Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 342: Chương 342: Thổ Hệ Thần Sư






Phi Dương ngơ ngác nhìn về hướng hắn vừa khuất dạng. Một đồng kim tệ? Sau khi rời khỏi đây? Bộ mình còn có thể ra ngoài được sao? Giá trị sinh mạng của mình chỉ đáng giá một đồng kim tệ thôi sao? Chẳng lẽ hắn không biết rằng...ở trong động này, một miếng thịt có thể kéo dài sinh mạng hay sao? Cứu mình rồi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc sinh cơ của hắn sẽ bị giảm đi phân nửa. Hắn có biết không vậy chứ?

Tác Ẩn, Tác Ẩn! Tại sao ngươi phải làm vậy?

Ta thật đáng cho ngươi làm vậy sao?

Ta biết ngươi vẫn luôn thích ta. Mặc kệ ta đối với ngươi bạc bẽo thế nào, ngươi vẫn luôn thích ta. Cho dù đã cận kề tới thời khắc sau cùng của sinh mạng, ngươi vẫn một lòng với ta như thế. Nếu quả thật không thể ra ngoài, ta có thể làm được gì cho ngươi đây? Chẳng lẽ mình thật cần phải giữ vững lời hứa của mình hay sao?

oooOooo

Lưu Sâm đứng giữa huyệt động, hắn đưa mắt nhìn viên tinh thể màu vàng ở trên nóc động thật lâu. Viên tinh thể đó thật là lớn, trông nó giống như một vầng thái dương nhỏ ở trong sơn động này vậy. Nhờ có nó mà huyệt động này mới được sáng sủa như thế. Nó là cái gì vậy nhỉ?

Nguồn ánh sáng này đã làm cho trọng lực được tăng nhiều, mà Trọng lực tràng cũng từ đó mà được thành hình. Vậy viên tinh thể đó là cái gì?

Tinh thể của Thổ nguyên tố! Chỉ có một giải thích này thôi. Có lẽ không chỉ có Ma tinh mới cung cấp ma pháp nguyên tố, mà còn có cả những vật thể do thiên nhiên tạo thành nữa. Bất kể nó là cái gì, nhưng nó cũng chính là bí quyết giúp cho hắn rời khỏi huyệt động!

Bỗng nhiên, Lưu Sâm tung mình lên thật cao!

Nóc động ở đây cao hơn năm trượng, nếu là trước kia thì chỉ một cái nhún chân thôi thì hắn đã dư sức vượt qua khoảng cách đó rồi, nhưng hiện nay thì khác hẳn. Hắn có cảm giác như viên tinh thể kia chỉ gần trong gang tấc vậy, thế mà hắn không thể với tới nó được. Hắn đem hết toàn lực ra mày nhảy, nhưng cũng chỉ nhảy lên được có hai trượng, còn cách hạt châu kia khá xa!

Sau khi rơi xuống đất, hắn thở hổn hển nhìn ngó xung quanh. Chẳng lẽ mình không có biện pháp với hạt châu này hay sao? Hắn đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn vách tường đều là đá núi màu đen, chúng là một loại nham thạch có thuộc tính của kim, vừa láng bóng lại vừa trơn tuột.

Lưu Sâm chậm rãi chìa hai tay ra, chợt có hai cơn gió xoáy xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó hắn bước đến bên cạnh vách đá, rồi đặt hai tay lên tường. Thế là hai tay của hắn lập tức dán sát vào vách đá, rồi hắn bắt đầu bò lên từ từ. Bích hổ du tường!

Hắn thành công bò được tới hơn mười trượng. Càng đến gần hạt châu thì hắn càng áp lực càng nặng hơn, nó chỉ trực đè hắn xuống mà thôi, tựa như là có sức hút đang hút hắn xuống đất vậy. Khi còn cách hạt châu chừng hơn ba thước nữa thì trán của hắn đã tuôn đầy mồ hôi, rồi bỗng nhiên hắn bị trượt tay, thế là cả người liền rơi xuống đất. Sau khi đứng vững lại, hắn ngơ ngẩn nhìn nóc động.

Công lực của hắn vẫn chưa đủ! Hắn vẫn chưa thể đến gần hạt châu được.

