Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Có thể chuyển bại thành thắng vào giây phút cuối cùng khi phát sinh nguy cơ chính là điểm khác biệt quan trọng giữa một người thành công và người bình thường.
Bạch Đào không có siêu năng lực quay ngược lại vài phút, nhưng cô có chiêu khác.
“Đúng thế! Em muốn ly hôn! Em thật sự không thể sống nổi những ngày tháng như này nữa rồi!” Bạch Đào không những không dịu dàng khuất phục mà còn cất cao giọng hơn, gào lên với Bùi Thời: “Ông xã, anh đã đau dạ dày đến mức này rồi, vẻ mặt khó coi như vậy, nhìn thấy em còn không vui vẻ thế mà vẫn không chủ động liên lạc với em, ốm rồi cũng không gọi em đến chăm sóc! Em biết anh yêu em, sợ em biết rồi sẽ lo lắng nhưng giữa vợ chồng vốn dĩ phải giúp đỡ lẫn nhau, anh thế này là quá nuông chiều em rồi, bị bệnh cũng không nói lời nào khiến cho em cảm thấy mình không làm đúng chức vị, trong lòng áy náy chỉ muốn ly hôn với anh! Kết quả giờ anh vẫn còn mặt mũi hỏi em tại sao muốn ly hôn à?! Anh còn chưa rõ ràng sao?!”
“…” Bùi Thời hoàn toàn choáng váng.
Sau khi đánh đòn phủ đầu trách mắng trước, Bạch Đào thừa thắng xông lên, bộ dáng mềm nhũn cùng vẻ mặt trà xanh nói: “Nhất định là do em làm không tốt mới khiến cho anh cảm thấy em không thể cùng anh gánh vác chia sẻ cho dù chỉ là áp lực thân thể anh không thoải mái! Ông xã, đây đều là lỗi của em! Nếu như cuộc hôn nhân của chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì còn có ý nghĩa gì?” Nói đến đây, Bạch Đào lộ ra vẻ mặt đau khổ phiền muộn vừa độ, vào khoảnh khắc này, kỹ năng diễn xuất của cô bùng nổ, thậm chí vành mắt đều đỏ hoe, giọng cô run rẩy, vẻ mặt vừa chân thành lại thống khổ: “Một người vợ như em có ích lợi gì chứ? Còn không bằng ly hôn, trả lại cho anh sự tự do!”
Bùi Thời dường như hoàn toàn bị lời nói của Bạch Đào làm cho đứng hình, dù sao thì có lẽ anh cũng chưa từng trải qua một cuộc đối thoại bẻ ngoặt 360 độ như thế này.
Một lúc sau, người đàn ông mới như tìm lại được sự bình tĩnh, anh cau mày nhìn Bạch Đào: “Em muốn ly hôn vì điều này? Nhưng sao anh lại thấy…”
“Anh thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là em cảm thấy thế nào!” Bạch Đào cướp lời: “Ông xã! Anh bị bệnh không cho em biết quá khiến em thất vọng và đau xót rồi!” Bạch Đào lên án trong nước mắt: “Anh đừng tưởng giữa chúng ta không có vấn đề gì! Em cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta đã sắp rơi vào tình thế nguy hiểm rồi!”
Vừa ăn cướp vừa la làng, lợi dụng lúc tư duy và logic của người khác vẫn chưa rõ ràng thì xoay chuyển họ trước là được! Mà bước đầu tiên để làm xáo trộn suy nghĩ của người khác là liên tục ngắt lời nói và sự phân tích lý trí của đối phương.
Đáng tiếc Bùi Thời không dễ dàng bị lừa như vậy, anh không hề bị Bạch Đào dắt mũi, chỉ cau mày nói tiếp: “Không phải em nói không đi leo núi sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Còn nữa, không phải vừa rồi em nói là đã chụp ảnh? Nói bằng chứng phạm tội của anh nên chụp đều đã chụp rồi sao?” Bùi Thời mím môi: “Cho nên em đã chụp cái gì?”
