Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 46: Chương 46: Hồi 46




Màn đêm buông xuống, Lưu Sâm bước đến tòa ký túc xá ở trước mặt. Tòa lầu này khác với tòa lầu ký túc xá của mình, khác nhau rất xa, ngay cả đèn đóm ở đây mà cũng u ám mờ mịt nữa, thậm chí cũng không có rèm cửa trước hiên nốt. Bao nhiêu ánh mắt tại đây đều dõi theo hắn, không đợi hắn mở miệng, đã có người gọi vọng vào bên trong: - Khắc Nại, bằng hữu của ngươi tới kìa!

Lưu Sâm khẽ mỉm cười, tuy Khắc Nại không thừa nhận, nhưng bạn bè cùng phòng với gã đều nhận định rằng họ là bằng hữu với nhau!

Một khuôn mặt đang quay vào góc tường chợt quay lại, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chặp vào hắn:- Là ngươi?

- Thì là ta đây! Ta đến mời ngươi đi uống rượu!

Khắc Nại đáp ngay mà không chút do dự:- Được!

Thế rồi hai người sóng vai nhau bước đi, để lại phía sau rất nhiều lời tranh luận. Tất cả mọi người ở đây đều nhận ra kẻ lạ mặt, hắn là ma pháp sư cấp bốn đã đánh bại Na Nhĩ Tư và trở thành thiên tài ma pháp phụ, tức cũng là gã thiếu chủ ác độc của Phong Thần đảo, đồng thời cũng là một tên hạ lưu bị toàn thể nữ sinh trong học viện ghẻ lạnh.

- Ta tưởng ngươi sẽ cự tuyệt chứ!

Khắc Nại hững hờ nói:- Có người mời ta uống rượu, tại sao ta lại cự tuyệt?

- Nếu là trước đây thì chắc chắn ngươi sẽ cự tuyệt rồi!

Khắc Nại đáp:- Trước kia ngươi là một quý công tử! Nhưng bây giờ ngươi là A Khắc Lưu Tư, sẵn đây mới nói, thanh danh của ngươi cũng chẳng tốt hơn ta là bao.

Thì ra bởi vì mình bị những kẻ khác tẩy chay nên Khắc Nại mới chịu làm quen với mình. Ở trong lòng gã, hai hạng người chỉ như là một món hàng thôi sao? Với tên tuổi của A Khắc Lưu Tư, nó đã khiến mình không có duyên với nữ nhân, nhưng lại có duyên với bằng hữu. Lưu Sâm bội phục lắm!

Khắc Nại hỏi:- Nghe nói hôm qua ngươi đã phạm quy và đột phá giới tuyết, rồi tiến vào rừng rậm phải không?

Lưu Sâm cười nhẹ:- Đích thật là có người muốn dụ ta vào rừng! Nhưng đáng tiếc, ta vẫn còn mạng trở về!

Khắc Nại chợt dừng lại:- Ai đã hại ngươi?

- Bất luận kẻ đó là ai, chuyện này đã qua rồi thì thôi. Ta đã trở về rồi, như vậy chưa đủ sao? Nhưng ta đã thu hoạch được ma tinh, bằng không thì đâu có tiền mời ngươi uống rượu.

Khắc Nại nở nụ cười hiếm hoi:- Xem ra chúng ta có nhiều điểm rất giống nhau, mà điểm lớn nhất là lúc nào cũng có người xem mình không thuận mắt!

- Còn một điểm nữa cũng rất giống!

Lưu Sâm cười cười:- Đó là chúng ta có thể dựa vào bản lãnh chân thật của mình để khiến cho bọn họ trợn mắt há miệng mà nhìn!

- Đúng vậy!

Khắc Nại nói:- Ta cho ngươi biết một bí mật....ta đã tiến vào cấp hai rồi!

Đó là bí mật của gã. Hắc Ám hệ ma pháp rất khó luyện, trong toàn bộ học viện này, những học viên cao cấp nhất cũng chỉ có mấy người ở cấp hai mà thôi.

- Ta đã nhìn ra!

Lưu Sâm cười nói:- Hôm nay ta thấy ngươi đã khác hẳn lúc trước rồi!

Sở dĩ hắn nhìn ra được sự khác biệt là nhờ vào cảm giác. Lưu Sâm cảm giác được Khắc Nại đang tràn trề lòng tin, hơn nữa, trong bóng đêm lại có vẻ phiêu dật, giống như u linh vậy.

Lưu Sâm hỏi:- Hiện tại mục tiêu của ngươi vẫn là Na Nhĩ Tư hả? Bằng vào thực lực hiện nay của ngươi, ta đoán là ngươi đã có thể đánh bại hắn rồi!

