Thấy mọi người vẫn đứng lặng trước một dãy bốn nấm mộ, Điền Hồ chột dạ :
- Không lẽ mọi người không hài lòng vì cách Điền Hồ này xử sự với Thạch Yến ?
Đoàn Bội Cơ là người đầu tiên trút ra hơi thở dài :
- Ngũ sư huynh là người có đầy lòng từ tâm. Tuy nhiên, dù được tha nhưng
Ngũ sư huynh đừng trông chờ sẽ có sự đền đáp, hoặc chí ít là lòng cảm
kích từ phía y thị.
Điền Hồ lắc đầu :
- Ngu huynh không về trông mong gì về điều đó.
Nam Cung Phách vụt lạnh giọng :
- Nhân với kẻ thù là bất nhân với chính mình. Hay Tam đệ đã quên Thạch Yến đã gây ra chuyện gì cho bản thân Tam đệ ?
Điền Hồ bối rối khẽ chống chế :
- Nhưng đệ đâu đã mất mạng? Bản thân đệ vẫn còn sống thì có gì phải tuyệt đường sống của kẻ khác ?
Đoàn Mộc Huyền thì khẽ lắc đầu :
- Thạch Yến đã từng xúc phạm đến di cốt của lệnh đường. Chuyện như thế mà Tam đệ bỏ qua được, quá thật có thể nói chỉ mới nửa năm xa cách Tam đệ
đã thay đổi nhiều.
Điền Hồ nghe vã mồ hôi khi bị mọi người cùng khiển trách :
- Không phải đệ thay đổi. Chỉ là đệ bất nhẫn mà thôi. Phải chi thảm trạng xảy ra cho phái Thanh Thành là do Thạch Yến hành sự, đệ sẽ không chùn
tay, mà sẵn lòng hạ sát thị để báo thù rửa hận.
Đoàn Bội Cơ lại thở dài :
- Tuy Thạch Yến không tự tay hành sự nhưng có thể mọi việc là do thị sắp xếp.
Điền Hồ kinh nghi :
- Sao Tiểu sư muội lại nói như vậy ? Thạch Yến nào có liên can gì một khi sư phụ bị sát hại là do công phu Thất Phách U Linh ?
Đoàn Bội Cơ bảo :
- Muội đã nhớ lại rồi, lúc muội tự ý bỏ đi ra ngoài Tổng Đàn Bạch Cốt Môn và bị hai kẻ lạ mặt tấn công, gã Bách Lý Hoàng xuất hiện kỳ thực chi là để diễn hết vở tuồng anh hùng cứu mỹ nhân. Chứng tỏ mọi hành vi của bọn Bách Lý Hoàng lúc đó đều có sẳn chú ý. Và muội xin bạo gan đoán thêm,
biết đâu lúc Ngũ sư huynh cùng Thạch Yến sau đó bỏ đi, bảo là để đi tìm
muội, kỳ thực cũng là kế phân hóa, tạo cơ hội cho hung nhân dùng công
phu Thất Phách U Linh sát hại những người còn lại và là kế do Thạch Yến
bố trí ?
Điền. Hồ chau mặt :
- Tiểu sư muội đoán sai rồi.
Thứ nhất, vì lúc đó chính sư phụ sai phái Thạch Yến để tìm muội. Chỉ khi Thạch Yến quay lại, bảo là không tìm thấy muội, ngu huynh sau đó mới
cùng Thạch Yến quay ra lần thứ hai. Lý do kế tiếp là vào thời điểm đó
vẫn chưa một ai hay biết ngu huynh có bản lảnh cao minh như thế nào. Nên đâu thể bảo Thạch Yến cố tình dùng kế để tách xa ngu huynh khỏi những
người còn lại ?
