Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 362: Chương 362: Na Trát Văn Tây Tái Hiện Tại Kinh Thành




Người mà nàng muốn nói tới là ai? Ai đã cùng nổi danh với Ước Sắt nhỉ? Nếu là ba tháng trước, cái tên đó chỉ có một mà thôi: Lạc Phu! Nhưng bây giờ thì không phải nữa. Phải chăng là Na Trát Văn Tây? Không có khả năng, bởi vì Na Trát Văn Tây không nổi danh cùng thời với Ước Sắt, nhưng thanh danh của hắn lại vượt xa Ước Sắt!

Ngoài Na Trát Văn Tây ra thì còn có ai nữa? Chỉ có thể là A Khắc Lưu Tư thôi. A Khắc Lưu Tư đã từng đấu với Ước Sắt, có thắng có bại, đúng là ngang sức ngang tài. Thật ra nàng muốn nói tới ai đây? Là Lạc Phu hay A Khắc Lưu Tư? Mặc kệ nàng muốn ám chỉ ai, hắn vẫn nghĩ rằng nữ tử này khá là nguy hiểm!

Nếu nàng muốn chỉ vào Lạc Phu, vậy thì nàng rất tinh minh, vì điều đó cho thấy nàng đã nhìn ra vấn đề ở trong cái chết của Lạc Phu. Còn nếu như nàng muốn chỉ vào A Khắc Lưu Tư thì nàng lại càng nguy hiểm hơn, bởi vì nếu như Đại Lục công hội đối địch với A Khắc Lưu Tư, vậy thì suy đoán của nàng chính là nguyên nhân cho việc đó! Tại sao hôm nay nàng giữ hắn lại để nói mấy điều úp úp mở mở như thế?

Chẳng lẽ là....nàng muốn bắt chước hắn để gõ chiêng dọa hổ hay sao? Kẻ đáng hoài nghi nhất chẳng phải là ai khác, mà lại là hắn? "Kẻ nào giả mạo người khác thì ta cũng đều nhìn ra!" Phải chăng nàng muốn ám chỉ rằng đã nhìn ra hắn giả mạo?

Hắn vốn muốn từ miệng nàng để tìm hiểu chút ít thân thế về Ước Sắt, nhưng không ngờ nàng lại chơi trò "gõ chiêng dọa hổ" với hắn, muốn hắn phải lộ đuôi cáo ra. Bộ dễ vậy sao? Lưu Sâm khẽ nhếch miệng cười. Chỉ cần trên mặt hắn hiện lên nụ cười là toàn thân hắn liền trở nên vài phần thần bí. Trong Đại Lục công hội có người muốn khiêu chiến với mình, chẳng những vậy mà còn muốn khiêu chiến về mặt trí lực nữa. Bản nhân sợ ai chứ?

Lưu Sâm thả bước đi ra ngoài, vừa xuyên qua vài khúc quanh, chợt một thân ảnh chạy tới trước mặt hắn rồi cất tiếng hỏi:

- Tác Ẩn tiên sinh, tổ trưởng đâu rồi?

Thanh âm có vẻ rất gấp gáp.

Lưu Sâm ngước nhìn về phía trước, rồi hờ hững nói:

- Quay lại phía sau xem!

Người kia vội quay người lại, không ngờ phía sau lại chính là Phi Dương. Sự xuất hiện của nàng thật là quỷ bí, mà tốc độ cũng nhanh vô cùng. Chẳng lẽ sau khi ở nơi có Trọng lực tràng hơn mười ngày thì nàng cũng có thay đổi giống như mình sao?

Người kia hơi khom mình, nói:

- Tổ trưởng, Na Trát Văn Tây đã đến kinh thành rồi!

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, cả Lưu Sâm và Phi Dương đều giật mình kinh hãi. Na Trát Văn Tây đến rồi? Đây chính là một tin tức đáng sợ! Hô hấp của Phi Dương tất nhiên là ngừng hẳn lại, còn sắc mặt thay đổi của Lưu Sâm là vì hắn đang nghĩ tới: không biết người kia là ai? Đương nhiên phải là người của Kiếm thần cư an bài. Hắn có thể qua mắt mọi người, và đặc biệt là Phi Dương, nhưng hắn có một dự cảm kỳ quái. Nếu như kế sách này phải thực hành sớm, có thể là bởi vì Phi Dương, bởi lẽ không ai có thể nhìn thấu được nhãn tình và trực giác của Phi Dương, kể cả Lưu Sâm.

