Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 20: Chương 20: Xem ra Bùi Thời tối nay đã định trước là sẽ rơi nước mắt vì tình yêu rồi




Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Bởi vì thái độ của Bùi Thời nên kế hoạch “loại bỏ màu xanh” của Bạch Đào cuối cùng cũng lặng lẽ chấm dứt, sau khi cải tạo lại phòng làm việc của anh cô liền buông tay, không đi giày vò làm khổ trong nhà nữa.

Bạch Đào cũng khá hài lòng với điều này, dù sao sân biệt thự rộng như vậy, nhiều cây xanh như thế, chỉ nhổ cỏ dại thôi cũng phải mất mấy ngày mấy đêm rồi, càng đừng nói đến còn có bé đào bảo bối kết tinh tình yêu của họ nữa, lá cây đào cũng là màu xanh đó!

Có điều, đến cùng Bạch Đào vẫn có chút không vững tâm mà nghi ngờ việc mình ngoại tình trong quá khứ. Mặc dù nhìn Bùi Thời có vẻ rất tín nhiệm cô, nhưng suy cho cùng, Bạch Đào cũng không hề biết rõ cô đã làm gì trong năm năm qua.

Để cứu vãn cuộc hôn nhân, củng cố tình cảm và hồi đáp lại sự tin tưởng này của Bùi Thời, Bạch Đào suy nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu mang lại cho Bùi Thời sự ấm cúng của gia đình.

Thử hỏi thứ gì có thể khiến một người đàn ông cảm nhận được tình yêu nhất?

Vậy chắc chắn là món ăn do bà xã tự tay nấu hàng ngày rồi!

Muốn bắt lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm lấy dạ dày của anh ta, ngày qua ngày thưởng thức những món ăn ngon chính là niềm hạnh phúc êm đềm và ấm áp!

Mặc dù trong nhà có dì giúp việc nhưng Bạch Đào rất hào phóng vung tay xoá bỏ lượng công việc làm bữa tối cho dì ấy, quyết định tự mình đích thân làm cơm no áo ấm!

Trước đây cô không có kinh nghiệm nấu nướng gì cả, bây giờ từ mua nguyên liệu đến rửa sạch cắt thái nhỏ rồi nấu nướng đều do cô làm từng chút một, ngược lại Bạch Đào còn cảm thấy khá thú vị, mà suy cho cùng thì cô vẫn có chút tâm tư nhỏ, tuy Bùi Thời không để ý nhưng cô vẫn có chút ám ảnh tâm lý với màu xanh lá cây, vì vậy lúc mua nguyên liệu cô đã tránh rau xanh nhất có thể.

Mặc dù Bạch Đào từ nhỏ tay chân chẳng siêng năng, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nhưng vì tình yêu mà lần đầu tiên trong đời cô cố gắng như vậy, cô đã xem gần như tất cả các công thức nấu ăn và video hướng dẫn, dù sao thì Bùi Thời như vậy, có món nào anh chưa từng thấy qua? Cô muốn khiến cho anh kinh diễm thì tất nhiên phải thử sức khiêu chiến với những món có độ khó cao!

Đáng tiếc là Bạch Đào bên này tích cực nấu nướng, Bùi Thời lại sống không bằng chết.

Sau khi ăn những món thảm hoạ ẩm thực như cà tím phô mai, ớt chuông nhồi thịt bò viên, nấm kim châm và cà rốt xào với củ hoài sơn, khoai tây nghiền thêm nước sốt cà chua trong suốt một tháng thì gần đã đến sinh nhật Bùi Thời, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội cấp cứu dạ dày của mình.

“Tối hôm sinh nhật anh muốn ra ngoài ăn.”

Bạch Đào cũng đã thấy sinh nhật Bùi Thời sắp đến trong bản ghi chú, mà kì thực cô sớm đã có kế hoạch về các hoạt động trong ngày sinh nhật anh: “Ông xã, không sao đâu, em đã nghiên cứu ra mấy thực đơn mới, bánh gato cà tím, bánh quy đậu bắp vị cà ri, còn có khoai tây nhỏ mù tạt… Em định tự tay làm cho anh ăn vào ngày sinh nhật đó!”

Kết quả cô còn chưa nói xong, Bùi Thời đã mím chặt môi cắt ngang: “Không cần đâu, anh không muốn sinh nhật mà bà xã còn phải khổ cực nấu nướng. Anh không muốn bà xã vất vả, chúng ta đến nhà hàng ăn một bữa đơn giản là được rồi.”

