Bên trong Thiên Diễn Đạo Cung.
Lúc Thanh Dương mở mắt ra, ánh mắt của y lộ rõ vẻ nghiêm túc, thận trọng. Thông qua mắt của Tú Sắc và Thủy Nguyên Tử, y đã trông thấy mấy vị sư thúc của mình, còn nói chuyện đôi câu cùng họ.
Vì rời đi từ hai mươi năm trước, y đã không biết được rất nhiều bí mật liên quan đến Thiên Diễn Đạo Phái, ví như chuyện mà hai vị sư thúc của y đã nói:
“Kể từ đời tổ sư sáng lập Thiên Diễn, không một vị chưởng môn nào có được kết cục tốt đẹp: Nếu không chết trong cõi thiên địa này, thì cũng chết vì độ kiếp, hoặc đột ngột biến mất không để lại dấu vết. Thế nhưng đấy đã là gì, Thiên Diễn Đạo Phái còn có một bí mật to tát hơn:
Mỗi đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái đều có khả năng trở thành đối tượng để một nhân vật đáng sợ nào đó đoạt xác trùng sinh.”
Vì sao lại như thế?
Thanh Dương cũng không rõ. Mối nghi hoặc trong lòng y càng thêm nặng trĩu.
Y đưa mắt nhìn về khoảng không gian bao la phía trước.
Chỉ thấy thiên địa mênh mang.
Theo hiểu biết của y về thiên địa này, nếu có kẻ tu hành phạm phải một điều cấm kị nào đó của thiên địa, thì sát ý từ trong cõi vô hình sẽ cuộn trào, thình lình vùi chôn thần thức lẫn nhục thân của kẻ đó.
Muốn biết việc thiên địa, vẫn nên trực tiếp hỏi thiên địa thì hơn.
Thanh Dương lại một lần nữa bế quan. Y nóng lòng muốn biết sự thật ẩn giấu bên trong cõi thiên địa này. Lúc lâm chung, Linh Thông Tử đã không nói cho y nghe những chuyện đó, có lẽ ông không còn thời gian, hoặc cũng có lẽ ông cho rằng không cần thiết.
Căn cứ theo lời của hai vị sư thúc kia, người đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Đạo có thể sẽ ngăn được nhân vật đại thần thông bí ẩn kia mượn xác trùng sinh. Vả chăng, lúc đạt đến Thiên Nhân Đạo, Thanh Dương Tử đã không có mặt ở Thiên Diễn Đạo Phái; bằng không, chính vào lúc bước chân vào cảnh giới này, y đã bị đoạt xác trùng sinh rồi.
Thanh Dương nghĩ thầm, có lẽ không phải mỗi Thiên Diễn Đạo Phái phát sinh chuyện như thế này – trực giác đã mách bảo y như vậy.
Thanh Dương đè nén những tạp niệm lăng xăng về thiên địa trong lòng mình lại. Một lần nữa, y chìm sâu vào vùng pháp ý không gian bên trong pháp châu.
Kẻ tu hành có lẽ sẽ xem nhẹ ân oán tình thù. Nhưng phàm còn một hơi thở, còn tồn tại, còn có thể suy nghĩ, thì khi đối diện với việc có liên quan đến bản thân mình, người ta đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu thật sự có thể không để tâm đến hết thảy mọi chuyện, âu chỉ có cây cỏ, đất đá mà thôi.
Nhưng kẻ tu hành khác với người thường ở chỗ, kẻ tu hành có thể khống chế tạp niệm cùng cảm xúc của bản thân mình, lại lợi dụng những cảm xúc nảy sinh trong lòng để thúc đẩy chính mình trở nên mạnh mẽ hơn. Người thường không thể làm được như vậy – họ luôn bị chính những tạp niệm trong lòng dẫn dắt. Nói cách khác, đây cũng là một hình thức biến hóa của của tâm ma, có điều ở mức độ yếu ớt, mờ nhạt hơn mà thôi.
Thanh Dương đã cảm nhận được pháp ý không gian bên trong oán ma pháp châu. Cảm giác “huyền rồi lại huyền” (*) ấy khiến y cứ thế chìm đắm trong lòng món linh bảo.