Này…
Này làm sao có thể làm khó Bạch Đào chứ?
Cô ung dung điềm tĩnh giải thích: “Chắc là do vợ chồng liền tâm nha! Vừa rồi em đang ngủ gà ngủ gật ở nhà, bỗng nằm mơ thấy ông xã đau bụng không thoải mái, cái loại cảm giác như dời sông lấp biển đó đến lúc tỉnh dậy đều rất chân thật, em chỉ nghĩ, chắc chắn là ông xã đã báo mộng cho mình rồi! Lo anh xảy ra chuyện gì đó nên lập tức phóng xe qua ngay!”
“Còn về việc chụp cái gì ấy à? Anh xem, đều là chụp dáng vẻ ông xã đẹp trai anh tuấn leo núi.” Dù sao ảnh chụp vốn dĩ chính là Bùi Thời, Bạch Đào lập tức lấy máy ảnh ra chứng minh, sau đó đầy chính khí nói: “Ông xã, có thể anh không biết, trong xã hội ngày nay, đẹp trai như vậy cũng là một cái tội, em đã chụp lại tất cả các “bằng chứng phạm tội” của anh, nên chụp đều đã chụp!”
“…”
“Được rồi, ông xã đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện ly hôn về rồi nói sau! Về nhà em sẽ tính sổ với anh! Bây giờ em thấy anh đau dạ dày trong lòng khó chịu vô cùng, em đưa anh đi bệnh viện trước! Từ ngày mai anh đừng dự tiệc xã giao nữa, ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, mỗi ngày em đều sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh!”
Là một hoạ sĩ truyện tranh thành công, Bạch Đào đã từng đúc kết ra một kinh nghiệm: Cho dù trong tập truyện tranh bạn vẽ tương tác giữa nam nữ chính có ngọt ngào đến đâu, chỉ cần khi bộ truyện kết thúc, bạn đặt một dấu chấm hết, chia tách nam nữ chính ra thì người đọc vẫn sẽ cảm thấy cả bộ truyện đều là ngược. Không sai, ấn tượng cuối cùng của người đọc luôn là tình tiết kết truyện, mà điểm này khi đặt trong cuộc sống hiện thực cũng giống nhau, chỉ cần ném một đống vấn đề xuống thì đa số mọi người đều sẽ chỉ quan tâm đến cái cuối cùng.
Cô nói một tràng như vậy, Bùi Thời quả nhiên đã bị chuyển chủ đề, hiển nhiên chỉ quan tâm đến câu nói cuối cùng của cô.
Người đàn ông cau chặt mày lại: “Mỗi ngày đích thân xuống bếp nấu cơm quá vất vả cho em rồi, không cần thiết đâu, anh…” Anh vừa nói đến đây, có lẽ bụng lại khó chịu, vẻ mặt cũng có chút không đúng.
“Đừng nói những thứ này nữa, đi thôi! Ông xã, em đưa anh đi khám trước! Sau này không thể để loại chuyện này xảy ra nữa, nếu anh bị bệnh, nhất định phải nói cho em biết đầu tiên, nếu như anh còn thế này một lần nữa thì ly hôn!”
Dạ dày của Bùi Thời quả thật có chút khó chịu, lúc này anh cũng không thể lo được việc gì khác, chỉ có thể chấp nhận hiện thực để Bạch Đào kéo đi, Bạch Đào hôm nay thật kỳ lạ, nhưng anh không còn sức để quan tâm nữa rồi, anh thật sự đã bị câu nói cuối cùng của cô thu hút sự chú ý, cũng đang cố gắng nghĩ cách đối phó: Làm thế nào để Bạch Đào từ bỏ quyết định đích thân xuống bếp nấu cơm cho anh một cách tự nhiên lại không làm tổn thương tình cảm.
