Bạch Hạnh Lang
Nhận Tâm
Chương 13
~~~~~~~~~
Trong ngự thư phòng, tấu chương chất chồng đầy ắp cả một cái bàn, Hắc Kình tay phải kéo đến một quyển, phê duyệt ước chừng mất một hai phút đồng hồ, tay trái liền ném ra ngoài, đọc nhanh như gió, đã nhìn qua liền không quên, thế nhân tổng nghĩ rằng Hắc Kình giống phụ hoàng hắn ham mê sắc dục, dung tục phóng đãng, lại không nghĩ tới nếu là như vậy, tân đế đăng cơ một năm, Huyền Vũ quốc nguồn căn tệ nạn kéo dài lâu năm vì sao thong thả nhất nhất bị thu thập? Nếu thật sự là thị phi không phân biệt được, mắt thánh nhìn không rõ người, sao có thể khiến tộc của mẫu thân không thể tham dự triều chính, quyền thần nơm nớp lo sợ?
“Hoàng thượng, đêm nay vẫn là đi Quế Mộc viện?” Lý Tổ tận chức trách hỏi.
“Không. . . Quá muộn .” Giờ sửu bốn khắc, y hẳn đã ngủ đi.
Hắc Kình ra khỏi điện các, đêm khuya sương lạnh, hoàng cung yên tĩnh đến có chút tịch liêu.
“Hoàng thượng xin mặc thêm kiện áo choàng, long thể thụ hàn không tốt.” Hắc Ly đảo mắt một cái, Lý Tổ lập tức hiểu ý lấy áo khoác da gấu, choàng lên vai Hắc Hoàng.
“Ngươi quay về nghỉ ngơi đi.” Bên ngoài khôi giáp đã kết thành một tầng băng mỏng, một động tác liền bong ra từng mảng, đủ thấy hắn đã bất động bao lâu.
“Thứ cho thần không thể tòng mệnh.” Hắc Ly đối với an toàn của Hắc Hoàng tuyệt không có nửa điểm thỏa hiệp, cho dù là Hoàng lệnh cũng thế thôi.
Biết hắn tình nguyện chịu tội kháng chỉ vẫn cố chấp, cũng không kiên trì nhiều, cho lui thái giám nô tỳ hai bên, chỉ có Hắc Ly hộ tống hắn quay về Long cung, chậm rãi vừa đi vừa tán gẫu, Hắc Kình đột nhiên hỏi: “Ly, ngươi ở cạnh trẫm đã bao lâu?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, gần ba mươi năm.” Phụ thân trong hoàng thất phả hệ là một họ hàng xa có quan hệ rất nhỏ, chỉ mang họ Hắc, lại cùng Huyền Minh Hắc gia chủ chính thống huyết mạch không gần, phụ thân dựa vào liên quan bé nhỏ không đáng kể đó đến cửa, muốn đòi một chức danh, nhưng bị đuổi đi, tươi sống loạn đánh chết, hắn lòng tràn đầy oán hận, nhưng một tiểu nhi có thể làm những gì, không đói bụng chết đã là vạn hạnh.
Sau lại được kẻ thù không đội trời chung Bát vương gia Hắc Kình ở trên đường tưởng là hành khất mang trở về, năm ấy Hắc Kình bảy tuổi liền bày ra thủ đoạn sắt thép, cường ngạnh trừng phạt gia phó giương oai, không để ý mọi người phản đối đem hắn mang theo bên người, từ đó là nô tài cũng là bạn, là bằng hữu cũng là cừu nhân.
Đến tột cùng vì sao phải thu lưu một người oán hận hắn, tùy thời có thể gây bất lợi cho hắn, tâm tư của hắn Hắc Ly ít nhất mười năm sau mới hiểu, mà toàn tâm toàn ý đem tính mệnh kính dâng chủ tử, trung thành không hai lòng, kia lại là chuyện mười năm sau.
“Ba mươi năm a. . . Trẫm tư tiền tưởng hậu, mấy năm nay đều vô thanh vô tức, ngươi nhất định không tính toán sao.” Hắc Kình quay đầu lại hướng Hắc Ly nhắc nhở: “Lập nghiệp thành gia, ngươi chung quy cũng phải có người nói dõi đi.” Hắn cơ hồ ngày ngày tùy thị*, phỏng chừng cũng không có thời gian cho phương diện này, lệnh hắn trở về, hắn lại còn kháng mệnh không tuân.
Tuỳ thị: Theo hầu bên người
“Hắc Hoàng lệnh thần thành thân, thần liền thành thân, tương lai có tử có tôn, cũng có thể hộ quân nhiều thế hệ chu toàn.” Hắc Ly ngẫm lại, hoàng tử cũng cần hộ vệ, mới có thể vĩnh viễn bảo hộ ngai vàng an khang.
“Ly, ngươi chắc biết trẫm mới không cần vương triều như vậy, không cần hết hy vọng như vậy.” Hắn tuy có phần đông con, lại tuyệt không thân, tương lai chọn người nào làm thái tử, nhóm phi tần gấp đến đỏ mắt, nhưng hắn lại không để tâm, người nào cũng được.