- Tin này có chính xác không?

Phi Dương chậm rãi thở ra một hơi.

- Chính xác cả trăm vạn lần!

Người kia hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hắn đang trọ tại một khách điếm bình dân ở thành đông. Mấy trăm kiếm sư và ma pháp sư đã từng gặp hắn đều chứng thức, người đó chính là Na Trát....tiên sinh, tuyệt không thể nghi ngờ!

- Ta phải đi xem một chuyến mới được!

Thanh âm của Phi Dương trở nên lạnh lùng hơn, sau đó quay sang hỏi Lưu Sâm:

- Tác Ẩn, có muốn đi chung không?

- Xin phụng lệnh!

Lưu Sâm hơi khom người đáp. Nàng không rủ thì hắn cũng đi xem mới được. Để xem rốt cuộc kẻ giả mạo mình là ai đây. Vả lại, nàng mà đi rồi, thì mình lại càng phải đi nữa, không đi không được!

Bầu không khí ở trên đường phố rất sôi nổi. Na Trát Văn Tây chỉ mới vừa xuất hiện một tiếng đồng hồ, nhưng toàn thành đã như bị chấn động rồi. Không chỉ có thành đông mà thôi, chỉ trong khoảng nửa khắc thì mấy con đường dẫn tới thành đông đã chật ních những người là người rồi. Tất cả mọi người đều khích động phi thường, bởi vì người đó là một đại anh hùng đã sáng tạo ra kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử. Hắn là một vị anh hùng mà đại lục chưa từng có trong suốt ba trăm năm qua. Đó là một vị thần nhân như thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.

Bất kể là kiếm sư, ma pháp sư, hay các bình dân bá tánh ai nấy cũng đều vất bỏ thân phận và địa vị của mình, và chỉ có cùng chung một ý nghĩ: đó là phải tận mắt nhìn thấy vị thần nhân đó mới thôi. Thậm chí có một số đại công cũng chen vào biển người để đến căn khách điếm đó nhìn một chút....

Dưới tình huống rối loạn như thế, không ai có thể đi lại thuận lợi được. Thế nhưng phương thức đi lại của Phi Dương lại rất kỳ quái. Nàng theo sát từng bước chân của người đi trước. Thường thì khi một người bước đi, trong nháy mắt, ở phía sau của y sẽ là một khoảng trống, vì vậy mà nàng cứ lấp vào những khoảng trống đó, nhưng lại không hề chạm vào thân thể của kẻ đi trước. Nàng chỉ mới đi được ba bước thì Lưu Sâm đã bị rơi tọt lại phía sau rồi. Phi Dương dường như có ngoái nhìn về phía sau một chút, nhưng sau đó thì tiếp tục đi về phái trước mà không để ý tới hắn nữa. Cuối cùng thì hoàn toàn biến mất trong biển người luôn.

Nàng vừa biến mất xong thì Lưu Sâm cũng biến mất trong biển người nốt! Là hoàn toàn biến mất!

Bên ngoài căn khách điểm bình dân ở thành đông, xuyên qua Không Gian ma pháp, tuy rằng Lưu Sâm không nghe rõ thanh âm cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được bầu không khí cực kỳ sôi nổi, vô số người chen chúc nhau đứng trong sân, bao nhiêu đóa hoa tươi vừa hé nở cũng đều bị ném đầy đất. Thậm chí cũng có rất nhiều người leo lên cả tường và cây cối ở xung quanh nữa.

Trong số những người đang chen chúc ở đây, nam có nữ có, nhưng mỹ nữ thì chiếm đa số!

Mặc kệ có bao nhiêu mỹ nữ, nhưng có một mỹ nữ mà hắn không thể nào bỏ qua, bởi vì nàng ta đang mặc một bộ y phục rất thanh lịch, nhưng lại trông chẳng giống ai cả. Vừa nhìn thấy mỹ nữ đó, Lưu Sâm chợt sững người ra. Thác Mạn! Nàng cũng tới ư? Hơn nữa vị trí của nàng lại rất tốt nữa kia. Nó là vị trí ở bên ngoài mái hiên của khách điếm, mà nơi đó lại không thể có nhiều người chen chúc vào được, do đó mà tầm nhìn của nàng cũng khá thoáng đãng. Cả việc tìm chỗ để xem náo nhiệt mà tiểu cô nương này cũng có vấn đề nữa. Nàng làm cách nào mà tìm ra được một vị trí tốt thế nhỉ?

