Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 78: Chương 78: Hồi 78




Lá cây ở trước mặt đột nhiên dao động, sau đó thì hình thành một vòng cung. Lưu Sâm xê dịch bước chân rồi vượt lên trước một chút, những người còn lại cũng đều lập tức dừng lại, kể cả Ưu Lệ Ty. Ánh mắt của nàng rất sắc bén, bỗng nhiên mọi người nghe "xoẹt" một tiếng, thì ra có người ở bên trái vừa phóng ra một mũi Phong nhận, chính là Tư Tháp!

Theo sau mũi Phong nhận của gã, từ tay phải của gã liền có một cơn gió lốc ập tới, đám lá héo bị gió thổi bay lên tứ tung, trên mặt đất liền lộ ra một con ma thú nho nhỏ, Phong thỏ! Đầu của nó đã lìa khỏi cổ, Tư Tháp vung chủy thủ lên và khoét lấy ma tinh, sau đó mỉm cười nói:- Thì ra là con súc sanh này!

Dưới đống lá khô quả nhiên có chiếc đầu của con Phong thỏ. Công phu của Tư Tháp quả nhiên bất phàm, tuy đây chỉ là một viên ma tinh cấp năm, nhưng dù sao nó cũng là một mối thu hoạch! Dù gã không hài lòng lắm, nhưng Khắc Nại và Lưu Sâm cũng đều giơ ngón cái lên khen gã.

Bỗng nhiên trong đống lá khô ở trước mặt lại gồ lên giống như một hòn núi nhỏ, Lưu Sâm quát khẽ:- Cẩn thận!

Hắn vừa dứt lời thì Tư Tháp lại vung tay lên và bắn ra một mũi Phong nhận vào hòn núi đó, nhưng gã bỗng nhiên biến sắc và kêu lên:- Ma lão!

Lá khô ở trên hòn "núi nhỏ" rơi lả tả xuống đất, để lộ ra một con quái vật to lớn. Nó có hình thể như một con trâu, nhưng toàn thân có đầy gai nhọn và dài. Nó chính là Ma lão, một loại ma thú cấp hai!

Mặc dù bị bốn người bao vây, nhưng con quái vật to lớn này chẳng chút sợ hãi. Tư Tháp chợt kêu lớn:- Bảo hộ!

Lời gã vừa dứt, Khắc Nại liền tiến lên một bước rồi giơ tay trái lên, một tấm thuẫn màu đen tuyền liền xuất hiện và che chắn trước mặt gã và Ưu Lệ Ty. Còn Ưu Lệ Ty cũng khẽ vung tay trái lên, kế đó là một tấm thuẫn màu trắng cũng xuất hiện, khi nó vừa áp sát vào tấm thuẫn đen thì có vô số trường tiễn bắn tới. Khi những mũi trường tiễn đó đột phá được tấm hắc thuẫn thì hơn phân nửa số trường tiễn đã bị tan rã, đến khi bắn tới tấm bạch thuẫn thì tất cả đều bị rơi hết xuống đất. Rốt cuộc hai tầng phòng hộ cũng ngăn chặn được lớp mưa tên, nhưng lúc này Khắc Nại lại kêu lên kinh hãi:- A Khắc Lưu Tư!

Về phần Tư Tháp thì không phải lo lắng, bởi vì Phong thuẫn của gã so với hai lớp bảo hộ của Ưu Lệ Ty và Khắc Nại còn lợi hại hơn nhiều. Dưới sự xoáy tròn của Phong thuẫn, gai nhọn của Ma lão đều bị bật văng ra tứ phía. Còn Lưu Sâm thì ma pháp chính của hắn không đáng kể, ngay cả sức phòng hộ cũng còn thua cả Khắc Nại nữa, vậy hắn có bị trúng tên hay không? Khắc Nại và Ưu Lệ Ty cùng đưa mắt nhìn sang phía Lưu Sâm, nhưng lúc này hai người không khỏi sửng sốt, bởi vì Lưu Sâm đích xác là đang bị trận mưa tên phủ chụp lấy, vậy mà thân hình của hắn chỉ khẽ lắc vài cái thì đã xuyên qua trận mưa tên rồi. Bao nhiêu mũi trường tiễn đều lướt qua sát người hắn và bắn vào hư không. Lúc này Lưu Sâm chợt vung tay lên, tiếp theo thì một trận mưa máu bắn ra xối xả, thì ra chiếc đầu to lớn của Ma lão đã rơi phịch xuống đất.

