Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 333: Chương 333: Nhiệm Vụ Đầu Tiên






Cửa phòng vừa được mở ra, ở trước cửa liền xuất hiện một thanh niên với nụ cười trên môi. Hắn nói:

- Quá trình bàn hôn sự hôm nay hay lắm, có muốn nghe chút không?

Phi Dương sa sầm nét mặt xuống, nhưng rốt cuộc nàng vẫn nét lửa giận rồi bình thản nói:

- Xem ra đã thành công rồi, không phải sao?

- Đa tạ ngươi đã chúc phúc!

Lưu Sâm cười nói:

- Nhưng tiếc là đã....thất bại! Bại đến mức không thể tệ hơn nữa, bại đến triệt để!

Phi Dương sửng sốt, hôn sự thất bại mà hắn còn cười vui vẻ như thế ư?

- Ngươi nhất định là cảm thấy rất hiếu kỳ!

Lưu Sâm nói:

- Nếu nói ra thì ngươi nhất định sẽ đồng tình với ta. Nữ nhân đó thật là phiền, lúc vừa mới gặp mặt thì đã nói tới gia thế của mình rồi, sau đó lại còn phóng đại thanh thế của gia tộc nàng ta. Tiếp theo thì lại bàn tới bản lãnh của bản nhân, chỉ hận ta không thể lập tức trở thành kiếm thánh để làm nở mặt nở mày cho nàng ta. Ả căn bản không phải là tìm nam nhân, mà là muốn tìm một tấm biển vàng thôi!

Phi Dương chậm rãi mở to đôi mắt, hỏi:

- Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng.....ta sẽ đồng tình với ngươi?

Lưu Sâm nghe hỏi vậy thì vội nín bặt!

- Chẳng phải hôn sự của đám công tử phú gia và thiên kim tiểu thư các ngươi đều như vậy hết sao?

Phi Dương hờ hững nói:

- Nếu không như vậy thì các ngươi sẽ gọi là "mất thân phận" kia mà!

Lưu Sâm thở dài nói:

- Hôm nay rốt cuộc ta cũng đã bị mất mặt rồi, hơn nữa còn đem toàn bộ mặt mũi của đại công phủ mà vất đi không còn nửa điểm nào!

- Vậy thì thật kỳ quái!

Phi Dương hỏi:

- Nói nghe thử xem, mặt mũi làm sao mà vất đi được?

Rốt cuộc thì lòng hiếu kỳ của nàng đã bị hắn dẫn dắt mang đi. Hắn luôn là niềm kiêu ngạo của gia tộc, chẳng những là biết lễ tiết, mà mỗi khi làm việc cũng đều có chừng mực. Tuy chưa từng làm xấu thể diện của gia tộc, nhưng hôm nay lại trở nên rất khác thường. Trong tiềm thức của nàng tựa như có một suy nghĩ nào đó, vì sự thay đổi của hắn mà tìm kiếm manh mối....

- Ta chỉ nói có hai câu thôi, thế là nha đầu kia lập tức bỏ chạy một mạch, nhanh đến nỗi năm ngựa không thấy bụi!

Lưu Sâm lại gạ gẫm nàng:

- Ngươi đoán thử xem ta đã nói gì nào!

Phi Dương quả nhiên bị dụ, nàng liền đoán ngay:

- Tất nhiên là....ngươi đã thốt ra những lời có tính chất vũ nhục người ta chứ gì. Ta thật không rõ, những lời như thế làm sao có thể thốt ra khỏi miệng được chứ, gia gia ngươi....

- Cái gì chứ?

Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:

- Ta không hề vũ nhục nàng ta. Ta chỉ là....khen mấy bộ phận trên người nàng ta vừa lớn vừa đẹp thôi mà!

Bộ phận gì mà vừa lớn vừa đẹp chứ? Phi Dương vừa nghe tới đây thì sắc mặt cũng dần thay đổi, rốt cuộc đôi mắt cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào một bộ phận ở trên người mình, rõ ràng trong đôi mắt đó cũng ánh lên nét thưởng thức. Phi Dương chợt vung tay lên, dường như định giáng cho ai đó một cái bạt tai, nhưng nàng liền thay đổi chủ ý mà chỉ đưa lên vén lọn tóc mai của mình, rồi nhạt nhẽo nói:

- Ngươi đi ra đi. Đi nhanh trước khi ngươi kịp nói thêm một lời nào nữa!

