Thời tiết tháng mười vẫn âm tình bất định (không ngừng thay đổi), kế
hoạch du lịch ban đầu cũng ở trong một trận mưa lớn hôi phi yên diệt
(tan thành tro bụi).
Quốc khánh nghỉ dài hạn bảy ngày, thẳng đến ngày thứ sáu mọi người mới thấy được ánh mặt trời lâu ngày không gặp.
Có lẽ là mưa to liên tục vài ngày tẩy sạch hoàn toàn thành phố này một
lần, sau khi ra cửa, không khí đặc biệt tươi mát, bầu trời cũng đơn
thuần một màu xanh ngàn dặm không mây.
Từ Úy cho Tiểu Ly còn đang nằm trên giường một nụ hôn dịu dàng, sau đó đi chợ sáng chuẩn bị thực phẩm.
Trong hoa viên Long Hoa xanh hoá rất khá, mặt cỏ sau cơn mưa có vẻ đặc biệt
xanh tươi, trên ngọn cỏ mềm mại còn đọng giọt sương trong suốt lóng
lánh.
Trên con đường bộ hành nhỏ thật dài có tốp năm tốp ba người đang chạy bộ buổi sáng, trên quảng trường bên cạnh cũng có rất nhiều
người đang tập thể dục.
Dường như là bị những cơn mưa không ngớt
ngầm phá hỏng, thật vất vả nhìn thấy ánh mặt trời, vì thế mọi người đều
chạy đến hít thở không khí trong lành, khu dân cư hoa viên Long Hoa ngày thường luôn yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ.
Từ Úy thấy mấy thằng nhóc mang giày trượt xẹt qua trước mặt mình, hình như cỡ tuổi Tiểu Ly, nhìn thấy người ta vẻ mặt thanh xuân tràn đầy sức
sống, dáng vẻ không giống nhóc con nhà mình, đến bây giờ còn đang ngủ, y chang đầu heo.
Từ Úy thở dài một tiếng, được rồi, có lẽ là tối
hôm qua hơi quá mức. Nhưng lâu như vậy không tiếp xúc, muốn em ấy nhiều
hơn vài lần, hoặc là nhiều lần đổi tư thế, thật ra cũng không tính cực
kỳ quá đáng đúng không.
Hơn nữa là em ấy chủ động.
Từ Úy vừa thay mình bào chữa, vừa đi về phía siêu thị.
Bởi vì sau cơn mưa trời trong, siêu thị nhiều người đến đáng sợ, chỗ quầy
thu ngân sắp một hàng ngũ thật dài, trong giỏ hàng tràn đầy thực phẩm,
làm cho Từ Úy có chút đau đầu.
Xếp hàng, vô cùng buồn chán nhìn
đám người ở quảng trường bên ngoài đang vui đùa ầm ĩ, Từ Úy trong lúc
bất chợt rất nhớ con sâu lười trên giường ở nhà.
Không biết em ấy thức dậy chưa.
Nhưng, sâu lười giống như cảm ứng được nhớ nhung của hắn, đúng lúc gọi điện thoại tới.
“Uy…” thanh âm lười biếng, phía sau còn kèm theo một cái ngáp, “sáng sớm tinh mơ anh chết đi đâu vậy?”
Từ Úy cười nhẹ, “Anh ở siêu thị, em cuối cùng cũng dậy rồi à?”
“Ngô, ở siêu thị a, vậy thuận tiện mua giúp em hai cái sandwich hai bình
sữa.” Thanh âm đột nhiên hưng phấn lên, nghe như hoàn toàn thanh tỉnh,
mà còn rất có tinh thần.
“Em ăn nhiều thế sao?” Từ Úy nhìn nhìn
hai bình sữa cùng hai cái sandwich trong giỏ hàng, bất đắc dĩ cười cười, đẩy xe ra khỏi hàng ngũ, quay đầu lại đi lấy.
“Anh cũng biết,
tối hôm qua rất hao tổn thể lực, em bây giờ cả người đều muốn hư thoát.” Tiểu Ly đầu kia điện thoại hình như đang ở phòng vệ sinh, có thể nghe
được tiếng nước ào ào.
“Tối hôm qua hao tổn thể lực chính là anh
nha, em chỉ nằm không nhúc nhích còn oán trách nhiều nữa chứ, Tiểu Ly.”
