Đại sảnh, người Mạnh gia toàn bộ đã đến đông đủ, chỉ duy nhất không thấy thân ảnh Mạnh Ứng Hổ .
Mọi người đợi một lát, khi đại phu nhân đang muốn phái người đến Hổ Gầm Các xem, thân ảnh Mạnh
Ứng Hổ cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, bên cạnh còn nâng đỡ một thân ảnh mảnh
khảnh tuyệt mỹ , mọi người thấy nhất thời nhìn đến ngây cả người.
“Giới thiệu với mọi người một chút, nàng là Châu Ngọc Các Bùi Lưu Ly.”Mạnh Ứng Hổ giới thiệu
thân phận Bùi Lưu Ly trước mặt cả nhà, dù chưa nói rõ quan hệ với hắn ra sao, nhưng trong lòng
người nhà sớm hiểu lại không nói ra.
“Lưu Ly gặp qua các vị.”Bùi Lưu Ly khom người hướng mọi người hành lễ, nàng đối với người nhà
của hắn cũng không xa lạ. Nhưng đối với người nhà của hắn mà nói, là lần đầu nhìn thấy nàng.
“Lưu Ly phải không? Mau tới đây ngồi, mọi người đang chờ hai người cùng dùng bữa.”
Đại phu nhân tự đi đến trước mặt Lưu Ly,cuối cùng cũng tận mắt thấy vị cô nương con lớn nhất ôm
vào cửa. Dung mạo quả nhiên không tầm thường, trọng yếu hơn là Bùi Lưu Ly có một đôi mắt sáng
thông minh, vừa thấy đã biết không phải là cô nương chỉ có bề ngoài, cũng khó trách có thể được mắt
cao hơn đầu, con lớn nhất ưu ái đối với cô nương này sắc mặt không giả dối.
Đại phu nhân thân thiện đỡ Bùi Lưu Ly ngồi cùng bàn với các vị trưởng bối, sáu vị phu nhân sớm di
chuyển đến vị trí tốt, cho nàng ngồi cạnh Mạnh Ứng Hổ. Đợi mọi người ngồi xong, một nha hoàn
trong tay bưng nồi gốm đi đến, đi đến bên cạnh Lưu Ly, đem cái nồi xốc lên, nhất thời mùi nhân sâm
tản ra bốn phía.
“Bùi cô nương, đây là đại thiếu gia dặn làm cháo nhân sâm cho ngài ăn bổ thân thể.”Nha hoàn thay
nàng bưng lên một chén để tới trước mặt nàng, sau đó lui ra.
Mọi người thấy thế, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc. Mọi người chưa từng thấy qua Mạnh Ứng Hổ quan
tâm một cô nương nào, chín đệ muội cảm thấy đều có cùng chung chí hướng, đối với đại tẩu tương lai
nên cân nhắc nịnh bợ.
“Mọi người nhanh ăn đi.”Mạnh Ứng Hổ không để ý tới ánh mắt mọi người, hướng người bên cạnh ôn
nhu nói nhỏ,”Cẩn thận nóng, ăn nhiều một chút mới có thể lực.”
Bùi Lưu Ly còn đang hờn dỗi, không muốn quan tâm hắn, cúi đầu ăn cháo của nàng.
Đại phu nhân càng xem hai người càng vừa lòng, chưa bao giờ thấy con lớn nhất nhẹ giọng dỗ cô
nương như vậy, mà không phải là lấy mắt trừng người? Xem ra tâm nguyện của bà cũng sắp hoàn
thành.
“Lưu Ly, nghe nói con hôn mê ba tháng, vậy con quen biết Ứng Hổ như thế nào?”Đại phu nhân lòng
tràn đầy tò mò, quyết định vẫn là hỏi người trong cuộc có vẻ mau.
Bùi Lưu Ly dừng động tác dùng bữa, trừ bỏ một bàn trưởng bối ở bên này, một bàn lớn nhóm đệ muội
Mạnh Ứng Hổ cũng là vẻ mặt tò mò chờ nàng trả lời, mà nam nhân bên cạnh lại hứng thú xem nàng
kể rõ như thế nào.
