Cách Tố tức muốn khóc, bảo bối thần thánh của nàng bị người ta khi dễ qua một lớp y phục thì còn nhắm mắt bỏ qua được, đằng này hắn lại còn luồn tay vào trong y phục và trực tiếp đụng chạm đến nó, vậy thì còn nói được gì nữa đây?
- Ngươi buông tay ra!
Cách Tố kêu lớn:- Buông ra.....mau buông ra....tên hỗn đản này, ta....ta hận chết ngươi!
Cách Tố thôi không cắn hắn nữa, nhưng tay của Lưu Sâm vẫn không buông. Toàn bộ bàn tay của hắn chụp lên một bên ngọc thố của nàng, nó không ngừng run rẩy ở trong tay hắn, tiểu bảo bối thật đầy đặn, thật mềm mại, thật cao vút, thật khiến người ta khoan khoái!
Cách Tố lầm rầm niệm chú ngữ, đó là chú ngữ triệu hoán Phong ma pháp, nàng chỉ còn biện pháp khiến cho Phong nguyên tố tấn công tên lưu manh từ phía sau mà thôi. Nhưng nàng chỉ niệm được phân nửa thì đôi môi đã bị bịt lại, là miệng của hắn đã phong kín đôi môi của nàng.
Chú ngữ hơi bị đình trệ, chỉ có vài tiếng "ư, ư" vang lên. Lưu Sâm hôn nàng là vì không muốn nàng sử dụng Phong ma pháp, nhưng ít nhiều gì thì hắn cũng thấy rất hứng thú, nhưng hắn lại không dám đưa lưỡi của mình vào miệng nàng, bởi vì nếu đưa qua thì dám nàng sẽ cắn đứt lưỡi của hắn lắm. Nàng mỹ nữ này tuyệt đối sẽ làm được chuyện đó.
Chú ngữ dừng lại, gió êm sóng lặng, hai người vẫn "nồng nhiệt" hôn môi, lại thêm tay chân quấn lấy nhau có vẻ rất "say đắm" nữa, nhưng đó chỉ là tình huống bề ngoài thôi. Lúc này từ đôi mắt mỹ lệ của Cách Tố đã tuôn ra đôi dòng lệ, nàng đã bị người ta xâm phạm, từ thể chất tới tinh thần cũng đều bị xâm phạm! Mà bảo bối lại còn đang ở trong tay hắn, môi cũng bị hắn hôn, rốt cuộc nàng cũng ngửa người ra sau rồi kêu lớn:- Ngươi còn chưa buông tay?
- Buông cũng được, nhưng người dùng miệng tấn công ta, vậy ta cũng đổi lại bằng phương thức khác.
Dứt lời, hắn chợt cúi đầu xuống, bỗng nhiên toàn thân Cách Tố chợt cứng đờ ra, ngọc thố ở bên phải của nàng chợt nóng bừng lên, thì ra nó đã bị hút vào một cái "động" nóng ấm. Hắn đang ngậm lấy ngọc thố của mình, trời ạ! Từ đáy lòng của nàng chợt dâng lên một loại cảm giác cực kỳ kích thích. Nàng thở dài một hơi, rồi buông lỏng toàn thân, sau đó lại một lần nữa niệm chú ngữ. Đây là phương pháp duy nhất của nàng trong lúc này.
Nhưng chú ngữ vừa vang lên thì một thanh âm hàm hồ ở trước ngực nàng vang lên:- Đừng quên bảo bối của ngươi đang ở trong tay ta!
- A!
Cách Tố la hoảng một tiếng, chú ngữ cũng bị đứt đoạn theo tiếng la của nàng:- Ngươi không được....không được cắn ta!
Nếu như đầu nhũ phong của nàng bị hắn cắn đứt thì thật là đáng sợ.
- Vậy tại sao ngươi cắn ta được?
- Ta.....ta.....
Cách Tố ngây người ra, đương nhiên là nàng phải cắn hắn, bởi vì ngoài việc cắn hắn ra, nàng đâu có biện pháp nào khác để đối phó với hắn? Nhưng hắn lại cắn trả nàng, vả lại, lỗ tai đâu giống như ngọc thố, chúng khác nhau rất xa kia mà.
- Đừng phản kháng, vậy thì ta sẽ không gây thương tổn cho ngươi!
Cách Tố nghe vậy thì toàn thân mềm nhũn ra, nàng không dám phản kháng, bởi vì đầu ngọc thố rất mẫn cảm, hiện tại nó đang cọ sát với hàm răng của hắn, mà hàm răng đó thì lại là thứ mà nàng đang sợ nhất vào lúc này.
