Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
“Sư huynh sao vậy?” Dung Dương cất tiếng hỏi.
Dung Dương tiến lại gần Thanh Dương, đưa mắt nhìn phiến lá màu xanh trong tay y, nhưng đập vào mắt nàng lại chỉ có một mảng ánh sáng biêng biếc đang tản mác.
Thanh Dương ngẩng đầu nhìn lên Cửu Thiên. Đôi mắt y vẫn sâu thẳm như thế, ánh mắt dường như đang theo đuổi đến tận bên người vị chủ nhân của hạc trắng. Song chính trong sát na vừa nãy, thiên ma trên người hạc trắng lại như giọt nước trượt khỏi người nó. Khoảnh khắc đó, hạc trắng cũng biến mất vào trong nền trời mênh mông.
“Luân hồi mà thôi, hà tất tiến bước.” Vẫn chưa thu tầm mắt lại, Thanh Dương đáp lời Dung Dương.
Dung Dương không hiểu. Nàng nhẩm đi nhẩm lại mấy lần. Mộc Dương ở bên cạnh bấy giờ mới lên tiếng:
“Sư huynh…”
Sau đó Thanh Dương không nói gì thêm nữa. Dung Dương và Mộc Dương đứng bên cạnh, đều đang chăm chú nhìn sư huynh mình. Bấy giờ, Dung Dương cũng đã biết, Thiên Diễn Đạo Phái của nàng phát sinh những chuyện như thế, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.
Thanh Dương lặng im. Lúc này, y mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là nhân quả quấn thân. Y thấy mình tựa như đang ở bên trong một tấm lưới: Nhân gian có nhân quả, Cửu Thiên lẽ nào lại chẳng phải hồng trần?
Hít vào một hơi sâu, Thanh Dương nói:
“Cái Đạo tu hành, nào có cái lý lẽ không tiến về phía trước? Chúng ta đi thôi.”
Hạ quyết tâm vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Thanh Dương phóng tầm mắt xuyên qua hư không vô tận. Bấy giờ, y trông thấy một tòa đạo cung khổng lồ. Đạo cung mờ mờ ảo ảo, dường như cất giấu một sự huyền diệu vô cùng vô tận.
Ngẩn người giây lát, Thanh Dương bèn hỏi Dung Dương và Mộc Dương liệu có trông thấy tòa đạo cung ấy. Cả hai đều lắc đầu nói mình không thấy.
“Sư huynh nhìn thấy một tòa đạo cung ư?” Dung Dương hỏi.
Thanh Dương im lặng gật đầu. Dung Dương kinh ngạc nói:
“Truyền thuyết kể rằng, trong trời đất có một tòa đạo cung ẩn mình giữa hư vô, chẳng ai biết tòa đạo cung ấy có lai lịch thế nào. Chẳng lẽ đó chính là tòa đạo cung mà sư huynh trông thấy?”
Thanh Dương chẳng nói gì. Đương nhiên y đã từng nghe có một tòa đọa cung như thế, song, vì đâu y lại có thể trông thấy nó? Đột nhiên, y bỗng nhớ đến một chuyện.
“Mộc Dương, đệ nói xem Thiên Diễn chúng ta có thứ chi đáng để những kẻ đại thần thông kia mưu tính?” Thanh Dương hỏi.
Mộc Dương nhíu mày nghĩ ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Nếu nói đến bảo vật, thì Thiên Diễn chúng ta tuy cũng có, nhưng đều đã bị mấy vị sư thúc đem đi cả. Còn pháp ý, đại đạo yếu quyết đối với những người sở hữu đại thần thông mà nói lại chẳng đáng là gì. Thế nhưng, cứ trông tình thế trước mắt, Thiên Diễn chúng ta đã thành ra thế này, mà dường như vẫn còn những cặp mắt đang chăm chú theo dõi chúng ta...”
Nói đến đấy, gã ngừng lại. Đưa mắt nhìn Thanh Dương chăm chăm, gã nói tiếp:
“Vậy thì chỉ còn một khả năng. Thứ khiến những kẻ đại thần thông kia quan tâm đến không phải là Thiên Diễn Phái chúng ta, mà có lẽ chính là sư huynh.”
