Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Cùng ngày hôm đó, lại làm thêm một số kiểm tra nữa, sau khi xác định các chỉ số đều không có sai lầm, bác sĩ liền thông báo Bạch Đào có thể xuất viện.
Vì vậy, Bạch Đào nhìn Bùi Thời thăm dò: “Vậy chúng ta về nhà sao?”
“Ừ.”
Bùi Thời vẫn nói ít như mọi khi, nhưng mà trên đường về, Bạch Đào lại đứng ngồi không yên.
Bây giờ cô và Bùi Thời đã là vợ chồng, còn là loại như keo như sơn ân ái phi thường nữa, theo ghi chú trong điện thoại, hình như tần suất làm cái việc khó tả kia còn hơi cao…
Cái này……
Mặc dù đã chấp nhận việc Bùi Thời là chồng của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã thể chấp nhận loại chuyện đó…
Dựa theo bản ghi chú, những lúc tiểu biệt thắng tân hôn thế này, bình thường mà nói, mặc dù ở trước mặt người ngoài Bùi Thời vẫn có dáng vẻ cấm dục, nhìn rất đứng đắn đàng hoàng, nhưng một khi đã bước vào nhà, căn bản sẽ hoá thành cầm thú ngay lập tức, nói không chừng còn chưa kịp về phòng ngủ, đã đè lên tường, lên bàn, đủ mọi nơi, nắm lấy eo, mắt đỏ rực, liền…
Bạch Đào không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ đến, liền bị doạ sợ mất hồn.
Thay vì đối mặt với nguy hiểm trong tương lai, không bằng chủ động trước ngay từ bây giờ!
Bạch Đào xốc lại tinh thần, lập tức như người yếu ớt không xương dựa vào vai Bùi Thời, cô khẽ cau mày, lấy tay xoa nhẹ trán: “Ôi đầu của tôi…” Cô nũng nịu nhìn Bùi Thời: “Chồng ơi, hình như em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ tai nạn, em cảm thấy hơi mệt.”
Bởi vì Bạch Đào đột ngột đến gần, Bùi Thời chưa kịp chuẩn bị, cả người anh có chút cứng đờ.
Thực ra trước khi hành động Bạch Đào cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này dựa vào vai Bùi Thời, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, mới nhận ra mình đã vượt quá khoảng cách an toàn một chút, quả thực hai người dựa vào nhau quá gần, gần đến mức Bùi Thời chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể hôn mà không gặp trở ngại gì…
Bạch Đào có chút ngượng ngùng, đang định không chút dấu vết xê dịch ra, thì lại đúng lúc chiếc xe đi vào một đoạn đường đang được sửa chữa, xe đột nhiên lắc lư nghiêng ngả, Bạch Đào không những không thể tránh ra, mà cả người còn không nắm được sức lực, hoàn toàn ngã vào trong lòng Bùi Thời…
Bạch Đào cảm thấy mình có chút mặt đỏ tim đập nhanh, đều nói cơ thể có ký ức, lẽ nào vì cơ thể này với Bùi Thời đã làm cái kia rồi, nên khi gặp anh ta sẽ tự động như thế này???
Bầu không khí này, giây tiếp theo sẽ không khô củi khô lửa bốc chứ? Bạch Đào càng căng thẳng hơn, đặc biệt là loại xe Bentley này còn có thể mở vách ngăn giữa người lái và hàng ghế sau…
Thật muốn đòi mạng mà!
Bảo vệ bản thân, không thể thoái thác!
Bạch Đào ngay lập tức trượt khỏi vòng tay Bùi Thời, quyết định không suy nghĩ gì nữa, dứt khoát tuyên bố: “Tối nay không được!”
Kết quả cô vừa nói xong, Bùi Thời liền cau mày hỏi lại: “Cái gì không được?”
Bùi Thời cái người này, da mặt thật dày! Mình đã ám chỉ như vậy rồi, thế mà người đàn ông này còn giả bộ vô tội thuần khiết với mình, muốn lừa gạt qua cửa nữa!