Nếu không phải là vận khí của nàng quá tốt, thì rõ ràng nàng chỉ muốn bị đánh đòn thôi mà! Lưu Sâm rất muốn nhéo vào cái tai nhỏ bé của nàng rồi nói cho nàng biết một kiến thức căn bản: Ngươi đã làm lộ thủ thuật làm hoa giả tại hội hoa, rồi bây giờ lại tìm được một vị trí xem náo nhiệt tốt như thế, nếu mới nhìn thoáng qua thì sẽ không thấy vấn đề gì cả, nhưng chỉ cần người có lòng chú ý một chút thôi thì sẽ nảy sinh nghi vấn ngay! Ngay cả bản thân hắn mà cũng nảy ra nghi vấn: phải chăng kẻ giả mạo kia có quan hệ với nàng? Không cần câu trả lời, hắn nắm chắc chín phần là phải rồi!

Lại còn một mỹ nữ khác mà hắn không thể bỏ qua. Nàng ta chỉ vừa mới lộ diện ở trong đám đông thôi, và người đó chính là Phi Dương! Chỉ thấy Phi Dương dời ánh mắt về phía Thác Mạn, sau đó thì khẽ nhíu mày đăm chiêu. Vừa thấy bộ dáng đó của Phi Dương, trái tim của Lưu Sâm liền như chìm xuống, bởi vì hắn đã nhìn thấy được sắc mặt của Thác Mạn. Đó là sắc mặt của sự hưng phấn. Hưng phấn và khích động là hai loại biểu tình khác nhau. Nhưng người khác đều lộ vẻ khích động, và ánh mắt thì chỉ nhìn về một điểm - hành lang bên ngoài khách điếm. Còn Thác Mạn thì lại lộ rõ sự hưng phấn phi thường. Một điểm nhỏ đó vốn không có ai chú ý, nhưng Phi Dương thì đã chú ý tới, hơn nữa nàng lại còn là một chuyên gia vạch trần sự giả trá nữa - Trong hội hoa, chính nàng đã vạch trần trò chơi nho nhỏ của Thác Mạn! Giờ đây thì nàng đã chú ý tới thần thái bất bình thường của Thác Mạn, và cũng chỉ nàng mới có thể phát hiện ra điều đó mà thôi!

Lưu Sâm thở dài đầy cảm khái. Tiểu mỹ nhân của hắn so với lão cáo già đầu mục của tổ gián điệp thì còn non nớt hơn nhiều lắm. Hắn có một trực giác, nếu ban đầu Phi Dương chỉ có một điểm hoài nghi nho nhỏ thôi, vậy thì bây giờ sự hoài nghi đó đã gia tăng thêm ba thành rồi! Đương nhiên, cũng chỉ có nàng mới nghi ngờ tới thân phận của Na Trát Văn Tây mà thôi.

Thế rồi Lưu Sâm lại chuyển ánh mắt vào bên trong khách điếm. Người ở ngoài vốn không thể nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong, nhưng hắn lại thấy được rất rõ. Khi vừa lướt mắt qua một vòng, tim hắn chợt đập thình thịch, bởi vì hắn đã nhìn thấy được đối tượng mà mình muốn tìm. Gã là một thanh niên trẻ tuổi, trông rất quen thuộc! Ý niệm này vừa khởi lên thì Lưu Sâm bỗng phì cười. Tất nhiên trông gã rất quen thuộc, bởi vì hắn đã nhìn thấy khuôn mặt đó và dáng dấp đó ở trong gương rất nhiều lần kia mà. Chính là Na Trát Văn Tây đó thôi. Lúc này gã đang chậm rãi thả bộ ở trong phòng, dáng dấp rất phiêu dật, đầu hơi ngẩng cao, trên mặt có vẻ hơi đăm chiêu, còn nhãn tình thì bình thản vô cùng.....

