Lưu Sâm đã bỏ đi. Hai vị đạo sư đưa mắt nhìn nhau đầy thắc mắc. Thân phận của họ không tầm thường, tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng lại không dễ dàng mở miệng hỏi, còn những học viên ở dưới đài thì xầm xì bàn tán không ngớt.
- Không ngờ ma pháp phụ của gã A Khắc Lưu Tư kia lại lợi hại như thế!
- Đúng vậy, ta cũng không nhìn được rõ. Tốc độ của hắn quá nhanh đi.
- Ma pháp sư cấp bốn mà có thể thắng được ma pháp sư cấp hai, và ma pháp phụ lại có thể thắng ma pháp chính, chà, nếu không được tận mắt chứng kiến thì ta nhất định sẽ không tin!
- Ta cũng thuộc về Phong hệ đây, và lại còn cao hơn hắn một cấp nữa, nhưng chưa thấy qua ma pháp phụ nào mà nhanh như thế. Ở trong đó có bí quyết gì vậy chứ?
Ma pháp học viện luôn tôn sùng ma pháp, tất cả đều lấy ma pháp để luận anh hùng. Còn việc người kia có đúng là tên ác tặc đáng chết hay không thì họ gần như đã quên đi. Nếu như Lưu Sâm thất bại thì có lẽ hắn đã chết, và Na Nhĩ Tư được thành công, nhưng Lưu Sâm đã dùng ma pháp phụ thần kỳ mà đánh bại Na Nhĩ Tư, khiến cho mọi người đánh giá về ma pháp của hắn nhiều hơn là bản thân của hắn. Thế là thanh danh của hắn lập tức truyền đi khắp học viện nhanh như gió, nhưng lại không giống như hắn tưởng, tức là thanh danh đó không quá thối tha, mà chỉ có một chút thối thôi!
Những lời bình phẩm sau đó thì hai vị đạo sư không còn nghe thêm. Họ chỉ sánh vai nhau rời khỏi đấu trường. Ước Khắc Tốn nói:- Chúc mừng ngươi! Ma pháp phụ của hắn hoàn toàn có tư cách tham gia thi tuyển vào Hoàng kim tổ hợp của năm nay!
Học viện có nhiều lớp như vậy, mà Hoàng kim tổ hợp lại chỉ có vài người, nếu như lớp nào có người lọt vào được Hoàng kim tổ hợp thì đạo sư của lớp đó sẽ có vinh dự rất lớn. Cho dù chỉ là hội đủ tư cách thôi cũng đã là không dễ rồi.
Lôi Nặc Tư nói:- Đúng vậy, tốc độ lúc sau cùng của hắn quả thật đã đủ tư cách để dự thi! Kỳ thật, ma pháp của Na Nhĩ Tư đã đột phát cấp hai và tiến vào ngưỡng cửa của cấp một rồi. Hắn giấu giếm ma pháp chân thật của mình rất khéo, chẳng phải lại muốn giành được cơ hội thi tuyển Hoàng kim tổ hợp hay sao?
Ước Khắc Tốn nói:- Chiêu cuối cùng đã nói rõ vấn đề rồi. Hắc rõ ràng là đã giấu giếm thực lực, ngay cả ta cũng không biết......nhưng sau khi trải qua sự thất bại lần này, chỉ sợ từ nay về sau hắn sẽ không còn gượng dậy nổi....
- Không đâu! Có lẽ vì hắn chưa quen thuộc với ma pháp phụ của Lưu Sâm..... A Khắc Lưu Tư, nên hắn mới chưa phát huy hết thực lực của mình được. Hơn nữa, đã có ngươi chỉ điểm thêm thì thế nào hắn cũng sẽ trở thành một đối thủ mạnh của Thủy hệ ma pháp sư Thang Mỗ Sâm cho xem.....
Sau đó thì hai người càng đi càng xa dần.
oooOooo
Na Nhĩ Tư có phần tiếc nuối. Mọi người đều biết gã là ma pháp sư cấp hai, nhưng không ai biết gã đã đột phá cấp hai và đã bắt đầu tiến vào cấp một. Gã có thể khắc phục được lòng ham muốn biểu hiện đẳng cấp mới, chẳng qua cũng là vì có nguyên nhân mà thôi. Thông thường thì vào cuối năm, học viện sẽ tổ chức thi đấu để tuyển lựa thành viên cho Hoàng kim tổ hợp của năm nay. Bất luận là ai cũng có thể khiêu chiến các thành viên đương kim của tổ hợp. Mục tiêu của gã là Thủy hệ ma pháp sư cấp một Thang Mỗ Sâm. Gã biết ma pháp của vị sư huynh này rất thâm hậu, nếu muốn thắng được y thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là khiến cho đối phương khinh địch.