Hai người cùng là cấp hai, nhưng cấp hai của Hắc Ám hệ lại kỳ diệu hơn cấp hai của Thủy hệ, bởi vì Thủy hệ là một loại ma pháp được phổ biến rộng rãi nên thuộc về công chúng, còn ma pháp của Hắc Ám hệ thì thuộc về phe thần bí, rất ít người biết đến.

Khắc Nại nhẹ nhàng lắc đầu:- Không! Mục tiêu bây giờ của ta là Nạp Sâm!

Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên. Nạp Sâm, gã là một thành viên ở trong Hoàng kim tổ hợp, là người có ma pháp cao nhất trong Hắc Ám hệ. Khắc Nại muốn tranh một vị trí ở trong Hoàng kim tổ hợp, với thực lực của gã, gã hoàn toàn có đủ tư cách để tham tuyển.

- Mục tiêu của ngươi ắt hẳn là Đạt Nhĩ Tư rồi!

Khắc Nại nói:- Đây là mục đích ta muốn đi uống rượu với ngươi, cốt là để báo lại tin tức này!

Đạt Nhĩ Tư là thành viên cuối cùng của Hoàng kim tổ hợp. Ma pháp phụ của gã cao nhất trong học viện! Gã là ma pháp sư cấp một của Thổ hệ, dùng lực lượng và lực phòng vệ cực mạnh mà tung hoành khắp học viện.

Lưu Sâm mỉm cười:- Buổi uống rượu tối nay thật có ý nghĩa. Nếu như hai thành viên tương lai của Hoàng kim tổ hợp lấy rượu kết giao thì lại càng có ý nghĩa hơn!

- Tốt! Bằng hữu của ta!

Khắc Nại vươn tay ra:- Trước khi uống rượu, chúng ta bắt tay trước!

Thế rồi hai người cùng cười ha hả và tiến vào tửu điếm. Lưu Sâm lướt mắt qua một vòng thì nhìn thấy được nữ sinh hàng xóm mà hắn đã gặp trong hôm đầu tiên đến đây. Nàng ta cũng đang nhìn hắn mỉm cười duyên dáng, dưới ánh đèn, trông nàng rất xinh đẹp.

Lưu Sâm tiến lại chào hỏi:- Tiểu thư mỹ lệ, hôm nay ta có kim tệ rồi, nếu có làm chuyện gì thì cũng không phải ghi nợ nữa!

Nữ nhân kia bật cười khanh khách, nói:- Ta nhận ra ngươi, A Khắc Lưu Tư tiên sinh! Đúng rồi, ngày trước ngươi tên là Lưu Sâm, may mà ta không đáp ứng ngươi, nếu không thì với cái tên giả đó, dù ta có sổ sách thì e cũng không đòi lại được.

Trong tiếng cười của nàng không hề có chút sợ sệt nào cả, mà trong thanh âm của nàng cũng không có vẻ giả dối, mà chỉ đơn thuần là trêu chọc mà thôi. Thật là hiếm có! Đã biết hắn là A Khắc Lưu Tư mà nàng ta còn dám thảo luận "làm chuyện gì đó" khá chi tiết như vậy, thật sự là hiếm có!

- Mang rượu đến đây! Lựa thứ tốt nhất cho ta!

Lưu Sâm cười vui vẻ:- Uống rượu sẽ mang lại cảm giác viên mãn nhất so với tất cả mọi thứ.

Rượu được bưng lên, Lưu Sâm nâng chén, rồi nói:- Vì lý tưởng chung của chúng ta, hãy cạn một chén!

Được trở thành một trong các thành viên của Hoàng kim tổ hợp là lý tưởng ban đầu của hắn, hiện giờ nó cũng không khó đạt lắm, nhưng hắn cũng mong Khắc Nại có thể làm được. Chén rượu này là để cổ võ lẫn nhau, nhưng người cần cổ võ nhất thì chỉ có Khắc Nại.

Khắc Nại uống một hơi cạn sạch, rồi lại nâng chén khác lên và nói:- Vì hoàn cảnh chung của chúng ta, cạn!

Uống hết một chén, rồi lại hai chén, khuôn mặt của Khắc Nại đã ửng đỏ, sau hai chén nữa, khuôn mặt của Lưu Sâm cũng đỏ bừng lên, còn sắc mặt của Khắc Nại thì lại đổi sang màu trắng, trắng giống hệt như tờ giấy vậy, chỉ có ở mép mí mắt là còn lưu lại một chút màu hồng. Gã nhìn Lưu Sâm đang cười rất vui vẻ, hỏi:- A Khắc Lưu Tư, ta biết ngươi là một tên hỗn đản chuyên môn đùa giỡn nữ nhân, nhưng tại sao chúng ta lại có thể làm bằng hữu?

