng trong tay thì sẽ đạt được trình độ của cấp hai, nhưng nếu bỏ ma trượng đi, vậy thì mình đâu thể bằng được chân tài thực lực của một ma pháp sư cấp hai? Nếu bằng vào chân tài bản lãnh mà đạt được cấp hai, sau đó dùng ma trượng thì cũng đạt được tới cấp một, mà nếu không muốn bỏ ma trượng thì gã vốn cũng không thể đạt tới cấp một được. Bởi vì có ma trượng trong tay, có lẽ người ta sẽ mất đi khả năng phán đoán bản lãnh của mình một cách chính xác, vậy có nghĩa là sẽ không thể tiếp tục phát triển bản thân được.
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, cơn đau đớn vì mất đi ma trượng cũng từ từ phai nhạt đi. Ánh mắt của Khắc Nại cũng chậm rãi sáng sủa hơn. Lưu Sâm thấy được sự thay đổi đó thì mỉm cười nói:- Đi thôi, mặc kệ tương lai sắp tới thế nào, bây giờ ngươi cần dưỡng thương đã!
Khắc Nại từ tốn lên tiếng:- Ngươi hãy nhớ kỹ địa điểm này, ta muốn hắn phải ngã xuống tại đây!
Lưu Sâm lắc đầu:- Ta không cần nhớ! Chỉ cần ngươi nhớ kỹ cảm giác thất bại là được, bất cứ nơi nào mà chẳng có thể khiến hắn gã xuống được chứ?
Thế là hai người kết bạn và bước đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Ở dưới tòa cao ốc, có rất nhiều ánh mắt nhìn hai người họ bỏ đi, có người đồng tình, có người khinh miệt, và cũng có kẻ hả hê. Tên tiểu tử ngu muội đó khi không lại đi kết thân với người của Lạc Cơ tộc, hãy khoan nói tới việc đắc tội với Na Nhĩ Tư thì sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, mà chỉ nói tới thân phận thôi thì cũng đã đủ mất mặt lắm rồi.
Thế nhưng trong số đó lại có một đôi mắt rất kỳ quái. Nó là đôi mắt rất xinh đẹp của một nữ nhân và trong đôi mắt đó lại tràn ngập cừu hận. Nàng ta nhìn bóng lưng của Lưu Sâm đang khuất dần mà ngây ngốc cả người. Trong ký ức của nàng, nếu như có một người đáng sợ nhất thì người đó chính là hắn. Nếu như có một kẻ đáng chết nhất thì kẻ đó cũng là hắn. Tại sao hắn lại đến đây? Hắn muốn làm gì kia chứ? Có phải là hắn đi tìm nàng hay không? Nếu đúng vậy thì nàng phải làm sao đây?
Ở bên cạnh đột nhiên có một đôi tay khua lên khua xuống ở trước mắt nàng, sau đó thì có tiếng người vang lên:- Khắc Mã, nhìn gì mà đến nỗi thất thần như vậy chứ?
Thì ra nàng là Khắc Mã, tiểu thư Khắc Mã của đảo Cơ Nhĩ Tư. Nàng đã rời nhà đến học viện này cũng được gần một tháng, nhưng không ngờ nam nhân đáng sợ kia cũng mò tới đây. Chẳng lẽ hắn đã khôi phục được ký ức, hắn đã nhớ ra được nàng, và vì muốn tiếp tục gây bất lợi cho nàng nên hắn đã mò đến tận đây? Trong lòng Khắc Mã rối như tơ vò, đồng thời có một cơn sợ hãi dấy lên trong lòng.
Bên tai nàng lại nghe tiếng cười đùa tiếp tục:- Khắc Mã tiểu thư đã động tình rồi. Băng nữ lang của chúng ta rốt cuộc cũng biến thành Băng Hỏa nữ lang....
- Nói bậy gì đó?
Khắc Mã trừng mắt nhìn người bên cạnh:- Có ngươi mới động tình với tên cầm thú kia được.
- Cầm thú?
Đôi ngươi của vị cô nương đứng bên cạnh đảo nhanh một vòng rồi nói:- Ôi, Khắc Mã, ngươi thật là đáng thương! Đã bị tên kia......rồi hả? Chưa có bầu đó chứ?
Khắc Mã giận dữ nạt:- Ngươi mới là.....
Nhưng nói tới đây thì nàng không nói tiếp nữa, mà chỉ nói:- Ài, Nhã Lệ, ngươi hãy nghĩ giúp ta một biện pháp xem, vấn đề này rất nghiêm trọng đấy!