Phong Lăng cảm nhận được áp lực cùng sự nặng nề trong lời nói của Mộc Dương. Đúng lúc này, Thanh Dương lại bật cười. Chỉ nghe y cất lời:
“Ta nghĩ, là có kẻ muốn tòa đạo cung kia.”
“Vậy…” Dung Dương nóng lòng, bèn hỏi: “Vậy chúng ta còn phải đi đâu đây? Thiên Diễn chúng ta, hiện đã thành ra như vầy…”
Tuy là người tu hành, song từ sau khi bái nhập Thiên Diễn Đạo Phái, Dung Dương chưa từng rời khỏi môn phái; nên khi đột nhiên gặp cơn nguy biến, tâm cảnh nàng ngay từ đầu đã vụn vỡ. Nàng chỉ cảm thấy con đường phía trước sao mà mờ mịt, chẳng biết phải đi về đâu.
“Chắc chắn chúng ta phải đi đến đấy.” Thanh Dương đáp, lời nói chắc như đinh đóng cột. Nói xong, y sải dài bước chân, lại tiến về phía trước. Nơi nào y đi qua, cát vàng cuộn dâng dưới chân. Khi trước, bao nhiêu cát hiển hóa ra đều biến thành sắc đen, giờ đây lại trở về với màu sắc vốn có. Y nhủ thầm, những kẻ đại thần thông kia chỉ nên tồn tại bên ngoài Hóa Ngoại Thiên; nếu họ đến đây, thì y cũng bất tất phải sợ họ?
Lúc này, Phong Lăng đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Nghe mọi người nói vậy, hình như là có kẻ đang chờ đợi sư phụ tìm được tòa đạo cung kia, lẽ nào người chẳng sợ?”
“Sợ gì chứ?” Thanh Dương hỏi.
Phong Lăng nhanh nhảu đáp:
“Sợ sau khi tìm được đạo cung rồi lại bị kẻ khác cướp lấy.”
Thanh Dương lạnh lùng nói:
“Đã chẳng phải là vật của ta, nói chi đến cướp đoạt?”
Phong Lăng cạn lời. Nàng ta đang ngẫm nghĩ xem làm sao phản bác lại lời của Thanh Dương, vì nàng cho rằng không thể cứ như thế này được. Nghĩ hồi lâu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng ta bèn nói:
“Thứ mà bọn họ không tìm được nhưng chúng ta lại tìm được, thì đương nhiên là của chúng ta. Bất luận là ai muốn có nó, thì đều là giành lấy từ trong tay chúng ta.”
Thanh Dương không quay đầu lại. Mộc Dương và Dung Dương thì nhủ thầm, có câu rằng, vạn vật trong trời đất, kẻ có lòng thì có được(*); lại cũng có câu rằng, thứ ngươi đã lấy được thì đương nhiên thuộc về ngươi. Câu ấy cũng có nghĩa: Vạn vật trong thiên địa, ai cũng có thể tranh lấy.
(*) Nguyên văn Hán Việt: “Thiên địa vạn vật, đức giả cư chi“. Câu này hàm nghĩa rất rộng, sau khi tham khảo nhiều cách kiến giải cũng như cân nhắc ngữ cảnh ở đoạn này, Thất Đồng tạm dịch thành như trên. Nếu các đạo hữu có cao kiến khác, mời góp ý tại phòng thảo luận trong link cuối chương.
Còn Phong Lăng lại cho rằng, thứ mà chỉ ta có thể tìm thấy, đương nhiên chính là của ta.
Trong lòng Thanh Dương bấy giờ lại có một ý nghĩ. Ý nghĩ ấy vụt lên ngay trong khoảnh khắc y trông thấy tòa đạo cung ấy.
Ý nghĩ đó chính là:
Trở về.
Trở về nơi đó, thì không phải sợ hãi tất thảy.
Ý nghĩ ấy khiến Thanh Dương cảm thấy có phần lạ kỳ, dường như bên trong đó chứa đựng sự huyền diệu nào đấy, khiến y không làm sao lý giải nổi. Song, ý nghĩ đó cũng chân thực là vậy.
Sau đấy, y lại nhớ đến dòng chữ trên chiếc lá xanh được hạc trắng đưa tới kia:
“Luân hồi mà thôi, hà tất tiến bước.”