Từ Úy trêu chọc, nghĩ Tiểu Ly đầu kia điện thoại đang đỏ mặt, coi như
mình không uổng công phải đi xếp hàng một lần nữa, tâm tình Từ Úy lại
cực kỳ hớn hở, “vả lại, bây giờ nghe em nói chuyện, một chút cũng không
có bộ dáng hư thoát đâu, ân?”
“Anh vô lại!” Tiểu Ly thẹn quá
thành giận, “Tối qua ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn anh quên rồi sao?
nói nhiều như vậy làm gì, anh nếu không mua về, cắt móng vuốt cho em
ăn.”
Đe dọa một chút cũng không hữu dụng a…
Từ Úy cười cười, thật ra con khỉ này sau khi hiểu được tính tình của cậu, thật rất dễ đối phó …
“Tiểu Ly, mấy ngày hôm trước em không phải muốn đi du lịch sao? Em thu xếp hành lý trước đi, chờ anh về anh dẫn em đi một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Chúng ta đi xem biển nha.”
Thật ra cũng không phải lần đầu tiên đi xem biển, nhưng, bởi vì lần đầu tiên từ khi ở chung hai người đi du lịch, Tiểu Ly tỏ ra vô cùng kích động.
Từ Úy mở trần xe, Tiểu Ly giống như được giải phóng đứng lên, mở rộng hai cánh tay hưởng thụ làn gió mát lướt qua trước mặt.
Sau cơn mưa không khí ẩm ướt làm cho Tiểu Ly thoải mái nhắm mắt lại, Từ Úy
im lặng lái xe, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Tiểu Ly, khóe miệng không tự
chủ được nâng lên.
“Anh cười cái gì a?” Tiểu Ly hưởng thụ đủ rồi, lúc này mới ngồi xuống, cầm chai nước khoáng trong xe ừng ực ừng ực hai ngụm.
“Nga, em quên kéo khóa quần.” Từ Úy hướng Tiểu Ly mỉm cười, chờ đợi động tác
Tiểu Ly phun nước, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của
Tiểu Ly.
“Em mặc quần thể thao nha.”
Tiểu Ly liếc ngang mắt hắn một cái, sau đó tiếp tục mặt không chút thay đổi uống nước.
“A… anh quên mất.” Từ Úy bật cười, vốn nghĩ muốn trêu chọc trêu chọc cậu,
nhưng, xem ra Tiểu Ly trong lúc cùng mình không ngừng bị trêu chọc cùng
trêu chọc lại, đã rèn luyện được định lực tương đương rồi.
“Sao
đột nhiên muốn đi xem biển vậy?” Tiểu Ly uống được một nửa, sau đó đưa
cái chai tới trước mặt Từ Úy, Từ Úy cúi đầu cầm tay Tiểu Ly uống một
hớp.
“Hôm nay thời tiết không tồi, cho nên muốn dẫn đi dạo chơi a.”Từ Úy giải thích.
“Không tồi, em thích.” Tiểu Ly nghiêm túc gật gật đầu, “Anh còn có nhớ lần đầu tiên anh đến trường học, chúng ta đi phòng vẽ tranh nhìn thấy bức tranh kia không?”
“Bức tranh vẽ biển cả kia sao?”
“Đúng, là bức tranh của một học trưởng họ Hạ, bức tranh biển rất đẹp, nhưng khi nhìn
thấy bức tranh kia, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu. Khi đó, em lại đột nhiên rất muốn đến biển nhìn xem.”
“Em trước kia chưa từng đi sao?”
“Có đi qua, nhưng chỗ em đi, bờ biển ô nhiễm nghiêm trọng, biển màu lam đều biến thành màu vàng, tổn hại nghiêm trọng hình tượng biển cả xinh đẹp
trong cảm nhận của em.” Tiểu Ly nháy mắt mấy cái, “Cho nên lần này em
muốn bù lại nha.”
“Lần này, sẽ không để em thất vọng đâu.” Từ Úy mỉm cười rất khẳng định.
Lúc đến bờ biển, đã gần giữa trưa, Từ Úy từ trong xe lấy ra thức ăn đã
chuẩn bị sẵn, Tiểu Ly trừng to mắt nhìn, không khỏi lần nữa khâm phục sự cẩn thận tỉ mỉ của Từ Úy.