Bí mật này của gã đáng lý ra phải đợi đến khi giao đấu với Thang Mỗ Sâm thì mới tiết lộ, nhưng hôm nay đã bị lộ rồi! Đáng tiếc là gã bị ép phải để lộ tuyệt chiêu, nhưng vẫn không tránh được số phận bị đánh bại.
Lưu Sâm đánh một trận mà dương danh khắp học viện, nhưng hắn lại không có nửa điểm vui mừng nào. Tên của hắn đã được truyền đi khắp học viện, người ta sẽ chán ghét hay hâm mộ hắn, điều này hắn không quan tâm tới, nhưng hắn chỉ quan tâm tới một điểm - rốt cuộc là ai đã vạch trần thân phận của hắn cho Na Nhĩ Tư biết? Là ai đã viết những bức thư kia? Tại sao y lại biết lai lịch của hắn?
Ở phía trước đã là phòng của mình rồi, một thiếu nữ đang đứng mở cửa căn phòng ở bên cạnh đó, nàng chính là Pha Tư Đế. Lưu Sâm lặng lẽ đến gần, hắn vỗ nhẹ lên vai nàng rồi chào:- Ê!
Tiếng chào của hắn tuy khá nhỏ, nhưng Pha Tư Đế lại phản ứng rất mạnh. Nàng giật bắn mình lên rồi quay đầu lại hỏi:- Muốn làm gì?
Lưu Sâm ngẩn người ra, trên mặt nàng hiện lên nét ác cảm rất cường liệt, nàng nhìn hắn như nhìn một bãi phân bốc mùi thối nồng nặc vậy. Xem ra đây là hiệu quả của lời đồn rồi.
- Ngươi cũng cho ta là một kẻ không có chuyện ác nào là không làm, phải không?
- Đúng vậy!
Pha Tư Đế lạnh lùng thốt:- Nhưng ở trong học viện lại không phải là nơi ngươi có thể hành ác....bằng không thì....hừ, sớm đã có người thu thập ngươi rồi!
Nàng vừa nói xong thì bước nhanh vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại, tạo nên một tiếng "rầm" thật lớn.
Lưu Sâm đứng thừ người ở trước cửa phòng mình một hồi lâu, trong thoáng chốc, tâm tình của hắn trở nên rất trầm trọng. Pha Tư Đế là bằng hữu duy nhất của hắn ở học viện, tuy không cùng giới tính, nhưng hắn thường đùa giỡn với nàng và giải khuây cùng nàng, còn bây giờ thì nàng lại dùng ngữ khí đó để nói chuyện với hắn thế đấy.
Không sao! Không có chuyện gì lớn lao cả! Lưu Sâm hít sâu một hơi để tự an ủi mình. Làm một ác nhân thì dễ dàng hơn là làm hảo nhân nhiều lắm, trên người chẳng bị điều gì ước thúc cả, và cũng không cần đếm xỉa tới lời bình luận của người ta, vậy không phải tốt hơn sao?
Thế rồi hắn thản nhiên mở cửa phòng và bước vào, trên miệng còn vui vẻ huýt sáo. Hắn đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh một lúc, sau đó thì bao nhiêu phiền muộn đều bị quét đi hết. Là ai muốn đối phó với hắn? Ở trong học viện, không có ai dám đơn thân đi giết người cả, chỉ cần không phải đích thân đạo sư ra tay, cho dù có là thành viên của Hoàng kim tổ hợp thì hắn cũng không ngán ai.
Lúc này cửa phòng chợt mở ra. Người có chìa khóa để mở cửa phòng hắn chỉ có một người mà thôi, đó là nàng mỹ nữ giúp hắn dọn dẹp hằng ngày. Mỹ nữ kia tiến vào phòng, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt. Với một người đang sống sờ sờ ra đó mà nàng coi như không hiện diện vậy, cứ tự nhiên quét tước, tự nhiên lau chùi, sau đó mới bỏ đi.
Khi mỹ nữ gần ra đến cửa thì Lưu Sâm lên tiếng:- Tiểu mỹ nữ, ngươi còn sót một việc.
- Việc gì?
- Xếp chăn!
Lưu Sâm nói:- Tuy ta biết rõ để cho mỹ nữ xếp chăn cho mình thì không mấy tốt, nhưng đó dường như là công việc của ngươi thì phải? Hôm nay ngươi sao thế? Trước kia ngươi đâu có bỏ sót công việc.
Mỹ nữ lạnh lùng thốt:- Với người khác thì ta sẽ không bỏ sót, nhưng với ngươi thì ta cố ý đấy. Hôm nay bỏ sót, ngày mai cũng sẽ bỏ sót nốt.
Lưu Sâm ngẩn người ra:- Chúng ta có thù oán à?