Nam Cung Phách vụt xua tay :
- Thôi, bỏ
đi. Vì dù gì Thạch Yến cũng được Tam đệ hứa tha mạng và ả cũng đã bỏ đi
từ lâu rồi. Giờ hãy suy nghĩ về những gì ả tiết lộ. Liệu phái Thanh
Thành thật sự có ám tàng một loại công phu tuyệt học gọi là Thạch Chung
Đao Phổ chẳng? Nếu có, Đao Phổ đó được cất giấu ở đâu? Và Đoàn cô nương, nói về danh chánh ngôn thuận thì dù gì cũng là hậu nhân duy nhất của
Đoàn gia, liệu có muốn mọi người cùng tiếp tay thử truy tìm nơi ẩn giấu
Đao Phổ đó không?
Đoàn Bội Cơ tuần tự nhìn mọi người :
- Phần Ngũ sư huynh thì Đoàn Bội Cơ này không còn gì nữa để ngờ vực. Riêng phần nhị vị Chưởng môn...
Thái độ ngập ngừng ngay lúc này của Đoàn Bội Cơ làm cho ngay cả bản thân Điền Hồ cũng ái ngại. Hắn lên tiếng :
- Đại tỷ và Nhị ca...
Đoàn Bội Cơ mỉm cười :
- Thì muội cung đâu bảo họ không phải là Đại tỷ và Nhị ca của Ngũ sư
huynh. Chỉ có điều, muội muốn biết, liệu họ có chịu xem muội là muội
muội, như họ đã xem Ngũ sư huynh là đệ đệ của họ hay không mà thôi. Việc gì Ngũ sư huynh phải tỏ ra nóng vội.
Vỡ lỡ Điền Hồ nhìn Đoàn Mộc Huyền và Nam Cung Phách.
Đoàn Mộc Huyền thận trọng đáp :
- Về tình thân, đương nhiên ta sẽ xem Đoàn Bội Cơ như một hảo muội muội. Nhưng về mọi phương diện khác...
Nam Cung Phách tiếp lời :
- Về mọi phương diện khác thì trong một tương lai không xa, Đoàn cô nương nghiễm nhiên sẽ là Chưởng môn nhân môn phái Thanh Thành. So về bổn phận thì không hề kém ai trong hai ta. Vì thế, để cho mọi việc thật minh
bạch, nếu Đoàn cô nương ngỏ lời, ta và Đoàn Mộc Chưởng môn mới dám nhận
lời tìm kiếm hộ Đao Phổ. Nam Cung mỗ nói như thế, hi vọng Đoàn cô nương
hiểu.
Đoàn Bội Cơ nhoẻn cười :
- Chỉ cần lời nói này của Nam Cung Chưởng môn là muội hoàn toàn yên tâm. Nào, chúng ta cùng thử tìm vậy.
Nhưng để tìm thì cần phải có manh mối. Do không có manh mối nên Điền Hồ đành phải hỏi Đoàn Bội Cơ :
- Phần ngu huynh thì không nói làm gì. Còn Tiểu sư muội, liệu bốn chữ
Thạch Chung Đao Phổ có tạo chút ấn tượng gì cho Tiểu sư muội ?
Đoàn Bội Cơ bổng gật đầu, là một điều không ai ngờ đến. Nàng đáp :
- Chưa biết đó có phải là manh mối hay không, nhưng Ngũ sư huynh còn nhớ đến câu châm chọc của bọn Chu Hải, Hoa Sơn phái ?
Điền Hồ lẩm nhẩm :
- Có phải câu : Thanh Thành Lục Kiếm, lâm trận bại vong. Khi gặp Bạch Cốt. Thanh Thành trá tử ?
Đoàn Bội Cơ cau mày :
- Muội có ý nghi ngờ vì chuyện xảy ra đã ngoài mười năm nhưng cho đến giờ vẫn chưa có nấm mộ nào của Thanh Thành Lục Kiếm ở ngay tại sơn môn này. Phải chăng họ vì trá tử nên lúc này vẫn còn tại thế? Vậy thì hiện giờ
họ đâu ? Nơi họ ẩn náu phải chung cũng ẩn giấu Đao Phổ Thạch Chung ? Và
họ chưa dám xuất hiện vì một là chưa luyện xong Đao Phổ đó và hai là tin về Bạch Cốt Môn đã bị quần hùng hủy diệt vẫn chưa đến tai họ ?