“Hoàng thượng gần đây qua chỗ Hàn ngự thê kia không thoải mái?” Bằng không sao lại nhắc tới chuyện tình cảm, bây giờ chỉ có hai người, Hắc Ly mới hỏi như vậy, trước mặt người khác quân là quân, thần là thần, phần đông mọi người, nếu dung tư tình, đó là cơ hội để cho người khác bắt được nhược điểm, cung đình hiểm ác, Hắc Ly đã sớm tự mình kiến thức* qua.
Kiến thức: Ở đây là chứng kiến và nhận thức
“Y đã sớm không thừa nhận mình là ngự thê, trẫm bị y bỏ.” Hắc Kình khó có được vui đùa, biểu tình lại mang theo chút thản nhiên cay đắng, liên tục ba tháng, chưa từng với hắn một lần nhìn thẳng hay đối đãi, nếu là người khác, hắn đã sớm giận tím mặt tha đi ban thưởng tử, sao còn có thể giống hiện tại ngốc ba ba mỗi đêm còn đi trình diện.
“Hoàng thượng nói y là, thì y chính là.” Hắc Ly cũng biết Hàn ngự thê đối Hắc Hoàng trong lời nói chưa từng có giả dối, chính là không ngờ Hắc Hoàng thế nhưng nhẫn nhịn y lâu như vậy.
“Vương gia chi thân. . . Có chuyện làm không được. . . Đế vương chi tôn. . . Cũng có chuyện không thể a. . .” Hắc Ly trên tay cầm độc một chiếc đăng chiếu sáng không nổi thiên không khắp Hoàng thành, che đi bóng ma ẩn ẩn trong đôi mắt Hắc Hoàng, khe khẽ thở dài, gương mặt nhìn nghiêng mông lung giống như toả ra một chút hơi thở tịch liêu, Hắc Ly từng nhìn qua biểu tình yếu ớt như vậy. . . Trước kia có một lần. . . Hôm nay. . . là lần thứ hai. . .
Bỗng nhiên, Hắc Hoàng tà quang lưu hiện, diễm thế bồng trương*, cho dù bị vây ở chỗ tối, cũng khiến người bất nộ tự y*, tạo cảm giác bá vương cuồng vọng vô cùng áp bách, Hắc Ly gần như đồng thời lắc mình chắn trước mặt Hắc Hoàng, một mũi tên phá không tới, kình lực mười phần, nhưng bắn không xuyên qua được hắc giáp kiên cố, ba một tiếng gãy đôi rơi xuống đất, mũi tên sắc nhọn phiếm thanh hắc, rõ ràng có kịch độc, Hắc Ly lập tức tắt đăng, lấy còi ngọc thổi vang, tiếp theo trở tay phi đao, chuẩn xác nhắm trúng thích khách trốn ở chỗ tối dưới mái hiên, xuyên qua hai chân!
Tà quang lưu hiện, diễm thế bồng trương: Ánh lên ánh sáng ma quỷ, ngọn lửa bùng cháy, ý chỉ khí thế kinh người phát ra
Bất nộ tự uy: Không giận mà vẫn uy nghiêm
“Hộ giá! Hộ giá!” Đại đội nhân mã trước tiên khẩn cấp chạy tới, bắt thích khách bị thương, tạo thành tầng lớp vây quanh, lục soát xem còn đồng bọn ẩn nấp hay không.
“Nội cung cấm địa, nhưng lại có thích khách lẻn vào, ngươi là thị vệ trưởng sao có thể kém cỏi như vậy!” Tất cả nhất thời chăm chú nhìn, Hắc Kình giáng một cái tát lên mặt Hắc Ly, nghiêm khắc mắng, Hắc Ly khóe miệng bị tát mà xuất ra tơ máu, không hề biện giải, chỉ nói: “Thần tội đáng chết muôn lần, thỉnh Thánh thượng giáng tội.”
Đối với trung thần theo hắn mấy chục năm, Hắc Hoàng cũng không lưu tình, thét ra lệnh: “Kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản.” Lại mệnh cho phủ nội thị, âm ngoan nói: “Hảo hảo khảo vấn tên không biết sống chết kia cho trẫm, nhất định phải bắt được đồng đảng, tru di cửu tộc, lăng trì xử tử.” Dứt lời, lạnh lùng đảo qua tất cả một cái, những thị vệ nhàn hạ trong lòng có quỷ, nhịn không được sợ hãi, một đám nhuyễn chân quỳ xuống, răng nanh đánh vào nhau, cái trán đập xuống nước bẩn lạnh như băng dưới đất cũng không dám động, muốn tự mình thỉnh tội, lại sợ hãi đến đầu lưỡi như bị tha mất, một chữ cũng không nói nên lời.
Đang lúc bọn họ trì trệ đợi không được miệng vàng mở lời, lại vừa sợ hãi vừa ngẩng đầu nhìn kỹ thì, lại phát hiện Hắc Hoàng đã sớm rời đi, lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm lại vẫn không kiềm được run rẩy, thật đúng là tra tấn.
Hết chương 13