“Chính là! Tối nay em mệt! Em muốn ngủ!” Bạch Đào nói xong, mới cảm thấy giọng điệu của mình có chút cứng rắn, liền quay ra cười làm nũng với Bùi Thời: “Chồng à, thường ngày anh phải thức khuya dậy sớm giải quyết rất nhiều công việc, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nha, đêm nay đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm, em sẽ nhìn anh tắt đèn, thúc giục anh đi ngủ sớm!”
Bùi Thời liếc nhìn Bạch Đào một cách kỳ quái, người phụ nữ này làm sao vậy, còn muốn quản anh lúc nào ngủ?
Tối nay anh có một cuộc họp video với nước ngoài, để phối hợp với sự chênh lệch múi giờ của đối phương, anh căn bản không thể ngủ được. Vốn dĩ anh không muốn để ý đến Bạch Đào nữa, nhưng không thể chịu được việc cô líu ríu bên tai anh về ưu điểm của việc đi ngủ sớm rồi nhược điểm của việc thức khuya, như thể sống chết muốn đợi anh phải nhận lời vậy.
Bùi Thời không nhịn nổi nữa, ngắn gọn tuyên bố quyết định của mình: “Tối nay anh sẽ không ngủ.” Anh nhìn Bạch Đào một cái, mang theo hàm ý cô hãy tự quản mình cho tốt: “Em mệt thì cứ ngủ trước đi, không ảnh hưởng.”
Bùi Thời không hề cảm thấy những lời này có gì không thích hợp, nhưng những lời này lại giống như một quả bom, lập tức làm thay đổi tam quan trong lòng Bạch Đào.
Bùi Thời! Thật sự là cầm thú mà!!! Cô đã tỏ ý mình mệt rồi, kết quả anh ta còn không quan tâm mình ngủ, vẫn muốn tiếp tục “cày cấy”??? Còn cảm thấy không ảnh hưởng?!! Thậm chí còn tuyên bố cả đêm không ngủ!!!
Đây con mẹ nó là người sao??? Này ai mà chịu được chứ!!!
Chỉ là lời cũng đã nó đến mức này rồi, nếu cô còn khuyên nhủ chơi xấu nữa, thì dường như cũng không có ý nghĩa gì cả, Bạch Đào lại nghĩ, cuối cùng trước khi đến biệt thự, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô liền vùi đầu, bắt đầu lên wechat…
Bùi Thời vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng thông báo liên tục từ wechat, anh cầm điện thoại lên, bấm mở wechat, sau đó liền thấy hàng chục bài báo mà Bạch Đào đã chuyển tiếp cho mình.
“Đàn ông biết tiết chế mạng tốt nhất”
“Làm càng nhiều, già càng nhanh!”
……
“Một trăm điều có hại của đàn ông dâm loạn”
“Đàn ông có tính dâm loạn không thể cần: đàn ông dâm loạn, táng gia bại sản”
“……”
Vào lúc này, Bùi Thời cuối cùng cũng đã hoàn toàn hiểu được vừa rồi Bạch Đào nói “tối nay không được” là có ý gì.
Mà cũng đúng lúc này xe đến nơi, kẻ đầu têu bên cạnh anh kia vẻ mặt bình tĩnh mang theo ý “tôi không làm gì cả” chuồn khỏi xe, chạy đi dưới ánh mắt của Bùi Thời.
*****
Bạch Đào cảm thấy mình đã biểu thị và ngụ ý đủ rõ ràng rồi, nếu không thì sao sắc mặt của Bùi Thời sau khi nhận được tin nhắn lại có thể đen như mực thế kia chứ.
Nhưng không được là không được, Bạch Đào làm ngơ sắc mặt của Bùi Thời, chạy thẳng vào biệt thự.
Căn biệt thự trên đỉnh núi này nằm ở khu vực đắt đỏ nhất của thành phố Dung, là một ngôi nhà biệt lập, không gian xung quanh rất đẹp và tĩnh mịch, cũng rất đặc biệt, đẩy cửa bước vào, Bạch Đào không khỏi trầm trồ khen ngợi gu thẩm mỹ của Bùi Thời.
“Phong cách trang trí này thật sự quá độc đáo rồi!”
