Tình huống quyết chiến hôm nay hơi đặc biệt, bởi vì đây là trận cuối cùng, nên tất cả học viên đều đến xem. Ngoài đám học viên náo nhiệt ra, ở hàng bên trái còn có một dãy ghế đặc biệt nữa, nó có chín ghế ngồi, ở hàng trên là bảy chiếc ghế. Bảy chiếc ghế đó là những chỗ ngồi tiêu điểm mà các học viên ai nấy cũng đều ao ước và kính trọng, cùng với sự si mê của các nữ hài. Chúng chính là chỗ ngồi của Hoàng kim tổ hợp năm nay.
Ngoài chiếc ghế của ma pháp phụ tạm thời vẫn chưa có ai ngồi, còn lại những hệ ma pháp khác thì đều đã có bá chủ hết rồi.
Na Nhĩ Tư đang ngồi ở dãy ghế đó, gã là quán quân của Thủy hệ. Khắc Nại cũng ngồi ở đó, tuy cũng là hoàng kim tổ, nhưng gã lại chẳng thèm nhìn ngó đến ai, mà đôi mắt của gã chỉ chăm chú nhìn về phía thông đạo - ngày hôm nay là trận chung kết của bằng hữu gã.
Gã rất tin tưởng bằng hữu của gã nhất định sẽ ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh gã, bởi vì gã có lòng tin tuyệt đối với bằng hữu ấy, và gã cũng là người duy nhất trong số khán giả có lòng tin mạnh mẽ như thế - bởi vì cuộc ám sát của đêm hôm đó vẫn còn hiển hiện rõ trong đầu gã, hai tên đại kiếm sư và hai tên kiếm sư cấp một đều bị chết dưới tay Lưu Sâm. Ngay cả gã Tư Tháp đang ngồi bên cạnh Khắc Nại cũng mỉm cười thư thái, cuộc đấu ngày hôm nay đã được định trước là trào phúng rồi.
Kể ra cũng thật là kỳ quái. Na Nhĩ Tư vốn không thích Lưu Sâm, nhưng gã lại hy vọng hắn sẽ là người thắng cuộc.
Có lẽ buổi nói chuyện đêm nọ đã khiến cho gã và Lưu Sâm trở thành người đứng chung một chiến tuyến, hoặc giả cũng có lẽ là vì gã đã từng bại dưới tay của Lưu Sâm, cho nên gã càng hy vọng hắn sẽ thắng được Tư Tháp; nếu trong trận này mà Lưu Sâm thắng được, vậy thì nỗi ám ảnh trong lòng gã sẽ được hạ xuống mức thấp nhất, bởi vì ngay cả đệ nhất cao thủ của học viện mà cũng không phải là đối thủ của Lưu Sâm thì mình bị bại cũng không oan uổng gì lắm!
Còn lại những thành viên hoàng kim tổ khác như là Hỏa hệ Nặc Cơ, Thổ hệ Lạc Nhĩ Đán, Quang Minh hệ Ưu Lệ Ty (nữ nhân duy nhất trong tổ hợp), Đặc chủng kỹ năng Sủng Tư, tất cả đều ôm thái độ thờ ơ. Hôm nay họ tới đây chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy ngôi sao mới nổi kia thôi, nhưng họ không hề coi trọng hắn, bởi vì sau khi đảm nhận vai trò thành viên Hoàng kim tổ hợp suốt hai năm liên tiếp, họ hiểu rõ thực lực của Tư Tháp hơn ai hết. Vả lại thần thái lúc này của gã rất ung dung nhàn nhã, chỉ cần gã không thay đổi thần tình của mình thì gã vẫn là ma pháp sư mạnh nhất của học viện. Đó là kết luận mà họ đã rút tỉa được sau nhiều năm quen biết nhau.
Thần tình của Tư Tháp quả thật là rất ung dung, nhưng điều đó không có nghĩa là trong nội tâm của gã cũng thảnh thơi như vậy. Gã rất khát vọng được quyết đấu với Lưu Sâm , trong mấy ngày qua, niềm khát vọng đó càng lúc càng lớn dần. Khi Lưu Sâm đánh bại Đạt Nhĩ Tư, gã thậm chí còn rất xung động và muốn nhảy lên đài đấu ngay một trận với hắn cho xong. Làm đệ nhất cao thủ của học viện, cái tâm cầu thắng của gã cũng mạnh hơn người khác nhiều lắm.