Suy cho cùng thì sau khi ăn những thứ do Bạch Đào tự tay làm trong vài ngày, Bùi Thời đã có chút lo lắng mình sẽ không thể nhìn thấy mặt trời vào tháng sau rồi.
Có lẽ do tác dụng tích cực của việc thành tâm hoặc bị kích thích, dưới sự thúc đẩy của nỗi sợ hãi Bạch Đào tự tay nấu cơm, Bùi Thời đã gọi cho một người làm việc vặt gần đó mua thuốc dạ dày, uống xong không lâu, dạ dày của anh cũng rất không chịu thua kém, vô cùng thức thời mà phục hồi trước khả năng nấu nướng không ra sao của Bạch Đào.
Nếu đã không còn đau nữa thì đương nhiên cũng không cần phải rời đi giữa chừng với Bạch Đào, Bùi Thời liếc nhìn đồng hồ, nói ngắn gọn bày tỏ thái độ của mình: “Một lát nữa thôi là hoạt động hôm nay thúc rồi, em xem vào xe chờ anh khoảng nửa tiếng được không?”
Bạch Đào vừa ầm ĩ một trận nhầm lẫn xấu hổ lớn, thấy Bùi Thời không có lôi kéo dây dưa không buông liền lập tức biết điều nhận lời, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn Bùi Thời một cách trìu mến, dặn dò: “Vậy ông xã nhanh lên nha, em đợi anh.” Cô chớp chớp mắt với Bùi Thời, bày ra vẻ quyến luyến, còn cầm lấy tay anh lắc lắc.
Chỉ là lúc Bùi Thời vừa rời đi, Bạch Đào đang định ra xe thì lại chạm mặt Tôn Tĩnh, đối phương dường như mới đi chụp ảnh tự sướng dưới hàng cây trở về, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Đào, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
“Fiona?!” Giọng Tôn Tĩnh cất cao lên, thậm chí còn có chút gấp gáp thở hổn hển, cô ấy hỏi: “Không phải cô không tới sao? Sao cũng ở đây?”
“Em đến đưa một phần tài liệu quan trọng cho Bùi tổng! Đưa xong liền đi!”
Bạch Đào thuận miệng tìm một cái cớ qua loa lấy lệ, rất nhanh liền tạm biệt Tôn Tĩnh trở về xe, nhưng cô còn chưa kịp ngồi ấm mông thì tin nhắn riêng trên weibo lại đến rồi, vẫn là từ người tố cáo đó, có điều ngữ khí càng thêm dữ dội kịch liệt.
“Cô Bạch Đào! Tôi xin lỗi! Tôi đã báo thông tin sai! Đồ tiểu tam chết tiệt không biết xấu hổ đó! Hôm nay cô ta vẫn đến! Xin cô hãy từ bỏ việc cứu chữa cho Bùi tổng đi! Anh ta không xứng, cũng không đáng! Người đàn ông hai lòng hai dạ này! Cô hãy chia tiền của anh ta một cách quyết liệt vào, đừng để đồ tiểu tam rác rưởi kia chiếm tiện nghi!”
Bạch Đào vốn đang hoang mang không hiểu ai mắt mù đi tố cáo cô, còn đang chuẩn bị điều tra một hồi, không nghĩ tới bây giờ oan khuất của cô đã được rửa sạch, sự thật cũng đã được phơi bày!
Người tố cáo đáng chết này, mẹ nó vậy mà lại là Tôn Tĩnh!
*****
Đợi đến khi Bùi Thời kết thúc hoạt động và trở về nhà cùng Bạch Đào, cô vẫn còn đang tức giận.
Ánh mắt Tôn Tĩnh kiểu gì vậy? Rốt cuộc con mắt nào nhìn ra cô không có văn hoá rồi?!