Đoàn Mộc Huyền gật gù :
- Câu ca kia ta cùng từng nghe đến. Và đúng như Đoàn muội muội nghi ngờ,
ta cũng chưa hề nghe tin Thanh Thành Lục Kiếm tạ thế dù vì bất kỳ nguyên do nào.
Nam Cung Phách động tâm :
- Vậy thì chỉ có một
người là biết nơi Thanh Thành Lục Kiếm ẩn náu. Nhưng vì người đó đã chết và đúng ngày Bạch Cốt Môn kể như bị tận diệt nên Thanh Thành ục Kiếm
không nhận được tin báo cũng là điều dễ hiểu.
Điền Hồ vỡ lẽ :
- Nhân vật đó chính là gia sư. Tiểu sư muội này, vậy bấy lâu nay Tiểu sư
muội có lưu ý, thấy phụ thân muội thường bỏ đi đâu một mình không ? Vì
nếu có thì nơi người đến chính là nơi Thanh Thành Lục Kiếm náu thân.
Đoàn Bội Cơ sau một lúc ngầm nghĩ chợt bảo :
- Mọi người hãy đi theo muội.
Điền Hồ hoài nghi khi thấy Đoàn Bội Cơ như đang muốn đi vào thư phòng trước kia của Đoàn Quan Sơn sư phụ :
- Tiểu sư muội cho rằng trong này có mật thất ?
Đoàn Bội Cơ đáp :
- Thường ngày, gia phụ vẫn lưu lại trong này suốt buổi, kể từ giờ Ngọ trở đi. Muội cho rằng đây là những lúc gia phụ hoặc đến thăm hoặc đưa vật
thực đến cho Lục vị Thúc Tổ.
Tất cả bước vào thư phòng giờ đã ảm
đạm vì gần nửa năm không người lui tới. Và sau một lúc lâu tìm kiếm, nhờ Điền Hồ đã quen với cách sắp đặt cơ quan như đã thấy ở Thủy Phủ nên tất cả phát hiện một bức Hoành phi treo lệch.
Nhấc tấm Hoành phi qua mặt bên, Điền Hồ cho tay vào hốc đá, nơi đã bị tấm Hoành phi treo bên ngoài che khuất :
- Ở đây quả nhiên có mấu chốt để đóng mở cơ quan. Làm gì bây giờ, Tiểu sư muội ?
Đoàn Bội Cơ bồn chồn bảo :
- Hãy để muội tự tay thử khai mở cơ quan.
Điền Hồ liền lùi lại, nhường chỗ cho Đoàn Bội Cơ bước đến.
Nàng loay hoay một hội và cuối cùng cũng làm cho bức vách trước mặt này từ từ dịch chuyển, hé lộ một lối đi bí ẩn.
Sau một lúc đứng ngây người nhìn vào bí đạo tối om, nàng bỗng quay người lại, căn dặn Điền Hồ :
- Chuyện chưa biết thế nào, nhưng vì muội là hậu nhân duy nhất của Đoàn
gia, hy vọng đủ tư cách để được Lục vị Thúc Tổ thừa nhận và cho tiếp
xúc. Để Ngũ sư huynh lưu lại ngoài này, Ngũ sư huynh không trách muội
chứ ?
Điền Hồ nhanh nhảu đáp ứng :
- Điều đó là đương nhiên. Chỉ mong Tiểu sư muội cẫn trọng cho.
Nàng mỉm cười và từ từ biến mất vào bí đạo.
Thấy Đoàn Bội Cơ thủy chung không nói gì đến Đoàn Mộc Huyền và Nam Cung Phách, Điền Hồ ái ngại nhìn cả hai :
- Nàng vì nôn nóng, chỉ muốn gặp ngay Lục vị thúc Tổ của nàng, nên có
phần khiếm lễ với Đại tỷ và Nhị ca. Xin đừng nghĩ nàng ngại Đao Phổ bị
tiết lộ.