Không có phong cách Châu Âu phức tạp, không có phong cách Mỹ khoa trương, ngôi nhà như mang một phong cách riêng biệt, mỗi một cách bày biện bố trí, mỗi một vật dụng, thậm chí cả chậu cây xanh ở góc nhà đều vừa đạt đến độ thích hợp, cũng độc nhất vô nhị, từng chi tiết đều thể hiện được phong cách và khiếu thẩm mỹ của chủ nhà…
Chỉ là khi Bạch Đào vừa thốt ra lời này liền cảm thấy không ổn, cô giả vờ ngọt ngào nhìn Bùi Thời, kịp thời bổ sung: “Dù đã nhìn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn lại ngôi nhà chúng ta, em vẫn không khỏi cảm thán, chồng à, gu trang trí nhà của anh cũng tốt như gu chọn vợ vậy!”
“……”
Nhưng có lẽ bởi vì “tối nay không được” nên Bùi Thời không phấn khởi lắm, đối mặt với lời khen về gu thẩm mỹ của Bạch Đào, anh không những không vui, thậm chí còn lộ ra vẻ thực sự “muốn chết” trên mặt.
Cũng đúng, cô vợ xinh đẹp như vậy đang bày ra ngay trước mắt, đáng tiếc lại nhìn được mà không ngủ được, đổi vị trí cho nhau mà nghĩ, nếu là Bạch Đào, Bạch Đào cũng muốn chết, Bùi Thời lộ ra vẻ mặt như vậy, cô cũng có thể vì tình mà tha thứ được.
May là Bùi Thời cũng không đào sâu thêm vào chủ đề này nữa, điện thoại của anh đổ chuông. Bạch Đào cũng nhân cơ hội đi quan sát biệt thự một chút, cô đi lên tầng, đang định mở cửa phòng ngủ trên tầng hai, lại bị Bùi Thời ngăn lại.
Anh dường như đã kết thúc cuộc gọi: “Mấy ngày trước toà soạn tạp chí gửi bản sách mẫu mới nhất đến cho em, anh đã để trong phòng trên tầng ba của em rồi, không phải trong phòng của anh.”
?
Bạch Đào chạy lên tầng ba xem, mới phát hiện Bùi Thời nói không sai, tầng ba rõ ràng mang theo hơi thở nữ tính, mà khi Bạch Đào đi quanh một vòng thì cũng xác nhận được mình và Bùi Thời không sống chung, bởi vì trong phòng ngoài bộ đồ vệ sinh cá nhân, bộ dưỡng da và quần áo của cô ra, hoàn toàn không có hơi thở của người thứ hai nào cả.
Nhưng… chẳng phải là một cặp vợ chồng ân ái dính nhau như sam sao? Tại sao không những chia phòng, thậm chí còn phân tầng nữa?
Lúc Bạch Đào quay sang nhìn Bùi Thời, cô còn chưa biết phải hỏi thế nào, thì Bùi Thời đã hắng giọng nói.
“Lúc trước em giận dỗi, đuổi anh ra khỏi phòng.” Bùi Thời mất tự nhiên mím chặt môi, nhưng dáng vẻ vẫn rất bình thản nói: “Cho nên anh không thể không chuyển xuống tầng 2, trước đây chúng ta không chia phòng, tình cảm rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Hoá ra là vậy!
Bùi Thời tội nghiệp, vậy mà lại bị cô đuổi ra khỏi phòng!
Trên đời này, hóa ra thật sự có người có thể hèn mọn như vậy vì tình yêu! Có nhà không thể về, có phòng không thể ở!
Vốn dĩ Bạch Đào còn không cảm thấy gì, nhưng giờ khi nhìn lại Bùi Thời, chỉ cảm thấy sự bình tĩnh của anh lúc này mang theo chút thê lương.
Ở bên ngoài hô mưa gọi gió, Bùi Thời nào có phải chịu tội thế này chứ? Vậy mà bây giờ anh ta kể lại chuyện lòng tự tôn bị thất bại này, lại rất bình tĩnh, điều này cho thấy anh ta đã quen với việc bị mình áp bức hàng ngày rồi!
Bạch Đào nhất thời cảm thấy cảm thông cho anh, lại cũng có chút muốn cười.
