Trung tâm lòng đất? Vậy là không phải có thần cấp cao thủ đang thi triển ma pháp? Mà đây chỉ là một loại ma pháp của thiên nhiên thôi ư? Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi lại:
- Ngươi sao rồi?
Tuy rằng bốn phía đều không có ánh sáng, với Tật phong nhãn, Lưu Sâm vẫn thấy được nét mặt của nàng đã biến thành trắng bệch, và trên khóe miệng vẫn còn rỉ máu. Rõ ràng là nàng đã thụ thương rất nặng.
- Hai chân của ta....đều gãy cả rồi!
Thanh âm của Phi Dương tràn ngập đau đớn.
- Nội tạng có bị thương không?
- Hình như....không có!
Lưu Sâm nghe vậy thì cũng yên tâm! Ở tại nơi có loại trọng lực kỳ quái này, tốc độ của hắn còn chậm hơn người bình thường tới mười lần. Ở đây mà ngã xuống một chiều sâu chừng một trượng thì có lẽ cũng tương đương với một vật rơi tự do ở chiều cao mười trượng. Nếu là người bình thường thì sẽ biến thành một đống thịt vụn rồi. Từ lúc nàng rời khỏi tay hắn mà rơi xuống đây, mà độ cao tại đây có lẽ ít nhất cũng chừng ba trượng. Vậy thì ba trượng ở đây cũng tương đương với ba mươi trượng ở bên ngoài. Bị rơi ở một độ cao ba mươi trượng mà nàng chỉ bị gãy hai chân thôi, xem ra công lực cũng kinh người lắm rồi!
- Còn ngươi?
Phi Dương đưa mắt theo dõi hắn, trong ánh mắt của nàng có một loại biểu tình rất kỳ quái, dường như đang muốn hỏi: "Tại sao ngươi vẫn chưa bị ngã chết? Ngươi có vũ khí bí mật gì chứ?"
- Ngực ta hơi bị đau, chỉ sợ là đã bị nội thương rồi!
Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên xoa xoa nơi ngực, rồi nói tiếp:
- Nhưng chắc cũng không nghiêm trọng lắm đâu!
Kỳ thật thì hắn chẳng bị thương tí nào, nhưng vẫn làm ra vẻ bị thương để tránh nàng nghi ngờ; huống chi, nàng cũng không thấy rõ trong màn đêm, nên hắn cũng không ngại giả làm một kẻ bị thương.
- May thật! Quả thật rất may!
Phi Dương nói:
- Ngươi hãy đi xung quanh để tìm thử xem có lối thoát hay không? Ta muốn trị thương!
- Tối như vậy, làm sao thấy rõ đường đi nước bước chứ?
Lưu Sâm nói:
- Dù gì thì ta cũng không nhìn thấy gì cả, ngươi muốn trị thương thì cứ trị thương đi! Có cần ta giúp đỡ chăng?
Nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn xuống hai chân của nàng, đôi chân này quả thật rất gợi cảm!
- Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta thì mau đi đi. Bởi vì nếu không tìm được lối thoát, dù chúng ta có trị khỏi thương thế thì cũng không thể thoát chết được!
- Tuân mệnh!
Vừa dứt lời, hắn liền lê từng bước nặng nề rời khỏi chỗ hai người vừa té. Hắn nhắm về phía thông đạo mà đi tới. Trời ạ, bên ngoài thông đạo đã hoàn toàn bị phong bế. Chuyện lớn rồi đây! Nếu là lúc bình thường thì nơi đây không thể vây khốn hắn được, dù sao thì với ma pháp của hắn, loại kỳ tích nào cũng có thể sáng tạo được. Nhưng ở nơi bị chi phối bởi trọng lực thế này, bất cứ làm việc gì cũng rất mất sức, cả việc chỉ đi vài bước thôi mà cũng khó khăn như vậy rồi. Hiện tại thì lực lượng của hắn chỉ bằng với trình độ lúc mới vào học viện mà thôi, tất nhiên cũng hơi mạnh hơn người thường một tí ti!
