Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!

Chương 17: Chương 17




Ngoài động không biết mưa nhỏ bắt đầu lúc nào, giữa núi cây cỏ vi vu.

Bên trong động, xuân tình đang hâm nóng, hai điểm ánh nến không ngừng lay động nhảy nhót, chiếu rọi trên vách đá hiện ra một đôi bóng dáng đang triền miên.

“Lâm Uyên… Lâm Uyên…. Lâm Uyên… Ta khó chịu… Tha ta, có được không?”

Bụng dưới của hắn bị Bạch Lâm Uyên gặm đến đầy dấu răng, y ngẩng đầu lên, dùng đầu gối chân trái ác ý ma sát nơi đang dựng đứng kia, đến bây giờ mà còn không có bất kỳ an ủi nào cho nửa người dưới, đổi lấy một tiếng nức nở thật dài, một đôi mắt phượng chứa đầy ý cười:”Nếu là muốn phạt ngươi, đương nhiên không để cho ngươi dễ chịu được.”

“Ô…. Lâm Uyên… Lâm Uyên…..”

Bạch Lâm Uyên trêu đùa toàn thân hắn xong, không nhanh không chậm nhắc nhở:”Lam Lam, sợi dây trên tay phải ngươi sắp đứt.”

Vãn Lam thần trí sớm đã không được minh mẫn, không ngờ nghe xong lời này theo bản năng mà thả lỏng cánh tay bên phải, chỉ sợ đứt đoạn băng gạc mỏng manh kia.

Ô….. Lâm Uyên thật sự là quá xấu, nếu như lấy dây xích rắn chắc mà khóa hắn lại, thì hắn có thể giãy giụa lung tung, trước mắt là dây thừng càng giữ không nổi hắn, hắn càng không dám manh động, chỉ có thể cắn răng cọ xát thân thể đang nóng như lửa kia.

Vãn Lam cảm giác mình giống như cá, bị người phóng lửa tới mà chậm rãi rán, chậm rãi rán….

Đột nhiên trên mặt mát lạnh, là Lâm Uyên đem một lọ sứ phóng đến mặt mình.

Bạch Lâm Uyên nhẹ nhàng mở nắp bình, đem miệng bình đưa tới dưới mũi Vãn Lam:”Lam Lam biết đây là cái gì không?”

Vãn Lam ngửi một luồng hương hoa cùng mùi vị thuốc lẫn vào, lắc lắc đầu.

Bạch Lâm Uyên từ ngón tay trỏ chìa ra một viên bạch ngọc, bắt đầu từ môi của mình, một đường hướng phía dưới đảo qua trước ngực, bụng, bộ phận cương cứng kia, cuối cùng dừng lại lối vào nho nhỏ ở mông kia, dùng thanh âm thào thào nói rằng:”Chỉ dùng ở… nơi này đây.”

Vãn Lam phút chốc trợn mắt lên.

Bạch Lâm Uyên tựa như yêu tinh mà nở nụ cười, y dùng hai ngón tay đã vấy dầu bôi trơn, bắt đầu chậm rãi thăm dò mở rộng thân thể của mình.

Vãn Lam mở to hai mắt, thở hổn hển, nhìn ngón tay thon dài thấm ướt thuốc mỡ tiến vào cái miệng nhỏ mà quấy nhiễu, không bao lâu, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nước bắn ra, ngón tay kéo ra đưa vào cũng mang ra dịch thủy trong suốt.

“Lâm Uyên… Lâm Uyên… Để cho ta vào…. Để cho ta vào…” Hắn không tự chủ mà nâng nửa người lên, dù rằng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng bẩm sinh đã là động vật giống đực, bản năng đã cho hắn biết nên làm cái gì rồi.

Bạch Lâm Uyên híp mắt lại, thong thả lại đem một ngón tay vào, hừ nhẹ lên tiếng:”Vãn Lam…. Vãn Lam… Thật thoải mái….”

“Ừa…. Chính là nơi này…. Còn muốn…..”

Tự chơi nửa ngày, Bạch Lâm Uyên nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của yêu quái, nhẹ nhành nói:”Lam Lam… Ngươi giúp ta một chút, để ta càng thoải mái… Có được không?”

Vãn Lam gật đầu như bằm tỏi.

Trong nháy mắt, hắn không dám tin tưởng nhìn Bạch Lâm Uyên cầm lấy đuôi của hắn, vuốt vuốt cái miệng nhỏ mấy cái, bắt đầu chậm rãi nhét vào.

“Ô——-” Hai người đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ.

Bạch Lâm Uyên được đuôi lông gãi vừa khó chịu lại vừa thoải mái, không khống chế được mà phát ra âm thanh rên rỉ:”Mạnh lên… Lam Lam… lần nữa, lần nữa….”

Vãn lam cũng bị đuôi của mình truyền tới cảm xúc nóng ướt giày vò không nhẹ, năng lực cảm nhận của đuôi hắn không nhạy bén như những bộ vị khác, chỉ cảm thấy vừa ra vào đã ướt đẫm một mảnh. hắn nhờ vào đuôi mà truyền tới cảm giác tưởng tượng như nửa người dưới của chính mình ở bên trong có mùi vị tuyệt vời kìa, dục vọng đã muốn hành hạ đến hai mắt đỏ tươi.

Bên này Bạch Lâm Uyên gian ác không ngừng trêu chọc:” Vãn Lam…… Lam lam…. Còn muốn….. Lần nữa….’

“Lam Lam…. Lam Lam…. A!”

Bên trong hạ thể lông lá xồm xàm chuyển động.

Được y nhét vào gần nửa đoạn, đuôi bắt đầu trên dưới đung lắc lư, nắm lấy hai tay y đặt bộ phận đã dựng đứng của mình (chém :v), uốn éo nhún lên nhún xuống, phối hợp cùng y, cùng không hề ra vào, thoải mái để y không kìm được mà rên rỉ: Ân… A…. Lam Lam… Chậm một chút…”

Vãn Lam tứ chi không nhúc nhích được, dứt khoát gian xảo lấy đuôi của mình mà trêu chọc nhiều lần, động tác càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng theo chóp đuôi ở trên mà hung hăng ma sát, Bạch Lâm Uyên nức nở, toàn thân run kẹp chặt đuôi Vãn lam rồi bắn ra.

Thoải mái trôi qua Bạch Lâm Uyên mệt mỏi nằm xuống, ở trên mặt Vãn Lam không ngừng hôn lấy, bỗng cảm thấy ươn ướt, tưởng mồ hôi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là nước mắt.

“Khóc cái gì?”

“Lâm Uyên… Lâm Uyên… Ngươi bắt nạt ta…” (……….. *đập đầu vào gối*, đi chết đây)

Bạch Lâm Uyên vừa bực mình vừa buồn cười lau nước mắt cho hắn, gảy gảy gáy của hắn:”Có triển vong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.