Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Bạch Đào khá hài lòng với tình hình hiện tại của mình, tuy mới vào công ty của Bùi Thời nửa ngày, vẫn chưa có việc gì làm nhưng sau khi quan sát kỹ càng các trợ lý khác, trong chốc lát cô thực sự có không ít linh cảm, nghĩ ra rất nhiều tình tiết tiếp theo cho truyện tranh rồi.
Buổi trưa, Bạch Đào vừa ăn đồ ăn Viên Mục đóng gói về cho mình vừa vui vẻ thoả mãn, cảm giác đi làm cùng Bùi Thời thế mà lại khá tốt, đặc biệt là có thể thấy đối phương bất cứ lúc nào, người khác cũng không biết thân phận của cô, còn rất có một loại hạnh phúc bí mật nữa.
Bạch Đào đang định ăn cơm bào ngư thì thấy Tôn Tĩnh toả ra hơi thở âm u xảo quyệt nghiêng người sang phía cô, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, mắt nhìn chằm chằm vào cơm của Bạch Đào…
Bạch Đào rất hào phóng, vừa muốn bảo Tôn Tĩnh không cần khách sáo thì đã thấy Tôn Tĩnh giật lấy cơm bào ngư trên tay mình rồi nói: “Dạy cô miễn phí quy tắc sinh tồn đầu tiên nơi làm việc, những thứ tốt thì trước hết phải biếu cấp trên, con người phải học cách chia sẻ!”
Sau khi cô ấy nói xong, Bạch Đào liền thấy đối phương lại nhanh như chớp cầm món phở xào thịt bò của mình đi, tiếp theo đến canh, món tráng miệng… Qua qua lại lại, Bạch Đào còn chưa ăn được gì thì thức ăn đã vào bụng Tôn Tĩnh với tốc độ quỷ dị…
Tôn Tĩnh có vẻ trạc tuổi Bạch Đào, trước đây Bạch Đào nghe nói áp lực công việc sẽ khiến người ta béo phì, lúc đầu cô không hiểu, mệt mỏi thì làm sao có thể béo lên được? Bây giờ vừa nhìn Tôn Tĩnh cô lập tức hiểu ra, đây không phải là mệt đến đói lả rồi ăn nhiều sao?
Chỉ là Tôn Tĩnh ăn như chết đói vậy, nhưng càng về sau thì vẻ mặt cô ấy càng miễn cưỡng, Bạch Đào sợ cô ấy bị nghẹn, vừa đúng lúc trà sữa cô đặt được mang đến, cô lập tức đưa qua cho Tôn Tĩnh, cô gái này ăn đến cuối cùng nước mắt như sắp trào ra luôn rồi.
Bạch Đào không nhẫn tâm, cô cảm thấy mình đã hiểu rồi, thương trường như chiến trường vậy, giữa các đồng nghiệp không có tình bạn, đều là quan hệ cạnh tranh cả, bình thường chắc chắn có rất nhiều cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau. Đây hẳn là lần đầu tiên Tôn Tĩnh nhận được sự quan tâm tỉ mỉ chu đáo như vậy từ đồng nghiệp, vì vậy mới xúc động đến nỗi vành mắt ướt át…
*****
Tôn Tĩnh cảm thấy mình vừa ra trận đã gặp bất lợi, để tránh tiền của Bùi tổng biến thành thức ăn rơi vào túi của tiểu tiện nhân, cô ấy đã liều lĩnh ăn hết đống đồ Bùi tổng đóng gói mang về, giờ no đến mức nước mắt gần như trào ra.
Ăn quá nhiều không tốt cho cơ thể, quả nhiên là đúng, trong vòng một tiếng sau khi ăn, cô ấy đã chạy vào nhà vệ sinh ba lần, vừa đi ra đã suýt ngã quỵ, tiểu tam kia thì ngược lại, trang điểm xinh đẹp, thậm chí còn mặt dạn mày dặn khuyên cô ấy ăn ít đi mới có thể giữ dáng…
Tôn Tĩnh đột nhiên hối hận đến xanh ruột, cũng đúng, đáng nhẽ nên để cho Fiona này ăn! Cho cô ta ăn thành một con lợn xem Bùi tổng còn có thể yêu cô ta không?! Kết quả cô ấy đã làm gì? Cô ấy không những không bảo vệ được hôn nhân của thần tượng, còn lao vào cướp đi vài cân thịt đáng ra sẽ ở trên người tiểu tam!
Tiếp theo không thể phạm sai lầm nữa!