Giống thật! Tuyệt không chỉ giống ở bề ngoài mà thôi!

Bội phục! Kiếm thần cư có thể tìm ra được một thế thân như vậy, hiển nhiên phải đánh giá họ lại mới được. Ngoài Thác Mạn là tương đối khờ khạo ra, còn những người khác thì đều là nhất đẳng cả! Bất kể làm việc gì, họ cũng đều làm rất tốt! Không ngờ họ có thể tìm ra được một kẻ giống mình như thế. Cho dù mình có đích tay cải sửa dung mạo cho kẻ khác thì cũng không thể đạt được hiệu quả tốt như thế được!

Bỗng có người đến gõ cửa phòng! Khi tiếng gõ vừa vang lên thì Lưu Sâm cũng vừa khéo ẩn mình vào bên dưới mái hiên của khách điếm. Không một ai phát giác được hắn.

Sau khi nghe được tiếng gõ cửa, thanh niên ở trong phòng bỗng đưa tay đặt lên hông hắn, rồi sau đó mới từ từ duỗi thẳng xuống. Cuối cùng thì mới cất giọng bình thản hỏi:

- Chuyện gì thế?

Thanh âm này cũng giống hệt như thanh âm của Na Trát Văn Tây, theo đáng lẽ thì không có kẽ hở, nhưng Lưu Sâm đã nhìn ra được kẽ hở, bởi vì giọng của người đó có vẻ hơi khẩn trương! Mà phương thức khẩn trương của gã chính là đưa tay lên hông. Ở bên hông gã có cái gì chứ?

Lưu Sâm hiểu rồi. Đối phương chính là một kiếm sư! Trong lúc khẩn trương thì tay của gã liền đưa lên hông!

Bên ngoài có một thanh âm cực kỳ cung kính vang lên:

- Na Trát tiên sinh, bách tính ở trong thành đã tề tựu về đây rất đông, ai nấy cũng đều muốn được diện kiến tiên sinh một lần, chẳng hay tiên sinh....

- Tốt!

Thanh niên cười nhẹ, nói:

- Ta cũng muốn gặp mặt họ một phen!

Nói xong, gã liền đưa tay nắm lấy chốt cửa. Khi tay vừa chạm vào chốt cửa thì bỗng nhiên thân thể của gã liền bị chấn động mạnh. Chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái.....một lát sau, Na Trát Văn Tây lại chậm rãi mở cửa phòng và bước ra ngoài. Vừa thấy hắn lộ diện thì biển người liền reo hò vang dội, làm chấn động khắp nơi.

Na Trát Văn Tây giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng trở lại, sau đó hắn mới lên tiếng:

- Đa tạ chư vị đã đến đây thăm viếng, bản nhan cảm thấy vinh hạnh vô cùng!

Tuy rằng thanh âm của hắn không lớn lắm, nhưng nó theo gió truyền đi khắp nơi, vì vậy mà mấy ngàn người đều nghe rõ mồn một. Cả người đi đường ở xa xa bên ngoài cũng phải dừng chân để lắng nghe nữa.

Chẳng lẽ đây là Phong ma pháp của Na Trát Văn Tây sao?

Trong số những người đang ngẩng đầu nhìn hắn, có một mỹ nữ lộ vẻ kinh ngạc vô cùng!

- Bản nhân vốn có tính thích yên tĩnh, vì vậy xin chư vị hãy trở về đi. Sẵn đây cũng nói luôn, hôm nay ta phải ra ngoài thành để làm một số chuyện, đợi lát nữa mới trở về được!

Nói xong, chỉ nghe "vù" một tiếng vang lên, toàn thân của hắn liền phóng lên cao tới hơn mười mấy trượng, sau đó chỉ khẽ chuyện mình ở trong không trung một cái thì cả người liền bắn nhanh ra ngoài thành, sau đó thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa!

Tiếng hoan hô vang dội lại vang lên. Mọi người đã được nhìn thấy tuyệt kỹ phi hành trên không của Na Trát Văn Tây! So với Phong ma pháp thì còn nhanh hơn nhiều, mà so với Hắc Ám ma pháp thì lại quang minh chính đại hơn hẳn, còn so với các kiếm sư thì rõ ràng trông hắn còn phiêu dật hơn rất nhiều....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.