(*) “Huyền rồi lại huyền”, nguyên văn “huyền chi hựu huyền”, đại khái chỉ sự huyền diệu phi thường, xin xem lại chú thích đầy đủ ở chương
Tâm ma do tâm mà sinh.
Một khi tâm ma đã ngưng kết thành hình, thì đó chính là thiên ma. Tuy thiên ma có thể tự do ra vào thế giới tâm linh của con người, song những thiên ma do Thanh Dương tu luyện thành đều bị y kìm giữ. Thế nên, chúng vẫn ở yên bên trong ý niệm của y; tựa như diều giấy chẳng khác, cho dù bay cao đến đâu đi chăng nữa, thì một đầu dây vẫn nằm trong tay người thả.
Từ sau khi Thanh Dương bước vào Thiên Nhân Đạo, sự ảnh hưởng của những pháp tướng thiên ma hãy còn chưa hiển hóa thành hình lên bản tâm của y chỉ còn rất mong manh.
Chỉ khi đứng trên bờ vực sinh tử, ý chí của một người mới được rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi lần đối mặt với sinh tử đều là tu hành.
Tuy nhiên, trong khi tinh thần của Thanh Dương đang đắm chìm vào vùng pháp ý ẩn chứa bên trong pháp châu, ở một góc sâu thẳm trong thần hồn của y, có một tia ý niệm đang bừng tỉnh. Ý niệm ấy tựa như hạt mầm bị chôn vùi sâu dưới lòng đất, đợi đến lúc khí hậu thích hợp liền nảy mầm. Bấy giờ bản ngã ý chí của Thanh Dương đang đắm chìm bên trong pháp ý, nên mọi sự khống chế đối với chính mình đã giảm đến mức thấp nhất.
Đột nhiên, y cảm thấy cả người mình cứng đờ lại giá buốt. Ý niệm kia vừa xuất hiện đã muốn đoạt ngay lấy bản ngã của y.
Song, Thanh Dương há lại yếu ớt như thế? Biết được có kẻ không rõ lai lịch lăm le chực chiếm thân xác của mình, y há lại chẳng phòng bị?
Ngay khi ý niệm kia xuất hiện, bên trong thế giới nội tâm của Thanh Dương, bản ngã tướng của y đột nhiên nhanh chóng trương phình bụng, như thể nữ tử hoài thai. Có khác chăng là người ta mang thai cần chín tháng mười ngày, còn cái bụng của bản ngã tướng lại phình to với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong chớp mắt, cái bụng ấy đã to ra vừa bằng một thùng nước. Những tưởng cái bụng sẽ phát nổ, bản ngã tướng của y cũng sẽ vì thế mà nổ tung rồi mất hút, thì bản ngã tướng lại đột nhiên mở trừng hai mắt. Thần thức của Thanh Dương bấy giờ đã hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới tâm linh của chính y, vứt bỏ hết thảy sự cảm nhận đối với bên ngoài.
Chính vào lúc bản ngã tướng mở trừng mắt, tiếng của nó lạnh lẽo cất lên:
“Ta tế luyện pháp bảo, đốn ngộ đạo pháp, cũng là để đợi ngươi xuất hiện.”
Lời vừa dứt, một khúc ngón tay đã xuất hiện từ trong hư không - ngón tay tựa ngọc. Đoạn ngón tay này đã bị Thanh Dương tế luyện thành pháp bảo từ lâu, lại bởi nó cũng là một phần thân thể của y, nên có thể tương thông cùng tâm linh của y. Lúc này, xuất hiện ngay tại đây, mang theo ý chí của oán ma, đoạn ngón tay ấy điểm thẳng về phía bụng của bản ngã tướng.
Chính vào lúc đó, Thanh Dương nghe thấy một giọng nói cất lên:
“Ta vốn là ngươi…”
Lời ấy kỳ thực không vang bên tai Thanh Dương, mà lại như văng vẳng trong tâm khảm y. Song, y tuyệt nhiên không để tâm đến nó, chỉ lạnh lùng đáp:
“Ta là ta, ngươi là ngươi. Ngươi sao có thể là ta, cho dù ta chính là ngươi chuyển kiếp mà thành, thì ta vẫn chính là ta.”