Thân thể của nàng từ từ ngã xuống, nằm lên bãi cỏ. Nàng không dám phản kháng, từ đầu đôi ngọc thố truyền đến một loại cảm giác rất kỳ quái. Nàng không dám tỏ ý phản đối, mà chỉ mở miệng cầu xin:- Ngươi buông....ra đi.....kể như ngươi thắng rồi, vậy được chưa?
Không có tiếng trả lời! Lưu Sâm vội gì chứ.
- Ngươi đừng như vậy mà, giờ ngươi muốn sao chứ?
Rốt cuộc Cách Tố cũng bật khóc thành tiếng.
Lưu Sâm đưa một tay xuống thắt lưng của nàng, rồi nhẹ nhàng kéo nó ra. Cách Tố lại bắt đầu giẫy dụa, không được, tuyệt đối không được. Nếu bị học viên cưỡng gian, vậy thì nàng còn gì nữa đâu? Nhưng lúc này nàng đang bị kẹp chặt ở dưới người hắn, thân thể của nàng mềm nhũn, khí lực cũng rất yếu, từ trên đầu đôi ngọc thố lại truyền tới cảm giác mới lạ và kích thích, vừa khoan khoái lại vừa tiêu hồn, khiến cho đầu óc của nàng trở nên mơ hồ. Một tay khác của đối phương lại đặt ở giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.....Chiếc miệng nhỏ nhắn của Cách Tố há lớn, khuôn mặt của nàng vừa không ngừng tuôn nước mắt, vừa xấu hổ ngượng ngùng, lại thêm có phần sợ....
Không biết trải qua bao lâu, thân thể của Cách Tố bắt đầu run lên, khuôn mặt cũng nóng bừng lên, đồng thời cơ thể nàng cũng bắt đầu uốn éo. Vào thời khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy xung động, và tính dục của nàng đã hoàn toàn bị thức tỉnh. Y phục của nàng sớm đã bị cởi ra, mà toàn thân hắn cũng chẳng còn mảnh vải nào, da thịt của hai người tiếp xúc thân mật với nhau, cọ sát vào nhau. Cách Tố vừa rên rĩ vừa kêu lên:- Tên học viên đáng ghét này, sao lại như vậy chứ?
Trong tiếng thở gấp xen lẫn tiếng rên rĩ của nàng, hai chân của Cách Tố được nhẹ nhàng mở ra, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh. Những giọt mồ hôi đó đều theo từng đợt từng đợt khoái cảm ập đến mà tan biến hết. Mãi một lúc lâu sau, khi hắn tấn công nàng dồn dập lần cuối, Cách Tố chỉ còn biết cắn chặt môi mình, khiến cho nó trở thành trắng bệch ra, cuối cùng, toàn thân nàng co quắp lại, đôi môi hé rộng, đôi tay của nàng bám chặt lấy tấm lưng rộng của đối phương, cả người rướn thẳng lên cao......
Ánh dương quang trải dài xuống mặt đất, rất chói lọi, nhưng lúc này trong đầu của Cách Tố hoàn toàn trống rỗng. Nàng ngơ ngác nằm trên bãi cỏ, hạ thể của nàng bị nhuộm đỏ và đang run rẩy. Đau đớn và khoái cảm cùng lúc tồn tại, nhục nhã và tiêu hồn cùng tồn tại, nàng nằm đó mà không hề nhúc nhích. Nam nhân kia buông nàng ra và ngồi dậy, nàng không có phản ứng gì. Hắn nhẹ nhàng mặc lại y phục tử tế cho mình và nàng rồi ôm nàng vào lòng, nàng vẫn không có phản ứng. Hắn ôn nhu hôn lên môi nàng, nàng cũng chẳng có phản ứng, chỉ nghe bên tai truyền đến thanh âm của hắn:- Ta không ngờ nàng vẫn là xử nữ....đau không?
Rốt cuộc Cách Tố cũng bật khóc:- Ngươi...tại sao lại đối xử với ta như thế?
Nàng lập đi lập lại cũng chỉ có một câu "sao lại đối xử với ta như thế?", dường như có vẻ không tin, mà dường như cũng rất mơ hồ. Đột nhiên một tia sét từ trên trời giáng xuống, Cách Tố nói thêm một câu:- Ngươi sẽ gặp báo ứng. Lão thiên gia sẽ phạt ngươi!