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn tức, quyết định chắc chắn phải làm cho Tôn Tĩnh nhìn mình với cặp mắt khác xưa, thực sự nhận ra sức hấp dẫn trong nhân cách của cô!
Vừa về đến nhà Bạch Đào đã chạy thẳng vào thư phòng, lúc mới xuyên không qua, cô liền vội vã không thể chờ đợi được đi thăm quan tủ sách của mình, trên đó chứa đầy sách của William Shakespeare(1), William Butler Yeats(2), Stendhal(3), còn có đủ loại tác phẩm nổi tiếng mà cô một chút ấn tượng cũng không có nhưng trông rất cao cấp và phong cách! Quan trọng nhất là, nhìn từ gáy sách, chúng đều là bản gốc!
(1)William Shakespeare là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là “Thi sĩ của dòng sông Avon”.
(2)William Butler Yeats là nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1923.
(3)Marie-Henri Beyle, được biết đến với bút danh Stendhal, là một nhà văn Pháp thế kỉ 19.
Mặc dù sau khi đột ngột xuyên không qua phải tiếp nhận một mớ hỗn độn, nhưng cũng có không ít chuyện khiến Bạch Đào cảm thấy rất tự hào và vui vẻ hài lòng, cô của năm năm trước không hề có chút hứng thú nào với những tác phẩm kinh điển này, chỉ say mê văn học thông tục(4), không ngờ thời gian đã làm cho cô trưởng thành nhiều như thế, cô của năm năm sau lại trở thành người có văn hoá thâm sâu như vậy! Trên tủ sách vậy mà lại toàn là sách có chiều sâu như này!
(4)Văn học thông tục (tiếng Anh: popular literature) là những tác phẩm văn học có sức hấp dẫn rộng rãi trong cộng đồng. Nhìn chung đó là những tác phẩm vận dụng các kết cấu cơ bản của thần thoại, bao hàm một nội dung lí tính và tình cảm chất phác.
Bạch Đào quyết định lấy vài cuốn trong tủ sách ra, sau đó mang đến công ty, mỗi ngày đều cầm sách lắc lư trước mặt Tôn Tĩnh để cô ta phát hiện ra cô có phẩm vị đọc sách cao như thế nào, lâu rồi tự nhiên sẽ thay đổi cách nhìn đối với cô thôi.
Bạch Đào hết sức phấn khởi lấy Shakespeare ra khỏi tủ sách, kết quả vì dùng lực quá mạnh, cô đã trực tiếp rút gáy sách ra…
Lẽ nào bản gốc này là mua phiên bản sớm nhất? Nên gáy sách mới tách khỏi phần nội dung của cuốn sách? Dễ dàng như vậy đã rút được gáy sách ra? Bị bong sao?
Bạch Đào mang theo sự nghi ngờ nhìn một cái, kết quả suýt nữa ngất đi.
Đây nào có phải bản gốc tiếng Anh của Shakespeare gì đó, bên trong gáy sách này rõ ràng là một chiếc bìa tác phẩm văn học thông dụng lòe loẹt.
<Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo>
……
Má nó.
Bạch Đào nhìn chằm chằm vào kiểu sắp chữ khoa trương này, trong lòng có dự cảm không lành.
Chẳng bao lâu sau, linh cảm của cô đã trở thành sự thật.