Đoàn Mộc Huyền gượng cười :
- Đến Tam đệ vẫn còn bị nàng nghi kỵ, ta và Nhị đệ thì có can hệ gì.
Riêng Nam Cung Phách thì lo ngại :
- Xem ra Đoàn cô nương vẫn chưa hoàn toàn hết hoài nghi về Tam đệ. Ta nghĩ, từ nay trở đi Tam đệ cũng nên cẩn trọng cho.
Điền Hồ quả quyết lắc đầu :
- Đệ vẫn tin ở Bội Cơ. Vì bằng chứng, Bội Cơ đâu còn ai khác để tin cẩn ngoài một mình đệ ?
Lời của Điền Hồ vừa dứt, từ bên ngoài chợt có mấy loại cười vọng vào :
- Ngươi vẫn là người dễ tin thể sao, Điền Hồ ? Theo ta, ngay từ đầu ta đã đoán ra ý đồ của ả. Ha... ha...
Điền Hồ biến sắc, lao vọt ra ngoài :
- Thạch Yến ! Ngươi còn dám quay lại sao ?
Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cũng lao ra, vừa vặn chạm trán Thạch Yến và một nhân vật che kín diện mạo đúng lúc xuất hiện.
Thạch Yến nhún vai, cố đưa mắt nhìn vào thư phòng đang bị bọn Điền Hồ ba người án ngữ :
- Đoàn Bội Cơ đâu ?
Nam Cung Phách hừ lạnh :
- Cô nương Thạch Yến thì ta biết rồi. Còn vị bằng hữu kia, sao cô nương không dẫn kiến cho ?
Thạch Yến cười đắc ý :
- Chuyện đã thế này bổn cô nương không cần che giấu làm gì. Đây là phu
quân ta. Môn Chủ Cổ Mộ Môn và cũng là người xung tay hạ sát sư đồ Thanh
Thành phái bốn mạng. Ha... ha..
Điền Hồ căm phẫn :
- Ngươi nói thật chứ, Thạch Yến ? Vậy phu quân ngươi là Thượng Quan Du sao ?
Thạch Yến bĩu môi :
- Lúc nào ta cũng nghe ngươi đề cập đến lão Thượng Quan. Chỉ tiếc lão là
ai, cho đến giờ khắp Võ lâm vẫn chưa một ai biết mặt. Riêng phu quân ta, thật đáng buồn cho ngươi, không lẽ một người có niên kỷ như ta lại ưng
một lão nhân làm phu quân ?
Tâm cơ vụt máy động, Nam Cung Phách vụt quát vào mặt kẻ che kín chân diện :
- Ta nhớ rồi, Tư Mã tiền bối từng bảo hung thủ sát hại lão là một tên nghiệt súc. Vậy thì ngươi là...
Hữu thủ của Mông Diện Nhân chợt cất lên :
- Nam Cung Phách ngươi muốn chết !
Và từ hữu thủ người đó liền phát ra một luồng lực đạo trắng nhờ.
Ào...
Nam Cung Phách cũng cất tay :
- Phải chăng đây là công phu Thất Phách U Linh của ngươi ? Hay đỡ !
Bùng...
Phát hiện Nam Cung Phách có phần kém thế, Đoàn Mộc Huyền liền loang chưởng lao vào :
- Đối với kẻ giết người không gớm tay thì không cần nói đến đạo lý. Để ta tiếp tay với Nhị đệ. Đỡ chiêu !
Mông Diện Nhân vụt cười hăng hắc :
- Đúng lúc rồi đó, Yến muội. Hãy vào trong thu thập tiểu nha đầu họ Đoàn mau ! Còn bọn ngươi, đỡ ! Ha.. ha...
Song thủ của Mông Diện Nhân liền hất tung lên, tạo một áp lực kinh hồn, quật mạnh vào Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền.
