Lưu Sâm đứng dậy, nói: - Đúng vậy, giảng sư, ta nghĩ rằng mình đã hiểu rồi!
- Hiểu được những gì?
Vị giảng sư này có vẻ rất khách khí, hoàn toàn khác hẳn Lôi Nặc Tư.
Lưu Sâm hăng hái nói:- Nếu như luyện được ma pháp phụ đến mức tận cùng, vậy thì tốc độ sẽ được nhanh hơn, không những có thể tránh né các đòn tấn công của các ma pháp sư khác, mà còn có thể nắm lấy chỗ hở trong lối phòng thủ của đối phương, do đó mà mình sẽ có thể đánh bại những ma pháp sư khác; hơn nữa....
Hắn nói tới đây thì chợt dừng lại và bỏ lửng câu nói, dường như là đang sắp xếp lại ý tứ và xem phải nói như thế nào mới đúng.
- Nói rất hay, nhưng hơn nữa thế nào?
Cách Tố mỉm cười, để lộ ra một nụ cười cực kỳ mỹ lệ.
- Hơn nữa ta thấy với tốc độ vừa rồi của giảng sư, nếu có phải giao đấu với kiếm sư, vậy thì vốn không cần dùng tới ma pháp mà cũng có thể đánh bại họ rồi! Bằng tốc độ phản ứng của thân thể mà có thể thắng được kiếm sư, vậy thì điều đó chính là kỳ tích của ma pháp đó chứ.
Ma pháp sư và kiếm sư mỗi người đều có sở trường riêng. Kiếm sư thì có thân thể tố chất linh hoạt và phản ứng nhanh nhẹn, còn ma pháp sư thì có thể tấn công từ xa, phương thức giao đấu của hai người hoàn toàn không giống nhau. Chiến đấu cận thân vốn là cấm kỵ của ma pháp sư, nhưng với loại ma pháp phụ này thì nó dường như đã âm thầm thay đổi sự kết luận đó; vì vậy mà nó đã làm giới tuyến ngăn cách giữa kiếm sư và ma pháp sư trở nên mơ hồ hơn. Đó chính là kỳ tích!
- Ngươi nói rất đúng, nhưng ngươi cũng sai một điểm. Lúc nãy giao thủ với Lôi Thác Tư, ta không chỉ sử dụng phản ứng của thân thể đơn giản như vậy thôi, mà ta có dùng tới Phong ma pháp nữa, nhưng chẳng qua nó không phải là ma pháp chính, mà chỉ là ma pháp phụ thôi.
- Đúng thế!
Tuy thừa nhận mình sai, nhưng trong lòng Lưu Sâm cũng thấy hí hửng vô cùng, bởi vì hắn đã biết phương hướng cho mình nỗ lực rồi. Khi mà ma pháp chính của hắn đang có vấn đề và không thể giải quyết được, vậy thì hắn có thể đi lối tắt, một lòng một dạ chú tâm vào luyện tập sở trường của mình - ma pháp phụ. Chỉ cần có tốc độ nhanh, vậy thì hắn sẽ có thể dùng ma pháp để đánh bại ma pháp sư, dùng ma pháp phụ để đánh bại ma pháp chính. Đến lúc đó sẽ không có ai chê trách phương thức của mình là sai nữa.
Loại ma pháp này đã được chứng minh thành công, vì hắn đã đánh bại kiếm sư cấp một, nếu vậy thì có phải là trên thực tế, ma pháp của hắn đã vượt qua cảnh giới của cấp một và đang tiến vào cảnh giới của đại ma pháp sư rồi không? Nếu như vừa rồi Cách Tố đã sử dụng toàn lực, vậy thì xem ra tốc độ của mình còn hơn hẳn nàng ta rồi.
Lưu Sâm hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi:- Ta có thể hỏi giảng sư một việc được không? Vừa rồi khi người giao đấu với lớp trưởng Lôi Thác Tư, không biết giảng sư đã dùng tới mấy thành công lực vậy?
Cách Tố hơi nhíu mày:- Mấy thành công lực à? Có phải ngươi muốn hỏi là phải chăng ta đã dùng hết toàn lực, và tốc độ của ta có thể tăng thêm nữa hay không, đúng chứ?
Đây là lần đầu nàng ta nghe tới mấy chữ "vài thành công lực", vì vậy nên mới tỏ ra khó hiểu.