Tại lối đi chợt có tiếng lao xao, chẳng lẽ Lưu Sâm tới rồi? Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hướng lối đi, thì ra nơi đó đang có một thiếu niên cao ráo với dáng dấp cây ngọc trước gió, lưng đeo trường kiếm, và thần tình khá lạnh lùng!
- Viện trưởng, ta là Kiếm hệ hoàng kim thổ Á Sắt!
Trên đài cao liền có thanh âm đáp lại:- Á Sắt, ta biết ngươi! Ngươi là một đại kiếm sư đã thắng liên tiếp mười bảy trận!
- Đa tạ viện trưởng!
Á Sắt nói xong thì bước tới vị trí thứ nhất mà ngồi xuống. Tuy Kiếm hệ chỉ có một mình gã, nhưng vị trí của gã lại là thứ nhất, đó là thông lệ của Ma Võ học viện; có lẽ là vì muốn ưu ái Kiếm hệ mà ra, nhưng hôm nay gã ngồi ở vị trí đó rất là thoải mái, bởi vì gã tự biết, trong chín người hoàng kim tổ, gã hoàn toàn xứng đáng làm lão đại!
Đại kiếm sư và đại ma pháp sư vốn ngang nhau! Đó là đỉnh cao mà các học viên của Hoàng Kim học viện vẫn chưa có ai đạt được.
Ánh mắt của toàn trường đều quy tụ về một chỗ và rơi lên khuôn mặt cao ngạo của Á Sắt. Cả những học viên vốn có lòng ái mộ Tư Tháp cũng bắt đầu phản bội lại thần tượng của mình, và có rất nhiều người lại quay sang chú ý tới tên lão đại mới kia. Nữ hài vốn ưa thích ma pháp và cũng rất thích các nam sinh có trình độ ma pháp cao, nhưng chỉ tiếc là bọn họ dù có ma pháp cao tới đâu đi nữa thì thân thể tố chất của họ cũng không bằng được với kiếm sư, họ không có thân thể cường tráng, cao lớn và tuấn tú như các kiếm sư, vậy thì nữ hài nào mà không thích kiếm sư cho được chứ?
- A Khắc Lưu Tư đã tới chưa?
Á Sắt đưa mắt nhìn sang người bên cạnh và hỏi, mà người ngồi bên cạnh gã lại là Tư Tháp.
Tư Tháp quay đầu nhìn ra cửa chính, tựa như không nghe thấy câu hỏi đó vậy.
Á Sắt mỉm cười nói:- Tư Tháp tiên sinh, ta cũng thấy lạ nha, tại sao ngươi lại khiến cho đội của ta ít đi một người vậy chứ? Chẳng phải càng nhiều người thì sẽ càng tốt hơn sao?
Rốt cuộc Tư Tháp cũng quay đầu lại:- Đội của ngươi? Bộ ngươi không thấy là mình quá huênh hoang sao?
Á Sắt cười lạnh:- Tư Tháp, chắc ngươi chưa quen thôi, nhưng ngươi cũng phải biết một việc, cái vinh dự làm đội trưởng của đội là thuộc về ta, và cũng chỉ có ta mới xứng thôi!
Một thanh âm khác chợt xen vào:- Chức đội trưởng thuộc về ai thì bây giờ vẫn còn quá sớm để đoán! Việc đó phải dựa theo thực lực mà quyết định. Á Sắt tiên sinh, ngươi nghĩ rằng với thực lực của mình thì có thể thắng được hết tám người còn lại hay sao?
Người vừa lên tiếng là kẻ mặc hắc y với vóc dáng thấp bé, gã chính là Khắc Nại. Trước kia gã không bao giờ phát biểu ý kiến trước đám đông, nhưng bây giờ gã đã thay đổi rồi.
Á Sắt mỉm cười nói:- Ngươi tưởng rằng ma pháp của các người có thể sáng tạo kỳ tích hay sao? Thật tiếc là ta không nghĩ như thế!
- Đề tài thảo luận hôm nay không phải là việc chọn lựa đội trưởng!
