Bách Chu

Chương 3: Chương 3




Editor: Viên Đường

- --

Sương mù buổi sáng đã tan hết, những giọt sương sớm ngưng tụ thành từng giọt trên tán lá cây rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Ánh mặt trời dần mạnh lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, xem ra thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp.

Bách Chu dựa vào bức tường bao quanh bia mộ, nàng nghiêng người nhìn ảnh chụp trên bia, sau một hồi chạy nhảy, dường như Đậu Hà Lan đã mệt nên cũng chạy đến bên cạnh Bách Chu.

“Chị muốn nó ở bên em mỗi khi không có chị.”

Ba năm nay, người làm bạn với nàng chỉ có Đậu Hà Lan, dường như những lời mà Tang Ương nói ra vào cái đêm hai người mang Đậu Hà Lan về chính là lời tiên tri của cô.

Bách Chu vuốt ve Đậu Hà Lan, nó khẽ gừ gừ vài tiếng rồi ngẩng đầu nhìn nàng, Bách Chu cười với nó, để nó dựa trên đùi mình.

Bách Chu đã hai mươi sáu tuổi, Tang Ương cũng không được chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng, nàng dần thu mình và trở nên u ám hơn, sự vui vẻ ngày trước như mất hút, nàng không còn hạnh phúc.

Thế nhưng đôi mắt nàng vẫn sạch sẽ thuần tuý như cũ, giữ lại nét đẹp mà Tang Ương thích nhất.

“Thật nhanh quá, tháng sau Đậu Hà Lan sẽ ăn sinh nhật bốn tuổi, giờ nó đã là một chú đại cẩu rồi.” Bách Chu nhẹ nhàng nói, như thể hai người đang nói chuyện phiếm như trước đây vậy.

Khoảng thời gian Tang Ương vừa rời khỏi trần thế chính là khoảng thời gian khổ sở nhất của nàng, nàng chẳng thể tiếp nhận tin dữ ấy, rất nhiều việc vặt ập đến, chúng quấn chặt lấy nàng như rong biển trong nước vậy.

Nàng muốn xử lý hậu sự của Tang Ương, muốn chăm sóc bố mẹ đang đau buồn của Tang Ương, muốn tiếp nhận những lời an ủi của mọi người, muốn cho Đậu Hà Lan ăn, còn có cả những bản thảo chưa kịp giao trong tay nàng nữa.

Thời gian vẫn trôi đi như lúc Tang Ương còn bên nàng, Bách Chu bị dòng chảy của thời gian đẩy về phía trước, nàng dùng tâm trí máy móc và chết lặng ấy để hoàn thành từng việc một, đến nỗi thời gian để rơi lệ cũng chẳng có.

Cho đến khi ba tháng trôi qua, bi thương trong lòng như lắng đọng lại xuống dưới, ngoại trừ căn nhà mà hai người đã sinh hoạt cùng nhau thì dấu vết của Tang Ương ngày càng ít đi, số người nhắc đến cô dần dần ít đi, cũng có rất ít những việc liên quan đến cô xảy ra.

Giống như sự tồn tại của cô căn bản không quan trọng, dù cô có rời đi cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện gì cả.

Chỉ có Bách Chu, mỗi sớm mai tỉnh dậy, vị trí vốn thuộc về Tang Ương lại trống trơn, lớp đệm giường lạnh như băng.

Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, Tang Ương đã rời đi, vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.

Trong nháy mắt, nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng, tâm nàng như khối pha lê vỡ nát khiến nàng càng trờ nên đờ đẫn, nàng thu mình lại, dụi đầu vào gối của Tang Ương mà khóc rống.

Từ đó về sau, nàng bắt đầu mất ngủ, thường xuyên bực bội, bắt đầu rơi lệ một cách đột ngột, tâm nàng như chết lặng, nàng không còn cảm nhận được hỉ nộ ái ố nữa.

Khương Uyển rất lo lắng cho nàng nên đã giúp nàng hẹn gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ kiến nghị nàng hãy dọn ra khỏi căn nhà mà hai người đã sống cùng nhau, chờ đến khi nỗi đau nguôi ngoai rồi hẵng trở về.

Bách Chu không làm được.

Căn nhà này do nàng và Tang Ương cùng nhau trang trí, nơi ấy có hơi thở của Tang Ương, đó là nơi duy nhất mà Bách Chu có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Mới đầu nàng chỉ bằng mặt không bằng lòng, sau đó bác sĩ cứ lặp đi lặp lại, nàng cảm thấy phiền nên không bao giờ đến khám nữa.