Lưu Sâm hơi khom người chào:

- Hẹn gặp lại!

Câu nói đó cũng không kể là một lời nói, mà chỉ xem là lễ tiết, Phi Dương có thể bỏ qua, bởi vì mình không thể động thủ đánh người chỉ vì một câu "hẹn gặp lại" như thế.

Nhưng thanh âm của hắn từ ngoài cửa lại truyền vào:

- Phi Dương tiểu thư, hôm nay ngươi đẹp lắm!

Phi Dương tức giận, nàng nhảy phốc đến bên cửa, nhưng đã thấy hắn nhanh chân bỏ chạy ra ngoài mấy trượng và chỉ buông lại một tràng cười hào sảng. Phi Dương tức tối giậm mạnh chân xuống đất, trước tiên dùng mắt để quan sát toàn thân mình, phỏng chừng chỗ nào cũng xem qua hết rồi, sau đó còn khen ngợi thêm một câu. Hắn khen cái gì chứ?

Hắn đang vũ nhục mình! Cả câu chuyện về hôn sự đó cũng là đồng lõa của hắn, hắn dùng nó để vũ nhục mình. Nếu không có sự giải thích của hắn thì việc này không kể là vũ nhục, mà nó chỉ là một câu khen ngợi rất thông thường, nhưng có thêm lời giải thích kia của hắn, vậy tức là vũ nhục! Lã một sự vũ nhục rõ rành rành!

Thật to gan! Ngươi cho rằng bản cô nương không dám động tới ngươi sao? Vừa nghĩ tới đây, Phi Dương lập tức phóng mình lao vút đi. Nàng nhanh chóng xuyên qua hành lang, rồi xuất hiện ở trước cửa phòng của ai đó. "Bình" một tiếng vang lên, cửa phòng bật tung ra, chỉ thấy nam nhân ở trong phòng quay người lại rồi khom người chào:

- Tiểu thư, xin hỏi có công sự gì phải không?

Công sự? Phi Dương nhìn nam nhân đang cúi người trước mặt mình thì không khỏi do dự. Đúng vậy, thiếu chút nữa thì đã quên rồi. Mình là cấp trên kia mà, cấp trên thì làm sao có thể ra tay đánh thủ hạ chỉ vì một lời khen ngợi chứ? Công sự à? Ừm, biết rồi!

- Ta cho ngươi hay, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, vì có việc phải làm!

Thanh âm của Phi Dương rất bình tĩnh.

- Dạ!

Lưu Sâm cảm thấy hơi hưng phấn. Rốt cuộc cũng có việc để làm rồi sao? Là mình đích thân đi thu thập tình báo, rất thú vị đây.

Sau khi Phi Dương bỏ đi, Lưu Sâm vẫn còn thấy hưng phấn vô cùng, nhưng hắn vốn không biết nơi mà hắn phải đến để thu thập tin tức tình báo sẽ là nơi thế nào. Trước kia, hắn chưa bao giờ đích thân hành sự, bởi vì ở trong mắt công hội, hắn chỉ là một kẻ phụ tá chuyên giúp xử lý sự vụ thôi, mà đích thân hành sự và xử lý sự vụ ở tổng đàn lại là hai chuyện khác nhau. Tuy hắn là một đại kiếm sư, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là tinh anh của đại lục kia mà, ấy vậy mà người ở đây chẳng sử dụng tên đại kiếm sư này vào việc gì cả, mà chỉ sử dụng hắn như một "chính lý viên" thế thôi. Đúng là đại tài tiểu dụng mà!

Tên "chỉnh lý viên" này vẫn làm việc rất khá, đó là trước khi Lưu Sâm tiếp quản chức vụ này thôi.

Hắn rất vinh hạnh vì mình sắp được hành động, đó không phải là vì cấp trên chiếu cố hắn, mà là nàng đang tìm cớ. Nàng đang mượn "làm việc chung" đây mà!

oooOooo

Sáng hôm sau, khi mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thị, hắn chợt thấy cảnh giác, bỗng nhiên mỹ nữ thượng cấp lạnh lùng thốt:

- Hôm nay chúng ta sẽ đi Vạn Thú sơn, nghe nói nơi đây có xuất hiện vật gì đó rất kỳ lạ, vì vậy mà hội trưởng có lệnh, trước tiên chúng ta phải tìm cho ra hiện trường, nhưng không một ai được phép tiếp cận.