Mặc dù miệng nói những lời sến súa như vậy, nhưng giọng nói của Bùi Thời lại hơi khô khan mất tự nhiên, Bạch Đào nhìn anh, có chút không nhịn được bật cười, Tuy trên thương trường Bùi Thời rất nhanh trí sắc sảo, nhưng trong tình yêu anh lại rất ngốc nghếch, trước mặt người mình yêu, tất cả lòng dạ tâm cơ đều sẽ sụp đổ, chỉ còn lại một người đàn ông trẻ con đơn thuần, nhìn dáng vẻ anh thế này còn phải không sao?

Dù rất muốn thể hiện tài nghệ trong buổi tối sinh nhật của Bùi Thời, nhưng cuối cùng Bạch Đào vẫn bị anh thuyết phục, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị điều bất ngờ khác cho anh.

Một bất ngờ lớn!

Vừa nghĩ đến điều bất ngờ ấy, adrenaline(1) trong Bạch Đào liền có chút tăng lên, cô đã hết lòng hết sức với món quà này, đã chuẩn bị xây dựng tâm lý rất lâu rất lâu…

(1)Adrenaline(肾上腺素): Đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone.

Mặc dù yêu cô đến tự ti nhưng Bạch Đào tin chỉ cần nhìn thấy món quà này, Bùi Thời sẽ có thể cảm nhận được tình yêu như tạt vào mặt của cô!

Sinh nhật của Bùi Thời càng đến gần, Bạch Đào lại càng đứng ngồi không yên, đặc biệt là sau khi nhận được tin nhắn từ nhân viên cửa hàng thú cưng thông báo hộp quà lúc trước cô đặt đã được chuyển đi, sự bất an này lên đến đỉnh điểm.

Nhưng vì người đàn ông yêu cô nhất trên thế giới này! Cô liều!

Cô, Bạch Đào, quyết định chịu khổ! Đối mặt với nỗi sợ hãi! Chiến thắng chính mình! Vượt quá ranh giới cực hạn! Tặng cho Bùi Thời! Một! Con! Chó!

Mà vì có thể cho Bùi Thời đón một sinh nhật vui vẻ, có không khí riêng tư và ngọt ngào, Bạch Đào đã đặt bao hết cả nhà hàng, còn mời nghệ sĩ violin Bùi Thời yêu thích đến biểu diễn, bầu không khí cả buổi tối đều rất tuyệt, ngay cả Bùi Thời nghiêm túc lúc dùng bữa vẻ mặt cũng khá ôn hòa, đến nhìn một đĩa salad rau đơn giản, cũng lộ rõ… Nếu phải hình dung nó thì Bạch Đào cảm thấy, biểu cảm của Bùi Thời khi nhìn rau thậm chí đều mang theo tình ý?

Thử hỏi có ai nhìn mấy ngọn cỏ mà đều có thể dạt dào tình cảm chứ? Còn không phải vì người vợ anh yêu nhất đang ngồi đối diện, cùng anh dùng bữa đón sinh nhật à?

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Đào liền cảm thấy ngọt ngào, tâm trạng cũng tốt lên: “Ông xã, đợi lát nữa em sẽ tặng anh một món quà sinh nhật mà anh cực kỳ yêu thích!”

Kết quả Bùi Thời gần như ngẩng đầu lên ngay lập tức, hơi ngừng lại, giọng nói của anh có chút cứng ngắc khó phát hiện: “Là bánh gato cà tím hay bánh quy đậu bắp?”

Nhìn anh kích động chưa kìa!

Bạch Đào không nhịn được nở nụ cười hờn dỗi: “Ông xã, anh thật là, miệng nói không muốn em vất vả nấu nướng, kết quả thì sao, em chỉ tùy tiện nói thực đơn thôi anh liền nhớ rõ. Nhưng mà xin lỗi nha, món quà tối nay không phải là những thứ đó đâu.”

Giọng nói của Bùi Thời có một loại cảm khái như sống sót sau tai nạn: “Không phải những thứ này thì tốt…”

Bạch Đào đắc ý cười: “Có phải em rất chu đáo không? Quà sinh nhật đương nhiên là sẽ chuẩn bị cái khác rồi.”

Bùi Thời mím môi dưới, cười nhẹ rồi điềm tĩnh nói: “Ừ, chu đáo.”

Ngốc ạ!