Thế rồi hai người sóng vai nhau bước đi. Dọc đường Nhã Lệ không ngừng truy vấn, tìm đủ mọi cách để chọc cho Khắc Mã kể ra tâm sự, nhưng Khắc Mã không hề mở miệng thốt lấy nửa câu. Mãi cho đến khi cả hai về đến phòng ký túc xá của Khắc Mã, cửa chính đóng lại cẩn thận rồi thì Khắc Mã mới chậm rãi mở miệng:- Ngươi biết không, tên này là một cầm thú làm hại tám trăm dặm hải vực đấy.....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Lệ chậm rãi đổi sang màu trắng bệch, chiếc miệng nhỏ của nàng cũng từ từ há lớn. Tới khi Khắc Mã kể hết câu chuyện của mình thì Nhã Lệ mới hung hăng gật đầu, nói:- Ngươi nói đúng, hắn quả là một tên cầm thú, rất đáng chết!
Khắc Mã tán thành:- Đúng vậy, ta chưa từng ra tay giết người, nhưng nếu bảo ta đi giết hắn thì dù có phải ra tay một ngàn lần thì ta cũng không nương tay!
Nhã Lệ lắc đầu:- Nhưng ngươi không thể giết hắn! Nếu ngươi giết hắn, vậy tin tức này sẽ truyền đến Phong Thần đảo rất nhanh, sau đó thì đảo Cơ Nhĩ Tư của ngươi cùng với ba mươi bốn đảo khác sẽ trở thành vật bồi táng với hắn rồi.
- Đúng thế, ta không thể tự mình động thủ, thậm chí cũng không thể dính líu tới hắn nữa. Chậc, nếu muốn trừ được hắn...quả thật rất khó khăn!
Khắc Mã cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nàng không thể lộ diện và cũng không thể động thủ, nhưng nàng muốn hắn chết. Hơn mười vạn cư dân trong tám trăm dặm hải vực đều muốn nghe tin hắn chết, vậy làm sao có thể khiến cho hắn chết mà không liên lụy tới mình và cũng không liên lụy tới ba mươi lăm đảo còn lại bây giờ?
Nhã Lệ mơ màng nói:- Thật mong sao có một vị đại anh hùng bước ra, rồi sau đó chém chết tên cầm thú kia đi!
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:- Chúng ta đi tìm loại anh hùng đó ở đâu bây giờ?
Khắc Mã đáp:- Nếu quả thật có một vị anh hùng như vậy, ta sẽ là người đầu tiên tặng hoa cho hắn!
- Tặng hoa không kích thích chút nào, mà tặng thẻ đã nạp sẵn tiền thì cũng chưa đủ!
Nhã Lệ nói tới đây thì nheo nheo mắt cười:- Hiến thân thì thế nào? Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ giúp ngươi thu xếp, nói không chừng sẽ có tên nam nhân nào đó vì muốn có được đại mỹ nữ ngươi mà sẽ dũng cảm đứng ra.......
- Ngươi bị nóng đầu à? Nếu lỡ tin tức đó truyền ra, vậy có khác nào là ta tự mình hạ thủ đâu?
Cũng phải nhỉ, nếu dùng phương thức dán bố cáo khắp toàn trường, coi bộ động tĩnh hơi lớn đấy. Nói không chừng họ còn chưa kịp động thủ thì mục tiêu đã bỏ chạy, rồi sau đó quay về cáo trạng trước thì sao?
Hai nữ nhân nhìn nhau rồi cùng phì cười với ý nghĩ không mấy sáng sủa của mình.
oooOooo
- Át xì!
Lưu Sâm lớn tiếng hắt hơi một cái. Căn phòng này quả thật rất ngộp hơi. Bây giờ là ban ngày, nhưng chăn nệm vất la liệt tứ tung ở trên giường, điều này đã nói rõ ban đêm nơi đây rất náo nhiệt. Có khoảng hơn ba mươi bộ chăn đệm trải đầy dưới đất, cả sàng cũng không còn lối đi. Căn phòng tối này tuy không nhỏ, nhưng chăn đệm nhiều như vậy thì lại khiến cho nó trở thành khá nhỏ.