Bên trong gáy sách <Faust> là <Tiểu phi tử của vương gia bá đạo>
Bên trong gáy sách <Đỏ và đen> là <Thiếu gia ngây thơ và nữ đầu bếp xinh đẹp>
Bên trong gáy sách <Chiến tranh và hòa bình> là <Chị đẹp và chó sói nhỏ>
……
Bạch Đào nhìn chằm chằm đống sách văn học thông tục trên mặt đất, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, quả nhiên con người không thể thay đổi được, cô của năm năm trước có phẩm hạnh gì, năm năm sau vẫn sẽ như thế…
Cái gáy sách này… Xem ra là cô mua về bọc ở bên ngoài đống tiểu thuyết để giữ thể diện rồi…
Cô quả thực không đọc bất kỳ cuốn sách nổi tiếng nào, vẫn chỉ đọc mấy thứ tổng tài bá đạo cẩu huyết…
Bạch Đào đang sững sờ trợn mắt há mồm trước sở thích chân thực của mình phía sau gáy sách thì Bùi Thời từ ngoài cửa bước vào: “Vừa rồi…”
Bạch Đào sửng sốt vài giây, lập tức phản ứng kịch liệt bổ nhào lên đống sách trên mặt đất muốn chặn lại ánh mắt của Bùi Thời. Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể để anh phát hiện ra cô làm một đống gáy sách giả của những cuốn sách nổi tiếng!
Nhưng mà trước hành động khoa trương của cô, Bùi Thời một chút cũng không ngạc nhiên, anh bình tĩnh liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Không phải em đã đọc đống <Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo> này mấy lần rồi sao? Hôm nay lấy ra ôn lại?”
… Bùi Thời thế mà lại biết?!
Bạch Đào ho khan, từ dưới đất bò dậy, hơi xấu hổ nói: “Anh biết em để loại tiểu thuyết nhạt nhẽo vô vị này ở bên trong à?”
“Ừ.”
“…”
Này xem ra Bùi Thời thực sự biết cô không có phẩm cách như vậy rồi…
Nhưng Bạch Đào tuyệt đối không chịu thừa nhận, cô bình tĩnh nói: “Là thế này, thật ra phẩm cách của một người có khả năng cả đời sẽ chỉ như vậy, cái này mất thì sẽ có cái kia lên, em ấy mà, đều đã dùng hết phầm cách của mình để tìm ông xã rồi, vì tìm ông xã, không thể không hy sinh một số phương diện khác của phẩm cách, em…”
“Anh không hề cảm thấy em không có phẩm cách.” Kết quả những lời ngụy biện của Bạch Đào đã bị Bùi Thời cắt ngang, người đàn ông này dừng lại, liếc nhìn bìa sách cay mắt trên mặt đất: “Đọc tiểu thuyết để giải toả áp lực là chuyện rất bình thường, chỉ là bớt xem những truyện có yếu tố sắc đi.”
Bùi Thời mím mím môi: “Có hôm anh tò mò cầm hai cuốn lật ra xem thử, phần sắc hơi nhiều, chưa nói được mấy lời đã lên giường, mặc dù là tiểu thuyết ăn khách nhưng cũng quá phi logic rồi.”
???
Không phải, Bùi Thời, tiểu thuyết cẩu huyết này anh nói đến logic cái gì chứ…
“Anh vào là muốn nói, vừa rồi có chuyển phát nhanh của em ở cửa, anh đã kí thay em rồi, hộp để ở dưới tầng.” Bùi Thời nói xong, lại hàm súc nói tiếp: “Mấy năm gần đây văn học thông tục đã tiến bộ rất lớn, mua mấy quyển mới đi, đổi mới thẩm mỹ một chút.”
Nói xong, anh điềm nhiên bước đi trong dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Bạch Đào.
Cô có định xem lại đâu! Cô chỉ vì muốn tìm một quyển sách nổi tiếng để thể hiện và làm ra vẻ mà thôi!
Tác giả có điều muốn nói:
【Màn kịch nhỏ】của [Yên tĩnh rồi yên tĩnh】
Tôn Tĩnh: Đối tượng Bùi Thời ngoại tình không có văn hóa cũng chẳng có nội hàm, cô hiểu chứ?
Bạch Đào: Tôi hiểu, đầu tiên có thể loại trừ bản thân tôi ra.
【Màn kịch nhỏ】
Bạch Đào: Ông xã, vậy văn học thông tục mấy năm gần đây nên đọc của ai?
Bùi Thời: Đọc của Diệp Phỉ Nhiên.