- Thảm rồi!
Lưu Sâm quay đầu lại, nói:
- Phi Dương tiểu thư, chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương thôi!
Lúc này lớp y phục ở trên đùi nàng đã được cởi ra, không biết nàng đã thoa một loại dược vật màu đỏ gì đó lên đùi mình. Khi nghe hắn nói vậy, nàng liền ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn hắn. Nàng hoàn toàn không có phản ứng gì đối với câu nói giễu cợt của hắn.
Sau khi đi được mấy bước, Lưu Sâm dường như đã nhận ra chỗ sơ hở của mình, vậy là tiếng bước chân của hắn bỗng trở nên nặng nề hơn, đồng thời cũng bắt đầu thở dốc rồi nói:
- Trọng lực tràng khốn kiếp, chỉ đi vài bước thôi mà cũng tốn sức như vậy!
Phi Dương đưa hai tay bôi đều dược vật ở trên hai chân mình xong, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ngươi thật khiến ta bất ngờ!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Chẳng lẽ việc ta không chết nên đã khiến ngươi bất ngờ ư?
- Đúng vậy!
Phi Dương hờ hững đáp:
- Còn thêm một việc nữa, đó là dường như ngươi không hề sợ chết vậy, tới bây giờ mà vẫn cười được!
- Không cười thì sao chứ? Chẳng lẽ phải khóc ư?
Lưu Sâm cười nói:
- Nếu như khóc có thể cho ta thấy lại ánh dương quang, vậy thì ta sẽ lập tức khóc cho ngươi xem!
- Khóc đi!
Thanh âm của Phi Dương tựa như cũng không còn gắt gỏng nữa:
- Dù sao thì ta cũng không nhìn thấy gì kia mà!
Trong màn đêm, Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng. Một lúc sau thì cũng ung dung nói:
- Có lẽ sẽ phải khóc thật thôi, bởi vì ta còn phải ở lại đây với một nữ hài bị thương ít nhất là một trăm ngày nữa lận!
- Một trăm ngày?
Phi Dương hỏi:
- Ngươi xác định là quan niệm giờ giấc của ngươi là chuẩn xác sao?
- Bị thương ở gân cốt thì trong một trăm ngày không thể cử động được!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Vậy chẳng phải ta sẽ phải ở đây với ngươi một trăm ngày sao?
- Theo ta biết, bị gãy hai chân thì trong một trăm ngày đúng là không thể di động được!
Phi Dương cũng thở dài theo:
- Nhưng ngươi không nghĩ rằng....chúng ta sẽ không thể sống tới một trăm ngày mà không ăn uống gì hết sao?
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra. Đúng vậy, vấn đề then chốt không phải trông vào thương thế của nàng bao lâu sẽ khôi phục lại, mà là việc có thể tìm được lương thực ở trong lòng đất hay không thôi. Trong không gian của hắn có lương thực, nhưng không đủ kéo dài một trăm ngày, huống chi còn phải chia đều cho hai người. Hơn nữa, số lương thực ấy lại không thể để cho nàng biết, trừ phi hắn nghĩ tới việc đưa nàng vào không gian của mình.
- Thương thế của ta không thành vấn đề!
Phi Dương chậm rãi nói:
- Nếu không tìm được lối thoát, vậy thì chúng ta đều sẽ chết ở đây. Gãy chân cũng chết, mà không gãy chân thì cũng chết. Đó mới là vấn đề của chúng ta, mà còn là một vấn đề rất nghiêm trọng nữa kìa!
Lưu Sâm gật đầu đáp:
- Ta hiểu ý tổ trưởng rồi. Vậy bây giờ ta đi tìm lối ra!
- Đi đi!
Hai người dường như đã quên một vấn đề khác, đó là làm cách nào để tìm lối thoát ở trong lòng đất tối om thế này? Lưu Sâm vừa đi được hai bước thì quay đầu lại. Hắn nhìn lên đùi nàng một lượt rồi mới hỏi:
- Ta đi rồi, ngươi ở đây một mình có sợ không?