Không biết ở một góc phòng nào đó truyền tới mùi hôi của chân, và lại có cả mùi vị quái dị nào đó pha lẫn trong không khí. Mục tiêu ở đây nhiều đến nỗi người ta không còn nhận ra đâu là mục tiêu nữa. Coi bộ nơi đây toàn là nam nhân cư trú, ai cũng như ai, vì vậy mà mọi người đều chấp nhận được, chỉ có mỗi Lưu Sâm là cảm thấy khó thích ứng mà thôi.
Thì ra Khắc Nại ở tại khu bần dân trong "truyền thuyết". Gã là người không được hoan nghênh lắm, nên giường của gã nằm ở tuốt trong góc. Nhìn thấy Lưu Sâm đỡ gã bước vào, chỉ có hai người là lộ vẻ quan tâm, còn lại những tên khác thì đều bỏ đi hết.
Bạn cùng phòng bị thương mà bọn họ lại chẳng hỏi thăm, thật là tệ!
Lưu Sâm đỡ Khắc Nại đến ngồi xuống chiếc giường của gã, sau đó đón lấy ly nước từ tay một người có vóc dáng nhỏ bé đưa tới.
- Ngươi đi được rồi, nơi này không thích hợp với ngươi đâu!
Khắc Nại dường như nhận ra vẻ khó chịu của hắn, nên lên tiếng bảo hắn đi.
Lưu Sâm đáp:- Không sao, nơi nào thích hợp với ngươi thì cũng sẽ thích hợp với ta thôi. Biết tại sao không? Bởi vì khi ta vừa gặp ngươi thì đã cảm thấy chúng ta là bằng hữu tốt rồi.
- Ta không có.....bằng hữu ở riêng một phòng!
Khắc Nại xoay người nằm xuống rồi nói tiếp:- Khi nào ngươi đi ra thì đừng có đạp vào chăn đệm của kẻ khác, bọn họ sẽ khó chịu đấy!
Đây là lệnh trục khách à? Đương nhiên, cái loại ngôn ngữ có hàm súc này thì người bình thường ai cũng nghe ra được, nhưng Lưu Sâm lại không phải là người bình thường, hắn nghe không hiểu, trái lại còn mỉm cười nói:- Thì ra ngươi cho rằng ta ở riêng một mình nên thấy không thoải mái hả? Ngày nào đó ngươi cũng ở một mình giống ta vậy, chắc sẽ buồn đến chết đấy, chứ làm gì đông vui như ở đây?
Có vài người nghe hắn nói vậy thì đều lộ vẻ ngạc nhiên, bởi vì việc hắn ở riêng một mình có nghĩa là trong nhà hắn có rất nhiều kim tệ. Đó là sự biểu tượng của giai cấp, nhưng hắn lại cho cái phòng nhỏ tràn ngập mùi hôi này lại thoải mái hơn là sao? Thoải mái cái rắm! Nếu như bọn họ có sự lựa chọn, tất nhiên có ai mà không muốn rời khỏi cái nơi ở đầy "thoải mái" này trước tiên cơ chứ?
Khắc Nại vẫn im lặng nhắm mắt, thế là Lưu Sâm chỉ còn cách cáo từ mà thôi. Hắn nhẹ nhàng bước qua mớ chăn đệm hỗn độn, tuy không tránh được việc đạp lên mép của chúng một ít, nhưng không ai dám tỏ ra địch ý với hắn, vì sau khi biết hắn có thân phận cao quý, dường như mọi người đều đã thay đổi cái nhìn với hắn.
Lưu Sâm vừa bỏ đi thì Khắc Nại chậm rãi mở mắt ra. Gã nhìn ra cửa thật lâu. Bằng hữu! Đây là một danh từ khá xa lạ, tuy nó đơn giản nhưng lại rất thần kỳ. Trong lòng Khắc Nại chợt có một luồng hơi ấm cúng bắt đầu chuyển động. Đây là cảm giác mà từ lâu lắm gã mới có trở lại. Lúc đó gã còn đang ở trong bộ lạc, có một ngày gã bị rắn cắn, rồi có một bằng hữu ghé miệng vào vết thương nơi đùi và hút máu độc ra cho gã. Lúc đôi môi của gã bằng hữu kia áp lên da của gã, trong lòng gã cũng hiện lên hai chữ "bằng hữu" này.
Nhưng sau này thì tên đồng bọn kia của gã đã bị người ta hại chết, mà y cũng vì giúp gã báo thù nên mới bị như thế. Do đó mà Khắc Nại chỉ có một ao ước duy nhất, đó là học được ma pháp, rồi sau đó sẽ giết tên ác nhân đã sát hại vị bằng hữu duy nhất của gã.