Chưa đoạt được xác người, thì ý niệm vẫn còn rất yếu ớt. Nếu nhỡ Thanh Dương không chú ý, để tia ý niệm tiềm tàng trong bản ngã kia có cơ hội thức tỉnh, tiến hành đoạt xác, thì y sẽ phải tranh đoạt thân xác với ti ý niệm này. Thế nhưng, y há lại có thể sơ suất như thế? Y vẫn luôn phòng bị điều này.
Sợi ý niệm kia vừa thức tỉnh đã bị đánh tan. Trong lòng Thanh Dương đột nhiên lại có một câu nói khác vang vang:
“Đánh vào luân hồi vạn vạn năm.”
Lời đó vừa cất lên, một vệt kiếm quang liền âm thầm vụt qua. Vệt kiếm quang như thể vạch qua tầng tầng sương mù, từng lớp từng lớp không gian cứ thế bị kiếm quang chém vỡ. Hết thảy đều như ảo cảnh.
Song, Thanh Dương lại cảm thấy cảnh tượng ấy sống động như thật, như thể vệt kiếm quang kia đã chém xuống từ ngàn vạn năm về trước. Kiếm quang đã vượt qua hư không vô tận, để rồi khắc một vết hằn thật sâu trong linh hồn y.
Vệt kiếm quang cứ thế, không ngừng chặt cho kỳ phăng ý thức của y.
Chỉ trong phút chốc, bản ngã tướng của Thanh Dương đã trở nên mơ hồ không rõ. Đang đả tọa bên trong Thiên Diễn Đạo Cung, y phun ra một ngụm máu tươi. Trong tâm y bấy giờ vẫn còn vang vang tiếng kiếm – âm thanh ấy lạnh lẽo lại kéo dài miên man. Bản ngã tướng của Thanh Dương gắng gượng bắt pháp quyết. Thứ pháp quyết này có tác dụng phong ấn – có được từ ấn phù chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái.
Trong mắt y bấy giờ chỉ có vệt kiếm quang ấy, như thể trời đất lúc này chỉ còn mỗi vệt kiếm quang. Tuy có hư không vô tận ngăn cách Thanh Dương với vệt kiếm quang, song y vẫn cảm thấy ý thức của bản thân đang bị hủy diệt. Thần thức đau đớn, hồn phách dần tản mác.
Y gắng gượng cất tay, để cho ấn phù chưởng môn trong lòng bàn tay hướng lên trời, hòng phong ấn vệt kiếm quang kia.
oooOoOoOooo
Cũng không rõ đã bao lâu trôi qua. Vệt kiếm quang chói mắt kia rốt cuộc đã bị bao phủ. Thanh Dương chầm chậm phong ấn chắc vệt kiếm quang ấy. Những tia sáng lạnh lùng cũng đã được gom lại, bọc kín trong lớp phong ấn.
Thứ cấu thành nên lớp phong ấn này chính là thần thức của y. Lớp thần thức trong cùng, nơi tiếp xúc gần nhất với vệt kiếm quang, đang không ngừng tản mác; còn kiếm quang hình như cũng đang tiến gần đến Thanh Dương, có điều tốc độ đã trở nên chậm hơn rất nhiều.
Khi Thanh Dương mở mắt, y trông thấy ánh mắt quan tâm của Dung Dương, Mộc Dương, Tung Dương cùng Trầm Dương, lòng y không khỏi cảm thấy ấm áp. Y cất tiếng:
“Ta không sao.”
“Sư huynh, bảy ngày trước huynh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, huynh bị làm sao vậy?” Dung Dương nóng lòng hỏi ngay.
Thanh Dương chậm rãi đáp lời:
“Lúc sư huynh đang tế pháp bảo, lĩnh hội pháp ý thì có kẻ muốn đoạt thần xác của ta. Kẻ đó đã bị ta diệt trừ rồi.”
“Hả… Là kẻ nào vậy???” Dung Dương mau miệng hỏi.