Trong lòng Bạch Đào cũng có chút ngọt ngào, đàn ông cũng quá dễ lừa rồi? Chỉ là một món quà sinh nhật thôi mà!

Nhìn bộ dáng như chưa từng thấy qua thế giới này của anh, Bạch Đào liền cảm thấy chỉ tặng một món quà sinh nhật như thế thì không ổn lắm. Cô lập tức sáng tỏ nhìn Bùi Thời, bảo đảm với anh ngay tại chỗ: “Ông xã, mặc dù tối nay em không chuẩn bị bánh gato cà tím và bánh quy đậu bắp nhưng anh cứ nhắc mãi như vậy, ngày mai em nhất định sẽ làm cho anh ăn! Một tuần tiếp theo em đều không có bất kỳ áp lực gì về việc nộp bản thảo truyện tranh cả, em sẽ làm những món ăn ngon này cho anh mỗi ngày! Anh yên tâm!”

Có lẽ cảm thấy cô chỉ nói miệng nên Bùi Thời nghe xong trên mặt không những không vui vẻ mà đến nụ cười vừa rồi cũng đã thu lại, anh không ôm mong đợi gì cười với Bạch Đào, mặt không cảm xúc đáp: “Được, cảm ơn bà xã.”

Anh thế này chắc chắn là không tin rồi.

Bạch Đào muốn giải thích, nhưng hôm nay là sinh nhật của Bùi Thời, không cần thiết phải kéo loại bước đệm nhỏ này vào, hơn nữa sự tín nhiệm tốt nhất chính là chứng minh điều đó bằng hành động, một tuần tiếp theo, chỉ cần cô nghiên cứu phát huy những món ngon này mỗi ngày, còn sợ Bùi Thời không tin sao? Đến lúc đó anh tự nhiên sẽ biết cô không phải chỉ nói miệng mà không làm! Bạch Đào cô! Nói một không hai!

Bạch Đào ngẩng đầu lên liền thấy Bùi Thời đang yên tĩnh ưu nhã dùng bữa, người đàn ông này không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng khuôn mặt trầm lặng ấy cũng đủ khiến cho người ta xao xuyến rồi, nhiều lúc anh dường như không chỉ làm cho người ta kích động trong phút chốc, chỉ là ở trong khoảnh khắc cuộc sống đời thường nhỏ nhặt này, anh thậm chí còn không nói lời gì đặc biệt, hai người cũng không hề có cảnh tượng lãng mạn và kịch tính nào, nhưng những chi tiết và khoảnh khắc bình thường như thế lại khiến Bạch Đào không nhịn được mà rung động, thậm chí cảm thấy ngày hôm nay cô liều mạng vì Bùi Thời là đáng giá!

Còn nhớ vào ngày sinh nhật Bùi Thời năm năm trước, cô xách chiếc loa phóng thanh điên cuồng chạy trong sân nhà anh rồi bị anh đuổi ra ngoài không thương tiếc, cũng vào ngày này năm năm sau, cô đã trở thành người vợ anh yêu sâu đậm, chia sẻ với anh ta tất cả những khoảnh khắc trong quãng đời còn lại.

Thời gian thực sự là một thứ tuyệt diệu.

Nhịp tim của Bạch Đào tăng nhanh, cô càng thêm đắc ý. Ai mà ngờ được Bùi Thời sẽ yêu cô đến thế chứ!

Món quà được hẹn giao đến lúc tám giờ ba mươi, hộp rất lớn, được gói bằng giấy màu hồng có hình hoa đào, thắt một cái nơ to. Phần quà này Bạch Đào đặc biệt đặt làm riêng, có lỗ thông hơi để đảm bảo không khí lưu thông, chó con bên trong cũng sẽ không có vấn đề gì.

Lúc đó Bùi Thời vừa đúng lúc dùng bữa xong, vì có điện thoại nên anh đứng dậy đi ra khỏi bàn.

Bạch Đào cảm thấy thời cơ này quả thực hoàn mỹ, cô đẩy hộp quà đến bên cạnh bàn, chuẩn bị chờ lát nữa sau khi Bùi Thời mở hộp quà ra nhìn thấy sẽ lộ vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

Người đàn ông này sẽ không cảm động đến mức khóc tại chỗ đấy chứ?