Ào...Ào...
Phần Điền Hồ, nghe Mông Diện Nhân bảo thế liền lao đến đón đầu Thạch Yến :
- Ngươi chỉ có thể đi nếu giết được ta. Hãy đỡ ?
Vù....
Thạch Yến bĩu môi :
- Ngươi đâu còn là đối thủ của ta. Hãy ngoan ngoãn tránh ra nào. Hừ !
Ầm...
Bên này chạm kình thì bên kia cũng có tiếng chạm kình vang lên.
Bùng... Bùng...
Liền sau đó, Điền Hồ nghe Nam Cung Phách quát bảo :
- Tam đệ còn chờ gì nữa, không mau vào trong phong bế cơ quan. Nhanh lên !
Mông Diện Nhân quát lên một tiếng to hơn :
- Ai ngăn ta, phải chết. Đỡ !
Điền Hồ liền quay người, chạy ngược vào thư phòng.
Chợt...
Vút...
Thạch Yến đã nhanh chân hơn, xuất hiện trước mặt Điền Hồ và mỉm cười :
- Hóa ra Đoàn Bội Cơ đã tìm ra nơi Thanh Thành Lục Kiếm ẩn náu?
Điền Hồ bị ngăn lối, không thể tiến đến phát động cơ quan, đành kéo dài thời gian, may ra kịp cho Đoàn Bô Cơ tẩu thoát nếu như nàng nghe ở bên ngoài có nhiều loạt chấn kình vang lên :
- Sao ngươi biết chuyện Lục Kiếm Thanh Thành ẩn náu ?
Thạch Yến phá lên cười :
- Ý của ta lúc đến Thanh Thành là khác với ngươi. Vì thế, trong khi ngươi cứ âm thầm miệt mài khổ luyện thì ta lại ngắm ngầm dò xét mọi động tĩnh ở đây. Thế ngươi có biết Thằng Thành Lục Kiếm giả như còn tại thế thì
họ chỉ tuân lệnh của mỗi một người không ?
Điền Hồ khinh khỉnh :
- Chuyện ngươi nói và quá thừa. Đương nhiên họ là người của phái Thanh
Thành thì phải tuân theo mọi mệnh lệnh của Chưởng môn Thanh Thành phái.
Đâu thể khác được.
Thạch Yến bảo :
- Nhưng với một điều
kiện là vị Chưởng môn đó phải có trong tay một tín vật. Và ngươi có
biết. nếu như Đoàn Bội Cơ không có tín vật thì hậu quả như thế nào sẽ
xảy ra cho ả không ?
Điền Hồ hoài nghi :
- Ta tin được ngươi sao ?
Chợt cả Điền Hồ và Thạch Yến đều nghe Mông Diện Nhân quát :
- Việc gì Yến muội cứ mãi chần chờ ? Bọn họ vẫn chưa luyện xong Thạch
Chung Đao Phổ vì không thể đọc nổi tự dạng trên Thạch Chung. Hãy mau vào trong thu thập họ, chiếm lấy Thạch Chung cho bổn Môn.
Thạch Yến đáp lại :
- Muội thì nghĩ khác. Muội còn cầu mong cho họ luyện xong công phu Thạch
Chung. Để khi có tín vật, họ sẽ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của
chúng ta.
Điền Hồ thừa cơ Thạch Yến bận đối đáp vội lách người chạy đến chỗ phát động cơ quan.
Vút...
Nhưng hành vi của hắn bị Thạch Yến phát giác kịp lúc. Ả tung chưởng :
- Ngươi muốn tự tìm chết sao ?
Bùng...
Hự !
Điền Hồ lảo đảo lùi lại và bị Thạch Yến lướt đến uy hiếp :
- Mau nói. Đoàn Bội Cơ có cho ngươi biết chuyện về tín vật không ?
Điền Hồ nuốt hận, quát :
- Ta không nói. Dẫu chết ta cũng không nói.