- Đúng rồi, đúng là ý ta muốn hỏi như thế, nhưng ta lại không nói rõ ràng được!
Tất cả học viên ở trong lớp đều quan tâm tới lời giải đáp, nên ai nấy cũng đều chú ý lắng nghe. Cách Tố nói:- Ừm, ta có thể đề thăng gấp đôi tốc độ của mình. Hay là thế này đi, nếu nói bằng miệng thì các ngươi sẽ không hình dung ra nổi, hay là để ta biểu diễn một lần ở trên bục giảng vậy!
Thế rồi đôi vành môi nhỏ nhắn của nàng hơi lay động, có lẽ là đang niệm chú ngữ. Tiếng niệm chú ngữ kỳ quái của nàng rất nhỏ, hầu như nghe không được. Tiếp theo đó, thân hình của nàng nhoáng lên một cái; trong nhất thời, cả phòng học đều xôn xao hẳn lên, ở trong mắt người thường, trên bục giảng lập tức xuất hiện rất nhiều bóng ảnh của Cách Tố; nhưng khi lọt vào mắt Lưu Sâm thì hắn nhìn được rất rõ ràng. Hắn thấy rõ từng phương vị đặt chân của nàng. Tuy trông thấy rõ, nhưng hắn cũng biết tốc độ đó nhanh đến mức nào, có lẽ bản thân hắn cũng đạt được tới tốc độ như nàng, nhưng đó chỉ là trên lý thuyết. Nếu muốn phân hơn kém, hắn không thể chỉ ngồi một bên mà so sánh được. Phương pháp tốt nhất là cũng xông lên bục giảng rồi giao đấu với nàng một phen thì may ra.
Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Chứ nếu một gã học viên đột nhiên lại có được ma pháp phụ cao tới như vậy, tất sẽ dẫn đến rất nhiều sự chú ý, mà hắn thì lại không biết giải thích thế nào, vì nếu hắn muốn giải thích rõ thì phải nói ra đại bí mật về nguyên tố ma pháp của bản thân mình; như vậy thì có khác nào là tự chụp cái mũ "phản đồ của ma pháp" lên đầu mình đâu chứ. Và kết quả của việc đó sẽ là bị khai trừ khỏi học viện, thậm chí có thể sẽ còn gặp rất nhiều nguy cơ khó tưởng tượng được nữa ấy chứ.
Biện pháp duy nhất hiện nay là huấn luyện, khiến cho ma pháp phụ của mình đề thăng từng chút một ở ngay trước mắt mọi người. Dù tốc độ phát triển có nhanh hơn người ta một chút, nhưng dù sao cũng sẽ tránh được nguy cơ không cần thiết.
Rốt cuộc tiếng gió phần phật ở trong phòng cũng dừng lại, Cách Tố mỉm cười đứng thẳng người ở trên bục giảng, trên trán nàng đã thấy lấm tấm mồ hôi. Ở bên dưới chợt vang lên tiếng reo hò vang dội, Lưu Sâm cũng vỗ tay tán thưởng; tuy tiếng vỗ tay của mọi người rất nhỏ, nhưng ai nấy cũng đều rất bội phục.
Với loại thân pháp đó, không ai có thể tấn công nàng dễ dàng được, bởi vì không ai có thể thấy rõ vị trí của nàng, nhưng cho dù có thấy rõ, đợi đến khi ma pháp xuất thủ thì nàng đã di chuyển sang chỗ khác rồi. Nói không chừng, lúc đó nàng đã lặng lẽ tiến đến sau lưng đối phương, rồi dùng một thanh chủy thủ cắm phập vào lưng của y rồi cũng nên.
Khi ma pháp phụ phối hợp chặt chẽ với ma pháp chính, nó sẽ làm tăng uy lực của ma pháp sư lên gấp đôi. Đó chính là điều mà Lưu Sâm vừa mới giác ngộ được.
- Các ngươi đã thấy rõ chưa?
Tuy Cách Tố lên tiếng hỏi cả lớp, nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng lại rơi trên khuôn mặt của Lưu Sâm.
- Thấy không rõ, ma pháp phụ của giảng sư quá nhanh đi!
Rất nhiều học viên đồng loạt lên tiếng.