Tôn Tĩnh ợ một cái, quyết định dạy dỗ người mới một chút, nhân tiện đi dạo tiêu cơm: “Cô, lại đây, tôi dẫn cô đi làm quen công ty.”
Tiểu tam ngoan ngoãn chớp mắt gật đầu.
Không cần nói, tiểu tam này thật sự rất xinh đẹp, dáng vẻ chớp mắt nhìn Tôn Tĩnh, hai mắt long lanh, môi đỏ răng trắng, trong lòng Tôn Tĩnh thở dài một hơi, chẳng trách Bùi tổng không cầm lòng được…
Tôn Tĩnh rất có trách nhiệm dẫn đối phương đi một vòng công ty, giới thiệu về khu vực của các bộ phận và một số khu chức năng phụ trợ: “Phòng tập thể thao ở tầng một, tầng trệt B1 có phòng tắm, quán cà phê nội bộ và khu đọc sách của công ty ở tầng cao nhất, phòng khám ở tầng năm, nhà ăn ở tầng ba…”
Sau khi giới thiệu những thứ này, cuối cùng cũng đi được vào vấn đề chính, Tôn Tĩnh ho khan, bắt đầu đánh tiếng với đối phương: “Cô biết Bùi tổng của chúng ta nổi tiếng vì cái gì không?”
“Cái gì?”
Tôn Tĩnh cười: “Bùi tổng của chúng ta nổi tiếng là người yêu vợ, cô biết vợ của Bùi tổng là ai không? Là Bạch Đào, cô ấy là thiên kim Bạch gia, Bạch gia của thành phố Dung cô chắc chắn biết đi?”
……
*****
Bạch Đào tham quan công ty Bùi Thời một vòng, không ngờ trợ lý Tôn Tĩnh lại chủ động nhắc đến mình, mặc dù Bạch Đào hơi bất ngờ nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý, nhìn tình yêu của Bùi Thời dành cho cô đi, dường như không ai không biết.
Chắc là thấy cô có hứng thú, Tôn Tĩnh lại phổ cập tiếp: “Nhưng Bạch Đào khác với những người vị thiên kim khác, cô ấy không xa hoa dâm đãng chút nào, tính cách bình dị dễ gần, căn bản sẽ không bao giờ làm ra điều gì đặc biệt, người tính cách điềm đạm như cô ấy, cho dù sau này có đến công ty cũng nhất định sẽ tới nhà ăn dùng bữa, làm người giản dị, không có tật xấu của những thiên kim tiểu thư kia, càng không giống như một số người, bởi vì tự ti mà ra vẻ, dùng thức ăn đồ uống ngon làm vũ khí cho bản thân…”
?
Trong đầu Bạch Đào từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi, cô rõ ràng là rất xa hoa dâm đãng, tính tiểu thư thì cũng không ít nha…
Cô thử làm cho Tôn Tĩnh lý trí lại: “Cô ấy chưa hẳn đã tốt như cô nghĩ, đừng nhìn dưới ống kính dày như vậy, cô cũng không quen biết cô ấy…”
Kết quả cô vừa nói ra lời này, Tôn Tĩnh đã rất phẫn nộ, cho Bạch Đào một cái nhìn ‘cô câm miệng lại’ rồi kích động nói: “Tôi không hiểu cô ấy, lẽ nào cô hiểu cô ấy à?!”
“…”
Cô ấy nhìn Bạch Đào chằm chằm với ánh mắt ‘Cô nghe tôi nói đi’: “Bạch Đào là một người phụ nữ khiêm tốn và sang trọng, hơn nữa cô ấy không bao giờ dựa vào Bạch gia để kiếm cơm cô biết không? Cô ấy hoàn toàn dùng tài hoa của mình chinh phục Bùi tổng của chúng ta! Bộ truyện tranh “Cứ Như Vậy Lại Gần Anh” đang được yêu thích nhất chính là do cô Bạch Đào vẽ, cô ấy là sự kết hợp hoàn mỹ của tài năng và trí tuệ! Có kiến thức văn hóa sâu sắc!”
Mặc dù được người khác khen có tài năng cô rất vui, nhưng là một cô gái, nếu phải chọn giữa tài năng và sắc đẹp, Bạch Đào vẫn sẽ chọn xinh đẹp, cô nhắc nhở một cách uyển chuyển: “Lẽ nào Bạch Đào không đủ xinh đẹp sao? Không phải cô ấy dựa vào sắc đẹp của mình mới thu hút được Bùi tổng à?”