Vạn Thú sơn? Vài tên đội viên đưa mắt nhìn lướt qua Lưu Sâm một chút, nét mặt có vẻ hơi hoảng sợ, rồi hỏi:

- Tổ trưởng, nếu muốn đi qua Vạn Thú sơn thì....phải đi ngang qua đất của Thú nhân!

- Đúng vậy!

Phi Dương hờ hững nói:

- Thú nhân xưa nay vẫn ngang ngược và kiêu ngạo, bản hội đã ba lần đến thu phục họ nhưng họ không tiếp thụ, nhưng chúng ta vẫn phải tìm ra vị trí có vật lạ kia xuất hiện. Chỉ cần tìm được nó, thì những việc sau đó sẽ do Lang tổ hành động!

À, thì ra chỉ là dò đường thôi. Mọi người nghe vậy thì đều khôi phục lại nét mặt bình tĩnh. Thân là cao thủ của Ưng tổ, vậy thì việc dò đường chính là sở trường của họ. Việc này không có gì khó khăn cả. Phi Dương đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi nói tiếp:

- Sự việc trọng đại, quyết không thể để Thú nhân phát hiện được chúng ta; hơn nữa cũng không thể để những người không có trách nhiệm ở trong thành biết được mục tiêu của chúng ta. Do đó, phàm kẻ nào làm kinh động tới người ngoài thì sẽ bị thanh trừ trước tiên!

Nói tới đây, nàng lướt ánh mắt lạnh lẽo qua khuôn mặt của Lưu Sâm, rồi nói tiếp:

- Đây là mệnh lệnh của hội trưởng! Không một ai là ngoại lệ!

- Kể cả hắn phải không?

Một hán tử chỉ thẳng vào mũi Lưu Sâm. Gã là tổ phó Hy Nhĩ, là người có địa vị gần với tổ trưởng nhất. Nghe nói ma pháp của gã rất thần kỳ, gã có thể núp sát ngay bên cạnh kiếm thánh mà không bị phát giác, và gã đã từng lập rất nhiều công lao huy hoàng.

- Bất luận kẻ nào!

Phi Dương chậm rãi nói:

- Nếu ai cảm thấy mình không đủ năng lực để chấp hành nhiệm vụ lần này thì có thể lui xuống và lập tức rời khỏi nơi đây.

Cả đội đứng nghiêm thành một hàng dài, ai nấy cũng lẳng lặng chờ đợi có người biểu lộ thái độ. Tuy nói là đợi, nhưng người mà họ đợi thì chỉ có một, đó là Lưu Sâm!

Lưu Sâm nhìn khắp xung quanh một vòng, dường như một lúc sau mới hiểu ra. Hắn hỏi:

- Tổ trưởng đã nói, ai không có bản lãnh thì cứ bỏ đi, ai muốn đi?

Mọi người nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn, dụng ý của tổ trưởng đã rõ ràng lắm rồi. Nàng muốn hạ thủ với hắn, thanh trừ hắn! Còn về phần thanh trừ có nghĩa là đuổi ra khỏi Ưng tổ hay trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của hắn thì tạm thời khoan đề cập tới, chỉ biết rằng mọi người đã hiểu rõ dụng ý của tổ trưởng. Nếu tổ trưởng đã muốn mượn mệnh lệnh của hội trưởng để thanh trừ người này, vậy thì những thành viên còn lại của Ưng tổ vốn đã sớm không quen nhìn tên mặt trắng này tất sẽ biết làm sao để nắm chặt cơ hội thôi.

- Tổ trưởng, dường như không có ai muốn làm kẻ nhát gan cả! Đi thôi!

Lưu Sâm tích cực đóng vai trò trợ thủ xuất sắc của tổ trưởng.

Phi Dương nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi ngẩng đầu, hô:

- Xuất phát!

Địa phương xuất phát là Thiên môn, nơi có con đường dẫn thẳng ra thành tây. Đây là một con đường không thể gọi là đường, bởi vì nó có cỏ dại mọc đầy, cành cây đâm tua tủa khắp nơi, nhưng khi đội ngũ này đi qua đó thì lại giống như là đang đạp lên thảm cỏ xanh mướt vậy. Cành cây không hề bị đụng tới, cỏ dại cũng không bị lay động tí nào, thậm chí cả bước chân cũng nhẹ vô cùng, giống như là các u linh trong đêm vậy.

