Bạch Hạnh Lang

Chương 7: Chương 7




Bạch Hạnh Lang

Nhận Tâm

Chương 6

~~~~~~~~~

“Thúc phụ đây là có ý gì!?” Bích Diễn không kịp đề phòng, thiếp thân hộ vệ muốn nhân cơ hội bảo hộ chủ nhân chạy trốn, bị những kẻ vừa xông vào nháy mắt chế phục trên mặt đất, bẻ gãy một cánh tay, hảo hán chịu đựng đau đớn không phát ra thanh âm, lại giấu không được kinh ngạc trong mắt, bọn họ là cao thủ được Bích thành tuyển chọn kỹ lưỡng, hiện tại cư nhiên bị người ta xem như hài đồng mà chế ngự!?

“Hiền chất, đừng trách thúc phụ, là phụ thân ngươi rất không có tình người, luận lại lịch, luận bối phận, luận cống hiến, lão phu không có điểm nào không tốt, ta nhiều lần ám chỉ hắn truyền lại vị trí này cho ta, thoả mãn tâm nguyện nhiều năm, cũng hứa hẹn đợi ta trăm tuổi, nhất định trả lại quyền hành, vậy mà lão hồ đồ kia lại không muốn, thà chết cũng không làm trái phép tắc, nếu hắn đã ngoan cố như thế, lão phu cũng đành phải tự mình động thủ cướp đoạt.” Cởi ra tấm da dê ôn hoà, một bộ lòng muông dạ thú hiển hiện rõ ràng, chính là. . . nhận ra thì đã quá muộn.

“Thậm chí không tiếc cấu kết ngoại nhân, bán đứng tổ hương*? Thúc phụ! Ngươi như vậy có còn là con cháu Bích thành sao!” Những binh lính này mặc dù mặc quan phục bản địa, nhưng gương mặt mỗi người đều không quen thuộc, ánh mắt nhìn thành chủ không hề có áy náy, thái độ với Bích Tứ cũng không phải là trung thành, vậy đây là người nơi nào?

Tổ hương: Quê cha đất tổ, nơi tổ tiến sinh sống và lập nghiệp

“Lão phu không phản bội Bích thành! Ta sở tác sở vi chính là vì suy nghĩ cho Bích thành, lão phu luôn chủ trương mở cửa giao thiệp với bên ngoài, chấn hưng kinh tế dân sinh, ngươi lại tìm mọi cách quấy nhiễu, trù tính đoạt quyền cần có binh lực, cố tình ngươi tuy là chỉ suốt ngày nằm giường uống thuốc, lại đối với binh quyền quản lý vô cùng nghiêm ngặt, thật may có quý nhân nguyện trợ giúp lão phu một tay, lại sẵn lòng cung cấp viện trợ thiết yếu cho công cuộc mở cửa của Bích thành, một hòn đá trúng hai chim, lão phu sao lại không làm!” Binh sĩ tinh nhuệ nhất Bích thành toàn bộ trực thuộc thành chủ, cho dù đại thành chủ hạ lệnh, cũng sẽ không tuân theo, lão muốn nắm giữ Bích thành, trừ bỏ xin giúp đỡ bên ngoài, không còn phương pháp khác.

“Thành trấn Lâu Lan không được đồng thất thao qua*, đây chính là tổ huấn chung, ai dám cả gan phá luật giúp ngươi!” Khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện bên ngoài cũng bị một đám binh lính không rõ ở đâu ra tầng tầng thủ vệ, dân chúng cũng bị đuổi về nhà, phát sinh thiên đại tao động* như vậy, Bích huyết quân đóng tại thành Bắc không thể không có động tĩnh, trừ phi. . . Toàn bộ bị tiêu diệt. . . ! ?

Đồng thất thao qua: Đấu đá lẫn nhau

Thiên đại tao động: Biến cố lớn

Chẳng lẽ Bích thành phải hủy trong tay đứa tử tôn* bất hiếu này?

Tử tôn: Con cháu, đời sau

Bích Diễn kích động, bệnh cũ tái phát, một tay che ngực, một tay bám chặt ghế dựa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có chết cũng không ở trước mặt tặc nhân* yếu thế, nhưng khóe môi trắng bệch lại ẩn ẩn chảy ra tơ máu, hiển nhiên là bị thương hại đến tim.

Tặc nhân: Kẻ cắp, ở đây ám chỉ những kẻ cướp đoạt ngôi vị

“Diễn!” Mạc Hàn bước tới trước một bước, đại hán hai bên nhanh chóng bắt lại lấy dây thừng trói chặt, ai ngờ Mạc Hàn kình khí chấn động, dây thừng thô to người trưởng thành hai tay cầm không nổi liền ngạnh sinh sinh đứt đoạn! Dây thừng bốn phía không biết là trùng hợp hay do chủ tâm tính toán, đập thật mạnh tới trên người binh lính, nhất thời năm sáu đại nam nhân bị bắn ra xa ba thước, dọa sợ người xung quanh.