Sau khi đi bộ một đoạn đường, cuối
cùng cũng thấy được biển cả, Tiểu Ly có chút kinh ngạc, thật không ngờ
ngọn núi nhỏ lại có thể che chắn cảnh sắc xinh đẹp như thế.
Biển
cả màu xanh đậm cùng bầu trời nối liền một mảnh, xa xa còn có hải âu
trắng tinh bay tới bay lui, cát dưới lòng bàn chân vừa mịn lại mềm, ngẫu nhiên có thể thấy một hai chiếc thuyền ở phía xa xa.
Thật yên tĩnh, thật thanh bình, giống như có một loại ma lực, có thể làm cho người ta quên hết tất cả buồn phiền.
Tiểu Ly không tự chủ được muốn chạm chạm vào nước biển màu lam, bèn cỡi giày dấn vào trong nước.
Bởi vì ánh mặt trời chiếu mà nước biển hơi âm ấm, mang theo hạt cát nhỏ mịn, chảy qua đầu ngón tay mẫn cảm.
Loại cảm giác này, rất vi diệu, rất dễ chịu. Giống như được người yêu dịu dàng vuốt ve.
Tiểu Ly cảm thấy chỗ này thật sự là cực kỳ xinh đẹp, so với biển trong bức tranh còn đẹp hơn.
Gửi cho Từ Úy một nụ cười cảm kích, Tiểu Ly đi đến nằm xuống bên cạnh hắn, lười biếng nhìn bầu trời ngàn dặm không mây.“Từ Úy, sao anh biết nơi này thế?”
“Có một lần đi công tác đi ngang qua, cảm thấy nơi này rất đẹp, bèn nhớ kỹ.”
Tiểu Ly nga một tiếng, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm.
“Ngày mai, có muốn anh đưa em đi hay không?” Từ Úy quay đầu nhìn chăm chú Tiểu Ly, thu hết bối rối rõ ràng của Tiểu Ly vào mắt.
“Anh… Anh biết rồi sao?”
“Em cảm thấy có thể giấu được anh sao?” Từ Úy vò vò mái tóc mềm mại của Tiểu Ly, “Không định nói cho anh biết sao?”
“Đáng nhẽ, tối hôm qua muốn nói, kết quả vừa đến trên giường thì quên hết.” Tiểu Ly thẳng thắn, “Em sợ anh không đồng ý.”
Từ Úy mỉm cười, “Nghĩ anh như nhân viên quản lý vườn bách thú? Còn em thì giống con khỉ anh nhốt sao?”
Tiểu Ly trợn trắng mắt, cái này so sánh kiểu gì nha.
“Em muốn tới vùng khác làm việc, là lựa chọn của em, anh sẽ không ngăn cản đâu.”
Tiểu Ly hơi kinh ngạc nhìn Từ Úy, phát hiện ánh mắt của hắn như trước là dịu dàng cùng bao dung.
“Em mỗi tuần đều sẽ trở về, một tuần rời khỏi anh năm ngày, ở cùng anh hai ngày.” Tiểu Ly tựa đầu vào cánh tay hắn.
“Nếu mỏi mệt cũng không cần miễn cưỡng trở về, anh là rất yên tâm em, Tiểu
Ly.” Từ Úy có chút cưng chiều sờ sờ mặt Tiểu Ly, “hơn nữa, trừ bỏ anh,
cũng không có ai chịu được em, cho nên anh không lo lắng em sẽ trật
đường ray.”
“Bây giờ thông tin liên lạc thuận lợi, nếu nhớ anh, gọi điện thoại, gửi bưu kiện, sao cũng được.”
“Ân.”
“Khi nào muốn thì về cũng có thể, anh sẽ ở nhà chờ em a.”
“Ân.”
Tiểu Ly tựa vào bờ vai của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Anh ấy nhất định cũng không nỡ, nhưng không có biện pháp, bản thân mình mới vừa tốt nghiệp, thật vất vả tìm được công việc yêu thích mà còn phù
hợp, không thể bởi vì khoảng cách xa mà bỏ đi a…
Vốn tưởng là anh ấy sẽ không đồng ý, không nghĩ tới anh ấy lại đáp ứng dứt khoát như vậy.