Học viên cưỡng gian giảng sư, và lại còn thành công phá được tấm thân xử nữ của giảng sư. Tên học viên này đúng là đáng bị ngũ lôi xé xác!
Có lẽ như để chứng thực lời nói của nàng, từng hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống. Không gian ở trong rừng liền trở nên âm u, mưa lớn ở trong rừng thường kéo đến rất đột ngột, chỉ trong chốc lát, Cách Tố và Lưu Sâm đều bị ướt đẫm toàn thân. Cơn mưa xối xả trút xuống, nó rửa đi các vết máu còn đọng lại trên đùi nàng, và rửa sạch tấm thân đã bị ô uế của nàng. Thế nhưng nước mưa chỉ có thể rửa được bên ngoài thân thể mà thôi, chứ không thể gột rửa sự thật nàng bị ô nhục. Cách Tố nhắm chặt hai mắt lại, đôi mắt cũng cần phải rửa, lòng nàng sớm đã lạnh, bị ô nhục, vậy là số mạng của nàng đã được định sẵn rồi. Người này thường đùa giỡn nữ nhân tới chết, bây giờ có phải là hắn sẽ giết nàng không? Nàng chẳng thèm để ý nữa, nói trở lại, với hoàn cảnh của nàng hiện nay, chết và sống có gì khác nhau đâu chứ?
Bên tai nàng nghe văng vẳng tiếng mưa rơi, nhưng tại sao trên mặt lại không cảm nhận được nước mưa? Cách Tố chậm rãi mở mắt ra, nam nhân kia đang đối mặt với mình, trong mắt hắn tràn ngập nét....nhu tình! Thân thể của hắn đang che cho nàng, ngăn không cho nước mưa rơi xuống người nàng. Đây là một tạo hình rất kỳ quái, bên dưới là một mỹ nữ trần như nhộng, bên trên là nước mưa rơi xuống như trút, quanh đó là khu rừng hoang vắng không một bóng người, tất cả những điều đó hợp lại và đã tạo nên một bức tranh nghệ thuật đầy biến thái.
- Giết ta đi! Nếu ngươi không dám giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi!
Cách Tố lại nhắm mắt lại, khóe mắt của nàng vẫn đọng đầy nước, nhưng đó là nước mưa hay nước mắt thì ngay cả nàng cũng không phân biệt được.
- Giết nàng ư?
Lưu Sâm lắc đầu:- Ta sẽ không giết nàng đâu! Dù cho tính mạng của ta có bị đe dọa, nhưng ta sẽ vẫn bảo vệ nàng!
- Dù tính mạng ngươi có bị đe dọa thì vẫn bảo vệ ta?
- Tốt, không phải trên tay ngươi có chủy thủ đó sao? Ngươi tự cắt cổ mình, vậy là đã có thể bảo vệ ta rồi. Cắt đi!
Lưu Sâm chậm rãi giơ chủy thủ lên:- Nàng thật muốn ta chết?
- Phải!
Cách Tố lạnh lùng nói:- Ngươi chết mau!
Lưu Sâm đưa chủy thủ lên gần tới cổ mình, sau đó đột nhiên phì cười:- Ta chết rồi thì còn ai khoái hoạt với nàng chứ? Không chơi! Để ta bế nàng sang bên kia, dường như ở đó có một sơn động.
Nói xong, Lưu Sâm ôm Cách Tố lên, nàng vẫn không có phản ứng gì.
Ở đó quả thật có sơn động, trong động rất khô ráo. Lưu Sâm nhẹ nhàng đặt Cách Tố tại cửa động rồi nói:- Ta đi tìm chút củi để đốt, mưa có vẻ rất lớn, nếu không đốt lửa thì nàng sẽ bệnh đấy!
Dứt lời, hắn liền đội mưa chạy đi. Cách Tố bỏ mặc hắn, có nên trong lúc chờ hắn mang củi về đốt rồi nhân cơ hội đó mà phóng Phong nhận ra để giết hắn đi hay không? Chỉ cần giết hắn rồi thì chuyện mình bị ô nhục sẽ không có ai biết, nàng vẫn có thể đặt chân tại học viện. Mà nếu hắn chết đi thì cũng không cần phải tìm lý do để lấp liếm, vì chính bản thân hắn đã đột phá giới tuyến mà xông bừa vào rừng, hắn vốn dĩ là phải chết từ sớm rồi, đâu có ai nghi ngờ gì chứ.