Nàng cũng tò mò rằng, sau khi mất đi Tang Ương, khi không còn Tang Ương làm bạn thì nàng sẽ đi đâu về đâu.

Cho đến một buổi sáng vào mùa thu năm trước, nàng mang Đậu Hà Lan đi tản bộ.

Cả hai đi dọc theo con đường nhựa trong rừng cây, cứ đi mãi, đi mãi, chẳng biết đi được bao lâu, cả hai đi đến mộ viên.

Nàng đứng rất lâu ở ngoài mộ viên. Ngày thường nàng không dám tới đây, mỗi năm chỉ có ngày giỗ của Tang Ương và lúc đi cùng bố mẹ Tang Ương vào dịp tết Thanh Minh thì mới đến.

Bởi nàng cảm thấy bản thân không thể khống chế được cảm xúc khi bước vào nơi Tang Ương đã nằm xuống.

Thế nhưng ngày ấy, chẳng biết vì lý do gì, có lẽ là vì thời tiết quá đẹp khiến nàng nhớ tới mùa thu mà hai người gặp gỡ, hoặc cũng có thể là nàng quá nhớ cô, dù mất khống chế cũng không sao, dù có xảy ra chuyện gì cũng được, nàng thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, nàng chỉ muốn trông thấy Tang Ương mà thôi.

Nàng dẫn Đậu Hà Lan đi vào.

Mộ của Tang Ương được đặt ở một góc bởi cô rất thích an tĩnh. Bách Chu chỉ ghé qua vài lần nhưng lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nàng tìm được vị trí của bia mộ, nàng ngắm nhìn một góc mộ viên yên tĩnh ấy, chẳng có tiếng động gì cả, chỉ có nụ cười của Tang Ương trên bia mộ mà thôi.

Kỳ dị làm sao, trong lòng nàng lại rất bình tĩnh, sự bình yên mà nàng đã đánh mất như đã tìm được nơi để trở về.

Nàng ngồi xuống trước ngôi mộ, nói ra rất nhiều thứ với Tang Ương, sau đó rời đi.

Mấy ngày sau, nàng nhịn không được mà tới thêm lần nữa, tiếp đó là lần thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Nàng dần trở nên bình tĩnh hơn, sẽ mua một bó hoa trên đường đi cho Tang Ương, bởi cô rất thích hoa.

Nàng đã có thể làm việc, cũng sẽ tươi cười, sẽ nói chuyện, không hề cuồng loạn nữa, nàng sẽ đi họp lớp cùng bạn bè thay Tang Ương, sẽ chăm sóc bố mẹ của Tang Ương, sẽ sắp xếp cuộc sống một cách quy củ, tựa như Tang Ương đang còn ở bên nàng vậy.

Bạn bè đều rất vui mừng, thế nhưng Bách Chu không kể cho bất kỳ ai rằng mỗi ngày nàng đều sẽ đi thăm mộ của Tang Ương cả. Bởi nàng biết nàng chỉ đang uống rượu độc để giải khát, nếu người khác biết được thì sẽ không đồng tình.

Nhưng nàng không tìm được biện pháp nào tốt hơn cả.

“Thứ bảy này họ lại muốn tụ hội, vẫn là quán rượu kia, em lo rằng nếu nó đóng cửa thì họ sẽ không tìm được nơi để tụ họp mất.” Bách Chu nói, dù không cảm thấy buồn cười nhưng nàng vẫn cười.

“Có một phòng tranh mới khai trương đã mời em đến dự, trên thiệp mời còn ghi em là hoạ sĩ cơ.” Nói đến đây, trên môi Bách Chu xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, mơ ước từ nhỏ của nàng là trở thành một hoạ sĩ, nhưng đây vẫn là lần đầu nàng chính thức được gọi như vậy.

Ánh mắt nàng dừng ở bức ảnh trên bia mộ, tựa như đang đối diện với Tang Ương.

“Chị ơi, chị sẽ tự hào về em chứ?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

Mộ viên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi đáp lại nàng.

Tiếng gió nhẹ nhàng không giống như gió mùa thu, nó phả vào mặt Bách Chu, giống như rất nhiều lần trong quá khứ, Tang Ương vuốt ve mặt nàng rồi dùng đôi mắt cười dịu dàng ấy nhìn Bách Chu.

Bách Chu không nói nữa, nàng im lặng một hồi lâu, tâm trí đã trôi dạt về mảnh hồi ức của quá khứ.

Sau nửa giờ, nàng đứng lên: “Em về trước đây, ngày mai em sẽ đến với chú và dì.”

Nói đến đây, nàng nói tiếp: “Hai người họ khoẻ lắm, cuối tuần nào em cũng sẽ đến thăm, chị không cần lo đâu.”