Bạch Đào rất ân cần, còn nói trước với bên nhà hàng một tiếng, ngay cả phục vụ cũng đã đi hết, nếu lúc nữa Bùi Thời thật sự khóc đến mất kiểm soát, chẳng phải sẽ không có ai nhìn thấy sao? Tuyệt đối đảm bảo sự riêng tư cho anh! Sẽ không để anh mất mặt!

Bạch Đào cũng đã chuẩn bị khăn giấy từ lâu, đợi lát nữa Bùi Thời vừa khóc, cô liền có thể lau nước mắt cho anh với khuôn mặt yêu thương.

Xem ra Bùi Thời tối nay đã định trước là sẽ rơi nước mắt vì tình yêu rồi.

Chỉ là Bạch Đào tính đi tính lại, cũng không nghĩ tới kế hoạch tuyệt vời này sẽ đột ngột kết thúc.

Biến cố diễn ra trong vòng một phút, cuộc gọi này của Bùi Thời có vẻ như hơi dài, mà “đối tượng quà tặng” lúc đầu yên tĩnh cuối cùng đã không thể ở trong “hộp quà” chờ đợi nữa, sau khi kêu hai tiếng liền bắt đầu nhẹ nhàng đụng vào “hộp quà”, cũng không biết do chất lượng không tốt hay hộp quà bị va đập trên đường đi, Bạch Đào chưa kịp phản ứng lại thì “món quà” đã quay cuồng lăn lộn trong hộp và làm đổ hộp, tiếp theo là một số ký ức không rõ ràng vì Bạch Đào bị kinh ngạc đến sợ hãi, nhưng đợi đến khi toàn bộ ý thức của cô trở lại lần nữa, con chó đã vùng vẫy thoát ra khỏi hộp quà.

Con chó con giành lại được tự do gần như phấn khích vẫy đuôi rồi bổ nhào về phía Bạch Đào.

Bạch Đào chọn một con Labrador, dù là một con chó con nhưng cũng chẳng nhỏ mấy, nó liều mạng cọ cọ vào chân Bạch Đào để bày tỏ sự phấn khích, nhưng Bạch Đào đã cứng ngắc đến mức sắp không thở được rồi.

Rõ ràng chuyên gia tư vấn tâm lý chẩn đoán nói cô đã khắc phục được chứng sợ chó mà!

Nhưng vì cô sắp xếp không để ai ở lại hiện trường, Bùi Thời lúc này lại không có ở đây, nên hiện tại đến một người phục vụ có thể cầu cứu cũng không có, con chó con vô cùng nhiệt tình, Bạch Đào trốn mấy lần cũng không thoát được nó.

Bạch Đào nhìn thấy chó đầu liền nóng bừng bừng, trong lòng hoàn toàn không nghĩ được gì khác ngoài việc nhanh chóng trốn khỏi con chó, nhưng nhà hàng vắng tanh cũng chẳng có cái tủ nào để trốn cả, Bạch Đào hoang mang lo sợ, mất bình tĩnh chạy quanh nhà hàng hai vòng, cuối cùng cô sợ hãi leo lên bàn ăn, nhưng con chó vẫn đuổi theo cô, cuối cùng sau khi nhìn thấy hộp quà trống rỗng trên mặt đất, Bạch Đào nhanh trí cuối cùng đã tìm ra cách.

Cô không thể bắt con chó vào hộp, vậy cô trốn vào trong đó còn không được sao?!

Chó không đi thì cô đi!

*****

Bạch Đào cứ nghĩ mình đã trốn một cách thần không biết quỷ không hay nhưng trong mắt Bùi Thời lại không phải vậy. Anh đã may mắn được chứng kiến ​​toàn bộ quá trình Bạch Đào nhếch nhác thảm hại chui vào hộp quà để trốn.

Do lập trình viên của bên khách hàng mắc phải một lỗi cấp thấp dẫn đến dịch vụ cơ sở dữ liệu tạm thời bị tê liệt cho nên Bùi Thời không thể không phối hợp với nhân viên kỹ thuật để hỗ trợ sửa chữa, cuộc gọi này cũng hơi lâu, sau khi cúp máy, Bùi Thời mới phát hiện ra đã trôi qua gần mười năm phút.

Anh có chút ý xin lỗi quay lại nhà hàng, nhưng mà lời dỗ dành còn chưa kịp nói ra thì đã thấy Bạch Đào căn bản không có ở trước bàn.

Cô thế mà lại đang đứng trên bàn ăn!

