Bạch Hạnh Lang
Nhận Tâm
Chương 20
~~~~~~~~~
Ba người nằm quá giờ thìn, Tiểu Đoá đã ngủ say, thân thể nho nhỏ chen giữa hai đại nam nhân không thoải mái, xoay đến xoay đi cuối cùng gối lên cánh tay rắn chắc của Hắc Kình, hai tay hai chân cũng đồng thời, nửa bám nửa đè lên, Mặc Bắc mặc dù hơi thở nhẹ nhàng, nhưng không ngủ, bên tai là tiếng hít thở có quy luật của Hắc Kình, tần suất phi thường tiêu chuẩn, không hề có kẽ hở, nếu Mặc Bắc chưa từng nghe qua hô hấp ngày đó của Hắc Kình, chắc chắn đã yên tâm nghĩ hắn ngủ say.
Ai, cảm giác có người nằm trên giường ngươi cả đêm bảo trì cảnh giới thật là vi diệu, Mặc Bắc dứt khoát đứng dậy, thật cẩn thận leo qua hai thân hình một lớn một nhỏ xuống giường, quay đầu lại kéo cái chăn nhỏ đáng thương, mềm nhẹ đắp cho Tiểu Đoá, thuận đường cũng đắp luôn cho ngốc nam nhân đang giả bộ ngủ kia, hai người bọn họ dính nhanh như vậy, chăn bông cũng khó mà kéo cho tốt, Mặc Bắc nhạy bén cảm nhận được trong nháy mắt đầu ngón tay chạm vào nam nhân, đối phương cảnh giác tăng vọt cùng sát khí cũng bắt đầu nổi lên.
Thật sự là một con báo tâm phòng vệ quá nặng! Mặc Bắc bắt tay vào gỡ lĩnh kết* của hắn, tháo đai lưng khoan* hắc viền vàng, cởi ngoại bào, sau đó dỡ kim quan trên đầu hắn, Đế vương gần trong gang tấc đến thế, Mặc Bắc mới phát hiện cho dù khi nghỉ ngơi, mi phong hắn vẫn sắc bén như vậy, một chút cũng không ôn hoà.
Lĩnh kết: Nút thắt trên cổ áo
Khoan: Rộng, ở đây là chỉ đai lưng rộng màu đen viền vàng
Nhớ tới hảo hữu trước kia của mình, trước nay chỉ xếp bằng nhập định mà ngủ, ngay cả nằm cũng không chịu nằm, chỉ cần gió thổi cỏ lay, cũng sẽ lập tức phản ứng, Hắc Kình thế nhưng cũng y hệt như vậy, chắc hẳn cũng có hoàn cảnh tương tự. Nhắc tới hảo hữu, Mặc Bắc nhất thời nổi lên tâm trắc ẩn, tay lướt qua má Hắc Kình, ngón cái đặt sau tai, bốn ngón còn lại đè lên huyệt vị sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác này quả thật có thể giúp thư giãn, nhưng nơi tay y chạm lên đều là những chỗ yếu hại trên cơ thể, mặc dù Mặc Bắc bán phế*, không thể dùng sức, Hắc Kình lại sao có thể thật sự không lưu tâm, hắn mặt ngoài giả vờ ngủ chưa sâu, kì thực đã run rẩy cả người, lông tóc dựng thẳng.
Bán phế: Tàn phế mất một nửa, ý nói một tay của Mặc Bắc đã bị phế đi
“Ngươi người này thật đáng ghét, ta còn chưa nghĩ tới muốn giết ngươi, huống hồ ngươi nợ ta nhiều như vậy, cho dù đem sinh mệnh của mình đền cho ta cũng là chuyện đương nhiên.” Nhẹ giọng tự nói, cũng là nói cho Hắc Kình nghe, Mặc Bắc tay phải tiếp tục ấn, tay trái vỗ vỗ lên trán hắn, tựa như ám chỉ hắn ngoan một chút, không cần nghĩ linh tinh.
Sau khi gặp lại, tâm tư hỗn loạn, kháng cự cùng né tránh, Mặc Bắc thật sự không có hảo hảo nhìn qua Hắc Kình, hiện tại đêm khuya yên tĩnh, tâm tình bình ổn, mới nhàn rỗi có cơ hội lén nhìn.
Lông mày bướng bỉnh kiệt ngạo nhếch cao, bên dưới là một đôi mắt hoa đào thâm thúy khó lường, khi thì ngoan độc, khi thì đầy tiếu ý, vừa phóng đãng lại vừa bá đạo, vừa bất kham lại vừa phong lưu, khi vui đùa thì giống như một thi sĩ đa tình hiểu nhiều biết rộng, lúc đứng đắn thì lại là đế vương lãnh khốc tàn bạo vô tình, nhưng mà hơn mười năm qua, khuôn mặt tà mị tuấn tú vẫn như năm đó câu dẫn vô số nữ nhân vô oán vô hối vì hắn mà chết tâm.