Đáng tiếc Bạch Đào không biết, lời này vào tai Tôn Tĩnh đã trở nên hoàn toàn khác.
Cái đồ tiểu tam đáng chết này! Lại đi dựa vào việc mình trông cũng được mà không biết xấu hổ mỉa mai cô Bạch Đào không đủ đẹp!
“Cô Bạch Đào là người có khí chất từ trong ra ngoài! Vẻ ngoài nhìn đẹp không có gì đặc sắc cả, tâm hồn thú vị mới quý giá và đáng trân trọng! Xinh đẹp thì có ích gì? Rồi sẽ già thôi! Sự sâu sắc trong tâm hồn là quan trọng nhất!”
“Nhưng đàn ông rất nông cạn, chỉ nhìn mặt trước.” Tôn Tĩnh tâm huyết với công việc như vậy, Bạch Đào có chút không nỡ lòng để cô ấy tiếp tục hiểu lầm nữa: “Không phải nói con gái thì không cần chăm chỉ, nhưng vẻ ngoài cũng rất quan trọng, khiến cho bản thân đẹp hơn cũng là một loại cố gắng, bằng không thì dù tâm hồn có thú vị đến đâu cũng không ai muốn đi tìm hiểu cô đâu!” Cô nhiệt tình nói: “Tôi thấy da mặt cô hơi khô, tôi giới thiệu cho cô một loại mặt nạ ngủ nhé, dùng tốt lắm, cũng không rắc rối, cô đắp lát hôm sau da vừa trắng vừa mịn… “
Tiểu tam này quả thật khác thường, không chỉ có da mặt dày, còn muốn dùng viên đạn bọc đường đồng hoá mình, mặc dù rất tò mò về tên mặt nạ nhưng trong lòng Tôn Tĩnh vẫn nghĩ đến thần tượng Bạch Đào của mình, cô ấy lập tức cự tuyệt, nghiêm túc nói: “Tóm lại, Bùi tổng và Bạch Đào mới là một cặp trời sinh, tình cảm của hai người họ rất tốt!”
Lời cũng đã nói đến đây rồi, vậy mà tiểu tam lại gật đầu, phụ hoạ: “Đúng thế!”
“…”
Đúng thế mà cô vẫn còn chen vào cuộc hôn nhân của người ta à?!
Sự vô liêm sỉ này thực sự vượt quá mức tiêu chuẩn rồi!
Trong lòng Tôn Tĩnh phẫn nộ đến cực điểm!
Với sự vô liêm sỉ của tiểu tam này, xem ra ám thị cũng vô ích rồi, Tôn Tĩnh nghĩ một chút, liền quyết định ra đòn hiểm trong công việc làm cho cô ta biết khó mà lui có vẻ trực tiếp hơn.
Ngay lập tức, cô quyết định tìm việc gì đó cho tiểu tam làm: “Ngày mai có một số bộ phận trong công ty họp, tôi sẽ gửi tài liệu cuộc họp vào mail cho cô, cô đi in một trăm phần, đóng thành quyển, đặt trước trong phòng họp.”
Thực ra máy in của công ty có chức năng đóng gáy, trực tiếp chọn đóng gáy thì sau khi in xong không cần đóng gáy thủ công nữa, nhưng Fiona này đến các thao tác của máy in còn ngắc ngứ, chứ đừng nói đến chế độ đóng gáy.
Không lâu sau, Tôn Tĩnh quả nhiên thấy đối phương đang ngu ngốc ôm từng tập tài liệu bắt đầu đóng.
Xong xuôi mọi việc Tôn Tĩnh liền cười nhạt tiêu sái bỏ đi, sau đó uống vài viên thuốc tiêu hóa.
*****
Mặc dù Bạch Đào đã làm tốt công việc xây dựng tâm lý trước khi đến trải nghiệm cuộc sống công sở, nhưng cô không ngờ cuộc sống của trợ lý nhỏ bé lại khổ cực như vậy, gần như cả buổi chiều cô đều ở trong phòng in, một trăm phần tài liệu, tập nào cũng dày cộp, cô lặp đi lặp lại động tác đóng không ngừng, sau khi làm xong cổ tay đều đau nhức, phần lòng bàn tay dùng để ấn cũng ửng đỏ.
Buổi tối về nhà, khi Bùi Thời đang đọc báo tài chính, Bạch Đào liền đưa hai tay ra trước mặt chắn hoàn toàn tầm nhìn của anh, khiến Bùi Thời phải đặt tờ báo xuống.