Đi đôi giày cao gót 10 cm! Cô giống như đang sợ hãi và xua đuổi thứ gì đó ở phía dưới bàn, thậm chí còn cầm một cái nĩa trên tay để tự vệ…

Chuỗi động tĩnh này tự nhiên thành công thu hút sự chú ý của phục vụ, Bùi Thời nhìn thấy hai ba người phục vụ bước tới, sau đó cũng giống như Bùi Thời, họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến sững sờ, có lẽ không ai có thể hiểu được tại sao Bạch Đào vừa rồi còn tao nhã dùng bữa lại đột nhiên nhảy lên bàn ăn…

Dưới ánh mắt tò mò nghiên cứu của nhóm phục vụ, Bùi Thời cảm thấy hơi đau đầu.

Chỉ là dường như còn có chuyện đau đầu hơn nữa đang chờ đợi anh, Bạch Đào miệng hùm gan sứa khua khua chiếc nĩa hai lần, sau đó có thứ gì đó lông lá nhảy tót lên bàn, cũng chính lúc này Bùi Thời mới nhìn thấy rõ, là một con chó con.

“Cứu mạng!”

Quả nhiên, Bạch Đào nhìn thấy con chó liền bị doạ sợ chết khiếp, Bùi Thời còn chưa kịp nói lời nào đã thấy cô đột ngột nhảy xuống khỏi bàn ăn, sau đó chui vào một cái hộp gì đó bên cạnh bàn nhanh chóng đóng nắp hộp lại, trong trăm ánh mắt dõi theo trốn đi.

Bùi Thời nhất thời không thể theo kịp được tốc độ phát triển của sự việc, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn cái hộp, có chút mờ mịt.

Con chó con là giống Labrador, sau khi cào hộp 2 lần thấy không mở được, nó nhanh chóng nằm bò xuống cắn khăn trải bàn để chơi, Bùi Thời hồi thần lại, sau đó bước tới cúi người xuống, con chó con này ngay lập tức nhiệt tình hoạt bát nhìn anh, lè lưỡi ra, đầu tiên là cảnh giác quan sát, sau khi Bùi Thời cười nhẹ duỗi tay ra, nó mới nhào vào vòng tay của anh.

Con chó này làm thế nào mà vào được?

Bùi Thời ôm con chó con nghi ngờ, sau đó rất nhanh đã tìm ra câu trả lời.

Trên giấy gói màu hồng của hộp quà khổng lồ đặt cạnh bàn ăn có một dòng chữ lớn “Gửi ông xã em yêu nhất”, dải ruy băng của hộp quà đã bị tháo ra, Bạch Đào đang trốn ở bên trong.

Bùi Thời biết Bạch Đào cực kỳ sợ chó.

Lúc này anh ôm chó trên tay, trong lòng tràn đầy sự ngạc nhiên.

Mặc dù biết suy đoán này hoàn toàn không thực tế, nhưng loại bỏ tất cả những khả năng khác, có lẽ điều không thể nhất cũng sẽ trở thành có thể.

Bùi Thời ngồi xổm xuống, ngập ngừng hướng về phía hộp quà thử gọi tên Bạch Đào.

Gần như ngay giây tiếp theo, giọng nói nghẹn ngào mang theo một chút âm mũi của Bạch Đào liền phát ra từ trong hộp quà, có chút ủy khuất và đáng thương gọi tên anh: “Cuối cùng anh cũng về rồi.” Ngữ khí của người trong hộp ỷ lại oán trách: “Sao lại đi lâu như vậy, em bị doạ sợ sắp chết rồi!”

Bùi Thời thật sự dở khóc dở cười: “Sao em lại chui vào trong hộp? Còn không ra à?”

Có lẽ sự tồn tại của Bùi Thời đã lần nữa đem lại sức mạnh cho Bạch Đào bên trong hộp, giọng cô lập tức lớn hơn, như lẽ đương nhiên mà nói: “Bởi vì có chó đó!”

“Nhưng con chó vốn dĩ được em để trong hộp để tặng anh đi?”

“Đúng thế!”

Bùi Thời quả thực không thể hiểu được logic của cô: “Em sợ chó như vậy, lại đi tặng anh một con chó?”

“Nhưng anh thích chó mà.”

Bùi Thời sửng sốt: “Nhưng em sợ chó, em tặng anh anh cũng không nuôi được.”