Trận mưa tên dừng hẳn lại, thân thể cồng kềnh của Ma lão từ từ đổ xuống, lớp lá khô dưới đất vang lên tiếng xào xạc không ngớt. Lưu Sâm vừa thở hổn hển vừa hô lớn:- Đầu của tên súc sinh này quá lớn đi, ta phải cắt hết một vòng thì mới cắt lìa được nó đấy.

Thế rồi bốn người cùng cất tiếng cười vang!

Tư Tháp mỉm cười nhưng nụ cười đó có mang theo vài phần cảm khái, bởi lẽ giết Ma lão cũng không khó lắm, chính gã cũng có thể làm được, nhưng nếu dùng phương thức của Lưu Sâm mà giết nó thì đúng là chưa từng nghe tới. Người có thể sử dụng phương thức đó chỉ có thể là kiếm sư chứ không phải là ma pháp sư.

Khắc Nại cười lớn:- Đây là ma thú cấp hai đó! Nhiệm vụ của ngươi đã được hoàn thành phân nửa rồi!

Gã thật sự vui mừng thay cho bằng hữu, vì chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Lưu Sâm đã thu hoạch được một viên ma tinh cấp hai rồi.

Lưu Sâm lắc đầu nói:- Sai rồi! Phải nói là nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành được một phần tám mới đúng!

Tư Tháp xen vào:- Ngươi nói vậy cũng không đúng, lần này chúng ta không nên chỉ đặt mục tiêu ở mức đã quy định thôi, mà còn phải tạo ra kỳ tích nữa!

Lưu Sâm gật đầu tán thành:- Đúng vậy! Lần này nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu chỉ là huấn luyện thôi, còn thu hoạch ma tinh thì chỉ là chút lợi tức, cũng giống như lớp phòng hộ hai tầng vừa rồi của Khắc Nại và Ưu Lệ Ty vậy, nó đúng là một phương thức phối hợp để chiến đấu!

- Đa tạ!

Khắc Nại quay sang Ưu Lệ Ty nói:- Nếu lúc nãy không có Quang quyển thuật của ngươi thì ta đã gục ngã rồi!

Ưu Lệ Ty cũng mỉm cười, nụ cười của nàng thật động lòng người. Từ lúc vừa đặt chân lên đảo, nàng đã bị ủy khuất rồi, nhưng giờ đây thì bao nhiêu sự ủy khuất đó đã tiêu tan trong sự đùm bọc của các bạn học, mà phương thức tốt nhất để tiêu trừ sự ủy khuất là khẳng định giá trị của mình.

Sau khi lấy được ma tinh, bốn người tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này họ lại thấy một cái đầm thật lớn ở trước mặt.

Bốn người đều dừng lại. Cái đầm này trông có vẻ khá là khủng bố, khắp nơi đều là bùn loãng, nhưng điều đó không có gì lạ, mà chỗ đáng sợ là đó đây chỗ nào cũng có xương trắng, có loại của động vật, và cũng có loại của nhân loại. Trong đám xương trắng đó lại có gì đáng sợ sao? Có! Là những cổ thi thể đã bị thối rửa, chúng bị ngâm trong bùn và thỉnh thoảng còn có bọt nước nổi lên, tạo cho toàn thể cái đầm này có cảm giác là lạ, một loại cảm giác cho thấy lớp bùn loãng kia đang lưu động, nhưng người thường lại không nhận ra sự lưu động đó của nó.