Phi Dương dẫn đầu đoàn người, Lưu Sâm thì đi ở áp cuối, còn đi sau cùng chính là nhân vật thứ ba ở trong tổ, y chỉ đứng sau Phi Dương và Hy Nhĩ mà thôi. Người này là một nhân vật có được tính chất vừa hung tàn vừa linh mẫn của loài báo, tên của y là Tháp Kỳ Nặc, biệt danh là Ma báo!

Lưu Sâm cảm thấy rất kinh ngạc, mà kinh ngạc lớn nhất chính là phát hiện nhóm người này rất thích hợp làm công việc của họ. Mỗi một người đều rất thích hợp! Linh mẫn, nhẹ nhàng, và uyển chuyển như u linh. Bất cứ một người nào cũng đều có thể trở thành một nhân vật danh chấn một phương. Trình độ của ai nấy cũng đều từ cấp đại ma pháp sư trở lên, cho dù có không phải thì cũng là có một loại tuyệt kỹ đặc biệt nào đó. Cứ nhìn gã Côn Tư đang đi ở vị trí thứ ba kia thì đủ thấy, đôi chân của gã rất dài, mỗi một bước đi đều có khoảng cách khá xa, nhưng đầu của gã thì không quên nhìn quanh bốn phía. Đôi khi trong tình huống toàn thân bất động, gã có thể quay đầu 180 độ, cơ cảnh cũng giống như Đường Lang vậy. Mà người này thì chắc là một nhân sĩ thuộc kỹ năng đặc biệt rồi.

Mà người khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là tổ trưởng Phi Dương. Thân ảnh của nàng giống như một luồng gió vậy, chân hầu như không chạm đất, tư thế tuyệt vời vô cùng. Nàng mới là người thật sự không phát ra một tiếng động nào. Lưu Sâm tuyệt không nghi ngờ việc nàng vẫn chưa trổ ra hết bản lãnh thật sự. Nếu nàng trổ hết bản lãnh ra, nhất định tốc độ sẽ càng mau hơn nữa, mà tư thế cũng sẽ đẹp mắt hơn nhiều. Từ lúc nào mà đại lục có được một cao thủ mỹ nữ như vậy nhỉ? Mà điểm kỳ quái ở đây là nàng không hề cầm kiếm, vì không có kiếm nên Lưu Sâm cũng rất khó đoán ra rốt cuộc nàng là kiếm sư hay ma pháp sư, và lại càng không biết được trình độ của nàng đã đạt đến mức nào luôn.

Phi Dương không hề ngoái đầu lại, nhưng người nàng chú ý nhất tất nhiên cũng là Lưu Sâm. Mức độ kinh ngạc của nàng quyết cũng không thấp hơn hắn. Đi lâu như vậy mà hắn vẫn chưa đạp gãy một cành cây nào, thậm chí tiếng gió phát ra cũng rất nhỏ. Nàng lắng nghe đã khá lâu, nhưng cũng trở nên hồ đồ luôn, bởi vì trong cước bộ của hắn dường như có một loại vận luật nào đó. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, chỉ có những người có trình độ tương đương thì mới có thể cảm giác ra được nó mà thôi.

Toàn bộ đội ngũ lặng lẽ lao nhanh về phía trước, hoàn toàn không giống với ngày thường. Không lâu sau thì ở trước mặt đã là tường thành. Vài tên quân canh đang đi đi lại lại ở trên thành. Phi Dương dừng chân lại, rồi ra hiệu cho mọi người im lặng. Trong bóng đêm, Hy Nhĩ nhe hàm răng trắng bóc mà cười với Lưu Sâm. Tất nhiên đó là một nụ cười giễu cợt, vì theo gã thấy, tên mặt trắng này sắp bị thanh trừ rồi đây!

Đội ngũ chợt nhoáng lên, rồi lao về phía tường thành. Không một ai phát giác ra họ. Bỗng nhiên có một tiếng "bũm" vang lên rất rõ ràng, mà thanh âm đó được vang lên ở phía sau Hy Nhĩ. Nếu là người có chút kinh nghiệm thì sẽ biết ngay đây là thanh âm gì, chính là tiếng của một cái rắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.