Anh liếc nhìn tay Bạch Đào, cau mày lại: “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Đào lập tức học theo bộ dáng ủy khất làm nũng được miêu tả chi tiết trong báo rồi tố cáo: “Hôm nay em đóng một trăm phần tài liệu, cổ tay em đau quá, anh xem, đỏ hết cả lên rồi này…”
Hai ngày qua mải nghĩ đến truyện tranh, Bạch Đào cảm thấy mình hơi chểnh mảng rồi, để tránh bị Bùi Thời phát hiện, cô quyết định tranh thủ tối nay ‘bồi đắp tình cảm’ với Bùi Thời một chút.
Thế là Bạch Đào đưa tay đến gần mắt Bùi Thời, cố gắng chịu đựng sự xấu hổ trong lòng, diễn một cách chuyên nghiệp: “Chồng phải thổi thổi xoa bóp mới khỏi được.”
“…”
Cô vừa nói xong, trên mặt Bùi Thời liền lộ ra vẻ khó tả, sau đó từ chối Bạch Đào không cần suy nghĩ, giọng điệu của anh còn khá lạnh lùng: “Anh không chuyên nghiệp, anh sẽ tìm bác sĩ trị liệu đến xoa bóp cho em.”
Bạch Đào bí mật quan sát biểu cảm của Bùi Thời, cô cảm thấy người đàn ông này có lẽ tức giận rồi.
Cũng đúng, có qua mới có lại, không thể cứ yêu cầu Bùi Thời phải làm cho mình mãi được, hơn nữa, từ khi cô tiếp nhận bản thân của năm năm sau này đến giờ, đáng thương cho Bùi Thời si tình một miếng thịt cũng chưa được ăn, đến một ngụm canh cũng… Người vợ như cô, có hay không cũng như nhau…
Nghĩ như vậy, Bạch Đào không khỏi cảm thông với Bùi Thời, cô xây dựng tâm lý một chút, không đếm xỉa gì nhắm mắt lại nhanh chóng mổ lên mặt Bùi Thời một cái, rồi ngoảnh mặt đi: “Được rồi, phí mát xa đã trả, chồng ơi xoa bóp cho em đi.”
Cô nũng nịu với Bùi Thời: “Tình cảm của em và chồng còn vững chắc hơn vàng, loại mát xa này rất riêng tư, làm sao có thể gọi người khác được? Tay em chỉ để chồng chạm vào thôi.” Bạch Đào áp đặt đạo đức nói: “Lẽ nào chồng không yêu em nữa rồi? Không phải trước đây anh luôn nói chỉ cần em…
Bùi Thời hít sâu ngắt lời Bạch Đào: “Được rồi, anh xoa bóp cho em.”
Người đàn ông nói xong vẻ mặt vẫn còn khó coi, nhưng thật sự đã cúi đầu xoa bóp cổ tay cho Bạch Đào.
Bạch Đào là người có chủ nghĩa hưởng lạc rất cao, Bùi Thời xoa bóp được một lúc liền cảm thấy lâng lâng thoải mái, cô không kìm được mà chỉ điểm: “Nhẹ quá nhẹ quá, Bùi Thời, dùng sức chút! Như một người đàn ông vậy!”
“…”
“Bùi Thời, động tác nhanh một chút! Cũng đâu phải là mát xa tình thú, xoa vòng tròn chầm chậm như vậy làm gì!”
“…”
“Đau quá!! Đau quá!! Aiya aiya aiyaa! Nhẹ chút! Nhẹ chút! Hãy đối xử với tay em như công chúa thủy tinh vậy! Đây là đôi tay của một họa sĩ truyện tranh đó! Không phải là kẻ thù của anh, mà là vợ của anh nha Bùi Thời!”
“…”
“Ừm, lực này vừa đủ rồi, xoa bóp vậy được rồi, anh đấm cho em đi!”
“…”
……
Nửa tiếng sau, Bạch Đào hài lòng cảm thán: “Bùi Thời, không ngờ kỹ thuật xoa bóp của anh thật không tồi, anh xem, quen tay hay việc, luyện tập nhiều hơn chút thì gì cũng sẽ biết! Trên đời không có gì khó, chỉ cần chịu khó vươn lên! Sau này nếu phá sản thất nghiệp vẫn còn có một nghề thành thạo có thể dùng nha!”
“Ai bảo em đi đóng tài liệu?”