Nhìn xem, sớm biết hiện tại sẽ thế này lúc đầu hà tất phải làm vậy nha?
Chỉ là rất nhanh sau đó, Bạch Đào lại trở nên căng thẳng, Bùi Thời nhắc đến chủ đề này, không phải câu tiếp theo sẽ muốn hỏi mình, đêm nay có thể cho phép anh ta trở về phòng không đấy chứ?
Cái này không được!
Bạch Đào cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Thời, phát hiện cảm xúc của anh quả nhiên có chút căng thẳng.
Đến rồi đến rồi, nhất định là muốn nhắc đến chuyện ngủ rồi, người đàn ông này, thực sự là dâm loạn đến cực điểm! Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện này, nói không chừng nguyên nhân anh ta bị mình đuổi ra ngoài cũng là vì cả ngày không nghĩ đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến việc cả đêm không ngủ mà cần cù cày cấy, mình không phải là sắt đá, làm sao mà chịu nổi chứ!
Bạch Đào lập tức tỏ rõ thái độ: “Không thể! Tối nay em muốn một mình…”
Kết quả lời tuyên bố của Bạch Đào còn chưa nói hết, giọng nói của Bùi Thời cũng đồng thời vang lên.
“Tối nay không được.” Giọng người đàn ông có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh biết rồi, em không cần nói thêm nữa.” Anh từ trên cao nhìn xuống Bạch Đào: “Đừng nói tối nay không được, sau này mỗi tối đều không được, mãi mãi đều không được.”
Lúc này trong lòng Bạch Đào chỉ có một ý nghĩ: Thở gấp rồi thở gấp rồi, anh ta tức giận rồi!
Đều nói nếu một người đàn ông bị từ chối lời gọi mời, thường sẽ thẹn quá hoá giận, lời này quả nhiên không sai! Nhìn Bùi Thời bây giờ đi, không để anh ta làm cái đó, anh ta liền tức giận như vậy kìa!
Người đàn ông này có lẽ còn chưa trút cơn hết giận dữ, trước khi quay về công ty, còn trịnh trọng đưa ra lời tuyên bố với Bạch Đào một lần nữa.
“Sau này đừng gửi những thứ đó cho anh. Anh, không, phải, loại, người, đó.”
……
Thấy chưa, vẫn canh cánh trong lòng mà ghi hận kìa.
*****
Bùi Thời vừa rời đi, báo động trong lòng liền được xua tan, Bạch Đào hoàn toàn thả lỏng, cô nằm trên giường một lúc, rồi nghĩ đến những gì Bùi Thời nói trước đó.
Anh ta nói có sách mẫu?
Phòng ngủ trên tầng ba được thông với thư phòng, Bạch Đào bước vào liền thấy một chồng sách được đặt trên bàn.
Sau khi khi xuyên không, ngoài chuyện cô kết hôn với Bùi Thời ra, chuyện khiến Bạch Đào vô cùng hưởng thụ chính là, cô hiện tại đã là một họa sĩ truyện tranh thành công vừa có danh vừa có lợi.
Trùng hợp hơn nữa là, tác phẩm giúp cô trở nên nổi tiếng và mở cửa thị trường lại chính là bộ xuyên không đến năm năm sau đầu tiên của cô, vào năm Bạch Đào tốt nghiệp, cô đã tự bỏ tiền túi ra xuất bản và phát hành tác phẩm đó, thật không ngờ lại nổi tiếng sau một đêm, Bạch Đào cũng vì vậy mà dấn thân vào con đường làm hoạ sĩ truyện tranh.
Bây giờ đặt trên bàn chính là bản bìa cứng đã chỉnh sửa của tác phẩm xuyên không ấy.
Bạch Đào từng tra qua, đây đã là lần tái bản thứ tư của cuốn truyện này, doanh số cộng dồn đã vượt quá 500 nghìn bản, sắp phá mốc doanh số 1 triệu bản rồi.
Bạch Đào nhất thời không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, mấy nhà xuất bản ngày trước đó đều mù cả rồi, mình đúng là một nhân tài!