Làm sao để đến gần được nó đây? Chỉ có đến gần nó, chạm đến nó thì hắn mới có thể hấp thụ được nguyên tố ma pháp của nó. Chẳng lẽ mình phải luyện tiếp hay sao?

Luyện! Nếu luyện tiếp rồi mà vẫn không thành thì sao? Hắn phải luyện để được thoát thân! Đáng lẽ việc đào mệnh cũng có rất nhiều biện pháp, nhưng biện pháp tốt nhất vẫn là luyện Thổ ma pháp tới mức tột cùng. Sau khi có Thổ ma pháp cực hạn rồi, hắn sẽ tạo ra một cái khe ở dưới đất, vậy chẳng phải tất cả mọi thứ đều sẽ thành công hết sao? Còn phương pháp nào mà dễ hơn nữa chứ?

Sau khi quyết định chủ ý xong, Lưu Sâm liền tiếp tục luyện. Chỉ có một việc khác trước là mỗi lần kết thúc, hắn đều nhớ tới nàng mỹ nữ ở bên ngoài, vì vậy mà hắn sửa sang lại mình đôi chút rồi ra ngoài dùng bữa với Phi Dương.

Thời gian cứ thế mà lặng lẽ trôi, thấm thoát đã bốn ngày trôi qua!

Lúc này Lưu Sâm lại xuất hiện ở trong thông đạo. Hắn có cầm theo thịt và nước. Số thịt này sẽ được chia đều giữa hắn và nàng. Phi Dương không nói tiếng nào, nàng chỉ ngoan ngoãn mở miệng cho hắn đút thức ăn cho mình. Nàng dường như đã quên là chính mình cũng có thể tự đút cho mình.

Mà Lưu Sâm dường như cũng quên mất là nàng đã có thể cử động hai tay. Hắn chỉ từ tốn nói:

- Nào, ngửa mặt lên đi!

Trong bóng tối, Phi Dương khẽ mỉm cười thật tươi, đồng thời cũng nhắm hai mắt lại và ngẩng đầu lên. Nụ cười ngọt ngào ấy suýt chút nữa là khiến cho Lưu Sâm làm đổ hết nước ở trong tay lên người nàng rồi. May mà Thủy ma pháp của hắn đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, chỉ khẽ động bàn tay một chút thì một dòng nước mát đã chảy vào chiếc miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân. Một lọn tóc trên trán của nàng cũng nhào vào giúp vui, và nó rủ xuống bên khóe miệng của nàng. Lưu Sâm nhìn lọn tóc đó, bỗng nhiên hắn hoàn toàn ngây người ra.

Lọn tóc đó thật kỳ quái. Nó vốn có màu hoàng kim, nhưng ở gần chân tóc thì lại lú ra một tí màu ngân bạch! Đây là tóc mới mọc. Hơn mười ngày qua, tóc cũng sinh trưởng rất thuận lời, nhưng tại sao nó lại có màu ngân bạch chứ? Trên đại lục này, người có tóc màu ngân bạch rất ít, nhưng chỉ có một loại người trời sinh là có màu tóc này thôi!

Lưu Sâm giữ tay ở trên hư không cách khuôn mặt của Phi Dương không xa, một giọt nước chậm rãi rơi xuống cổ áo của nàng. Phi Dương vẫn chưa phát giác ra sự khác thường. Mỗi lần cho nàng uống nước, gã nam nhân kia vẫn thích chơi trò này ở trong bóng tối. Theo nàng, đó là một trò chơi; hơn nữa, trong trò chơi này, nàng cũng tìm được đôi chút cảm giác ấm áp vốn không xứng với thân phận của nàng, nhưng nàng đã sớm quen với nó rồi!

Thần sắc của Lưu Sâm trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn đã biết nàng là ai. Thiểm tộc!

Chỉ có Thiểm tộc mới có mái tóc màu ngân bạch kỳ dị như thế, mà Thiểm tộc lại là người của Thánh Cảnh!

Nàng hiển nhiên là người của Thánh Cảnh, vì vậy mà đã cố ý nhuộm tóc thành màu hoàng kim chỉ để che giấu thân phận của mình? Tài che giấu của nàng rất cao minh, không ai có thể đoán ra được thân phận của nàng, nhưng nàng đã quên mất một việc, đó là thời gian!