Tất nhiên Tang Ương không đáp lại nàng, từ đầu đến cuối chỉ có nàng lẩm bẩm lầu bầu.

Bách Chu xoay người rời đi, bước được vài bước, nàng lại dừng lại, quay đầu nhìn ảnh chụp trên bia mộ.

Khoé môi nàng hơi cong lên, thế nhưng ánh mắt lại bi thương vô cùng, giọng nói của nàng nhẹ như ngọn gió thổi trên cánh đồng bát ngát: “Đã ba năm rồi, vốn dĩ chúng ta kém nhau bảy tuổi nhưng giờ chỉ còn kém nhau bốn tuổi thôi, em sẽ nhanh chóng đuổi kịp chị. Chị, em muốn đuổi kịp chị.”

Khi nàng về nhà thì đã mười giờ, Bách Chu cho Đậu Hà Lan uống chút nước rồi để nó tự chơi.

Nàng vào phòng vẽ tranh để làm nốt công việc buổi chiều, tới khi nàng ra ngoài thì Đậu Hà Lan đứng trước cửa nhà kho, nó đang kéo thứ gì từ bên trong ra.

Bách Chu kêu một tiếng: “Đậu Hà Lan.”

Đậu Hà Lan nghe thấy tiếng gọi, thân mình run lên, nó kinh ngạc quay đầu đến nơi phát ra âm thanh, cặp mắt đen như mực có chút khiếp sợ cùng bối rối.

“Lại gây hoạ gì rồi?” Bách Chu vừa nói vừa đi đến.

Đậu Hà Lan rên rỉ vài tiếng đầy chột dạ, Bách Chu vừa đến gần thì nó đã chạy đi, để lại một bức tranh được lồng trong khung kính dưới mặt đất.

Thứ không thiếu trong nhà nhất chính là tranh vẽ, có rất nhiều tác phẩm được vẽ rất tỉ mỉ, đôi lúc Bách Chu cũng sẽ đóng khung để giữ gìn.

Nàng cho rằng đây cũng là một bức tranh mới vẽ gần đây, bèn đi qua khom người cầm lên.

Bách Chu ngây ngẩn khi mặt chính diện của bức tranh lộ ra.

Đây là một bức tranh sơn dầu vẽ vũ trụ, không phải là bức tranh mà nàng vẽ gần đây mà là bức tranh nàng vẽ hồi mới học vẽ tranh sơn dầu lúc còn nhỏ.

Khi đó đang thịnh hành mấy khái niệm như vũ trụ, du hành vũ trụ, khoa học viễn tưởng và những thứ khác, nàng cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, vậy nên sau khi xem một số bộ phim điện ảnh về vũ trụ, nàng tưởng tượng ra khung cảnh vũ trụ rồi vẽ nên bức tranh này.

Gam màu được dùng tương đối tươi sáng, những thiên thể lấp lánh cùng tinh vân xoay xung quanh trông rất xinh đẹp, ở giữa là một lỗ đen vũ trụ tròn và phẳng, nhưng Bách Chu nhớ rõ năm đó mình đã thêm khá nhiều màu sắc khác nhau để lỗ đen ấy có tông màu xanh đậm.

Bởi vì nàng cảm thấy lỗ đen vũ trụ không chỉ cuốn mọi thứ vào, mà nó còn có ý nghĩa về hy vọng và thần bí, nó phù hợp với màu xanh đậm giống như bầu trời rộng lớn trong đêm vậy.

Bách Chu ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó nàng tiện tay đặt bức tranh trên bàn trà rồi ra ngoài gọi Đậu Hà Lan: “Lại đây nào, tao mang mày qua nhà chú dì.”

Đậu Hà Lan chạy vụt ra từ một góc nào đấy đến trước người nàng, nó phe phẩy đuôi một cách hưng phấn, cũng quên mất mình vừa gây rối xong, chỉ nghĩ đến việc đến nhà chú dì chơi.

Bách Chu không nhẫn tâm quở trách nó, nàng sờ sờ lên đầu Đậu Hà Lan rồi đeo dây cho nó, mở cửa, mang nó ra ngoài.

Nhà của bố mẹ Tang Ương không quá xa, ba năm nay Bách Chu thường xuyên đến đó, số lần còn nhiều hơn lúc Tang Ương còn sống.

Mấy năm nay hai người họ đã lần lượt về hưu, ở nhà cũng không làm việc gì, điều mà họ trông chờ nhất chính là mỗi cuối tuần Bách Chu mang Đậu Hà Lan đến thăm bọn họ.