Quang Minh hệ Ưu Ty Lệ chợt lên tiếng:- A Khắc Lưu Tư đến rồi kìa!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra lối đi. Lưu Sâm đúng là đã xuất hiện, mọi người ai nấy đều lảng tránh ra xa xa, bởi vì bên cạnh hắn còn có một nữ hài. Trên mặt nàng ta mang theo vẻ tái nhợt của một loại bệnh trạng, khi tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, đôi má của nàng ta lại ửng hồng lên, khiến cho nàng trông càng xinh đẹp phi phàm và cũng khiến người ta cảm thấy yêu thích nữa.
Hôm nay là trường hợp đặc biệt, vì thấy thân thể của nàng có vẻ bạc nhược nên Lưu Sâm không định để nàng đến xem hắn quyết đấu, nhưng nàng vẫn một mực đòi tới, thậm chí còn năn nỉ đến rơi lệ nữa. Khi vừa nhìn thấy nước mắt của nữ hài thì Lưu Sâm liền mềm lòng ngay, thấy hắn đã đồng ý, Cách Phù liền trở nên vui vẻ hớn hở, đồng thời còn khích động đến mức khuôn mặt đỏ ửng lên, thế là lại khiến cho hắn ngây người ra. Hai lần ngây người như thế, thời gian cũng không lâu lắm!
- Các bằng hữu ở bên kia, có thể nhường cho một chỗ hay không?
Lưu Sâm vừa nói, ngón tay vừa chỉ về phía hòn giả sơn.
Mấy người đang đứng gần đó nghe vậy liền chạy dạt ra chỗ khác hết.
- Đa tạ các ca ca, tỷ tỷ.....
Vừa nói, Cách Phù vừa chạy đến hòn giả sơn để chiếm lại chỗ ngồi của mình, nàng đã ngồi ở chỗ này suốt mấy ngày qua rồi.
Tư Tháp đứng lên nói:- Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, ta chờ ngươi khá lâu đấy!
- Thật xin lỗi, vì có chút việc nên ta đã đến trễ....may mà trận đấu của chúng ta cũng không cần nhiều thời gian lắm!
Nói xong, Lưu Sâm đảo mắt nhìn khắp dãy ghế của các thành viên Hoàng kim tổ. Khi ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của Khắc Nại thì cả hai cũng mỉm cười chào nhau, tiếp theo đó thì hắn quét mắt sang Á Sắt, hắn hơi dừng lại một chút rồi lại chuyển tiếp sang bên người Na Nhĩ Tư. Na Nhĩ Tư không hề nhìn hắn, mà lúc này gã chỉ nhìn sang một bên mà thôi.
- Hôm nay ta đến đây không phải là để làm trọng tài cho cuộc tỷ thí này!
Viện trưởng Tố Cách Lạp Tư lên tiếng, giọng nói của ông ta rất khoan thai, phảng phất như cơn mưa phùn trút xuống đất vậy:- Các vị trọng tài tiên sinh, xin cứ quyết định công bằng là được!
Ông ta tuyên bố rõ lập trường của mình, tuy Tư Tháp là tôn nhi của lão, nhưng lão cũng sẽ không thiên vị gã.
Hai vị đạo sư trọng tài đứng lên ứng tiếng:- Dạ!
Sau đó lại gọi lớn:- Nhị vị tuyển thủ, xin mời thượng đài!
Thanh âm vừa dứt, Tư Tháp liền khẽ động, thế là thân thể gã nhẹ nhàng bốc lên cao, khi còn lơ lửng ở trên không thì gã quay đầu lại nói:- A Khắc Lưu Tư, mời!
Lưu Sâm nhìn về phía hòn giả sơn, Cách Phù mỉm cười với hắn rồi tạo ra một thủ thế thắng lợi. Thế rồi Lưu Sâm liền cất bước, thân thể hắn tiến nhanh đến bên đài đấu, sau đó lại bốc lên cao và rồi đáp xuống sàn đài thật nhẹ nhàng. "Xoạc" một tiếng, Tư Tháp cũng đáp xuống theo. Hai người tuy khởi hành một trước một sau, nhưng cuối cùng thì cũng đều đáp xuống sàn đài cùng lúc với nhau.