“Đời này của ta từng gặp qua sóng gió lớn nhất chính là ngươi, khiến ta lật thuyền, đánh mất tâm, chìm nổi bao nhiêu năm cũng chính là ngươi, mà điều may mắn nhất vẫn là kết giao được một bằng hữu tốt, không sợ mưa gió, muốn cứu ta từ trong lao ra. Ngươi quỷ quyệt lại hay thay đổi, không thể nắm bắt, vừa vặn là loại hình người miền biển chúng ta ghét nhất.” Mặc Bắc lẩm bẩm, nhìn bên tai trái Hắc Kình đeo một con thú đúc bằng vàng pha bạc, không khỏi bĩu môi, hai tai chính mình vẫn còn lưu hai lỗ chưa khép lại ── chứng minh cho sự ngu xuẩn lúc trước, hắn thế nhưng tự đi bấm lỗ tai mình, hừ.
“Ngươi nói phái danh y lương dược cho Diễn, có làm hay không đó, Tử Liên hoa thật sự không thể cho sao? Vạn nhất Diễn chết. . . Ai. . . Còn có đừng đưa mấy thứ loạn thất bát tao gì đó lại đây nữa, ngươi cho là gọi người mang đến bày đầy ngoài viện thì ta sẽ nhận sao, ta không cần, ngươi không chiếm được ta, cũng không cần phải giả đáng thương học tập mấy tên công tử ở kỹ viện tặng đông tặng tây, hay là ngươi coi ta bị ngu ngốc, thu mấy cuộn gấm vóc, sẽ lại vui mừng mà quay lại với ngươi?” Nắm đến mỏi tay, nói đến khô miệng, tên bạc tình đáng chết này vẫn chưa ngủ, Mặc Bắc không muốn cố gắng vô ích nữa, thu tay.
“Thu liễm một chút, miệt mài quá độ, khóe mắt toàn là nếp nhăn, chưa đến bốn mươi mà nhìn như đã ngoài tứ tuần, Thu nhi vài lần đùa ta nói ngươi mặt già đến không thể tin là ngươi tầm tuổi ta.” Phốc, nói đến đây, Mặc Bắc cầm gương đồng tự soi, hình ảnh kia vẫn giống như năm mình mười bảy mười tám tuổi, y nhớ rõ cha dường như cũng có cùng thể chất như vậy, năm mươi tuổi mà nhiều người còn bảo giống với thiếu niên hai mươi, nương vẫn thường oán giận, nếu hai người đi xa, người lạ vừa thấy bọn họ tay nắm tay, đều sẽ dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi: 『 Đại nương thật có phúc, cùng nhi tử đi du lịch a. 』khiến nương tức giận một trận, cha phải chạy nhanh đi mua ít son phấn mới chịu nguôi.
Kỳ thật nương kém cha ba tuổi, trời sinh đoan trang đức hạnh, dịu dàng hiền thục, cho dù không phấn không son, trong thôn cũng không có người nào xinh đẹp hơn, chỉ duy nhất khi đứng cạnh cha, mới bị người ta hiểu lầm, khuôn mặt cha có chút ngây thơ giống tiểu hài tử, dù ở trên biển phơi nắng đến phơi nắng đi, cũng không khác là bao, thế nhưng hắn là một người cha rất vĩ đại, có dũng khí không ai sánh bằng, xả thân cứu người, vẫn luôn là kiêu ngạo trong lòng Mặc Bắc.
Dưới ánh nến lập loè, từng đao từng đao khắc ra nhớ nhung trong lòng, búp bê nam là cha, búp bê nữ là nương, mấy ngày nữa là ngày giỗ cha nương y, y không thể quay về, chỉ có thể ở lại nơi cung điện xa xôi này.
Trên giường Hắc Kình hơi mở mắt, nhìn ánh mắt chuyên chú của Mặc Bắc, nghĩ nghĩ, hai mắt nhẹ khép, thật sự ngủ.
Hôm sau.
“Hoàng thượng, nên vào triều.” Ngoài cửa Lý Tổ lên tiếng nhắc nhở.
Hắc Kình chấn động, vừa tỉnh giấc liền phát giác trên ngực có gì đó đè lên, hai tay nhanh như chớp đưa lên muốn loại bỏ uy hiếp, lại bị tiếng cười thanh thúy ngăn lại chưởng phong, hoá ra là tiểu quỷ.
Hắc Đóa ngủ sớm dậy sớm, phát hiện đại ma vương hung ác đang nằm cạnh mình, vì sợ hãi mà thăm dò một chút, từ thăm dò lại càng ngày càng lớn mật, cuối cùng ngồi hẳn cả lên người Hoàng đế, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Hắn thế nhưng ngủ say đến như vậy. . . Hắc Kình nhíu mày, kéo tiểu quỷ đang ở trên người mình nhiễu nước miếng xuống, trong phòng không có ai, hắn rất nhanh mặc lại y phục, nhìn thoáng qua gương đồng, không tự chủ được tiến lại soi một chút. “Nếp nhăn?” Nhìn kỹ thì, cũng chỉ như có như không. . .
“Khư, trẫm đang làm gì thế này.” Tự giễu, ra lệnh cho thái giám đem tiểu quỷ đuổi về Từ Hữu viên, Hắc Kình vội vàng rời đi.
Hết chương 20
Ta nghỉ cuối tuần về post 1 chương cho các nàng gặm cho đỡ thèm nè ^w^