„ Ba tháng trước con gặp chuyện ngoài ý muốn rơi xuống núi, bởi vì hồn phách rời thân thể, cho nên
nghĩ chính mình đã chết. Vừa vặn Hổ gia nhặt được túi hương con đánh rơi, bởi vậy con mới đi theo
bên người Hổ gia.”Bùi Lưu Ly giải thích đơn giản, không muốn nhiều lời hai người liên lụy.
“Nàng đã quên kể chính mồm nàng hứa làm vợ ta.”Mạnh Ứng Hổ bất mãn nàng quên kể chuyện
trọng yếu nhất.
Nghe vậy, có không ít người há mồm, trợn to hai mắt, vểnh tai, không còn tâm trí nào dùng đồ ăn
sáng, lại nhìn chăm chú vào hai người.
Bùi Lưu Ly ngoan cố trừng mắt liếc hắn một cái, từ kẽ răng thốt ra những lời rõ ràng,”Ngươi rõ ràng
là lừa hôn, tính kế ta, hôn sự này không tính.”
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu nguy hiểm ma mị, gắp chút đồ ăn vào trong bát nàng, tiếng nói trầm thấp có
vẻ mềm nhẹ,”Ta đã cảnh cáo nàng, Hổ gia ta không phải có thể chịu đựng người ta trêu chọc, ngươi
tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của ta lần nữa. Hôn sự này, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không,
đều phải gả.”
Bùi Lưu Ly không giận mà ngược lại còn cười, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo giơ lên một lúm đồng
tiền mê hoặc người, gằn từng tiếng phun ra,”Vậy ngươi đi lấy bài vị của ta tốt lắm, lúc đầu không phải
ta đáp ứng ngươi vậy sao? Một cái bài vị không đủ, ta có thể kêu người đến khắc thêm vài cái.”Người
khác sợ Hổ gia, nàng không sợ!
Mọi người thấy thế, ngầm vì Bùi Lưu Ly đổ mồ hôi lạnh, đại phu nhân thấy tình huống trước mắt
không đúng, hợp thời tham gia.
“Mọi người mau dùng bữa đi! Lưu Ly ăn nhiều một chút, đừng cô phụ ý tốt của Ứng Hổ.”Đại phu
nhân một mặt lắc đầu, một mặt lấy ánh mắt ý bảo con lớn nhất có chừng có mực.
Không nghĩ tới Bùi Lưu Ly nhìn yếu ớt thế nhưng tính tình rất cứng cỏi, hoàn toàn không sợ con lớn,
có năng lực làm con lớn yêu thích. Bà lúc trước vẫn kỳ vọng nay có người xuất hiện, đại phu nhân vui
mừng nghĩ.
Một chút đồ ăn sáng chấm dứt cùng mọi người tâm tư khác nhau.
“Tránh ra, Giang Uy đừng để ta nói lần thứ hai.”
Khuôn mặt Bùi Lưu Ly trầm xuống, mắt phun lửa, trừng mắt nhìn Giang Uy đứng che ở cửa lớn.
Mạnh Ứng Hổ đáng giận! Lưu lại Giang Uy đi theo nàng, nói là lo lắng cho nàng, căn bản là phái hắn
đến giám sát nhất cử nhất động của nàng, hiện tại ngăn cản nàng đi ra khỏi cửa lớn Mạnh phủ.
“Bùi cô nương, thực xin lỗi. Đại thiếu gia có lệnh, trong phủ mặc ngài tùy ý đi lại, cho dù ngài muốn
đi Hổ Gầm Các hay thư phòng của đại thiếu gia cũng tùy ý, chính là không được ra khỏi Mạnh
phủ.”Giang Uy vẻ mặt thật có lỗi, nhưng vẫn tuân thủ dặn dò của chủ tử, tuyệt không cho đi.
“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí.”
Bùi Lưu Ly hai mắt quỷ dị, đột nhiên hướng mặt hắn xuất chưởng, sớm có phòng bị, biết nàng biết
võ Giang Uy dễ dàng tránh đi của chưởng của nàng, hai người có qua có lại đúng mấy chiêu, Giang
Uy chỉ lo phòng thủ, không dám tùy tiện ra tay, chỉ sợ bị thương nàng, ngược lại hại chính mình. ( hai
anh chị này giống nhau phết, ra chưởng toàn ra trên mặt.)