Duy chỉ có một điểm gây chú ý nhất là một số cây đại thụ ở trong đầm, nhưng khoảng cách giữa những cây đại thụ đó lại quá xa. Nếu có dùng dây thừng mà đu sang thì cũng chưa chắc sẽ làm được.

- Ta chắc chắn có thể đi tới trung tâm đầm, nhưng xa hơn nữa thì lại nhìn không rõ!

Tư Tháp khẽ nhăn mày, bởi vì gã biết vấn đề khó khăn trước mắt chỉ có gã là có thể giải quyết được thôi.

- Các ngươi hãy đi tìm một sợi dây đi, để ta đi trước dò đường!

Lưu Sâm vừa nói, vừa quan sát mặt bùn chứ không phải mấy cây đại thụ kia.

- Để ta dò đường cho!

Lời của Tư Tháp còn chưa dứt thì chỉ nghe "vù" một tiếng, một thân ảnh đã chớp lên và lướt đi một khoảng cách xa tới bốn trượng, rồi vững vàng đáp xuống một cành cây. Người đó chính là Lưu Sâm, chỉ thấy thân ảnh hắn khẽ động một chút thì đã bay lên không, lần này khoảng cách xa hơn, có lẽ xa tới hơn năm trượng, sau đó chỉ thêm vài cái nhô lên hụp xuống thì thân ảnh của hắn đã biến mất và không thấy đâu nữa.

Tư Tháp lấy tay xoa xoa đôi mắt, sau đó quay sang Khắc Nại hỏi:- Ê Khắc Nại, bằng hữu của ngươi lạ thật, hắn học được Phong võ thuật từ lúc nào thế? Mà đó cũng không giống Phong võ thuật lắm, bởi vì nó cũng không nhanh như vậy!

Trong học viện luôn đồn rằng tốc độ của A Khắc Lưu Tư cực nhanh, nhưng tuyệt không ai biết hắn còn có thể phi thân lên không, hơn nữa cách phi thân đó cũng rất giống với cách phi thân của đại kiếm sư! Có lẽ còn phi thân xa hơn đại kiếm sư nữa đó chứ!

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Ưu Lệ Ty cũng chuyển sang nhìn Khắc Nại, nàng cũng thắc mắc giống vậy.

Khắc Nại cười khổ nói:- Xin lỗi, ta cũng chỉ mới lần đầu thấy hắn sử dụng Phong võ thuật thôi. Người bằng hữu này của ta còn nhiều kỳ tích lắm, ngươi đừng thắc mắc hắn học được ở đâu, mà cứ tiếp tục xem thêm đi, sẽ còn nhiều bất ngờ lắm!

Gã còn một việc chưa nói, đó là thực lực của bằng hữu của gã còn vượt xa trình độ ở trong lời đồn đãi của học viện nữa. Nếu như việc hắn liên tiếp giết hai tên đại kiếm sư và hai gã kiếm sư cấp một mà loan ra ngoài, vậy thì bằng hữu của gã sẽ giỏi hơn tất cả học viên, bao gồm cả tên đại kiếm sư khoác loác Á Sắt kia nữa!

- Chúng ta dường như đều phải thừa nhận rằng, hắn đúng là một bậc kỳ tài!

Tư Tháp cười khổ:- Vậy thì phải nghe lệnh hắn thôi, chúng ta đi tìm vài sợi dây đi!

Không ngờ gã cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời, việc này đúng là kỳ quái, nhưng nếu phải nghe lời A Khắc Lưu Tư thì gã không thấy mất mặt chút nào, bởi vì gã nghĩ bọn họ đều là bằng hữu mà.

Sau khi tìm được dây xong, ba người liền thấy Lưu Sâm đang từ phía xa xa chạy về, trên mặt hắn đang lộ vẻ vui mừng, và nói:- Cái đầm này không lớn lắm, chúng ta có thể qua được dễ dàng, nhưng mọi người phải cẩn thận một chút, vì trong bùn có ma thú đấy. Vì vậy, trong lúc vượt đầm, mọi người nhất định phải hết sức cẩn thận mới được.