“Nếu ta đoán không lầm, người này có thể chính là kiếp trước của ta.” Thanh Dương lạnh lùng nói.
“Kiếp trước?!…”
Không chỉ mỗi mình Dung Dương kinh ngạc, cả Tung Dương trước nay đều trầm tĩnh cũng không nhịn được, buột miệng hỏi: “Sư huynh, vậy… huynh…”
“Yên tâm. Sư huynh vẫn là sư huynh. ‘Ta’ của kiếp trước đã là một người khác, sư huynh sao có thể để y chiếm đoạt thân xác của mình?” Thanh Dương đáp, “Tia ý niệm ấy đã gieo mầm sâu trong linh hồn ta, nay lại đột nhiên tỉnh giấc; nếu không phải sư huynh từ sớm có sự chuẩn bị, chỉ e đã không kịp trở tay. Bản lĩnh như thế, sư huynh của hiện tại vẫn chưa thể đạt được.”
Thanh Dương im lặng một lúc, lại nói tiếp:
“Chuyện này kỳ thực chẳng đáng là gì. Thứ thực sự đáng sợ chính là ánh kiếm quang đến cùng với tia ý niệm ẩn kín trong thần hồn kia. Sư huynh suýt nữa đã bị bị kiếm quang đó chém nát thần thức.”
Y không hề kiêng kị, cứ thế nói hết ra; bởi y cho rằng, bản thân có trách nhiệm phải nói cho các sư đệ, sư muội những gì mình biết. Sư phụ đã không còn, y thân là kẻ dẫn dắt, cần phải gắng sức truyền đạt hết những gì mình lĩnh hội được.
“Kiếm quang, kiếm quang gì?”
“Kiếm quang đó đến từ phần ký ức đã khắc ghi sâu trong thần niệm của sư huynh. Đời trước hẳn ta đã chết dưới kiếm quang, hoặc cũng có thể đời đời kiếp kiếp trước ta đều chết dưới kiếm ấy. Bản thân ta, cũng chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi…”
Thanh Dương nhủ thầm, y chẳng biết đã chết bao nhiêu lần, hẳn những lần trước đây đều trùng sinh cả. Song lần này, “Thanh Dương” của đời trước đã chẳng thể trùng sinh được, ý niệm đoạt xác trùng sinh cũng bị “chính mình” của đời này diệt trừ một cách dễ dàng. Có thể thấy, qua mỗi kiếp như thế, khả năng trùng sinh lại càng yếu đi.
Về phần “mình” rốt cuộc là ai, Thanh Dương không hề để tâm đến, cũng chẳng muốn biết “mình” ở đời trước là người ra sao, lại càng không có lòng dạ tìm hiểu ở kiếp thứ nhất “mình” là nhân vật thế nào. Y chỉ muốn biết vệt kiếm quang kia từ đâu đến, và câu nói “đánh vào luân hồi vạn vạn năm” văng vẳng bên tai kia rốt cuộc có nghĩa là gì.
“Câu nói này do chính vị chủ nhân của vệt kiếm quang kia nói sao? Nếu quả là vậy, chẳng lẽ ta đang trong luân hồi?” Thanh Dương nghĩ thầm, song lại không có cách nào chứng thực những ý nghĩ ấy. Song càng nghĩ, y càng nhận thấy rõ một khả năng:
Rất nhiều bậc tu sĩ tu hành đến bực thâm hậu đã đột nhiên tạ thế.
Nếu vừa nãy y chẳng thể phong ấn được vệt kiếm quang kia, thì lúc này y cũng đã vong mạng rồi, các vị sư muội sư đệ của y sẽ chẳng thể biết được y vì đâu mà chết.
Nghĩ đến đó, y không khỏi cảm khái:
“Đó phải là một nhân vật lợi hại đến độ nào?
Chẳng hay nhát kiếm đó đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã diệt mất bao nhiêu kiếp người, đã bao lần bị phong ấn, mài mòn, mà vẫn còn vẹn nguyên, vẫn còn lợi hại như thế?
“Người sống trong cõi trời đất này, lẽ nào cứ như thế không ngừng vong mạng dưới kiếm quang kia?” Thanh Dương nhủ thầm.