Bạch Hạnh Lang
Nhận Tâm
Chương 1
~~~~~~~~~
Người dân Bích thành định cư mấy chục năm tại nơi đây, mọi người đối với nhau đều vô cùng quen thuộc, trong nhà Chu đại nương thành Bắc mới có thêm một thiếu niên vừa khéo tay tâm tính lại thiện lương, khiến dân xung quanh hiếu kỳ, nhao nhao tiến đến xem. Chu đại nương này vốn nổi danh bài ngoại*, cho dù không lấy gậy gộc ra mà đánh đuổi người, thì cũng là tầng tầng lớp lớp đề phòng, chưa từng có ngoại lệ, nay thế nhưng lại cho phép một ngoại nhân tiến vào ở trong nhà, sao lại không ngạc nhiên.
Bài ngoại: Bài xích ngoại nhân, không thích người ngoài
“Mạc tiểu ca, giầy rơm hôm trước ta đặt đã bện xong chưa?” Cô nương yểu điệu làm gì có chuyện đi giầy rơm, chỉ là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*, nàng phao mị nhãn hướng tình nhân trong mộng chớp a chớp, đáng tiếc tên ngốc kia vẫn là một bộ không hiểu phong tình mà cười rạng rỡ, đem phấn hồng giai nhân cùng lão bá đại thẩm bảy tám mươi tuổi xem như nhau.
Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: Có dụng ý khác
“Có có có, ở đây ở đây, tổng cộng ba đồng.” Mạc Hàn mặt mày hớn hở nhận tiền, tiền này cũng không phải kiếm cho bản thân, nguyên bản y tá túc một đêm, bổ mấy chồng củi cho tốt rồi cáo từ, khả nhi tử của Chu đại nương nửa đêm đột nhiên sốt cao, lại thêm tiêu chảy, nữ tắc người ta luống cuống tay chân, toàn bộ đều dựa vào y ôm đứa nhỏ đi gõ cửa nhà đại phu, bệnh tình cũng đã được khống chế, nhưng chẩn trì phí* đã tăng lại còn cả tiền dược liệu, từng khoản cộng vào đến hơn bốn mươi hai lượng bạc, nhà Chu đại nương cũng nghèo khó, làm sao có tiền trả, cố tình tên đại phu thất đức kia còn hăm dọa, nếu không thể trả tiền liền báo quan, Bích thành pháp lệnh quy định thiếu nợ không trả, sẽ bị biếm thành nô dịch, y sao có thể trơ mắt nhìn đôi mẫu tử này chịu khổ, đành phải tạm ngừng hành trình, nghĩ mọi cách kiếm tiền giúp hai người họ.
Chẩn trì phí: Tiền khám chữa bệnh
“Mạc tiểu ca. . .” Cô nương chờ y mở miệng nói thêm gì đó, cố tình y không hiểu, chỉ biết cúi đầu tập trung bện thật nhiều kiểu giầy đa dạng.
“Sao vậy? Cô nương còn muốn đặt thêm đồ gia dụng sao?” Nhìn nàng muốn nói lại thôi.
“Vậy. . . Ta muốn một cái chiếu cói nữa.” Hai má không chịu thua kém, vừa thấy nét cười tuấn tú của Mạc Hàn, liền phốc một tiếng đỏ bừng, không thể kiềm chế liền mua thêm một ít đồ dùng trong nhà không cần, chỉ vì muốn lấy cớ thân cận y nhiều thêm một chút.
“Tốt, ba ngày sau lấy hàng.” Y nhận làm đều là một vài việc lặt vặt, mặc dù kiếm không được nhiều tiền, nhưng ngược lại cũng không quá ít.
Mạc Hàn nhìn trời đoán đã đến giờ Mùi, liền thu dọn nhà cửa hỗn độn, đeo cung lên lưng đi tới khu rừng phụ cận săn thú, thực tế y căn bản không cần sử dụng cung, mang theo bất quá chỉ để che tai mắt người khác, Chu đại nương nghĩ y là chỉ là một lãng khách bình thường, không biết y thân hoài tuyệt kỹ, một đôi kỵ long cước đạp bộ như bay, đi vách đá trên vách đá dựng đứng như giẫm trên đất bằng, đây là thiên sinh dị năng, cùng khinh công giang hồ bất đồng, bất quá không ai biết ảo diệu bên trong, chỉ là công phu này khi y chạy trốn đã luyện được đến trác tuyệt.