Thời gian sẽ phơi bày tất cả sự thật ra ánh sáng. Nó chính là ma pháp mạnh nhất trong thiên hạ! Trong bóng tối, nếu không nhờ mình có Tật phong nhãn thì nhất định cũng sẽ không phát hiện được bí mật của nàng!

Tại sao mội người của Thánh Cảnh lại đảm nhiệm chức cao ở trong Đại Lục công hội? Trong Đại Lục công hội, còn bao nhiêu người là người của Thánh Cảnh trà trộn vào đó nữa? Lạc Phu muốn hắn tiến vào Đại Lục công hội, phải chăng là vì ông ta muốn hắn tìm ra bí mật này? Kẻ đang khống chế Lạc Phu, hoặc có lẽ đã sát hại Lạc Phu có phải là người của Thánh Cảnh hay không?

Tất cả những suy nghĩ này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, tâm tình của Lưu Sâm rối như tơ vò, bỗng ở phía dưới có động tĩnh, Phi Dương chợt lên tiếng:

- Thôi chứ....ngươi muốn ta ngạt chết à?

Thanh âm của nàng của pha chút nũng nịu. Lưu Sâm lập tức dẹp bỏ mọi suy nghĩ và thu tay về, vừa khéo ánh mắt của hắn lại tiếp xúc được ánh mắt của nàng. Ánh mắt đó rất kỳ quái, trong bón đêm mà vẫn có thể tiếp được ánh mắt của hắn rất chuẩn xác. Lưu Sâm nở nụ cười đầy vẻ nghịch ngợm, còn đôi tay thì cũng quờ quạng đưa ra đỡ nàng dậy.

Ánh mắt đó của nàng cũng là một chứng cứ. Người Thiểm tộc có thể nhìn rõ trong bóng tối, và ánh mắt của nàng đã nói cho hắn biết, nàng cũng có thể làm được. Có hai điểm này, Lưu Sâm hoàn toàn có thể quả quyết nàng chính là người của Thiểm tộc! Nếu còn thêm chứng cứ thứ ba thì đó chính là tốc độ của nàng!

Quả nhiên có bí mật! Rốt cuộc bí mật của Đại Lục công hội đã bị hé lộ, nhưng Lưu Sâm lại mong muốn bí mật này không phải được tiết lộ từ trên người nàng. Hơn mười ngày ở chung với nhau, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và nàng đang kéo lại gần hơn. Thế nhưng lọn tóc có chút màu ngân bạch kia đã giống như một thanh kiếm bén, nó đã đẩy họ ra xa nhau!

Thiểm tộc là địch nhân của hắn. Dù cho toàn thể thế gian đều là bằng hữu của hắn, thì Thiểm tộc nhất định cũng chỉ là địch nhân của hắn! Bởi vì hắn đã giết rất nhiều cao thủ của Thiểm tộc, mà số lượng người của Thánh Cảnh bị hắn giết cũng rất nhiều. Mối hận thù giữa hắn và họ tuyệt đối không thể hòa giải được!

- Ngươi đang nghĩ gì đó?

Bỗng có giọng nói của Phi Dương vang lên từ trong lòng hắn.

Lưu Sâm vội buông tay ra. Hắn đã quên là mình còn đang ôm nàng. Đây là tập quán trong năm ngày qua. Có một số tập quán không thể nào thay đổi được!

- Ngươi đang nghĩ gì đó?

Phi Dương ngửa mặt lên, hỏi:

- Có phải là đã hết thịt rồi không? Có phải là chúng ta sắp chết rồi không?

Số lượng thịt tích trữ của hắn không thể nào kéo dài bất tận được. Vì vậy nên theo tính toán của nàng, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ ăn hết thôi. Giờ nhìn vẻ mặt của hắn, nàng nghĩ mình đoán không sai chút nào!

- Đúng vậy!

Lưu Sâm thở dài:

- Chúng ta không còn may mắn để ngồi chung một chỗ mà ăn thịt và uống nước nữa rồi!