“Có thể nuôi.” Bởi vì cách một cái hộp nên giọng nói của Bạch Đào nghe có chút không chân thật, nhưng vẫn rất rõ ràng, cô giải thích như đang thuyết phục bản thân: “Em đã đi tư vấn và điều trị tâm lý, bây giờ cũng không sợ chó như thế nữa, chỉ cần kiên trì tham gia vài khóa điều trị nữa thì sau này sẽ không sợ chó rồi.”

“Hơn nữa con chó này rất nhỏ, em cũng có thể đánh bại nó.”

“Nó cũng không sủa nhiều, không quá phiền.”

……

Bạch Đào trong hộp vẫn còn đang nói lải nhải, Bùi Thời ngồi xổm bên ngoài, trong lòng lại xen lẫn sự phức tạp khó tả, anh không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.

“Cho nên vì để tặng chó cho anh, em đã đi điều trị tâm lý?”

“Đúng vậy.” Bạch Đào đáp lại vô cùng tự nhiên, không thích hề giống như cô đã làm một việc dũng cảm và giỏi giang như thế nào, cô như thuộc lòng súp gà cho tâm hồn trong hôn nhân nào đó mà lưu loát nói: ”Em thấy trong sách nói, hôn nhân là sự hy sinh cho nhau, anh thích chó như thế, lại toàn nhân nhượng chiều theo ý em, sinh nhật lần này của anh, em cũng muốn tặng anh thứ anh thích, anh đã thấy con chó chưa? Anh có thích không?”

Bùi Thời sờ sờ đầu chó con, mím môi rồi mới nói: “Anh thích.”

Bạch Đào nghe vậy thì như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

“Thế em có thể ra khỏi hộp được chưa?”

Vừa nhắc đến đề tài này, giọng Bạch Đào lại trở nên căng thẳng: “Con chó còn đó không? Con chó ở đâu?”

“Con chó ở trong lòng anh, anh đang ôm nó.”

Như để hợp với tình hình, con chó con trong tay anh sủa gâu gâu mấy tiếng.

“Em… Em vẫn còn hơi căng thẳng, dù đã điều trị tâm lý từ lâu nhưng, nhưng có lẽ là do em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Vừa nghe thấy tiếng chó sủa, giọng nói của Bạch Đào lại mang theo sự nghẹn ngào đáng thương: “Hay là để em trốn thêm một lát đi!”

“Anh không nuôi chó cũng không sao, mang chó trả về đi.”

Bùi Thời quả thực rất thích chó, cũng rất muốn nuôi chó, nhưng tại thời khắc này, anh chợt cảm thấy mình không thể nuôi chó cũng không có đáng tiếc như vậy.

Kết quả là quyết định của anh lại bị Bạch Đào phản đối kịch liệt: “Không được! Không được trả chó về!”

“Đây là một con chó bị người khác ngược đãi sau đó bỏ rơi, trước kia đã lang thang rất lâu, lúc được người tốt bụng nhặt và đưa đến bệnh viện thú cưng, nó đã chịu rất nhiều tổn thương và đau đớn, em đã quyết định nuôi nó rồi, không thể lại trả nó về nữa. Làm người phải có trách nhiệm! “Bạch Đào lảm nhảm: “Hơn nữa con chó quá đáng thương rồi, gặp được một ‘bà mẹ’ phu nhân giàu có như em cũng không dễ dàng, cứ nuôi nó đi, em vẫn có thể khắc phục được, không cố gắng làm sao biết được sẽ không thành công? Nhưng mà việc dắt chó đi dạo, hót phân và nấu ăn cho chó thì phải giao cho anh rồi…”

Tóm lại thì dù sợ con chó không dám ra ngoài nhưng Bạch Đào vẫn nhất quyết không trả chó về.

Cô cổ vũ chính mình nói: “Về biệt thự là ổn rồi, sau khi về, anh để chó ở tầng một, em có thể lên tầng ba trước, em và con chó dần dần thích ứng, sau này bọn em sẽ đạt được sự chung sống hoà bình mà không xâm phạm chủ quyền của nhau! “

Bùi Thời có chút bất lực: “Em không ra khỏi hộp thì chúng ta về nhà kiểu gì?”

“Chiếc hộp này là em đặt làm riêng! Bên dưới có bánh lăn, anh để em trong hộp như vậy rồi đẩy về nhà đi!” Giọng điệu của Bạch Đào như cảm thấy mình rất biết nhìn xa trông rộng, cô khoe khoang nói: “Thật ra chiếc hộp này rất tốt đó, rất chắc chắn lại an toàn và lớn! Em đã thiết kế lỗ thông hơi! Vô hại với con người và động vật!”