Lưu Sâm không đáp lại câu hỏi của nàng, mà hắn chỉ đứng lên hỏi tiếp:- Ta còn một điều muốn hỏi. Rõ ràng giảng sư có niệm chú, nhưng sao ta lại không nghe thấy được, tại sao vậy chứ?
Vấn đề này cũng là một vấn đề mà hắn rất quan tâm, bởi vì hắn cũng là một ma pháp sư không cần niệm chú ngữ, nhưng cái tội danh "không niệm chú ngữ" thì hắn lại không gánh nổi (hễ có ai lộ ra tí xíu thiếu tôn trọng với nguyên tố ma pháp thì sẽ bị khai trừ ngay. Hiện nay hắn vẫn chưa đạt tới trình độ có thể thản nhiên đối diện với việc bị học viện khai trừ, trừ phi hắn đã luyện đến mức tuyệt đỉnh và không cần phải học ở người khác nữa, tuy nhiên, hắn vẫn chưa đạt tới trình độ đó).
Nếu như nàng mỹ nữ này có thể giúp hắn tháo gỡ gánh nặng này ở trên vai, vậy thì áp lực của hắn sẽ được giảm đi rất nhiều. Sau này trong những lúc động thủ cũng không cần phải ráng nhớ tới việc giả bộ niệm chú. Kỳ thật, dù hắn có niệm nhiều một chút cũng không sao, nhưng hắn chỉ sợ lỡ mình quên niệm, vậy thì sẽ bị người ta nắm lấy chỗ yếu ngay.
- Nếu ngươi quả thật không biết điều đó, thì ta phải nói thẳng một câu, ngươi đúng là một học viên rất tinh tế!
Cách Tố hơi mỉm cười rồi nói tiếp:- Ma pháp phụ còn có một công dụng khác, đó là thay đổi quỹ tích của âm thanh. Do đó, khi ta niệm chú ngữ, tuy các ngươi không nghe thấy, nhưng Phong nguyên tố lại nghe được!
- Hay!
Lưu Sâm vừa thốt vừa đập hai tay vào nhau, dường như muốn vỗ tay khen thưởng vậy, nhưng hắn kịp thời kìm hãm lại, rồi lại nói:- Ma pháp phụ của giảng sư quả nhiên thần diệu không gì sánh được, nếu chúng ta có thể học được bản lãnh tuyệt vời đó thì hay biết mấy!
Thật là cao hứng! Rốt cuộc hắn đã tìm được biện pháp để che giấu bí mật của mình rồi. Chỉ có ma pháp phụ mới được người ta công nhận, giờ đây bí mật về việc hắn không niệm chú ngữ đã có một lớp áo khoác che phủ bên ngoài, đó là dùng ma pháp phụ để che giấu. Lớp học hôm nay đã giải quyết được hai vấn đề lớn, vì vậy mà trong lòng hắn cực kỳ vui mừng. Quả nhiên rất có ý nghĩa!
- Được lắm chứ!
Cách Tố gật đầu hài lòng, nói:- Chỉ cần các ngươi nỗ lực học tập ma pháp, sau này sẽ có ngày các ngươi còn nổi bật hơn cả giảng sư nữa đấy chứ. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một điều, ma pháp phụ dù sao cũng chỉ phụ thuộc vào ma pháp chính mà thôi. Ma pháp chính càng cao thì lực tương tác của nguyên tố ma pháp mới càng cao, khi đó các ngươi mới có thể vận dụng ma pháp dễ dàng được, và sau đó mới có thể sử dụng ma pháp phụ tới mức xuất thần nhập hóa và đạt được tác dụng lớn nhất. Hiện nay, ta không cần các ngươi nắm giữ toàn bộ cửa này của ma pháp, nhưng nếu có hứng thú thì các ngươi vẫn có thể tự thí nghiệm một chút. Được rồi, còn ai muốn hỏi gì nữa không?
Hay lắm! Lưu Sâm rất có hứng thú với cửa ma pháp này, hơn nữa lại có thể đường đường chính chính tiếp cận mỹ nhân. Nếu có thể cùng nàng huấn luyện, hắn sẽ nhảy tới chụp lấy hai quả đào cao vút của nàng, để xem nàng tránh né thế nào!
