“A Lam, ngươi đừng sinh khí với ca ca, ca ca cũng chỉ là lo lắng cho ngươi không phải sao.”
“Ngươi cút!” Vãn Lam nhìn về phía Hôi Lang mà nổi trận lôi đình, xoay người liền đụng vào Hoàng Tiểu Tứ đang đi phía sau mình, giận không chỗ phát tiết:”Ngươi cũng cút cho ta!”
“Đại Vương bớt giận, Đại Vương bớt giận!”
“Ngươi đang yên đang lành lại đi kiếm chuyện vu họa cho Lâm Uyên, giờ thì tốt rồi đấy, người ta bị ngươi thử cũng không còn gì nữa rồi, ta cũng phải làm lưu manh cả đời rồi!”
Hôi Lang cũng không nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, toàn bộ lông đều ỉu xìu mà hạ xuống, thấp đầu chịu tội (Matcha: Hôi Lang là nam phụ của đam mỹ ư hahaha. Bánh Ú: đệch, hiểu sai nghĩa rồi cưng ạ, mà đi hỏi một đứa biết tiêng bông nó cũng chả hiểu nghĩa câu này, ta chém vậy -3-)
Vãn Lam nhìn thấy bộ dạng này của hắn, thở dài:”Kỳ thực cũng không trách các ngươi được, ta là muốn hoàn toàn tin tưởng y, ban đầu nên sống chết mà không đồng ý để các ngươi dùng ảo cảnh thử hắn, Lâm Uyên rất tức giận, kỳ thực cũng là do ta có chút không tin tưởng y.”
“Đại ca ngươi đi đi, ngươi không có sai, ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta. Phu nhân của ta, ta tự mình hộ tống trở về.”
Hôi Lang nghe lời này xong, nhìn hắn một lát, cuối cùng lại lẩm bẩm nói” A Lam a, ngươi cuối cùng cũng lớn rồi.”
“Mau cút!”
Núi Hổ Khiếu, một động phủ ở giữa núi, được bốn phía kết giới cố định phủ kín.
Bạch Lâm Uyên không thể làm gì nên nửa người dựa trên giường nhỏ mà đọc sách, yêu tinh Vãn Lam này, vừa thấy hắn thu dọn đồ đạc để xuống núi, liền ngang ngược không có lý lẽ mà dùng pháp thuật đem y vây ở nơi này.
Sợ y ở trên núi buồn chán, còn sai quân sư đi xuống bên dưới núi tìm chút sách mang về cho y. Đáng tiếc Hoàng Tiểu Tứ cũng là một kẻ không biết chữ nhiều lắm, cầm về từ quyển thứ nhất, quyển thứ hai đến quyển thứ mười của đều là < bát trân lâu thập toàn thực đơn>. (thực đơn tám món đặc biệt)
Trên mặt bàn, chất đầy đồ chơi nhỏ Vãn Lam tự mình đem vào. Bạch Lâm Uyên cố ý giáo huấn tên yêu quái này, mỗi lần hắn đi vào cũng không cười với hắn, không nói câu nào, đem Vãn Lam gấp đến độ tim gan đều xoắn lại mà không dám nổi giận, cuối cùng nghẹn ngào nuốt cái sự khinh bỉ của tiểu tức phụ nhà mình mà đi ra ngoài.
Bạch Lâm Uyên xem xong cách làm móng giò sốt tương, đem thực đơn ném qua một bên, nghiêng đầu đánh giá cửa động. Vãn Lam đã ba ngày liên tiếp không lộ mặt, tên Yêu tinh khốn kiếp này…
Đang lúc tức giận, trước cửa kết giới lóe lên, một bóng dáng nho nhỏ nhảy vào.
Đây chỉ là một tiểu Bạch Hổ , kích thước của một con mèo bình thường, thân trắng như tuyết, lông cùng da bóng loáng đẹp đẽ, vằn đen trên người giúp tăng thêm mấy phần đáng yêu, một đôi mắt mèo long lanh nước vừa ra vẻ lại vừa như đang khẩn thiết ( :v) xin tha thứ, tuy Bạch Lâm Uyên đang giận dữ, cũng không tàn nhẫn mà tức giận với hắn.
(-_-llll)
Tiểu Bạch Hổ thấy không có nguy hiểm, đánh bạo chạy đến trước y, cào cào chân của y mấy lần rồi nhảy đến trên người y, đem đầu lông bù xù cọ cọ trước ngực y, há mồm phun ra một đồ vật trên tay y.
Là một cái răng.
Bạch Lâm Uyên kéo đầu của hắn ra, đẩy miệng ra để nhìn kỹ:” Răng nào của ngươi bị rơi mất?”
“Không phải, là răng sữa của ta, ta tìm về được rồi.” Một mặt nói, một mặt lại dán vào thân thể của y mà làm nũng.
“Ngươi đến nhà ta?”
“Ừa, răng của ta có chứa linh khí, đại ca ngươi đem nó khảm trên thủy chủ của đại sư huynh hắn.”
“Buổi tối ta lén lút chạy đến bên giường Lục công tử kia, thừa dịp hắn ngủ đem nó khẩy rớt xuống…….”
Bạch Lâm Uyên không lên tiếng, trực giác cho biết sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Quả nhiên lúc này thấy một mặt oan ức:”Ai biết đại ca ngươi buổi tối luyện võ công xong sẽ đi vào gian phòng của đại sư huynh hắn a! Ta vừa vặn bị hắn bắt luôn…. Ta đã nói với ngươi, ta không phải đánh không lại hắn, mà chính là không có đánh trả nha…”
“Câm miệng” Lần đầu cùng đại ca gặp mặt lại bị hắn bắt gặp, còn đi trộm đồ mà hắn tặng cho đại tẩu….
Bạch Hổ yên tĩnh chốc lát, đột nhiên dụi dụi đầu vào lòng bàn tay giống như đòi xoa đầu:”Lâm Uyên, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi ngươi, Ta đem răng ta cho ngươi, ngươi gả cho ta có được không? Sau này ta đều nghe lời ngươi, tùy ý cho ngươi phạt… Có được không?” (=////=)