Tiểu Ly an tâm dựa vào người bên cạnh, cậu biết, mặc kệ lúc nào thì người này cũng sẽ bảo vệ mình.
Nhớ rõ trước kia trong trò chơi, mỗi lần đánh nhau, anh ấy đều sẽ đưa thuốc qua, hiện tại rất nhiều thứ nhỏ nhặt anh ấy cũng luôn thay mình nghĩ
chu toàn.
Anh ấy vẫn lẳng lặng chăm sóc mình, người như vậy, mình sao có thể không yêu chứ…
“Từ Úy, em sẽ cố gắng.” Tiểu Ly đột nhiên thật kiên quyết nói.
Không phải chỉ có một mình anh, em cũng sẽ cố gắng, trở thành một người đàn ông thành công.
Cùng anh chung sống, cố gắng cho tương lai của chúng ta.
“Anh thật chờ mong sau này chúng ta sẽ gặp nhau trên bàn đàm phán đấy, Tiểu
Ly, đến lúc đó cũng đừng quên, anh là một gian thương.”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng anh cũng đừng quên, em chính là lời nói ác độc.”
Tiếng cười thoải mái, hải âu cách đó không xa cũng kinh sợ bay lên.
“Ngài Hạ, ngài thật sự quyết định treo bức tranh ở chỗ này sao?” người quản
lí khôn khéo như trước không rõ cách làm không hiểu ra sao này.
“Đúng vậy a.” Chàng trai mỉm cười, nâng mắt nhìn bức tranh ở giữa bức tường kia.
Bức tranh trước kia treo ở nơi này là một bức tranh biển cả, biển không người xinh đẹp lại lạnh lẽo.
Mà bây giờ, thay một tác phẩm mới, như trước là biển cả mênh mông vô bờ,
bầu trời màu lam ngàn dặm không mây, trên biển có hải âu màu trắng, xa
xa còn có một hai chiếc thuyền đánh cá.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào biển cả, phát ra tia sáng màu vàng chói lọi.
Trong cảnh đẹp vốn hài hòa, lại đột nhiên lọt vào hai người, bọn họ ngồi ở bờ biển, rúc vào nhau, lại không một chút nào có vẻ bất ngờ, bóng dáng hai người dường như dung nhập vào trong bức tranh biển cả.
Không ai
thấy rõ mặt mũi của bọn họ, chính là mười ngón tay đan chặt, còn có nửa
chai nước khoáng bên cạnh, dùng bút pháp đặc thù xử lý, hiện ra vô cùng
rõ ràng mà động lòng người.
Trời biển một màu, giữa trời đất rộng lớn, hai người kia nhìn qua cực kỳ cực kỳ nhỏ bé.
Lại có một hương vị hạnh phúc lờ mờ.
“Người chủ nhà kia liên lạc được chưa?” chàng trai đột nhiên mở miệng.
“Đã liên hệ rồi, nhà kia ở trong thư phòng hình như có một số di vật kỳ
quái, chủ nhà bây giờ đang vội vàng bán ra, nhưng bởi vì là khu buôn bán sầm uất, chủ nhà ra giá rất cao.”
“Vô luận giá cả thế nào phải
mua cho tôi, khi cần thiết tôi sẽ tự mình bàn bạc cùng chủ nhà.” thanh
âm chàng trai lộ ra một cổ kiên định.
“Vâng, ngài Hạ.”
Chàng trai ngẩng đầu nhìn bức tranh, dường như say mê cảnh đẹp ở trong bức tranh.
Người quản lí nhìn theo ánh mắt y, thật ra bức tranh này cũng không phải rất
đặc biệt, tranh của ngài Hạ đẹp hơn bức này nhiều lắm, thật không rõ vì
sao y cố chấp như thế, nhất định phải treo nó ở trong này.
“Đúng rồi ngài Hạ, bức tranh này còn chưa có tên.” Người quản lí thu hồi ánh mắt, nhìn chàng trai gầy gò đưa lưng về phía mình.
Chàng trai lấy tay đỡ trán, thoáng trầm tư trong chốc lát, sau đó mỉm cười.
“Đã có, Hạnh phúc giản đơn.”
【 HOÀN 】