Tòa sơn động này cũng không tệ, cửa động thì nhỏ, bên trong lại âm u, hoàn cảnh rất thích hợp cho việc đánh lén. Nàng đã giao đấu với hắn một trận, cả ma pháp và thủ pháp đều đã dùng hết, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được tai kiếp bị thất thân. Điều này khiến cho nàng mất đi lòng tin với ma pháp của mình, vì vậy nên bây giờ chỉ còn cách đánh lén.
Đột nhiên Cách Tố nổi lòng cảnh giác, nàng quay phắt đầu lại, ở trong động có một bóng đen xuất hiện rất nhanh, hai đôi mắt của nó nhấp nháy phát ra ánh sáng xanh lè.
- Phong xà!
Thanh âm vừa thoát ra khỏi miệng nàng thì Phong xà đã phóng đến, nó há miệng thật rộng, rồi phun ra một lưỡi Phong nhận xoáy tít và bắn thẳng đến Cách Tố. Cách Tố thấy vậy thì sắc mặt xám như tro tàn, Phong xà là ma thú cấp một, nó có Phong ma pháp rất lợi hại. Vỗn dĩ nàng có thể phản kháng được, nhưng lúc này lại không còn chút sức lực nào. Nàng vừa bị thất thân, hạ thể vẫn còn bị thương chảy máu, vì vậy mà hiện tại đang ngồi dưới đất nên không có khả năng nhảy tránh, còn nếu niệm chú ngữ, khi nó chưa thoát ra khỏi miệng thì nàng sẽ không có cách nào để tạo ra Phong thuẫn, Phong nhận, hoặc ma pháp phụ được, dù có được thì chúng cũng không chống lại Phong nhận của Phong xà được.
Nàng muốn chết, trước khi chết lại còn bị thất thân, phải chăng là lão thiên gia đang muốn trừng phạt nàng?
Bỗng nhiên có một trận cuồng phong thổi lên, nó từ ngoài động ập vào và lướt qua người nàng. Thì ra là một bóng người vừa lướt qua, "xoẹt, xoẹt" hai tiếng vang lên, một người ngã xuống, đồng thời cũng ôm lấy nàng và che chắn cho nàng.
Cách Tố đẩy mạnh hai tay ra, là hắn, hắn đã trở về! Ánh mắt của nàng vừa hạ xuống thì chợt sững người ra. Phong xà nằm rũ rưỡi ở mặt đất đằng sau hắn, hai mắt nó bị nổ tung, rõ ràng là bị một quyền cực kỳ trầm trọng đánh trúng cho tới nỗi như vậy. Chẳng lẽ nó đã bị hắn đấm một cú nát đầu hay sao?
Tại sao lúc này hắn lại bất động? Tại sao thân thể mình đã được nước mưa rửa sạch, vậy mà bây giờ lại có máu?
Sắc mặt của Cách Tố trắng bệch, máu tươi chảy ra từ trên lưng của hắn, chảy rất nhiều. Đó là do Phong nhận gây ra. Vì để cứu nàng, hắn đã bị trúng phải Phong nhận của Phong xà.
- Nàng không sao chứ?
Bên tai Cách Tố truyền đến một giọng nói yếu ớt.
- Ta không sao!
Cách Tố cúi mặt nhìn hắn, sắc mặt của hắn lúc này tái nhợt, tái đến phát sợ! Thanh âm của Cách Tố hơi run:- Ngươi...ngươi....
Lưu Sâm khẽ nhếch miệng cười:- Ta dường như.....có sao rồi! Việc vừa rồi, ta có hơi....hối hận, chỉ là một chút thôi...một chút thôi....
Vừa rồi khi hắn phóng vào trong động, hắn đã sử dụng đến tốc độ nhanh nhất của mình, một chưởng đánh nát xương sọ của Phong xà cũng đã dùng tới chưởng lực cực hạn. Có thể cứu được Cách Tố đã là chuyện khó rồi, nhưng hắn không có biện pháp để tránh né Phong nhận, bởi vì nó không giống như ám khí, mà nó là một thứ vô hình. Nếu hắn nhảy tránh thì Cách Tố nhất định sẽ chết, vì vậy mà lựa chọn duy nhất của hắn là lấy thân mình để che cho nàng! Theo ý thức mà chống đỡ!
Cơn đau trên lưng và vết máu chảy dưới chân, Lưu Sâm đều biết rõ, và hắn cũng biết thương thế của mình cực kỳ nghiêm trọng.