Mười chiêu qua đi, Bùi Lưu Ly thấy chính mình ngay cả góc áo hắn đều không chạm được, ngược lại
chình mình thở hồng hộc, đành phải buông tha trừng mắt liếc hắn một cái, nhịn không được dưới đáy
lòng lại mắng Mạnh Ứng Hổ, tức giận phất tay áo trở về phủ.
Giang Uy thấy nàng đã bỏ ý định, cảm thấy thực tại nhẹ nhàng thở ra, nhanh đi theo sau nàng.
Bùi Lưu Ly nổi giận đùng đùng trở về Nghênh Phong Các, dọc theo đường đi quen thuộc trải qua núi
giả, đình thai lầu các, hành lang gấp khúc, thập phần rõ ràng địa hình Mạnh phủ, hoàn toàn không sợ
lạc đường.
Vừa bước vào cửa tròn Nghênh Phong Các, tức thì nhìn thấy một chút thân ảnh màu vàng đưa lưng về
phía nàng, người tới nghe tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu, hướng nàng thản nhiên cười.
“Bùi cô nương.”Mạnh Dư Yến là đến tìm nàng, không nghĩ tới lại không thấy gì, đành phải ở chỗ này
chờ.
“Mạnh cô nương có việc sao?”Bùi Lưu Ly thật ra có chút kinh ngạc, tò mò nàng xuất hiện trong này
là có chuyện gì.
“Bùi Lưu Ly, có thể một mình cùng cô nói chuyện không?”Mạnh Dư Yến nhìn Giang Uy phía sau
nàng liếc một cái.
“Vào đi!”Bùi Lưu Ly không hờn giận liếc Giang Uy phía sau, ý bào nàng đi vào tẩm phòng.
Giang Uy thức thời không đuổi theo, để hai người một chỗ, vẫn gác ở trước cửa tròn như cũ.
Sau khi xem cửa phòng, Bùi Lưu Ly thay Mạnh Dư Yến rót chén trà nóng. Nhìn nữ nhân xinh đẹp
trước mắt, đại muội của Mạnh Ứng Hổ này trong ấn tượng là tính tình dịu dàng nhưng thật ra cùng
Anh Lạc thập phần tương tự.
“Bùi cô nương, kỳ thật ta tới tìm cô là vì chuyện của đại ca.”Mạnh Dư Yến trực tiếp thẳng thắn thành
khẩn nói ý đồ đến
“Mạnh Ứng Hổ? Chuyện gì?”Bùi Lưu Ly giương mi lên.
“Ta biết Bùi cô nương giận đại ca bắt cô đến, nhưng thật sự ta chưa bao giờ thấy đại ca để ý một cô
nương nào như vậy, có thể thấy được địa vị của cô trong cảm nhận của đại ca có bao nhiêu quan trọng.
Cho nên ta muốn thỉnh Bùi cô nương tạm thời ở lại trong phủ, đừng vội rời đi được không?”Mạnh Dư
Yến thành tâm khẩn cầu nàng lưu lại.
“Mạnh cô nương, cô nên hiểu đạo lí dưa chín ép không ngọt đi!.”Bùi Lưu Ly mở cái hộp màu vàng
sơn hoa Mẫu Đơn ra, cầm một viên mứt táo nàng thích bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt vị ngọt
lan tràn trong miệng.
“Hiểu được. Nhưng ta cũng nhìn ra được, Bùi cô nương đối với đại ca của ta không hề vô tình, ta
đoán có đúng không?”Mạnh Dư Yến xem nàng ăn vẻ mặt thỏa mãn. Mứt táo đó là đồ ăn vặt đại ca vì
Bùi Lưu Ly mà đặc biệt chuẩn bị, đại ca đối với nàng dùng tâm, mọi người chỉ cần nhìn là hiểu
Bùi Lưu Ly liếc nàng một cái, cũng không phủ nhận.”Cô đoán đúng. Chỉ là ta không dễ dàng tha thứ
cho hắn, không nghĩ nhanh như vậy bày ra vẻ mặt hỏa nhã cho hắn xem.”
“Ta cũng hiểu được đại ca có điểm quá đáng,không nên hạ mê dược bắt cô đến trong phủ, cũng khó
trách cô tức giận.”Mạnh Dư Yến hiểu được tâm tình của nàng. Làm sai là đại ca, nàng cũng không
nhiều lời thêm.