Mà khi Bạch Đào tra đọc những tin tức trước đây mới ý thức được, trong 5 năm qua, việc truyền bá truyện tranh đã không còn chỉ dựa vào các phương tiện truyền thống trên báo giấy như xuất bản tạp chí nữa, mức độ phổ biến trên mấy diễn đàn truyện tranh trên mạng hoặc các ứng dụng đã hoàn toàn vượt qua báo giấy rồi.
Không có gì để làm, Bạch Đào nhấp mở một diễn đàn truyện tranh trực tuyến, muốn xem xem sau năm năm truyện tranh nào sẽ thịnh hành.
Vốn dĩ chỉ là vô tình ấn vào, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh quảng cáo lớn trên trang chủ của trang web, Bạch Đào lại cảm thấy vô cùng thích thú.
Cô tùy tiện ấn vào một bộ truyện tranh có tên ‘Cứ Như Vậy Lại Gần Anh’, kể về câu chuyện tình yêu nơi công sở giữa một tổng tài mắc chứng rối loạn lưỡng cực(1) và một nữ trợ lý đặc biệt, trong đó còn có cả nam thần tượng là thanh mai trúc mã của nữ trợ lý đặc biệt, bác sĩ phúc hắc, cảnh sát hình sự có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh,… nam hai, nam ba, nam bốn xuất hiện, với hình thức tuyển tập nhiều câu truyện khác nhau pha trộn nhiều yếu tố thú vị.
(1)Rối loạn lưỡng cực là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
Tác phẩm này nhẹ nhàng hài hước, lời thoại đặc sắc, phong cách vẽ hoa lệ nhưng cũng dễ thương, thiết lập cặp nhân vật chính rất có điểm nhấn, tình tiết cặp phụ cũng rất phong phú, cốt truyện rất tuyệt, Bạch Đào vừa xem vừa cười lớn vì sự tương tác hài hước giữa nam nữ chính.
Thật sự hay quá đi!!!
Bộ truyện tranh hay như vậy, thế mà tuần trước lại ngừng ra tập mới! Hơn nữa còn dừng đúng lúc nữ chính dũng cảm tỏ tình với nam chính! Vậy mà đã hết rồi!
“Tác giả rác rưởi! Lại là một con chó đáng chết thích ngừng tập!”
Có một số tác giả chuyên dừng đột ngột ở tình tiết hấp dẫn nhất để thu hút độc giả. Là một người vẽ truyện tranh, Bạch Đào đương nhiên có thể hiểu, nhưng là một độc giả, cô vẫn không nhịn được tức giận thở phì phò.
Lúc đầu khi ấn vào bộ truyện tranh này, Bạch Đào không để ý tác giả là ai, bây giờ cô ngược lại vô cùng muốn biết: “Để mình xem xem là con chó nào…”
Cô vừa bất mãn lẩm bẩm, vừa thoát trang truyện vào trang chủ xem, sau đó Bạch Đào thấy tên mình.
???
“……”
Này thật là bối rối nha…
Con chó này vậy mà lại là chính mình…
Bạch Đào nhìn tên mình trên màn hình, nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn. Trong nháy mắt, cô chỉ có một cảm nhận.
Không hổ là mình!!!
Là ai? Có thể vẽ một tác phẩm nhẹ nhàng, đáng yêu, bình dị lại có suy nghĩ độc đáo như vậy? Là ai? Có thể vẽ một nhân vật tuyệt đẹp nhưng lại không màu mè như thế? Là ai? Có thể vẽ được tình tiết cốt truyện chặt chẽ, đồng thời tuyến tình cảm cũng ổn định như vậy chứ? Là ai, có thể ngừng chương đúng chỗ khiến người ta vừa muốn đánh lại vừa ngứa ngáy trong lòng đây?
Là mình! Là mình! Là mình! Vẫn là mình!
Khi Bạch Đào vẫn còn đang tự luyến, thì chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị là Tống Nghiên.
Theo như tìm hiểu trước đây của Bạch Đào, Tống Nghiên chính là trợ lý trong văn phòng truyện tranh của cô mấy năm qua.
Thử hỏi trợ lý tìm mình thì có thể có chuyện gì?
Cô là một hoạ sĩ truyện tranh đang nổi tiếng và thành công, cuộc gọi này đương nhiên là vì có hợp đồng thương mại hoặc là đến cửa đòi bản thảo rồi.