- Cũng hơi sợ!
Phi Dương gật đầu:
- Vì vậy mà ngươi hãy ráng đi sớm về sớm!
- Có người lo lắng cho mình cũng tốt thật!
Lưu Sâm thốt lời cảm thán:
- Khiến người ta làm việc cũng có sức mà.....sẵn đây hỏi luôn, có phải đó là nghệ thuật lãnh đạo của các mỹ nữ hay không?
- Ngươi có thể không làm!
Phi Dương hờ hững nói:
- Trong lòng đất quỷ quái này, không ai có thể ép ngươi làm việc mà ngươi không muốn làm cả!
Lưu Sâm không nói gì thêm, hắn lê bước nặng nề bỏ đi và khuất hẳn ở tận đầu thông đạo. Phi Dương nhíu mày nhìn theo phương hướng mà hắn vừa khuất hẳn, dường như có điều gì suy nghĩ.
Khi vừa ra khỏi đầu thông đạo, cước bộ của Lưu Sâm lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn, và ánh mắt của hắn cũng sáng bừng lên. Đây là trạng thái chuẩn bị chiến đấu của hắn. Ở trong lòng đất, không ai biết được trước mặt mình sẽ có những thứ gì chờ đón. Có thể là quái thú kỳ dị nào đó, hoặc có lẽ cũng có Thú nhân vô danh nào đó. Phàm là những việc mà dã thú có thể làm được thì bọn chúng cũng sẽ đều làm được. Dã thú có giỏi về phép độn thổ hay không? Đáp án đó đã được khẳng định vào mười năm trước rồi!
Nhưng không có bất cứ động tĩnh nào. Dưới sự cảm ứng của hắn, thông đạo này thật là dài, chỉ có một mình hắn, ngay cả tiếng hô hấp của Phi Dương ở bên kia mà hắn vẫn có thể nghe rõ mồn một. Ngoài ra thì hắn vẫn không cảm ứng ra được có thêm một loại sinh vật nào khác.
Thông đạo dài tới vài trăm thước, ở phía trước có một khúc ngoặt, vừa giống thiên nhiên tạo nên mà cũng vừa giống nhân công tạo nên. Không có lối rẽ nào khác, vì vậy mà hắn cũng không lo sẽ bị lạc đường. Sau khi rẽ vào khúc quanh đó, Lưu Sâm chợt ngây người ra. Ánh sáng!
Ánh sáng màu vàng này đã chiếu tỏ nơi đây, nó rất nhu hòa, nhưng không biết từ đâu mà có. Khi vừa bước vào vùng ánh sáng này, Lưu Sâm cảm thấy càng quái dị hơn. Hắn cảm thấy mình dường như đang bước đi trong nước vậy, vùng ánh sáng nọ phảng phất như có trọng lượng, mà cước bộ của hắn thì lại càng nặng nề hơn trước. Lúc nãy, vì để che giấu tai mắt của Phi Dương nên hắn mới giả bộ bước đi nặng nề thôi, nhưng còn tại đây, hắn chỉ mới đi mười bước thì đã cảm thấy như mình đi bộ đã lâu lắm rồi. Mệt mỏi! Bước chân của hắn lê đi nặng nề cực độ, rồi từ từ không chỉ có chân, mà ngay cả tay giơ lên mà cũng chậm thật chậm y hệt như là đang cởi y phục của nữ hài vậy. Nhưng rõ ràng là hắn đang sử dụng tốc độ cực nhanh để xuất thủ kia mà!
Ý niệm và động tác hoàn toàn không tương xứng. Đây là Trọng lực tràng hay sao? Vừa rồi, lúc còn ở trong thông đạo thì hắn cảm thấy đó vẫn chưa phải là Trọng lực tràng thật sự, mà đó chỉ là một chút ảnh hưởng mà thôi.