“Mạnh cô nương, xem ra huynh muội hai người tình cảm tốt lắm.”Kỳ thật điểm này khi nàng hồn
phách rời khỏi người đã biết, cũng khó thấy được, dù sao mười huynh muội này đều không phải là do
một mẹ sinh ra, vẫn có cảm tình tốt như vậy, đúng là khó có được.
“Gọi ta là Dư Yến được rồi. Ta có thể gọi tỷ là Lưu Ly không?”Kỳ thật nàng muốn trực tiếp gọi là
đại tẩu.
“Đương nhiên là được. Thật cao hứng ở trong này có thể có một bằng hữu tâm sự.”Bùi Lưu Ly thật
lòng nói
“Lưu Ly, ta tin tưởng cô có biện pháp làm đại ca đồng ý cho tỷ ra khỏi phủ, đến lúc đó chúng ta đi
chợ dạo chơi.”Mạnh Dư Yến vui vẻ nói. Dưới nàng có bốn muội muội, nhưng lớn tuổi nhất cũng kém
nàng năm tuổi, mà nàng vẫn không có bằng hữu để tâm sự, hiện tại Bùi Lưu Ly xuất hiện, lại vô cùng
có khả năng trở thành đại tẩu của nàng, tất nhiên là hy vọng có thể tiếp cận nàng nhiều.
“Thật lòng mà nói, đối với ta Mạnh phủ này chẳng khác gì lao tù hoa lệ.”Bùi Lưu Ly tự giễu nói
“Bời vì tỷ là người thứ nhất ta gặp qua dám cùng đại ca tranh cãi, mà đại ca lại nguyện ý nhẫn nhịn,
cho nên ta tin tưởng tỷ có biện pháp giải quyết khốn cảnh của chính mình.”Mạnh Dư Yến sau khi
chính mắt nhìn thấy cảnh hai người ở chung đó, đối với nàng là tin tưởng sâu sắc.
“Nếu là như thế, ta đây càng không thể làm muội thất vọng rồi.”Bùi Lưu Ly uống ngụm trà nóng, hòa
tan vị ngọt trong miệng, con mắt sáng có chút suy nghĩ sâu xa.
Hai người lại hàn huyên một hồi, đến khi Lưu Ly nhăn mặt ngáp, Mạnh Dư Yến mới rời đi, làm cho
thiên hạ không có thói quen dậy sớm như vậy trở lại giường ngủ bù.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh cao lớn bước vào trong cửa tròn, sau khi nghe Giang Uy báo cáo hết
những chuyện có liên quan đến Lưu Ly xong, mới bước vào tẩm phòng, nhìn thấy thiên hạ nằm ngủ
say trên giường, nét mặt lạnh lùng biểu lộ một chút cười ôn nhu, xem ra bức nàng dậy lúc sáng sớm,
thật là khó xử nàng.
Hắn không chịu cho nàng ra phủ, nàng hẳn là thêm bất mãn với hắn. Bàn tay to nhịn không được khẽ
vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm xúc non mềm chân thật dưới tay làm cảm xúc ôn nhu trên
mặt hắn càng sâu.
Như bị hắn quấy nhiễu, Bùi Lưu Ly mở mắt, tức thì chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn.
“Ta đánh thức nàng sao? Hiện tại đã là buổi trưa, có muốn ăn gì không? Ta gọi phòng bếp đưa
tới.”Hắn mỉm cười ôn nhu hỏi.
Bùi Lưu Ly cũng không đứng dậy, vẫn nằm ở trên giường, hỏi người ngồi ở trên giường,”Nếu ta nói
ta muốn đi Khách Vân Lâu dùng bữa, ngươi đồng ý không?”
Mạnh Ứng Hổ vẫn chưa trả lời, ý cười ôn nhu trên mặt nhanh chóng biến mất, một đôi lãnh mâu nhìn
chăm chú vào nàng.
Bùi Lưu Ly bất đắc dĩ khẽ thở dài, một cỗ hờn dỗi xoay quanh ở ngực, phút chốc ngồi dậy, con mắt
sáng không ngại trừng hắn,”Ngươi hẳn là biết, ngươi không có khả năng quản ta cả đời, cũng nên rõ
ràng Bùi gia chúng ta cùng hoàng thất quan hệ thâm hậu, nếu làm lớn chuyện này, ngươi không sợ sẽ
liên lụy người nhà sao?”