Bạch Đào ổn định lại tâm trạng, xây dựng tâm lý một chút, sau đó nghe điện thoại.
Người thành công, cho dù có gặp được mối hợp tác lớn đến đâu cũng phải vững vàng, bình tĩnh, phải ngăn chặn sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Kết quả ngay khi Bạch Đào vừa bình tĩnh niệm xong, liền nghe thấy tiếng gào thét chói tai của Tống Nghiên truyền tới trong điện thoại.
“Cô Bạch Đào(2)!!! Rốt cuộc thì bao giờ chị mới giao bản thảo đây!!! Lẽ nào chị định không làm tập mới của kỳ này sao?! Chị đã xin nghỉ một kỳ rồi! Không thể lại sai hẹn như thế nữa đâu! Trong siêu chủ đề(3) của chúng ta nhiều người hâm mộ đều đã nôn nóng, sốt ruột muốn chết đang muốn chuyển sang làm antifan rồi đó! Hơn nữa hợp đồng của chúng ta với diễn đàn, còn có trách nhiệm do vi phạm hợp đồng về việc kéo dài thời hạn giao bản thảo nữa, có muốn em tính một chút số tiền phạt không!!!”
(2)Nguyên văn là 白桃老师/Bạch Đào lão sư nên mình để là cô Bạch Đào nha.
(3)Nguyên văn 超话/siêu chủ đề:Trên Weibo, có một phần được gọi là Siêu chủ đề (Super-topic) được lập ra dành cho fan hâm mộ đăng những bài viết về chủ đề mà họ yêu thích. Lượng đọc càng lớn, số lượng bài viết càng nhiều chứng tỏ chủ đề đó rất được yêu thích. Đa số, fandom của giới nghệ sỹ thường “cày số liệu” này để thể hiện tình yêu của mình dành cho thần tượng và chứng minh cho người ngoài thấy sức ảnh hưởng của cộng đồng fan hâm mộ.
Má nó, sao cô trợ lý này của hung dữ vậy?!
“…” Bạch Đào bị hàng loạt chất vấn đổ ập xuống đầu, liền có chút nói lắp: “Cái, cái gì?”
Tống Nghiên mỗi chữ nói ra đều có lực sát thương: “Bộ ‘Cứ Như Vậy Lại Gần Anh’ của chị đó! Bao giờ giao tập tiếp theo? Lần trước chị đã hứa với em là hôm nay có thể giao, nếu cứ thế này, em chỉ có thể treo cổ trước cửa nhà chị thôi, em mới 21 tuổi, đến tay đàn ông em còn chưa từng chạm qua, chị nhẫn tâm như vậy sao cô Bạch Đào?”
“…” Bạch Đào nói trong tiềm thức: “Chị lập tức, lập tức sẽ giao ngay!”
“Còn năm ngày nữa là hết thời hạn giao rồi! Lập tức mà chị nói ngày nào! Có cần em thuê phòng khách sạn, cắt hết mạng rồi đem nhốt chị lại trong đó để vẽ không?”
Không… Không cần!
Bạch Đào ngay lập tức thề thốt với trời là sẽ vẽ ngay lập tức!
Vị trợ lý nhỏ này có lẽ có sở trường trở mặt, vừa nhận được lời hứa của Bạch Đào, giọng điệu cô ấy ngay lập tức trở nên ngọt ngào, dịu dàng nói: “Còn nữa, cô Bạch Đào, đã bao lâu rồi chị chưa đăng weibo? Nên làm việc rồi! Đừng quên hình tượng giản dị như một đóa hoa cúc của chúng ta trước người ngoài, đăng nhiều những mẩu chuyện về cuộc sống ân ái thường ngày của chị và Bùi tổng một chút nhé, mọi người đều đang chờ đó!”
*****
Bạch Đào cúp máy, trợn trừng mắt nhìn truyện tranh trên màn hình máy tính, rơi vào trầm mặc.
Qua loa được nhất thời, cũng không thể qua quýt được cả đời.
Người ta xuyên không đều trở nên ưu tú vạn năng, cô xuyên không ngược lại không khỏi có chút thê lương.