Khóe mắt liếc thấy có bóng đen khẽ nhúc nhích, chân thi triển công phu, liền mượn lực vài ba thân cây, trong giây lát đã đứng trước mặt mục tiêu, nó lại chưa rõ tình hình hiện tại, vẫn lao như bay về phía trước, Mạc Hàn nhẹ nhàng động khuỷu tay, lợn rừng lập tức trở thành vật trong tay.
Giữa mùa thu không tồi, nhưng một khi bắt đầu mùa đông, trong rừng sẽ không thể săn bắn được gì, thừa dịp hiện tại có nhiều liền làm chút đồ ăn khô* đi.
Yêm: Ướp muối, nhưng dịch là đồ ăn khô vì còn phải phơi khô thì thức ăn mới giữ được lâu
“Mạc gia, thật ngượng ngùng lại khiến ngươi phí lực rồi.” Chu đại nương nhìn súc sinh bị trói gô trên vai y, vừa vui mừng lại vừa áy náy, con bị bệnh, nàng ngay cả một chút thực phẩm bổ dưỡng cũng không có, toàn bộ đều là nhờ cậy Mạc gia tương trợ, bằng không một kẻ bần cùng khốn khổ nào có thịt mà ăn.
Lại nói lúc nàng biết tuổi thực của Mạc Hàn, ước chừng ngốc lăng mất nửa ngày cũng không tỉnh lại, một bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cư nhiên nhân sinh đã qua ba mươi mấy mùa đông hè, quả thực. . . Người không thể nhìn tướng mạo.
“Đâu có, ta xẻ một nửa giữ lại, một nửa nhân lúc trời chưa tối, mang ra chợ đổi chút tiền.” Thịt lợn rừng so với giầy rơm chiếu cói giá cao hơn, một cân có thể bán được hai mươi đồng. Y gọn gàng dùng vải bố bọc thịt lại, ôm tới thành Tây chọn vị trí tốt, ngồi xuống đất, đem vải bố mở ra để khách nhân đi qua kiểm tra, nhưng không thét to rao hàng.
Người bán hàng rong bên cạnh cũng đã quen tác phong của Hàn tiểu ca, y tuyệt không giống người làm ăn, cũng không hiểu giá cả thị trường, lần đầu tiên bán hàng, còn thiếu chút nữa bị người ta lừa tiền, thịt thú rừng một cân hơn mười đồng, khách nhân thế nhưng lại kêu giá năm đồng! Khiến cho mấy nhà bán thịt khác như bị mãnh chuỳ tâm can*, nói thẳng ra là giá trị của thịt bị đạp hư, từ đó liền lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Mạc tiểu ca, nếu có người ra giá không đúng, liền nhảy ra trượng nghĩa hộ vệ một phen, đây cũng là nói đùa mà thôi, còn không phải do cảm thấy Mạc tiểu ca tốt tính, không muốn để y bị người xấu khi dễ sao.
Mãnh chuỳ tâm can: Tim gan bị gậy đánh mạnh
“A, một gương mặt mới a.” Một nam tử ăn mặc không hoa mỹ màu mè, phía sau còn đi theo hai gã gia đinh, đứng trước sạp, đánh giá Mạc Hàn.
“Thành chủ đại nhân, lâu rồi không thấy ngài tới!” Đại thẩm bán rau bộc trực kêu to một câu, khiến tất cả mọi người trên phố đều biết khách quý quang lâm.
“Thành chủ đại nhân hảo!”
“Thành chủ hảo!” Thanh âm vui mừng tiếp đón liên tiếp truyền tới, đủ thấy danh tiếng của thành chủ Bích thành.
Thành chủ Bích thành Bích Diễn này tuổi còn trẻ đã thừa phụ đón vị*, nổi danh bình dị thân dân*, thanh liêm chính trực, rất được kính yêu, hắn thường đi lại trên phố chợ, lấy hiểu biết thứ dân tác tức*, nhưng người này ngay từ trong bụng mẹ đã có bệnh tim, thể hư khí yếu, cũng là điều đáng tiếc nhất trong lòng người dân Bích thành.
Thừa phụ đón vị: Tiếp nhận chức vị của cha
Thân dân: Gần gũi dân chúng
Tác tức: QT dịch là làm việc và nghỉ ngơi, ở đây ý chỉ lấy dân làm gốc
“Mọi người hảo, gần đây sinh hoạt có tốt không?” Bích Diễn nói chuyện rõ ràng trung khí không đủ, nhưng tươi cười khả cúc*, thái độ thân thiết, Mạc Hàn vừa thấy liền có hảo cảm.