Cuối cùng có nói gì Bạch Đào cũng không chịu ra khỏi hộp, Bùi Thời không đấu lại được cô, chỉ có thể ôm con chó và đẩy hộp quà khổng lồ về nhà.

May là nhà hàng không xa biệt thự, rắc rối duy nhất đến từ bảo vệ ở cổng biệt thự.

Gần đây khu biệt thự đã thay đổi một nhóm nhân viên bảo vệ, hiện tại nhân viên bảo vệ mới này không biết Bùi Thời, để đảm bảo an toàn cho các hộ gia đình trong biệt thự, sau khi vô cùng kính nghiệp hỏi thăm nơi ở của Bùi Thời xong, vừa định cho đi thì đột nhiên lại nảy sinh nghi ngờ với chiếc hộp khổng lồ khác thường mà anh đang đẩy.

“Bên trong… Sao vừa rồi tôi lại thấy nó như hơi động đậy vậy? Đựng cái gì sao?”

Bùi Thời không nghĩ nhiều, trong tiềm thức nói: “Vợ tôi.” Anh hiểu được sự kính nghiệp của người bảo vệ, vì vậy chủ động nói: “Có cần mở ra cho anh xem chút không?”

Kết quả những lời này vừa được nói ra, mặt anh chàng bảo vệ trẻ tuổi liền đỏ lên, giọng nói lắp bắp, vội xua tay: “Không, không cần đâu…” Anh chàng lại liếc nhìn Bùi Thời mấy cái, trong ánh mắt có chút kinh hãi, như thể được đổi mới tam quan vậy.

Bùi Thời cũng không để ý lắm, anh đẩy chiếc hộp đi về phía trước, kết quả vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng lầm bầm nho nhỏ của anh chàng bảo vệ ở phía sau.

“Bây giờ loại này còn có thể cử động được rồi à. Đẹp trai giàu có như vậy mà còn phải mua một cô vợ búp bê tình yêu sao…”

“…”

Lúc đầu Bùi Thời vẫn chưa có phản ứng, bước thêm ba bước nữa, cuối cùng anh cũng ý thức được đối phương đã hiểu nhầm điều gì.

Loại chuyện liên quan đến danh dự này tuyệt đối không thể nhịn được, anh lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ hộp quà: “Bạch Đào.”

Nếu như Bạch Đào thò đầu ra khỏi hộp quà hoặc nói gì đó thì danh tiếng của anh đã có thể bảo toàn rồi, nhưng mà Bạch Đào không hề đáp lại anh, Bùi Thời lại gọi hai tiếng, cô vẫn không nói gì, Bùi Thời thử mở nắp hộp ra mới phát hiện cô đã cuộn tròn trong hộp ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ anh có thể đánh thức cô dậy để làm rõ, nhưng thấy Bạch Đào ngủ say đến không biết gì Bùi Thời liền thở dài, có chút cảm xúc phức tạp nhìn cô, cuối cùng cam chịu số phận không quay lại nói rõ với bảo vệ nữa.

Đến cửa nhà, anh sờ sờ đầu chó con trong lòng, lấy dây xích lại đặt nó xuống bên chân rồi mới cúi người bế Bạch Đào trong hộp quà lên.

Rõ ràng là sợ chó muốn chết nhưng lại mua chó cho anh, kết quả tự mình trốn vào trong hộp, còn khăng khăng một mực nói mình không sao. Bùi Thời có chút hết cách nhìn Bạch Đào một cái, lúc này cô đang nằm trong vòng tay anh ngủ như một đứa trẻ, mặc dù có lỗ thông hơi nhưng môi trường kín gió trong hộp vẫn khiến má cô hơi ửng hồng, càng giống như một đứa trẻ đang ngủ say sưa.

Bùi Thời không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, nhiệt độ da giống như anh tưởng tượng, sờ vào có cảm giác nóng bỏng, rõ ràng là Bùi Thời chủ động chạm vào, nhưng vào một khắc đụng phải, anh vẫn có chút thanh tỉnh mà rời tay đi không thể giải thích được.

Kết quả động tác của anh đã làm cho Bạch Đào mơ màng tỉnh dậy.

“Quà…” Cô dụi dụi mắt, nhìn xung quanh nói: “Chó không có ở đây đi?”

“Không có, ở dưới tầng.”