“Nếu ta thật muốn giấu một người, tin tưởng bất luận kẻ nào tìm khắp cũng không ra, cho dù là xuất
động thiết y vệ cũng giống nhau.”Mạnh Ứng Hổ đối với điểm này thập phần tự tin.
“Ngươi….”Bùi Lưu Ly tức giận hít một hơi sâu, bức chính mình bình tĩnh. Nam nhân này làm thổ
phỉ đến nghiện sao?”Nếu ta đồng ý ở Mạnh phủ làm khách một thời gian, vậy ngươi có thể đồng ý
cho ta ra phủ, cùng báo tin bình an cho nhà ta hay không?”
Mạnh Ứng Hổ không thể không nghi ngờ nhìn kỹ nàng,”Nàng xác định sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ không
chẳng nói một tiếng rời đi?”
Dù sao nàng từng đổi ý qua. Hắn đương nhiên biết không thể quản nàng cả đời, cũng luyến tiếc khi
phải đối đãi như vậy với nàng, nhưng trước khi hắn xác nhận tâm ý của nàng, hắn không muốn liều
lĩnh.
“Ta nói chuyện giữ lời.”Bùi Lưu Ly tức giận trừng hắn.
Mạnh Ứng Hổ cũng không nhắc đến chuyện nàng từ hôn trước đây, dù sao chỉ cần hắn nhận định,
nàng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay hắn, biết tính tình nàng không thể bức quá chặt, nếu không chỉ
sợ hoàn toàn ngược lại. Từ trên cổ tháo một sợi dây màu đỏ có miếng bạch ngọc hình hổ, không nói gì
đem vòng qua cổ nàng.
“Đây là……”Bùi Lưu Ly vẫn chưa cự tuyệt, chính là tò mò vuốt ve bạch ngọc hình hổ trước mặt.
Chạm trổ điêu khắc rất sống động, giống như Bạch Hổ chuẩn bị thời cơ mà cử động.
“Đây là bạch ngọc ta mang theo từ nhỏ, hiện tại tặng cho nàng, không cho phép nàng tháo ra.”Mạnh
Ứng Hổ thay nàng đeo sợi dây đỏ xong, xem bộ dáng nàng tò mò đánh giá bạch ngọc hình hổ, vẫn
chưa cự tuyệt, khóe môi không khỏi cong lên.
Cho nên đây là vật đính tình?
Bùi Lưu Ly vẫn chưa nói ra, ngực dâng lên một chút vui sướng, tùy tay hắn vỗ về chơi đùa mái tóc
đen của nàng.
“Có chuyện, ta vẫn muốn hỏi ngươi.”
“Chuyện gì?”Cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm trong tay, thiên hạ trong lòng ngửa đầu trừng mắt
liếc hắn một cái, cũng không cự tuyệt, mềm mại rúc vào trong lòng hắn.
“Ngươi biết rõ ta chưa chết, hồn phách cũng rời khỏi thân, ngươi không sợ ta sẽ không thể trở lại
trong thân thể, thời gian lâu, thành một cái cô hồn thật sao?”Chẳng lẽ hắn thực không lo lắng cho
nàng sao?
“Ta đương nhiên sợ.”Cằm khẽ tựa vào đỉnh đầu nàng, hai tay ôm thân mình mềm mại cả nàng,”Thực
sự ngay từ đầu ta nghĩ nàng là cô hồn dã quỷ lại không hiểu sao lại bám theo ta, sau ta phát hiện việc
nàng đi theo ta cùng túi hương có liên quan. Về sau lại càng phát hiện nàng không sợ ánh mặt trời,
nhưng nàng lại mơ hồ không nhận thấy mình khác thường.”Trong ngực bị một cái tay nhỏ bé đánh
nhẹ,”Thời gian lâu, ta phát hiện mình thích cảm giác nàng ở bên người ta, cho dù nàng thường làm ta
buồn bực, cho nên ta mới tính kế nàng, hơn nữa bắt đầu điều tra chuyện của nàng, cũng biết chuyện
nàng hôn mê, vì thế ta phái Giang Uy điều tra cẩn thận có người dị sĩ tài ba nào có thể giúp nàng hay
không, rốt cuộc cũng tìm được một người.”