Tươi cười khả cúc: Hay “Tiếu dung khả cúc” để chỉ nụ cười đẹp đến có thể lượm được
“Nhờ phúc của thành chủ đại nhân, mọi chuyện đều yên ổn, chính là. . . Thỉnh cầu thành chủ phái người đuổi những ngoại nhân kia đi, bọn họ ở Bích thành làm xằng làm bậy đã lâu rồi.” Ông chủ sạp rau quả dẫn đầu nói ra tiếng lòng của mọi người, nhìn Mạc Hàn ngẫm lại thấy không đúng, đả kích quá rộng, vội vàng bồi thêm một câu: “Tiểu nhân là chỉ đám ngoại nhân ngang tàng bạo ngược trong tửu lâu, mười mấy đại hán kia không biết từ nơi nào đến, mỗi ngày đều quanh quẩn ở phụ cận tửu lâu, chẳng những hung ác vơ vét tài sản, còn khinh bạc cô nương nhà người ta, tiểu nhân cũng không dám đi qua nơi đó nữa.”
“Có loại chuyện này, các ngươi không thượng báo thành nha* sao?” Kỳ quái, Bích thành xuất hiện một ngoại nhân đã là hiếm thấy rồi, thế nhưng một lúc lại tràn vào mười mấy người, đây là có chuyện gì?
Nha ở đây là nha môn
“Có báo, chính là. . . Người xử lý những kẻ đó là thúc phụ ngài, phán là lương dân, đều thả đi.” Đoàn người vẻ mặt đau khổ, thúc phụ của thành chủ Bích Tứ là phụ tá đắc lực tiền thành chủ rất coi trọng, từ lúc Bích Diễn ốm đau, đều là lão ngồi ở vị trí cao nhất quản lý công việc, khả người này không thân dân như Bích Diễn, mà ngược lại, lão trường kỳ chủ trương Bích thành cần phải mở rộng đối ngoại, triển khai xây dựng một con đường từ Bích thành thông tới Tây Vực, linh hoạt thương mại kinh tế, gia tăng giao dịch, không đồng nhất ý kiến với thành chủ đã lâu.
“. . . Ta đã biết, ta sẽ xử lý.” Tộc Bích thị lúc trước chọn nơi đây kiến lập thành trấn, chính vì không muốn nhiễm phải những hỗn loạn bên ngoài, kỳ vọng có thể yên ả sống qua ngày, hắn tuyệt đối sẽ không để thúc phụ phá hư mọi thứ, kinh tế mặc dù trọng yếu, nhưng so ra vẫn kém cuộc sống an ổn.
“Công tử hôm nay đừng đi dạo nữa, bên ngoài đã chuyển lạnh rồi.” Gia đinh trộm nhìn môi Bích Diễn phiếm bạch, trong lòng biết nếu cứ đi tiếp như vậy nhất định không thể không phát bệnh, trung tâm nhắc nhở hắn.
“Ân. . .” Bích Diễn cũng hiểu thân thể của mình không thể làm quá, chỉ đành tạm thời mở đường hồi phủ, vừa chuyển đầu, liền thấy Mạc Hàn đang xẻ một khối thịt nạc, lấy dây buộc lại, đưa tới.
“Cho ngươi bồi bổ thân thể.” Thân mật cười nói.
Bích Diễn hơi giật mình, chỉ vì khẩu khí đối phương, không hề bởi vì hắn là thành chủ mà tôn kính nịnh nọt, cũng không vì bản thân là ngoại nhân mà khúm núm, thái độ tự nhiên tựa như đối đãi với bạn tốt nhiều năm.
“Cám ơn, bao nhiêu tiền?” Bích Diễn đối y nổi lên hứng thú, nhìn không chuyển mắt.
“Hữu nghị là không cần trả tiền.” Lời này nếu là người khác mở miệng, Bích Diễn sẽ cảm thấy khó chịu vì quyền thế của hắn mà nịnh nọt, khả do thiếu niên trước mắt nói ra, hắn lại chỉ cảm thấy chân thành, thật sự bất khả tư nghị.
“Ta gọi Bích Diễn, còn ngươi?” Tình hữu nghị lặng lẽ nảy mầm, tới mạc danh kỳ diệu, lại khiến hắn chờ mong không thôi.
“Mạc Hàn.”
Bích Diễn sau nghĩ đến, người kia trừ bỏ dùng khuôn mặt búp bê bên ngoài gạt người, bản lĩnh lớn nhất hẳn là khí chất hiếm có kia, giống như không khí mới mẻ thanh khiết trong rừng sâu, tinh thuần không chút vẩn đục, khiến mỗi người lần đầu tiên nhìn thấy đều không khỏi tâm sinh hảo cảm, vì y mà rộng mở trái tim, đối xử chân thành.
Hết chương 1