- Có ma thú?

Tư Tháp xụ mặt, hỏi:- Ngươi gặp được thứ gì?

Ma thú có thể ẩn thân trong bùn thì nhất định không phải loại dễ chơi rồi. Nếu trong lúc mọi người đang vượt đầm mà chúng xông ra tấn công thì thật là khó đề phòng, bởi vì lúc đó họ đều dồn toàn thân ma pháp vào việc vượt đầm, căn bản không còn dư lực để đối phó với ma thú!

- Ma điệp!

Vừa nói, Lưu Sâm vừa xòe tay ra, trong tay hắn lúc này đang có một viên ma tinh màu trắng.

- Xem này, chính là thứ này đấy! Đương nhiên, rất có thể còn có những loại khác nữa!

Tất cả ma tinh mà cả nhóm thu được thì đều giao cho Ưu Lệ Ty bảo quản, chỉ có nàng là có túi ma pháp, nhưng lúc này ba người kia đã thấy kinh ngạc không ngớt, vì chỉ trong một thời gian ngắn mà Lưu Sâm vừa băng qua đầm và vừa giết được một con ma thú cấp hai rồi. Ở trong đầm, Ma điệp chiếm ưu thế địa lợi, vậy mà vẫn bị chết trong tay hắn quá dễ dàng. Không biết tu vi ma pháp của hắn đã đạt tới mức nào rồi nhỉ?

Thế rồi bốn người lấy sợi dây thật dài cột ở ngang eo của Ưu Lệ Ty và Khắc Nại, còn hai đầu dây thì do Lưu Sâm và Tư Tháp nắm giữ. Thế rồi Lưu Sâm phi thân bay lên, sâu "hồ lô người" cũng nhảy theo hắn, cứ tới một cây đại thụ thì họ ngừng lại một chút, sau mười mấy cái nhô lên thụp xuống, rốt cuộc mọi người đã trông thấy bãi cỏ và rừng tùng ở bờ đối diện. Lúc này mọi người hơi thả lỏng cảnh giác một chút, nhưng đột nhiên ở trong bùn có một vật phóng vọt lên và nhắm thẳng vào người ở giữa là Khắc Nại.

Hoàn cảnh đó trông giống như một hòn núi bùn bỗng dựng thẳng lên và cắt đứt giao thông vậy!

Trong lúc kinh hãi, tay phải của Lưu Sâm giựt mạnh một cái, hắn ném sợi dây đang cột hai người bay lên thật cao và vượt đi một quãng dài tới vài chục trượng, rồi rớt thẳng xuống bãi cỏ.

Nhưng vì lấy đà để ném người như vậy, toàn thân của Lưu Sâm cũng bị lún sâu xuống bùn, phía dưới chân hắn không có cành cây đỡ lấy, mà chỉ có mặt bùn như con suối lớn mà thôi! Con quái vật kia vừa xuất hiện thì cái đầm này liền giống như cái miệng lớn hút lấy mọi vật. Đột nhiên từ trên không có một cánh tay vươn ra chụp lấy tay phải của Lưu Sâm rồi kéo mạnh lên, tiếp theo đó thì thân thể hắn nhẹ nhàng đáp xuống một thân cây gần đó, thì ra là Tư Tháp.

Hai người quay nhìn lên bờ, lúc này Ưu Lệ Ty và Khắc Nại cũng đang nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ, đó là nhờ tác dụng của Quang quyển thuật của Ưu Lệ Ty, xem ra nó cũng rất kỳ diệu, vì khi nãy hai người họ bị ném mạnh đi, vậy mà bây giờ lại nhẹ nhàng hạ xuống như thế, vốn không hề bị tổn thương chút nào.

- Là Ma ly!

Sắc mặt của Tư Tháp trở nên ngưng trọng, nói:- Chúng ta không đối phó nổi đâu, mau rời khỏi đây thôi!