Tiếng vỗ tay nổi lên vang dội! Cuộc đấu còn chưa chính thức mở màn thì đã có người vỗ tay tán thưởng rồi!
Phương thức thượng đài của hai người này đều thể hiện được đặc điểm của riêng mình. Tư Tháp là ma pháp sư tột đỉnh của cấp một, gã đã nắm giữ sơ bộ Phong võ thuật ở trong Phong ma pháp, vừa rồi khi thượng đài, gã đã sử dụng Phong võ thuật. Còn Lưu Sâm lại là đại biểu của tốc độ lưu, tuy không linh hoạt như Phong võ thuật, nhưng tốc độ của hắn cũng được thể hiện rất nhuần nhuyễn.
- Có thể bắt đầu được chưa?
Tư Tháp vừa hỏi, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào đôi chân của đối phương. Gã biết nếu đối phương muốn tấn công thì hai chân của hắn sẽ là lợi khí lớn nhất.
- Mời!
Lưu Sâm thốt lên một tiếng mời, nhưng cả người vẫn đứng yên bất động.
Tư Tháp nói:- Ngươi có thể xuất thủ trước!
- Được!
Lưu Sâm không khách khí, hắn soải bước tiến tới, rồi vung quyền đánh ra.
Tư Tháp khẽ nhíu mày, gã đã cho đối phương cơ hội sử dụng thân pháp cực hạn, vậy mà hắn vừa ra tay lại không giống một kẻ biết ma pháp chút nào, đòn tấn công đó của hắn có thể đánh trúng người ta sao?
Thế rồi thân ảnh của Tư Tháp chợt nhoáng lên, mục tiêu của Lưu Sâm liền biến mất, nhưng ở sau lưng hắn lại có một ngón tay đang xé gió đâm thẳng vào gáy hắn.
Đám khán giả ở bên dưới reo lên tán thưởng:- Hay!
Nhưng Lưu Sâm bỗng nhiên quay ngoắt người lại, đầu ngón tay của Tư Tháp vẫn đâm thẳng vào cổ họng của hắn. Không ngờ hắn không chịu bị đâm vào gáy, mà lại đưa cổ họng ra hứng chiêu, chẳng lẽ phải làm như vậy thì mới được thống khoái hay sao? Thế nhưng Tư Tháp lại bị chấn kinh, bởi vì đầu ngón tay của gã đã được dùng toàn lực để xuất kích, mắt thấy nó sẽ đâm trúng cổ họng của đối phương chỉ trong nháy mắt, vậy mà lúc này cổ họng của đối phương lại cũng đang lùi ra sau, thủy chung vẫn giữ một khoảng cách tầm năm tấc với ngón tay của gã.
Trong nháy mắt, hai người đã di chuyển từ phía tây đài sang phía đông đài, bụi đất dưới chân họ bốc lên mù mịt, nhưng tư thế đó vẫn không thay đổi.
Mắt thấy hai người họ đã đến sát mép đài, đột nhiên Tư Tháp hạ ngón tay xuống, sau khi ngón tay vừa hạ xuống thì đầu ngón tay liền phát ra kình phong, Phong chỉ! Phong chỉ cũng giống như là Phong nhận vậy, nhưng nó lại kéo dài ra từ đầu ngón tay. Gã không muốn lấy mạng đối phương, mà chỉ muốn đả thương tên cường địch tốc độ lưu này thôi.
Nhưng Phong chỉ vừa phát sinh thì tự nhiên trước mắt Tư Tháp sáng lòa lên, thì ra trước mặt gã đã trống không, chẳng thấy bóng dáng của Lưu Sâm đâu nữa.
Tư Tháp giật mình xoay người lại, gã thoáng ngây người, thì ra Lưu Sâm đang đứng cách đó chừng ba trượng, cả hai tay cũng chưa hề giơ lên nữa.
Có tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, mà tiếng vỗ tay lớn nhất lại vang lên từ dãy ghế của Hoàng kim tổ hợp, đó là tiếng vỗ tay của Khắc Nại!
Tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên ngay sát bên người mà Á Sắt dường như không nghe thấy gì cả, chỉ thấy ánh mắt của gã sáng bừng lên và nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm, tựa như là vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới lạ vậy.