Hôm nay biết Bách Chu sẽ tới nên họ đã sớm rửa sạch trái cây, mua nguyên liệu nấu ăn rồi chờ ở nhà.

Khi Bách Chu đến thì đã hai ba giờ chiều, nàng thường tới vào thời gian này, có khi sẽ ngủ lại trong phòng ngủ của Tang Ương, đôi khi có việc gấp thì sau khi ăn xong cơm chiều sẽ về nhà ngay.

Bố mẹ Tang Ương hy vọng có thể ở lâu hơn chút, nhưng vì hôm nay Bách Chu phải hoàn thành một bức tranh nên buổi tối phải về nhà.

“Ai da, Đậu Đậu cũng tới này.” Mẹ Tang rất thích Đậu Hà Lan, còn tự mình đặt biệt danh cho nó.

Đậu Hà Lan vui vẻ thè lưỡi, cái đuôi vẫy vẫy không ngừng, nó ngồi bên người Bách Chu, dùng đôi mắt trong veo nhìn mẹ Tang và bố Tang, trông rất nho nhã và lễ phép.

Bách Chu đổi giày rồi lau khô chân của Đậu Hà Lan, xong xuôi mới đi vào nhà.

“Mau vào đi, dì mới pha trà xong.” Mẹ Tang nhiệt tình nói.

Bố Tang đã ngồi xuống châm trà, trước khi về hưu thì ông là một giáo viên dạy tiếng Trung ở trường sơ trung, cả đời đều mắc bệnh nghề nghiệp, vậy nên vừa mở miệng đã nói một câu vừa nghiêm túc vừa thấm thía: “Thời tiết này quả là rất tốt, Tiểu Chu này, con tới đây uống một chút trà đi, lát nữa dì sẽ gói cho con một túi để về nhà uống nhé.”

Bách Chu đi qua nhận chén trà, sau đó giao mấy cái túi trong tay cho mẹ Tang: “Con có mua vài bộ đồ mùa đông cho hai người, chú dì thử xem có thích hay không.”

Mẹ Tang vội nói: “Chú dì có đủ quần áo rồi, con bận rộn như vậy mà, không cần phải lo lắng về mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.”

“Vâng, lần sau con không mua nữa, nhưng giờ đã mua rồi mà, dì xem đi ạ.” Bách Chu nhanh chóng đáp.

“Lần nào con cũng nói vậy cả.” Mẹ Tang khẽ thở dài rồi nhìn nàng một lúc, nhưng khi mở túi ra thì rất vui vẻ, còn đi vào phòng thử đồ.

Quần áo rất vừa người, kiểu dáng cũng hợp ý mẹ Tang. Trước kia khi Tang Ương đi mua đồ cho bố mẹ thì Bách Chu luôn ở bên tư vấn, nàng cũng sớm ghi nhớ số đo và kiểu dáng ưa thích của họ rồi, vậy nên mấy năm nay tuy mua rất nhiều quần áo cho họ nhưng chưa bao giờ nàng mua sai cả.”

“Đẹp quá.” Khuôn mặt mẹ Tang trông rất vui vẻ, bà thúc giục bố Tang, “Đứa nhỏ mua quần áo cho mình rồi, ông cũng đi thử đi.”

Bố Tang không hứng thú với quần áo lắm, ông đã bày sẵn bàn cờ, nghe mẹ Tang nói vậy thì không kiên nhẫn đáp: “Tiểu Chu có bao giờ mua sai đâu, bà treo lên giúp tôi đi, đến khi nào trời lạnh thì lấy ra mặc.” Nói xong lại tiếp đón Bách Chu, “Tới đây chơi cờ với chú nào.”

“Vâng ạ.” Bách Chu ngồi đối diện ông.

Ván cờ bắt đầu, phải vài chục phút nữa nó mới có kết kết thúc được. Vậy nên sau khi mẹ Tang cất quần áo mới xong thì bèn đem ghế đến ngồi cạnh họ.

Bố Tang là một người đam mê chơi cờ, dù là cờ vây hay cờ tướng ông cũng đều chơi, thậm chí còn tinh thông nữa. Trước kia Bách Chu không chơi cờ, nhưng khi Tang Ương mang nàng về nhà thì nàng rất hồi hộp, vì sợ bố mẹ Tang Ương không thích mình nên nàng cứ quấn lấy cô để hỏi xem chú dì thích cái gì, nàng muốn gãi đúng chỗ ngứa.

Khi đó Tang Ương chỉ an ủi nàng, nói không sao đâu, em chỉ cần tới thôi, bọn họ sẽ thích em.