Mỹ nữ thản nhiên nói:- Thiếu chủ A Khắc Lưu Tư tiên sinh, chăn của ngươi rất dơ, dơ nhất trong đám học viên, do đó mà bản cô nương sẽ không xếp. Ngươi cứ việc đi méc lại với Khắc Lý đạo sư.
Nói xong, nàng liền đưa tay lên nắm lấy nắm cửa, đột nhiên có một bàn tay khác cũng đặt lên tay của nàng. Trong lúc nàng ta còn giật mình kinh hãi thì bàn tay đó đã đưa lên và bóp một cái lên ngực nàng.
Vị cô nương đó kinh sợ nhảy bật lùi ra sau, sắc mặt chuyển thành trắng bệch rồi lắp bắp:- Ngươi....tên hỗn đản ngươi muốn làm gì?
Lưu Sâm cười lạnh:- Ngươi phải biết, những việc như thế đối với ta không đáng là gì! Nếu như ngươi còn tiếp tục khiêu khích như vừa rồi nữa, vậy thì sau này sẽ còn nhiều màn hay dành cho ngươi nữa đấy!
Vị cô nương đó nghe xong thì mở nhanh cánh cửa rồi chạy đi thẳng, chạy rất nhanh nữa là đằng khác. Ở sau lưng nàng còn vang lên tiếng cười mang theo vài phần tà ác của Lưu Sâm nữa.
Thế rồi cửa phòng lại được đóng lại. Lưu Sâm khẽ nhíu mày, hiện tại cả nữ hài dọn vệ sinh cũng hận hắn, vậy rất khó trách Pha Tư Đế lại cư xử với hắn như thế. Không biết có nên giải thích với nàng mấy câu không? Nhưng giải thích thế nào đây?
Ở ngoài cửa chợt có tiếng gõ vang lên.
- Ra đây!
Đúng là nàng rồi, Pha Tư Đế!
Lưu Sâm vội tiến ra mở cửa, đồng thời mời mọc rất nhiệt tình:- Là ngươi à, mời vào!
- Trả lại trâm cài tóc cho ta!
Vừa nói, Pha Tư Đế vừa chìa tay ra.
Nụ cười ở trên mặt Lưu Sâm lập tức biến mất. Hắn lấy hai cây trâm từ trong túi ra rồi đặt chúng vào lòng bàn tay của nàng. Pha Tư Đế nhận trâm xong thì quay người bỏ đi. Việc giựt trâm ở trên đầu nữ hài tuy có chút vô liêm sỉ, nhưng hắn đã lấy công khai, còn nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì hắn xem nàng là bằng hữu. Hiện tại, trâm đã trả lại cho nàng rồi, có phải tình bạn này cũng chấm dứt luôn không?
Không sao! Cái gì cũng không sao hết! Lưu Sâm ngồi xuống rồi tự rót ly nước cho mình, vừa uống vừa ngắm phong cảnh, quả thật rất nhàn nhã! Sau khi trở lại với thân phận A Khắc Lưu Tư, hắn cũng thu được lợi ích không nhỏ, đó là sự yên tĩnh. Pha Tư Đế sẽ không quấy rầy hắn nữa, những mỹ nữ khác cũng sẽ không tới làm phiền hắn. Còn Tư Á đương nhiên sẽ lại càng không đến. Ở trong mắt nàng, phải chăng việc để mình hôn là một sự sỉ nhục lớn nhất của nàng hay không?
Có khi nào lúc này nàng đang thầm cảm tạ Na Nhĩ Tư vì đã nhắc nhở và kéo nàng ra khỏi đống lửa kịp lúc hay không? Hắn không biết, nhưng cứ thấy việc nàng không đến đây cũng đủ biết là mình đã đoán trúng hết tám, chín phần mười rồi. Hừ, Na Nhĩ Tư, tên hỗn đản ngươi đã thắng rồi. Lão tử chỉ đánh thắng một trận, nhưng sau khi đánh xong trận này thì mỹ nữ tới tay cũng vuột mất, so với thua còn tệ hơn gấp trăm lần nữa!
Còn một vấn đề khác cũng tương đối quan trọng. A Khắc Lưu Tư đùa bỡn nữ nhân đến chết, từ đó mà nổi tiếng thiên hạ. Có cái mũ này chụp lên đầu rồi, sau này mình làm sao mà còn được phong lưu tiêu hồn nữa đây? Còn có nữ hài nào lại muốn cùng hắn phong lưu nữa đây?
A Khắc Lưu Tư, ta cũng rất thông cảm cho ngươi. Một bước đi sai thì danh thối ngàn năm, mà một khi danh tiếng đã bị thối rồi thì cũng khó quay đầu lại lắm. Ngươi thích nữ hài, nhưng các nữ hài thì ai nấy cũng đều không thích ngươi, nếu ngươi không làm vậy thì đâu còn biện pháp nào khác để đặt họ dưới thân được.