Tan lớp, nàng mỹ nữ giảng sư cao ngạo bước ra khỏi phòng học, lúc đi qua trước mặt Lưu Sâm còn không quên nhìn thoáng qua thần tình hớn hở của hắn một chút nữa. Coi bộ gã nam sinh đó cũng không tệ hại như lời đồn đãi kia mà. Ở trong lớp học, hắn rất chú tâm, hơn nữa lại còn nêu ra mấy câu hỏi có chiều sâu như vậy nữa, thế tại sao Lôi Nặc Tư đạo sư lại không thích hắn chứ?
Nếu như nàng biết đằng sau thần tình hớn hở đó của hắn là ý đồ tiếp cận nàng, phỏng chừng nàng mỹ nữ này sẽ lập tức dùng tới ma pháp phụ để tiến tới sau lưng hắn, rồi nhéo lỗ tai hắn một cái thật đau điếng cho coi.
Trong lúc bước ra khỏi phòng học, cước bộ của Lưu Sâm có vẻ nhẹ nhàng hơn, xem ra nó cũng có đôi chút màu sắc chân truyền của ma pháp phụ đây. Nhưng ở sau lưng hắn, có rất nhiều nữ sinh đưa ánh mắt chán ghét nhìn theo bóng hắn, trên khuôn mặt của họ lộ vẻ khinh thường ra mặt. Ở trong lớp trước, người này đã lý giải ma pháp tới mức hạ lưu như vậy, thế mà hôm nay vừa nhìn thấy mỹ nữ đứng lớp thì lại hí hửng như thế ngay; hôm nay ngoài việc được xem giảng sư biểu diễn bản lãnh rất đặc sắc ra, còn lại thì chỉ là nhìn thấy khuôn mặt thối tha đáng ghét của tên lưu manh kia mà thôi.
Cùng lúc đó, các nam sinh đối với hắn cũng không ưa chút nào, vì nàng mỹ nữ giảng sư kia chính là thánh nữ ở trong lòng họ, vậy mà hôm nay tên nam sinh mới vào kia đã chiếm hết ưu thế, đàm đạo với mỹ nữ rất hăng, thử hỏi có nam sinh nào lại thích hắn cho được chứ?
Lưu Sâm không hề biết hành động đầy hứng chí của mình ở trong lớp học đã khơi dậy sự công phẫn của các bạn học. Hắn còn đang hí hửng vừa đi vừa làm dáng, thậm chí cho tới lúc về tới ký túc xá thì vẫn còn cười toe toét chưa ngậm miệng lại được nữa kìa.
Pha Tư Đế đi theo sau lưng hắn thật lâu, vậy mà hắn không hề phát hiện ra. Mãi cho tới lúc nàng chuyển ra trước mặt hắn, đồng thời còn dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn hắn thì lúc đó hắn mới nhận ra sự tồn tại của nàng.
- Ê, sao ngươi cao hứng thế? Tìm được mỹ nữ rồi à?
Pha Tư Đế nheo nheo mắt quan sát hắn từ đầu tới chân, rồi cất tiếng hỏi.
Lưu Sâm vui vẻ nhìn nàng, rồi nói:- Pha Tư Đế, ta vừa có một phát hiện rất vĩ đại!
- Phát hiện gì hả? Nói nghe thử xem nào!
Pha Tư Đế mà không có lòng hiếu kỳ thì tuyệt đối không phải là Pha Tư Đế.
- Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết à!
- Được, ta tuyệt đối sẽ không nói lại đâu!
Pha Tư Đế hạ giọng bảo đảm.
- Ta phát hiện ra....ta phát hiện rằng ngươi thật sự là rất đẹp, lại rất đáng yêu nữa....ha ha.....
Vừa dứt lời, hắn liền mở cửa ra, chui tọt vào phòng và đóng sập cửa lại, sau đó còn nhảy cẩng lên đầy khoái chí nữa. Hôm nay hắn nhìn ai cũng đều thấy thuận mắt, mà hiển nhiên Pha Tư Đế cũng rất bắt mắt.
Pha Tư Đế nhấc chân đá lên cửa mấy cái, sau đó mới xoay người trở về phòng của mình. Đồ lưu manh, muốn gì chứ? Xinh đẹp đáng yêu à? Những từ đó mà được cái miệng thối của ngươi nói ra thì rõ ràng là có hơi hướm không lành mạnh đây mà, bản cô nương không thèm chấp, hừ!