“‘Luân hồi mà thôi’ là gì, phải chăng có ý nói con đường mà y đang bước đi đây, y cũng đã từng bước qua? Hay là còn có gì đó khác?” Thanh Dương thầm nghĩ trong lòng. Kẻ đã tiến vào Thiên Nhân Đạo như y đã có thể chạm đến một vài thứ trong trời đất, song y vẫn không làm sao nhìn thấu được.
Phong Lăng có phần chán chường, bèn rút kiếm đâm vào hư không. Nếu quanh đây có núi sông, nàng ta ắt sẽ ngự kiếm đến núi ấy chơi đùa một hồi. Nàng ta đương nhiên chẳng sợ sẽ mất liên lạc với nhóm Thanh Dương. Kẻ khác có lẽ chẳng thể nhìn thấy bọn họ, song nàng lại có thể thấy được, bởi bấy giờ nàng đã là đệ tử của Thiên Diễn Đạo Phái rồi.
Nếu trong núi có pháp thú, hẳn sẽ bị Phong Lăng trảm lấy. Nếu có sông lớn vắt ngang, nàng cũng ắt phải xuống đấy du ngoạn. Thuật ngự kiếm đơn giản vào tay nàng lại trở nên xuất thần nhập hóa, khi đắm mình vào lòng sông vẫn có thể khiến nước không chạm vào người được.
Một vệt kiếm quang nhoáng lên sau lưng Mộc Dương và Dung Dương. Phong Lăng xuất hiện cùng với kiếm quang. Không có ai dạy nàng thuật độn kiếm, nàng mượn dùng thuật ngự kiếm mà tự mình trui rèn thành thuật độn kiếm. Mộc Dương và Dung Dương cùng liếc nhìn Phong Lăng. Trong mắt Mộc Dương, khả năng tu Đạo của Phong Lăng chẳng đáng vào đâu, song tài năng kiếm thuật thiên phú của nàng ta lại cực cao.
Theo bước chân lặng lẽ của họ, thời gian cứ thế âm thầm trôi đi. Với Phong Lăng mà nói, việc độc hành trong thinh lặng ấy ban đầu là một thứ giày vò, song về sau, nàng ta cũng từ từ thích nghi được.
Đi theo Thanh Dương, Phong Lăng cũng dần có được cái nhìn rõ ràng hơn đối với các môn phái trên Cửu Thiên này.
Từ tầng trời thứ nhất đến tầng trời thứ sáu, từ Chân Linh Giới đến Động Huyền Thiên, mỗi một tầng trời đều không như nhau. Môn phái nào ngự trên tầng trời càng cao, linh lực của phái ấy đương nhiên càng thâm hậu. Ví như lúc Thiên Diễn Đạo Phái còn ở tầng trời thứ năm, thực lực của đệ tử trong phái khi ấy cao hơn hẳn so với đệ tử các môn phái ở tầng trời thứ nhất này.
Thực lực ấy của Thiên Diễn Đạo Phái là do linh lực, pháp ý cùng đại đạo yếu quyết mà thành. Còn thứ tu vi thật sự thuộc về tâm cảnh của bản thân mỗi người, thì phải xem chính người đó, đa phần sẽ không có sự chênh lệch quá nhiều. Thế nên sau khi Thiên Diễn Đạo Phái rơi xuống tầng trời thứ nhất, đến Linh Thông Tử cũng trở nên bất lực, đó là bởi linh lực và pháp ý của đạo phái bấy giờ đều đã đến cực hạn cả rồi.
Còn Thanh Dương trở về từ nhân gian, mà lại có bản lĩnh vượt trội so với những kẻ có môn có phái, thì điều này Phong Lăng bây giờ cũng có thể hiểu là do đâu. Về mặt nào đó, Thanh Dương và Phong Lăng đều như nhau, trong tay Phong Lăng có một thanh kiếm đã được nàng nuôi dưỡng từ bé, trong tay Thanh Dương lại có một viên oán ma pháp châu.