Hắn nhặt một viên đá lên. Viên đá này khá nhỏ, nhưng lại có trọng lượng dễ sợ. Lưu Sâm xòe rộng tay, để cho viên đá lăn qua kẽ tay mà rơi xuống đất. "Cạch" một tiếng vang lên, viên đá bị nát bấy, còn mặt đất vừa bị viên đá nọ rơi xuống thì nứt ra một đường. Trời ạ, trọng lực cỡ đó thì ai mà chịu được chứ? Cho dù ở phía trước có thông đạo dẫn ra ngoài, nhưng có ai lại đi qua được nơi đây để thoát ra ngoài chứ?
Ấy vậy mà phía trước lại không có thông đạo, mà là một thạch động to lớn. Vách động sáng rực, bên dưới là một khối thạch bản màu đen cực lớn, mà trên nóc động cũng là một khối thạch bản màu đen. Ở giữa thạch bản có một vật tròn tròn khá lớn đang phát ra ánh sáng màu vàng kim rất đẹp mắt. Nó khiến cho căn thạch động đen tuyền này được pha thêm màu vàng sáng sủa.
Đây là một huyệt động rất u tĩnh. Có lẽ là trăm ngàn năm qua vẫn chưa có bước chân người đến đây, nhưng hôm nay nó đã đón vị khách nhân đầu tiên. Mà vị khách nhân kia thì lại đang khom lưng thở dốc. Xung quanh không hề có bóng địch nhân, hắn vốn không cần phải giả bộ, nhưng hắn vẫn thở hổn hển không ngừng.
Đi qua vùng đất được phủ bởi ánh sáng màu vàng này và tới được khu có ánh sáng vàng đậm nét nhất, Lưu Sâm cảm thấy mình như vừa đấu với kẻ địch lợi hại nhất trong suốt ba ngày ba đêm vậy, tay chân nặng nề cùng cực, năng lượng cũng nặng nề như thế. Cả năng lực mà cũng cảm thấy nặng nề, đây chính là lần đầu mà Lưu Sâm gặp phải.
Chỉ xem qua một lượt thì không cần nhìn thêm, bốn phía đều là đá đen, không có một khối nào là hắn có thể khoét ra được, mà cũng không có thông đạo nào cả. Đây nhất định là một ngõ cụt!
Thế rồi Lưu Sâm quay trở lại đường cũ, đến khi hắn đi vào khu vực tối om không có ánh sáng thì chợt kinh ngạc vô cùng, bởi lẽ cước bộ của hắn đã bắt đầu trở nên nhẹ tênh, mỗi bước đi đều rất thong dong. Tuy vẫn cảm thấy sự tồn tại của trọng lực, nhưng nó đã nhẹ hơn rất nhiều.
Phải chăng là bởi vì hắn đã đến trung tâm của trọng lực một lần, nên khi trở lại khu vực có ít trọng lực hơn thì hành động cũng dễ dàng hơn? Hắn vừa đi vừa nghĩ ngợi mông lung, càng rời xa trung tâm trọng lực thì hành động cũng càng thoải mái hơn. Khi vừa đặt chân về thông đạo có Phi Dương đang dưỡng thương, Lưu Sâm thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy nơi đây không còn bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn nữa cả.
Vừa nghe tiếng thở hắt của hắn, Phi Dương liền ngẩng đầu nhìn tới. Lúc này nàng đang tựa lưng vào một tảng đá lớn, nửa thân dưới được đắp bởi một lớp y phục mỏng không biết lấy từ đâu ra. Nàng lên tiếng hỏi:
- Tác Ẩn, là ngươi phải không?
- Không phải ta! Ta là tử thần!
Lưu Sâm nói:
- Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi theo ta một chuyến, vậy ta....
Phi Dương lạnh lùng ngắt lời hắn:
- Tìm được lối thoát hay không?
Lưu Sâm thở dài:
- Không có thông đạo! Phi Dương tiểu thư, ngươi thảm rồi! Mà ta cũng thảm như vậy!
Phi Dương nghe vậy thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng ngửa mặt nhìn vách động, không thốt lời nào nữa.