Chỉ đáng tiếc Bùi Thời đến cùng quá yêu cô, chắc vì phải xoa bóp tay mất nửa tiếng mới hồi phục nên anh đau khổ không thôi, đến nỗi lúc này khi hỏi cô mà khẩu khí của anh giống như muốn giết người tế trời vậy, mặt mũi đen sì, như thể cô đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn.
Haizzz
Đều là lỗi của tình yêu!
Bạch Đào khuyên giải nói: “Là em muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống, chỉ khi thực sự làm nghề trợ lý mới có thêm cảm hứng và tư liệu, anh không cần hỏi ai bảo em làm nữa, cũng không được trả thù cấp dưới vì em, không cần thiết đâu, thực sự không cần thiết.”
Bạch Đào thâm tình nhìn Bùi Thời: “Chồng à, em đã cảm nhận được tình yêu và sự che chở của anh dành cho em, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh ở nơi làm việc, cho dù bảo đóng một trăm tập văn kiện em cũng bằng lòng…”
*****
Bạch Đào bằng lòng, nhưng Bùi Thời không bằng lòng, dù sao thì cổ tay của cô cũng mỏi rồi, người cuối cùng chịu tội chính là anh…
Mặt Bùi Thời vô cảm xoa bóp cho Bạch Đào hơn nửa tiếng, sau khi trở về phòng, việc đầu tiên chính là gọi cho Viên Mục: “Nhắc nhở người bên dưới, sau này không được để Bạch Đào đóng tài liệu nữa.” Anh suy nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: “Đừng để cô ấy làm bất kỳ công việc tay chân nào.”
Đùa gì vậy, Bạch Đào là một người kiêu ngạo, lúc lập dị khác người quá đáng sợ, lần này mỏi cổ tay liền để anh xoa bóp lâu như vậy, lần sau trẹo eo trẹo chân gì không phải anh đều sẽ phải xoa bóp sao? Cứ như vậy mãi có phải anh sẽ học được toàn bộ kỹ thuật mát xa rồi?
Nếu không phải không muốn khiến cho Bạch Đào nghi ngờ về tình trạng “yêu đương ân ái” của hai người, Bùi Thời căn bản sẽ không nhịn mà đi xoa bóp cho người phụ nữ này trong nửa tiếng đồng hồ…
Nhưng mà lời truyền đạt của Bùi Thời sau khi vào tai Viên Mục lại mang một ý nghĩa khác.
Đàn ông quả nhiên không có một người tốt!
Tôn Tĩnh nằm trên giường, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Ngay cả Bùi tổng cũng… Ngoại tình rồi!
Mình chỉ để cho tiểu tam kia đóng tài liệu mà thôi! Kết quả tiểu tam này vừa tố cáo, Bùi tổng đã đích thân tìm trợ lý đặc biệt Viên bảo mình sau này không được sắp xếp công việc tay chân cho tiểu tam nữa!
Đôi nam nữ chó má này đã phát triển thần tốc đến bước này rồi! Đến công việc đóng tài liệu mà Bùi tổng cũng không nỡ để tiểu tam này làm! Lẽ nào tay của tiểu tam đặc biệt quý giá?
Tội nghiệp cô Bạch Đào vẫn không hay biết gì, tiếp tục vân đạm phong khinh lên weibo kể câu chuyện về ‘tình yêu’ của mình, nhưng… đó chỉ là ảo ảnh của tình yêu thôi!
Tôn Tĩnh vừa đồng cảm với Bạch Đào liền đau khổ không thôi, cô Bạch Đào giản dị như bông hoa cúc không nên biết những điều bẩn thỉu này.
Khó khăn giống như chiếc lò xo vậy, bạn yếu thì nó sẽ mạnh, Tôn Tĩnh hạ quyết tâm, tiểu tam càng mạnh thì mình càng phải nỗ lực, những thứ bẩn thỉu này, hãy để chúng kết thúc trước mặt mình đi!
Hãy để cô ấy dọn dẹp tiểu tiện nhân này!
Để cô ấy kêu gọi lại lương tâm của Bùi tổng!
Tác giả có điều muốn nói:
In và tự đóng một trăm phần tài liệu là việc bản thân từng trải qua thật.
Tôi của mãi một thời gian sau mới biết máy in có chức năng đóng gáy tự động:…
[Màn kịch nhỏ] của [Tấn Giang, thứ bạn nợ tôi dùng gì để trả đây]
Bạch Đào: Chiếc máy phát đường nhỏ Bùi Thời bình bình vô kỳ! Người làm đường đầu tiên trên thế giới!
Bùi tổng: Hiện tại tôi báo cáo là hàng giả còn kịp không?