Cô thực sự không biết nên phát triển tình tiết của bộ truyện tranh này như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh trống rỗng.
Người ta đều là xuyên về quá khứ, ngâm thơ vẽ tranh trích dẫn trong các tác phẩm kinh điển không được thì vẫn có thể đọc một số để trúng giải vé số hoặc nắm bắt cơ hội đầu tư, cô thì tốt rồi, xuyên đến tương lai, một nghèo hai trắng lại không biết gì về hoàn cảnh xung quanh cả…
Bạch Đào lục tung khắp phòng cũng không tìm thấy bất kỳ sổ ghi chép cảm hứng hay bản nháp phác thảo, kịch bản nào.
Bỏ đi, còn mấy ngày nữa mới đến hạn chót, nói không chừng không căng thẳng như vậy nữa, ngủ một giấc, mai linh cảm lại tự nhiên đến?
Huống hồ sau khi cúp điện thoại của Tống Nghiên, Bạch Đào vẫn cảm thấy không chân thực, hình tượng bên ngoài của cô thế mà lại là giản dị như một đóa hoa cúc!!! Cô lại có thể giản dị như một đóa hoa cúc ư???
Còn có mẩu chuyện về cuộc sống tình cảm thường ngày với Bùi Thời nữa?
May mà trong bản ghi chú trên điện thoại có cả đống, Bạch Đào chọn một bài trong đó, sau đó đăng lên weibo.
Cho dù thế nào thì bây giờ cô cũng đã là một hoạ sĩ truyện tranh nổi tiếng rồi, còn là người vợ mà Bùi Thời yêu sâu đậm, vừa nghĩ như vậy, cô không khỏi cảm thấy đắc ý một chút, có vẻ như năm năm qua cô sống rất tốt, còn Bùi Phi thì sao?
Vừa nghĩ đến Bùi Phi, Bạch Đào liền không nhịn được, vì vậy cô lại gõ tên Bùi Phi trên thanh tìm kiếm.
Năm năm đã trôi qua, Bùi Phi đang làm gì vậy? Sao lâu như vậy không thấy Bùi Phi? Cô còn là chị dâu của cô ta nữa, chị dâu bị tai nạn xe sao lại không thấy cô ta đến thăm hỏi?
Không xem còn tốt, vừa xem Bạch Đào liền tức giận, Bùi Phi thế mà lại có baidu baike(4)!!!
(4)Baidu Baike (tên tiếng Trung: 百度 百科) là một ứng dụng cho phép người dùng có thể xem được những thông tin về từ khóa hoặc tự viết những bài viết giải thích về từ khóa để tạo thành hệ thống từ điển điện tử. Tính năng sử dụng của Baidu Baike gần như tương tự như Wikipedia tuy nhiên đối với người dùng Baidu Baike thì không có tính năng mở như Wikipedia tức là người dùng khi muốn chỉnh sửa một thông tin nào đó tại Baidu Baike bắt buộc phải đăng nhập vào tài khoản Baidu của mình và lưu lại tên người chỉnh sửa trên đó.
“Bùi Phi, một nghệ sĩ piano nổi tiếng, hiện đang sống ở Áo, khí chất cao quý như hoa lan, dịu dàng tao nhã, tinh tế tỉ mỉ, xuất thân từ thư hương thế gia, thanh nhã, cao quý, đoan trang, là những từ được miêu tả về cô…”
Cái quái gì thế này? Bùi Phi ư? Cao quý? Còn tao nhã? Cô ta lúc trước không hỏi gì đã giơ tay tát cô một cái, lúc cô ta mở miệng sỉ nhục xúc phạm người khác, hoàn toàn không phải như vậy nha!
Chẳng trách cô có thể giản dị như một đóa hoa cúc, còn không phải sao, ngay cả Bùi Phi còn có thể cao quý tao nhã mà!
Thế giới bao la, điều kỳ lạ gì cũng có!
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ]
Bạch Đào: Tương lai của loài người thật tươi sáng!!!
Bùi Thời: Tương lai của loài người rất tươi sáng, nhưng anh thấy tương lai của em chẳng có gì đặc sắc cả.