Lưu Sâm nhìn lại gã rồi đáp:- Bởi vì ngươi không phải là nữ nhân!

- Tất nhiên ta không phải là nữ nhân rồi! Hơn nữa ta cũng không thích nữ nhân, vì vậy mà ta sẽ không bị ngươi đùa cợt, và ta cũng không có ý trung nhân để lo lắng tới sự uy hiếp của ngươi....Đó có phải là điều kiện để chúng ta trở thành bằng hữu hay không?

Lưu Sâm bực mình nói:- Bỏ đi, vấn đề đơn giản vậy mà ngươi nói cũng không rõ ràng gì cả! Ngươi uống nhiều rồi!

- Uống rượu cũng không tệ, nhưng có muốn làm chuyện khác hay không?

Bên cạnh chợt có thanh âm nhẹ nhàng truyền đến:- Vị tiên sinh kia thích phương thức nghỉ ngơi thế nào thì ta không biết, nhưng A Khắc Lưu Tư thích gì thì ta biết rõ lắm!

Tất nhiên giọng nói đó là của nữ nhân xinh đẹp kia rồi, ánh mắt như sóng nước và tràn đầy sự kích tình của nàng dừng lại trên mặt của Lưu Sâm, khiến cho hơi men thấm vào người hắn mười phần chỉ trong nháy mắt.

Mỹ nữ hạ thấp giọng rót vào tai Lưu Sâm:- Ở bên ngoài ta có một căn phòng rất lịch sự tao nhã, và còn có cả một phòng tắm xinh đẹp nữa.

Thanh âm của nàng ta rất nhỏ.

Lưu Sâm nhìn thẳng nàng:- Bồn tắm có lớn không? Chúng ta cùng tắm có được không?

Thanh âm của hắn rất lớn, khiến cho bao nhiêu người ở trong tửu điếm đều quay đầu lại nhìn.

Mỹ nữ đỏ mặt, véo nhẹ lên hông hắn. Đó là cảnh cáo, và cũng là một gợi ý ấm áp.

Lưu Sâm cười nói:- Thế thì không tệ đó chứ! Vậy chúng ta đi thôi. Khắc Nại, ngươi về trước đi!

Khắc Nại lắc đầu:- Chúng ta cùng đi ra!

Mọi người quanh đó đều cảm thấy thắc mắc, một nam nhân cùng đi với một nữ nhân tìm chỗ để tiêu hồn, nhưng một nam nhân khác lại đòi đi theo, vậy là ý gì? Như thế mà cũng là bằng hữu hay sao?

- Chưa thấy loại bằng hữu nào như ngươi vậy, không nên phá đám mới phải!

Lưu Sâm gườm gườm gã rồi nói:- Được rồi, được rồi, đi thôi!

Thế rồi hắn nghênh ngang bước ra cửa, tất nhiên Khắc Nại cũng theo sát phía sau, còn nàng mỹ nữ kia ở lại đảo qua đảo lại vài vòng trong tửu điếm rồi sau đó cũng biến mất.

Ở ngoài cửa học viện, hai người đứng đợi ai đó ở dưới chân hoàng kim ma trượng và hoàng kim kiếm. Tất nhiên là họ đang đợi nàng mỹ nữ kia. Màu đỏ hồng ở trên mặt Lưu Sâm đã biến mất, còn khuôn mặt của Khắc Nại thì vẫn tái nhợt, ở trong gió thoang thoảng mang theo mùi rượu từ trên người họ. Lúc này từ đằng xa chợt có một bóng người đang tiến lại gần, đối phương cất giọng rất êm tai, nói:- Đi theo ta, ở phía trước thôi, không xa lắm đâu!

Lưu Sâm mỉm cuời:- Không xa là tốt! Vì làm chút chuyện mà phải đi xa thì thật mất ý nghĩa rồi. Người ta mà mệt mỏi thì chuyện gì cũng sẽ không còn hứng thú nữa.

Nữ nhân cười gượng, hỏi Khắc Nại:- Còn ngươi? Thật muốn theo à?

- Ừm!

Gã đáp lại bằng một tiếng rất ngắn gọn!

Lưu Sâm khua khua tay:- Không sao, cứ mặc kệ hắn, chúng ta để hắn ngủ ngoài cửa là được....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.