Thạch Yến phá lên cười :
- Ngươi không nói hay ngươi không biết? Thôi thì thế này vậy, để ta hạ cố nói cho ngươi hay Thanh Thành Lục Kiếm nguyên ủy không là môn hạ của
phái Thanh Thành. Họ chịu mang danh xưng đó vì họ chỉ ước ao được luyện
công phu Thạch Chung. Còn vì sao họ muốn luyện thế ngươi hãy đi mà hỏi
họ. Ta chỉ cho ngươi biết rằng vì muốn thành toàn cho họ, chính sư phụ
của Đoàn Quan Sơn đã cùng họ đánh cắp Thạch Chung, sau đó đưa về đây. Và bọn họ bảy người đã lập thệ, đặt ta một tín vật, dùng làm vật minh
chứng cho những gì họ đã lập thệ, Sư phụ của Đoàn Quan Sơn đã chết, kể
cả Đoàn Quan Sơn cũng vậy. Thế thì ai sẽ cho Đoàn Bội Cơ biết đó là tín
vật gì ? Ha... ha..
Càng nghe Điền Hồ càng hoang mang, nhất là hoang mang lo lắng cho sinh mạng Tiểu sư muội.
Nắm biết tâm trạng hắn, Thạch Yến bảo :
Ngươi lo cho ả là phải. Vì nếu không có tín vật, và ta tin chắc ả cùng không
hề biết chuyện Lục kiếm chẳng phải người của Thanh Thành phái như ta vừa kể cho ngươi nghe, vậy Lục Kiếm sẽ có phản ứng gì nếu lúc họ đang luyện công lại bị một ả như Bội Cơ xộc vào quấy nhiễu? Vậy là ngươi chi còn
mỗi một cách nếu muốn ta giúp ngươi cứu ả.
Chợt hiểu rỏ mưu đồ của Thạch yến, Điền Hồ bật cười châm chọc :
- Vậy là ngươi lầm rồi. Bội Cơ vẫn tỏ ra tự tin khi quyết định một mình
tiến vào hội diện cùng Lục Kiếm. Cho thấy nàng đã biết từ lâu câu chuyện mà ngươi ngỡ là chỉ có một mình ngươi biết. Không tin, ngươi cứ chờ mà
xem. Ha... ha...
Giận dữ, Điền Hồ liền bị Thạch Yến quật cho một kình táng mạng :
- Việc gì ta phải chờ ? Thử xem ngươi có còn dám ngăn cản ta không ! ?
Bùng...
Điền Hồ vụt thổ huyết lai láng và thất sắc nhìn Thạch Yến bắt đầu tiến vào bí đạo.
Càng thêm lo sợ cho Bội Cơ, Điền Hồ vội lấy ra một hạt Bạch Liên Vạn Niên và cho luôn vào miệng.
Chưa kịp vận dụng nội kình cho dược lực từ Bạch Liên Vạn Niên dẫn lưu, Điền
Hồ bỗng nghe Thạch Yến kêu thất thanh từ trong bí đạo :
- Nguy rồi, phu quân. Họ đã luyện xong Đao Phổ Thạch Chung !
Mông Diện Nhân nghe lọt tai vụt quát :
- Chạy mau ! Sau này hay nghĩ kế trừ họ !
Điền Hồ lập tức xông đến, quyết ngăn cản Mông Diện Nhân :
- Ngươi là hung thủ sát hại sư phụ ta. Ai cho ngươi chạy ?
Thấy Điền Hồ quá mạo hiểm, Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cùng một lúc xông vào :
- Hãy mau giúp Tam đệ, nào !
- Đánh !
Nhưng họ ra tay vẫn muộn hơn hành vi mạo hiểm của Điền Hồ. Vì thế, một kích của Mông Diện Nhân liền quật ngay vào Điền Hồ.
Bung !
Toàn thân chấn động cảm nhận như lục phu ngũ tạng vỡ toang, Điền Hồ gục xuống, hôn mê và ngất lịm.