Đương lúc Mạc Hàn một đường phá vây, tới gần Bích Diễn, bên dưới Bích Diễn lại yên lặng xuất hiện một lưỡi đao sắc nhọn, đặt ngay chỗ yếu hại, tàn nhẫn nói: “Nếu như dám tiến thêm một bước, kiến huyết phong hầu*.”

Kiến huyết phong hầu: Lập tức một đao giết chết

“Hắc Ly, đừng đả thương bằng hữu của ta!” Mạc Hàn không chút nghi ngờ đối phương có bản lĩnh trong nháy mắt lấy mạng người ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Y ngưng thần chuyên chú tại nhìn hung khí đang uy hiếp hảo hữu kia, không chú ý tới tình thế xung quanh, đợi đến lúc hồi thần, thì đã cả người cứng ngắc rơi vào một cái ôm lạnh lẽo, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đêm khuya tỉnh giấc mộng. . . luôn khiến y cảm thấy buồn nôn không thôi!

“Hàn ngự thê a Hàn ngự thê, bao lâu không thấy, trẫm nên trừng phạt con chim hoàng yến tự ý thoát khỏi ***g như thế nào đây?” Gương mặt nam nhân tuấn khốc tà mỵ chậm rãi cọ cọ bên gáy Mạc Hàn, giống như hắc báo biếng nhác ngửi ngửi hương khí con mồi khuất phục dưới móng vuốt sắc bén của mình, hưng phấn! Thị huyết! Run rẩy không thôi!

Môi mỏng hé mở, từng câu từng từ thoát ra, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, lại khiến người nghe thấy đều khiếp đảm kinh hồn, hai mắt đào hoa ngả ngớn bắt gặp ánh nhìn lo lắng của Bích Diễn, ác ý tứ khởi, cúi đầu hướng bả vai mềm mại cắn một phát, huyết hoa nhanh chóng nhuộm đẫm y phục phạm nhân bẩn thỉu, thậm chí tràn tới tận đầu ngón tay, từng giọt từng giọt chảy xuống, hắn lại tựa như cực kỳ vừa lòng hưởng thụ mà gặm cắn vết thương lần nữa, phảng phất giống như dã thú chân chính.

“. . . Buông tha bọn họ.” Run rẩy, bởi vì đau đớn? Hay là vì nam nhân từng tổn thương bản thân sâu sắc nhất xuất hiện đột ngột không báo trước này?

Sớm biết rằng hết thảy mọi chuyện không bình thường đều do những binh lính truy đuổi mình gây ra, lại không ngờ hắn thế nhưng tự thân xuất mã, nơi này cách Lạc Dương đâu chỉ có vạn dặm, Hắc Hoàng cư nhiên có thời gian rảnh ngự giá thánh lâm, thật sự là vinh hạnh.

“Thân mang tội còn muốn theo trẫm cầu xin hộ?” Giống như yêu thương nâng tay trái Mạc Hàn lên, liếm liếm vết máu còn đang chảy, giây tiếp theo trong mắt chợt lóe, cực kỳ tàn bạo bẻ gãy cổ tay y, phát ra một tiếng 『 khách 』rõ ràng, trừ bỏ Hắc gia quân cải trang bên ngoài, không ai không mao cốt tủng nhiên*.

Mao cốt tủng thiên: Sởn gai ốc

“. . . Không cần tham gia tranh đấu nội bộ Bích thành. . . Đem. . . Tử liên hoa cấp Diễn. . . Ta liền. . . trở về với ngươi. . .” Cắn răng nhịn xuống đau đớn tận xương tuỷ, không kêu đau, cũng không oán thán, thản nhiên rũ mắt che đi hỉ nộ.

“Trẫm đoán không ra tự thân mình đã khó bảo toàn, ngươi còn có lợi thế gì cùng trẫm đàm điều kiện.” Ngón tay mạnh mẽ nâng cằm y lên, bắt buộc y cùng hắn đối diện, không thể lảng tránh, trong đôi mắt thanh triệt kia không hề có khất liên*, không có tiện cầu*, chỉ có kiên nghị sáng ngời, cùng với không thỏa hiệp.

Khất liên: Tỏ vẻ đáng thương để cầu xin người khác

Tiện cầu: Hạ mình cầu xin

“. . . Người sống. . . hoặc là. . . thi thể. . . Chỉ có một thứ. . . có thể trở về với ngươi. . .” Mạc Hàn khóe môi khẽ nhếch.

Giờ đổi lại ngươi lựa chọn, kẻ phụ tình!

Hết chương 6

Anh công xuất hiện hoành tráng quá nha~ Mà tính cách ảnh cũng đúng loại ta thích luôn (^o^)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.