Đó là một loại ma thú cấp một! Thực lực có thể sánh ngang với đại ma pháp sư. Nếu là ở trên đất bằng thì họ khả dĩ đấu với nó một trận, nhưng bây giờ đang ở trên đầm, nó chỉ cần quật ngã cây đại thụ mà hai người họ đang đứng trên đó thôi thì họ khó sống rồi.

Con súc sinh đúng là rất lớn, toàn thân nó đều được bùn che kín, thật nhìn không ra chỗ yếu hại của nó ở đâu, vì vậy mà Lưu Sâm tiếp thu đề nghị của Tư Tháp, hắn nói:- Được, chúng ta chạy thôi!

Vừa dứt lời, hòn núi bùn kia đột nhiên phóng tới chụp bọn hắn, hai người vội vàng nhảy sang một thân cây khác, dọc đường phải né tránh rất nhiều giọt bùn bắn đi như mưa. Sau khi đặt chân lên cành cây, Tư Tháp quay đầu lại rồi biến sắc nói:- Nó đuổi tới rồi!

Hai thân cây mà họ vừa đứng lúc nãy giờ đây đều bị quật ngã, ở trên thân cây có một lớp bùn chảy qua và nhắm thẳng chỗ Lưu Sâm và Tư Tháp mà bắn tới.

Ma ly chưa tới mà nước bùn đã tới trước, là một mũi tên bùn với cổ lực lượng kinh người. Đây là một loại ma pháp có pha lẫn hai hệ là Thủy và Thổ, nhưng tạm thời chưa biết tên. Có lẽ nó cũng không phải là ma pháp mà chỉ là bản năng của Ma ly cũng nên!

Không cần ai bảo, Tư Tháp lập tức triển khai Phong thuẫn, tầng phòng hộ thứ nhất bị đánh nát, cả người gã bị hất đi xa tới ba trượng. Tầng phòng hộ thứ hai là Khắc Nại, và cũng bị đánh nát như vậy. Đến tầng thứ ba thì mới miễn cưỡng ngăn trở được, nhưng khi đó thì bộ trường bào trắng toát của Ưu Lệ Ty đã dính đầy bùn lầy.

Lúc này thân ảnh của Lưu Sâm chợt xông lên đột phá lớp mưa bùn và lao thẳng về phía trước mặt của Ma ly.

- A Khắc Lưu Tư, trở về mau!

Tiếng kêu của nàng vừa thoát ra khỏi miệng thì Lưu Sâm đã động, hắn bốc người thẳng lên không, chủy thủ trong tay vẽ lên nửa vòng cung, và mục tiêu chính là chiếc đầu của Ma ly. Đầu của con quái vật này tuy rằng khá lớn, nhưng sau khi tróc hết các lớp bùn thì trông nó lại không lớn lắm. Lúc này đã thấy được hắc quang lấp loáng ở trên chiếc cổ giống như cổ rắn của nó rồi.

"Xoẹt" một tiếng vang lên, thanh âm giống như tiếng da trâu bị xé rách vậy, thì ra thanh chủy thủ đã đâm vào da của Ma ly, nhưng chỉ có thể cắt vào da chứ không đi sâu hơn được. Ma ly bị đau, nó liền xoay tròn cái cổ thật dài của mình, thế là thanh chủy thủ cũng bị rời khỏi cổ của nó. Với cú xoay tròn cần cổ như thế, xem ra Lưu Sâm tất sẽ bị cuốn chết, thế là Tư Tháp vội rống to một tiếng rồi phóng tới như tia chớp, đồng thời hai tay vung ra rất nhiều Phong nhận. Tuy những mũi Phong nhận đó có thể khiến cho Ma ly bị chảy máu vài chỗ, nhưng với thân thể cao lớn của nó như vậy thì những mũi Phong nhận kia chỉ giống như muỗi đốt mà thôi.