“Vị thầy tướng số tiên kia là ngươi tìm đến phải không?”Bùi Lưu Ly ở trong lòng hắn kinh ngạc,
ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy.”
“Hay những lời này cũng là ngươi cố ý bảo hắn nói?”
Bùi Lưu Ly nhớ tới khi mình tỉnh lại, biểu muội San Hô có nói, hồn phách của nàng là bị Bạch Hổ lấy
đi rồi. Lại cúi đầu nhìn bạch ngọc trước mặt, một cỗ cảm giác quỷ dị dâng lên.
“Nói cái gì? Giang Uy chỉ nói cho ta, hắn gặp một ông thầy tướng số, vừa thấy hắn đến đã nói chờ
hắn thật lâu, rốt cuộc thời cơ đã đến, đang chuẩn bị đi Bùi phủ nhìn tình huống của nàng.”Mạnh Ứng
Hổ hồ nghi nhìn nàng. Khi Giang Uy hồi báo hắn, chậc chậc lấy làm kì lạ vị thầy tướng số kia không
khỏi quá lợi hại, ngay cả hỏi cũng không hỏi, biết hắn tìm đến có việc gì.
Cho nên không phải hắn cố ý kêu thầy tướng số nói những lời này. Việc này cũng không khỏi quá
mức trùng hợp sao? Chẳng lẽ hai người thật sự hữu duyên? Thưởng thức bạch ngọc hình hổ trước
ngực, Lưu Ly ngưng mi trầm tư.
“Lưu Ly, làm sao vậy?”Mạnh Ứng Hổ thấy thần sắc nàng không đúng, quan tâm hỏi.
“Cho nên ngươi sớm biết hồn phách ta nhất định sẽ trở lại cơ thể, mới có thể tính kế, cũng lần nữa
cảnh cáo ta, vô luận ta là người hay quỷ, đều chỉ có thể là thê tử của ngươi. Hổ gia, ngươi thật đúng là
tâm cơ thâm trầm a.”Con mắt sáng ma mị, trừng mắt nam nhân mưu tính này, thầm than bản thân tâm
cơ không bằng hắn.
Mạnh Ứng Hổ lạnh lùng mỉm cười, cũng không phủ nhận.
“Đúng vậy. Ta cũng sợ hồn phách nàng rời đi lâu có hại đối với cơ thể, mới lệnh Giang Uy tìm người
có thể giúp nàng. Đồng thời ta phải bảo đảm được hứa hẹn của nàng, nàng là người ta chọn, ta tất
nhiên sẽ không buông tay, nàng thường nói ta là gian thương không phải sao? Tất nhiên không thể
làm lỗ vốn.”
Khá lắm gian thương, dám tính kế trên đầu nàng!
Cho dù nàng thừa nhận không vô tình với hắn, nhưng là không muốn lòng hắn được như ý. Đẩy ra
khỏi ôm ấp của hắn, mặt cười tươi, đứng dậy rời giường.
“Ta muốn đi Khách Vân Lâu dùng bữa, ngươi muốn đi theo giúp ta không?”Con mắt sáng nhìn thẳng
hắn, chờ xem hắn trả lời như thế nào.
Mạnh Ứng Hổ thân hình chưa động, mắt tinh nhuệ nhìn chăm chú vào nét cười trên mặt nàng, hiểu
được sau khi hai người nói ra hết thảy, nàng không buồn bực hắn tính kế nàng. Tốt lắm, hắn thích tính
tình này của nàng, thong thả chờ mong hai người ngày sau giao thủ.
“Đi thôi! Nàng muốn đi dùng bữa, ta đương nhiên phụng bồi.”Cánh tay dài duỗi ra, muốn ôm eo nhỏ
của nàng, lại bị thân mình nhanh nhẹn, từng bước né tránh, đi ra ngoài trước.
Mạnh Ứng Hổ không giận mà lại cười, đi theo sau nàng, có thể đoán được hắn muốn thú nàng vào
cửa, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu. Bất quá, hắn tuyệt không lo lắng, ngược lại lại thập phần
chờ mong.