Thanh kiếm trong tay Phong Lăng chứa đựng nguồn linh lực vô cùng to lớn. Linh lực ấy không phải là thứ linh lực thuần khiết, mà ẩn chứa sát ý mãnh liệt, lại tàng ẩn bên trong một thứ pháp ý mà đến cả Thanh Dương cũng không nhìn thấu được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Dương chỉ mới truyền cho Phong Lăng thuật ngự kiếm, thì nàng ta đã có thể triệt hạ ngần ấy kẻ tu hành, lại có thể tự luyện thành thuật độn kiếm từ thuật ngự kiếm ấy.
Lại nói, viên oán ma pháp châu trong tay Thanh Dương cũng vậy, cũng ẩn chứa nguồn linh lực và pháp ý lớn mạnh. Nếu chỉ có mỗi linh lực và pháp ý ấy, Thanh Dương cũng vị tất đã có thể hạ sát cả điện chủ của Âm Quỷ Vương Điện, trưởng lão của tộc Cửu Lê cùng chưởng môn Ly Hỏa Tông chỉ trong một lần cất tay. Song, bởi lẽ Thanh Dương đã tiến vào Thiên Nhân Đạo, nên dù linh lực bên trong oán ma pháp châu chưa chắc đã thâm hậu được như linh lực của bậc chưởng môn các phái, y vẫn có thể thắng được bọn họ.
Linh lực của một môn phái sẽ tăng tiến theo đệ tử trong phái. Đương nhiên, linh lực cùng pháp ý của môn phái cũng sẽ vì sự tệ hại của đệ tử mà bị tổn thất.
Bước đi phía trước, Thanh Dương đột nhiên cất tiếng:
“Chúng ta đi tìm Ly Dương về.”
Ly Dương mà Thanh Dương vừa nhắc đến chính là vị sư đệ đã cùng Viêm Dương và Trầm Dương đi tìm đan dược khi trước. Tuy nhiên sau cùng, chỉ còn Viêm Dương và Trầm Dương quay về, Ly Dương thì không trở lại. Không phải vì gã không muốn trở về, mà là bởi gã đã bị Đan Đỉnh Môn - môn phái ba người họ đến cầu đan - giữ lại. Theo lời Trầm Dương thì Ly Dương đã đáp ứng sẽ ở lại Đan Đỉnh Môn đốt lò lửa trăm năm, bấy giờ Đan Đỉnh Môn mới chấp thuận cho Viêm Dương và Trầm Dương một viên dưỡng hồn đan để đem về môn phái.
Bây giờ, muốn đưa Ly Dương trở về, lại chẳng phải là chuyện dễ dàng.
“Sư huynh, Đan Đỉnh Môn sẽ thả Ly Dương sư huynh đi sao?” Dung Dương hỏi.
“Sẽ thả.” Thanh Dương đáp gọn, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Phong Lăng cũng lấy làm kinh ngạc, bèn hỏi ngay:
“Tại sao vậy?”
“Vì đệ tử của Thiên Diễn Phái không thể làm đồng tử đốt lò cho phái khác.” Thanh Dương hờ hững đáp.
Thanh Dương đâu chỉ muốn đưa mỗi Ly Dương trở về, mà vị sư đệ Triều Dương bị giam trong A Tì Thành kia, y cũng chưa bao giờ quên dù chỉ một khắc. Hơn nữa, trong lòng oán ma pháp châu bấy giờ còn có hai vị sư đệ khác bị trọng thương hãy chưa tỉnh lại.
Chấn hưng Thiên Diễn, cứu các sư đệ trở về, đều là những việc Thanh Dương cần thiết phải làm. Phàm nhân khi gặp chuyện, khi hành sự, đều có thể gọi là trách nhiệm và bổn phận, còn kẻ tu hành lại gọi đấy là tu hành.
Gánh trên vai thứ trách nhiệm, thứ bổn phận này, là một loại tu hành. Vứt bỏ những trách nhiệm và bổn phận ấy, cũng là một loại tu hành. Song, gánh vác hay vứt bỏ, đến lúc chung cuộc, đạo quả đương nhiên không như nhau, mà thành tựu cũng chẳng giống nhau...
* Kính mời chư vị đạo hữu tham gia thảo luận cũng như đón đọc bản dịch nhanh và chính xác nhất tại diễn đàn bachngocsach.com. Các diễn đàn khác vui lòng ghi rõ nguồn cũng như tên người dịch khi đăng lại truyện, xin cảm ơn.