Lưu Sâm lại một lần nữa cắm phập thanh chủy thủ vào miệng vết thương của Ma ly, sau đó mượn lực rồi phóng người lên cao. Thanh chủy thủ nho nhỏ theo sức búng người của hắn mà rạch một đường dài. Đến khi toàn thân Lưu Sâm đứng trên đầu nó thì chiếc đầu to đùng đó đã bị chủy thủ cắt lìa khỏi cổ và rơi thẳng xuống đất, cả Lưu Sâm cũng rơi xuống theo nhưng vẫn dứng yên ổn ở trên đầu nó. Lúc này hắn mới mỉm cười hài lòng!

Một mũi Phong nhận của Tư Tháp suýt chút nữa đã bắn tới ngay trước mặt hắn, nhưng gã đã kịp dừng tay, và trên mặt tràn đầy nét hưng phấn. Không ngờ cả ma thú cấp một mà cũng bị giết như thế hay sao? Nếu không nhờ có Lưu Sâm, vậy thì bất luật thế nào thì cả đám cũng sẽ giết nó không nổi, nếu chạy thoát thân được đã là may mắn lắm rồi!

- Thật không ngờ chúng ta lại có thể giết được Ma ly!

Ưu Lệ Ty hưng phấn kêu to:- Nó là ma thú cấp một, ta dám chắc, bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy được loại ma tinh có đẳng cấp này đâu!

- A Khắc Lưu Tư, ta bắt đầu không hiểu nổi ngươi rồi đó nhé!

Tư Tháp mỉm cười nói:- Ta vốn chỉ tính chạy thục mạng thôi!

Lưu Sâm khoác khoác tay, nói:- Đây là nhờ chúng ta hợp lực thôi! Để mừng chúng ta hợp tác ưng ý, đêm nay sẽ ăn thịt Ma ly!

Ưu Lệ Ty nhăn nhăn mũi trông rất đáng yêu, nói:- Ta cần phải tắm trước đã, trên người dính toàn bùn đất không. Thúi chết đi thôi!

Ở gần đó có một con sông nhỏ. Dưới ánh tịch dương, mặt nước phản chiếu lấp lánh trông rất mỹ lệ và cũng rất yên tĩnh, quả thật tràn đầy ý thơ!

Con sông đó không rộng lắm, chỉ rộng chừng hơn mười thước và cũng không sâu. Chỗ sâu nhất của nó phỏng chừng cao tới ngực người ta. Lúc này Tư Tháp phi thân chạy tới và nói:- Đã kiểm tra xong, không có ma thú!

Ưu Lệ Ty đi lên thượng du, còn lại ba nam nhân tất nhiên là xuống hạ du. Sau khi gột rửa hết các lớp bùn đất trên người, cả ba đều cảm thấy thoải mái vô cùng. Ngày thứ nhất đã thu được ba viên ma tinh cao cấp, thành quả này đúng là rất kinh người. Nếu như đổi ra ma tinh cấp hai thì có lẽ là được bảy viên! So với tiêu chuẩn do học viện đặt ra thì chỉ còn thiếu một viên nữa thôi.

Tối hôm đó, bầu trời đầy sao, tuy rằng ở bãi cỏ trông có vẻ khá an toàn, nhưng bốn người đều chọn lên cây ngủ. Bốn cây đại thụ hợp lại thì vừa vặn giống như một cái giường lớn. Thân cây của Ưu Lệ Ty nằm thì bốn bên đều mở rộng, rất thích hợp để ngủ, nhưng lúc này nàng vẫn chưa ngủ, mà chỉ lẳng lặng ngồi nhìn sang bên trái, trong mắt lóe ra quang mang động lòng người.

Phía bên trái của nàng là chỗ nằm của Lưu Sâm.

Lúc này hắn đang ngủ, chuyện gì cũng không thấy, nhưng ở trên ngọn cây khác cũng có một người đang nằm yên chăm chú nhìn sang Ưu Lệ Ty, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Gã chính là Tư Tháp.

Chú thích á điệp hoặc cá bơn, một thứ cá mắt dính liền nhau và lệch về bên phải. Nó còn có tên khác là Vương dư ngư hoặc Tỵ mục ngư. Rồng không sừng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.