“Bố của chị là giáo viên, mẹ chị là chủ biên của một nhà xuất bản văn học thiếu nhi, họ thích nhất là mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn như em đấy.” Tang Ương cười, nói lời an ủi nàng.

Bách Chu sao có thể nhẹ nhàng cho qua được, bởi nàng muốn đi cùng Tang Ương suốt cả cuộc đời, vậy nên sớm hay muộn gì cũng phải gặp phụ huynh, và ấn tượng trong lần gặp mặt đầu tiên là một trong những điều quan trọng nhất.

Nàng quấn lấy Tang Ương hơn nửa ngày mới biết được bố của Tang Ương thích chơi cờ.

Nàng vốn không chơi cờ nên quyết định đi học, qua một tháng mới vất vả học hết chương trình cờ tướng từ nhập môn đến tinh thông, còn cờ vây thì hoàn thành từ nhập môn đến thuần thục.

Nhưng dù đã rất cố gắng thì nàng vẫn thua thảm hại trong lần đầu tiên chơi cờ cùng bố Tang. Dù sao ông cũng đã chơi cờ mấy chục năm rồi, sao có thể thua dưới tay một người vừa tiếp xúc với bộ môn được một tháng cơ chứ.

Hôm đó Bách Chu uể oải vô cùng, buổi tối, khi hai người nằm trong phòng ngủ của Tang Ương thì nàng vẫn buồn vô cùng, nàng ủ rũ cụp đuôi hỏi Tang Ương: “Có khi nào chú sẽ cảm thấy em không quá thông minh không?”

Ánh mắt của Tang Ương rõ ràng là muốn nói: “Đứa nhỏ này sao ngốc quá vậy”, thế nhưng cô lại ôm nàng rồi an ủi: “Bố mẹ chị đều rất thích em, em cứ yên tâm.”

Đó là năm thứ tư hai người ở bên nhau, nàng đã hai mươi tuổi, cả hai bắt đầu sắp xếp cuộc sống cho tương lai, tuy gặp một vài chuyện sóng gió nhưng đôi tay đan chặt lấy nhau của hai người chưa bao giờ buông ra cả.

Khi đó, nàng chắc chắn bản thân sẽ không rời khỏi Tang Ương, cũng chắc chắn Tang Ương sẽ không bao giờ rời khỏi mình.

Bách Chu thất thần đi một nước.

“Ăn!” Bố Tang hét lớn.

Con cờ quan trọng nhất đã bị ăn, tức khắc nàng thua ván này.

“Hôm nay con chơi không được tốt lắm.” Bố Tang nhặt mấy quân cờ, lại bắt đầu nhiễm bệnh nghề nghiệp mà giáo huấn: “Chơi cờ phải chuyên tâm, không thể làm hai việc cùng lúc được.”

Bách Chu cười nói: “Ván nữa đi ạ.”

“Được thôi.” Bố Tang sảng khoái đáp.

Hai người lại tiếp tục chơi ván mới.

Bách Chu vẫn không nhịn được mà lén lút nhớ Tang Ương, nhưng mấy năm nay nàng đã sớm học cách giấu nỗi nhớ nhung của mình ở đáy lòng, dù nàng có đau thấu tâm can thì vẫn có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh để nói chuyện với người khác.

Sau nửa giờ chém giết, Bách Chu đã thắng cuộc.

Cơm chiều đã làm xong, mẹ Tang gọi bọn họ xuống ăn cơm, dù bố Tang chơi chưa đã thèm nhưng cũng đành ngồi xuống bàn ăn.

Bữa cơm chiều rất phong phú, ngay cả Đậu Hà Lan cũng có một phần ăn riêng.

Mẹ Tang khuyên Bách Chu ăn nhiều một chút, khuyên xong lại xới thêm một chén cơm cho nàng.

Sau khi ăn xong, Bách Chu phụ mẹ Tang dọn dẹp, dọn dẹp xong, mẹ Tang lại bận rộn thu xếp đồ ăn cùng đồ dùng khác để nàng mang về.

“Con thích cua nên dì đã mua mấy con đang còn sống cho con này, con mang về rồi ngày mai hấp lên là ăn được rồi. Còn có trà, con nhớ pha mà uống, với cả có hũ dưa chua này nữa, không phải buổi sáng con thích ăn canh sao, ăn cái này với canh ngon lắm đó.”

Bách Chu đi theo bà, nàng không từ chối mà chỉ nói cảm ơn dì.

Mẹ Tang đã thu dọn xong, bà dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Bách Chu, hơi cười cười rồi nói: “Tiểu Chu này, dì đã chuẩn bị xong đồ cho ngày giỗ ba năm của nó rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.