Sau khi nghe Bùi Thời nói Bạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngáp dài một cái, đôi mắt ướt át nhìn Bùi Thời: “Em xin lỗi…”

“Em không biết làm thế nào mà con chó lại ra khỏi hộp trước…”

Bạch Đào tố cáo con chó nhảy ra khỏi hộp làm cho Bùi Thời không thể trải qua cảm giác ngạc nhiên vui mừng khi mở quà, dáng vẻ của cô trông vô cùng tức giận.

Từ nhỏ Bùi Thời đã đón sinh nhật nhiều lần, hầu hết đều không có gì đặc biệt cả, chỉ có hai lần khác biệt đều là do Bạch Đào tạo ra. Vào ngày sinh nhật của anh năm năm trước, cô nhảy vào biệt thự dùng loa phóng thanh mắng anh, bị chó đuổi chạy quanh vườn khóc cha gọi mẹ. Năm năm sau cô lại bị chó doạ cho sợ hãi đến mức trốn vào trong hộp, thậm chí còn chưa nói câu “sinh nhật vui vẻ” với anh đã ngủ thiếp đi.

Lúc Bạch Đào nhìn Bùi Thời lần nữa, cô hơi ủ rũ chán nản: “Vốn dĩ em đã lên kế hoạch hết rồi, anh mở hộp ra là có thể thấy món quà sinh nhật. Em thấy trong sách nói, người ta sẽ trải nghiệm được niềm vui nhân đôi khi mở quà! Nhưng con chó lại chạy mất rồi! Anh căn bản còn chưa bóc quà ra!”

“Bóc rồi.”

“Hả?”

“Đã mở quà ra rồi.”

Kì thực là món quà đã được mở ra, nhưng bên trong hộp là Bạch Đào chứ không phải chó mà thôi.

Bạch Đào liếc liếc mắt, có lẽ cảm thấy Bùi Thời đang an ủi cô, cũng không vướng bận chuyện mở quà nữa, chỉ thuận nước đẩy thuyền nói: “Vậy anh có thích món quà mở ra không?”

“Thích.”

“Anh cảm thấy thế nào?”

Bùi Thời nghĩ nghĩ: “Rất đặc biệt.”

Bạch Đào đắc ý: “Em thật vĩ đại khi đã vượt qua được nỗi sợ chó mà tặng anh một món quà như vậy, có phải anh càng yêu em nhiều hơn không?”

Bùi Thời không khỏi mỉm cười: “Ừ.”

Tuy đầu óc Bạch Đào không tỉnh táo lắm, nhưng đã trở nên dễ thương hơn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Bùi Thời liền muốn rút lại câu nói này, bởi vì Bạch Đào bĩu môi, kéo dài giọng như đang cố tình kiếm chuyện mà hỏi.

“Vậy nếu em và chó cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu em hay chó?”

“…”

Bùi Thời cảm thấy nên rút lại nhận xét Bạch Đào dễ thương của mình, bản chất của người phụ nữ này vẫn rất thích gây rối vô cớ…

Anh có thể không trả lời câu hỏi ngu ngốc này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Bùi Thời vẫn đáp: “Cứu em.”

Anh dừng lại, dưới ánh mắt nóng bỏng của Bạch Đào ho khan vài tiếng, hơi mất tự nhiên bổ sung thêm: “Dù sao thì chó cũng biết bơi.”

Bui Thời căn bản không ý thức được, khi trả lời câu hỏi này anh không hề nhớ ra, kì thực Bạch Đào cũng biết bơi.

Tác giả có điều muốn nói:

【Màn kịch nhỏ】

Bạch Đào: Ông xã, sao nhìn thấy những rau xanh mà như gặp người thân vậy! Đã nói giữa chúng ta chỉ có vĩnh biệt không có màu xanh mà?

Bùi Thời: … Màu xanh lá cây là một màu tốt.

Bạch Đào: Cổ phiếu màu xanh là giảm sàn(*) đó! Ming 8 đã sẵn sàng?

(*)Giảm sàn(Limit Down /跌停): Hay còn gọi là giới hạn giá xuống. Là sự suy giảm tối đa cho phép trong giá của một cổ phiếu hay hàng hóa trong một ngày giao dịch duy nhất.

Bùi Thời: Màu xanh của cổ phiếu Mỹ là tăng lên… Chúng ta niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ… Anh yêu màu xanh lá cây. Nguyện cho thế giới của anh tràn ngập màu xanh.”

Bạch Đào:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.