Sau khi phát hiện ra thân phận của nàng, hắn còn muốn cứu nàng nữa không? Trên lý thuyết thì điều này không có vấn đề gì, bởi lẽ nàng vốn chưa phát hiện ra bí mật của hắn kia mà. Do đó mà nàng cũng không thể hạ độc thủ với hắn được, nhưng Lưu Sâm có một dự cảm xấu. Nếu như cứ tùy ý để cho quan hệ giữa hắn và nàng tiếp tục phát triển, vậy thì sau này hắn cũng sẽ không hạ thủ với nàng được. Nếu như có một ngày như thế, vậy thì đại sự của mình cũng sẽ bị hủy từ trên người nàng thôi, giống hệt như trường hợp của....Cống Lạp vậy!

Phải bóp chết quan hệ của hai người ngay khi nó vừa nảy sinh mới được. Tất nhiên, trước tiên phải bỏ đi phương thức đút đồ ăn mập mờ thế này. Vì vậy mà lời hắn nói cũng là sự thật: "không còn may mắn để ngồi chung một chỗ mà ăn thịt và uống nước nữa rồi!"

- Là tại ta! Ta đã khiến ngươi.....đối mặt với cái chết sớm như vậy!

Phi Dương nhẹ giọng nói:

- Tác Ẩn, trong thời gian qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta nghĩ nếu phải chết....vậy thì ta không còn gì để tiếc nuối nữa cả!

Vừa nói tới đây, nàng ngước mặt nhìn lên, từ trong đôi mắt lóe ra quang mang. Lưu Sâm gần như ngây người ra. Đó là biểu tình gì thế này? Là biểu tình của một nữ hài khi muốn thố lộ chân tình! Hắn thích nhất là nhìn thấy biểu tình đó, nhưng vào lúc này đây, sau khi đã biết thân phận của nàng, hắn thấy hơi sợ nhìn thấy loại biểu tình như thế.....

- Mặt khác, ta cũng muốn nói cho ngươi biết....chân ta đã lành lại. Có lẽ ngày mai sẽ đi đứng được như bình thường rồi!

Nàng hơi dừng lại một chút, rồi hạ giọng nói:

- Nếu quả thật phải chết, vậy ta cũng muốn làm một kẻ khỏe mạnh trước khi chết!

Lưu Sâm ngạc nhiên hỏi:

- Nhanh vậy sao?

- Có lẽ là do Trọng lực tràng ở đây đã khiến cho thương thế của ta mau lành hơn, hoặc là dược vật có công hiệu thần kỳ, và tất nhiên....cũng có lẽ nhờ ngươi nữa.....

Nàng bỏ lửng câu nói sau cùng, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Lưu Sâm nhìn thấy vậy thì hồi hộp vô cùng. Nàng muốn nói gì chứ? Chẳng lẽ muốn ám chỉ đến sự quan hài và ái tình của hắn hay sao?

Có thể tất cả đều là nguyên nhân, mà nguyên nhân lớn hơn cả chắc là vì số lượng nước nàng đã uống vào. Số nước đó là do hắn dùng Thủy ma pháp để tạo ra, trong đó có không biết bao nhiêu là Thủy nguyên tố có thể trị thương được!

Lưu Sâm mỉm cười, thốt:

- Chúc mừng ngươi! Xem ra ta phải ráng thêm sức để tìm lối ra mới được. Nếu ngày mai chân ngươi lành hẳn, mà chúng ta là vừa khéo tìm được lối ra, vậy đó mới đúng là trời cao thương tưởng! Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm thêm một chút đã!

Nói xong, hắn quay mình bước đi. Phi Dương vẫn nhìn theo với ánh mắt ôn nhu. Trong mắt nàng không còn nỗi lo âu nào nữa, mà chỉ có tình ý dạt dào mà thôi. Hôm nay nàng đã nói ra những lời nói mà từ trước tới nay chưa từng nói. Rốt cuộc nàng cũng đã thốt ra được, cõi lòng của nàng rối như tơ vò, nàng dường như cảm thấy có sự ngọt lịm, và cũng giống như có cả lưới mê nữa. Dù cho kỳ tích không thể phát sinh, nàng cũng không quan tâm tới nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.