Từ sau khi cùng Mạnh Ứng Hổ đạt được thỏa thuận, Mạnh Ứng Hổ liền không ngăn cản nàng ra phủ,
nhưng yêu cầu nàng bất luận đi đến đâu, làm sao, đều phải cho Tiểu Phượng đi theo. Đối với điểm
này, Bùi Lưu Ly không có ý kiến.
Nghiễm nhiên trở thành khách được chiều chuộng nhất trong phủ, nha hoàn thấy nàng đều thập phần
khách khí, mà người Mạnh gia như sợ nàng buồn bực muốn rời đi, trưởng bối Mạnh tộc thỉnh thoảng
tìm nàng pha trà nói chuyện phiếm. Đệ muội Mạnh Ứng Hổ cũng nịnh bợ nàng thực rõ ràng, thỉnh
thoảng ám chỉ nàng ở trước mặt Mạnh Ứng Hổ nói tốt vài câu, làm cho nàng cảm thấy buồn cười
không thôi.
Giờ phút này, nàng lại bị thỉnh đến Di Phương Các, ăn bánh uống trà, bảy vị phu nhân đặc biệt ngồi
bên cạnh, quây chung quanh thành vòng tròn.
“Lưu Ly, con ở trong phủ ở vài ngày, có cái gì không quen hoặc thiếu cái gì, đừng khách khí, cứ việc
nói ra.”
Đại phu nhân thích nàng, cầm đôi tay nhỏ bé chầm chậm vỗ nhẹ, càng nhìn nàng càng vừa lòng. Quả
nhiên như lúc trước bà chứng kiến, không phải là nữ tử chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, tuy rằng làm cho con
lớn nhất ăn không ít đau khổ, bất quá, các bà một bên xem diễn nhìn thập phần đã ghiền, đều vui
sướng khi thấy người gặp họa, con lớn gặp đối thủ.
“Đại phu nhân, ta ở nơi này mọi người đều đối với ta tốt lắm, không có gì không quen.”Nàng ở nơi
này ngược lại so với nhà còn thoải mái hơn, không ai hạn định thời gian giao tranh thêu, trừ bỏ việc
mỗi sáng sớm phải cùng bọn họ dùng đồ ăn sáng làm nàng thống khổ ra, cái khác đều phi thường tốt.
“Vậy là tốt rồi. Lưu Ly, nếu ở đây có cái gì ủy khuất, đừng giữ trong lòng, nhớ nói rõ cho chúng ta
biết.”Nhị phu nhân dặn dò nàng.
“Ta đã biết. Cám ơn mọi người quan tâm.”Bùi Lưu Ly thật lòng hướng các vị phu nhân nói.
Tất cả bảy vị phu nhân đều hài lòng cười. Cảm giác có con dâu làm bảy người thập phần vui vẻ,
huống chi con dâu này thật sự làm các bà rất thích. Cho nên đối với con dâu chưa vào cửa này, không
chỉ con không buông tay, hiện tại ngay cả bảy vị phu nhân đều không tính thả người. ( ặc.)
“Lưu Ly , nghe nói đầu năm nay vào ngày sinh Hoàng thượng, con tự mình dâng lên một bức thêu
họa giang sơn vạn dặm, làm cho Hoàng thượng rất kinh diễm, hơn nữa yêu thích không buông tay, rất
thừa nhận tài nghệ của con, tứ phong con là thiên hạ đệ nhất tú nương, việc này có thật hay
không?”tam phu nhân hỏi như vậy, vì chỉ nghe tin đồn, lại không có người thấy Hoàng thượng ngự
ban bảng hiệu, cho nên mọi người mới hoài nghi có thật hay không?
“Nếu là như thế, sao không thấy Châu Ngọc Các treo lên bảng hiệu ngự ban?”Tú phu nhân hỏi ra
nghi vấn trong lòng.
“Bởi vì ta cự tuyệt.”Bùi Lưu Ly nhíu mày uống chén thuốc Tiểu Phượng vừa bưng tới, lãnh đạm nói.
“Vì sao? Đây chính là việc vinh quang vô cùng, vì sao con lại cự tuyệt?”Ngũ phu nhân thập phần
buồn bực.
“Lưu Ly tự nhận việc thêu thùa có chỗ hạn chế, không thể gánh vác phong hào thiên hạ đệ nhất tú
nương. Thiên hạ vô cùng rộng lớn, kỹ thuật thêu thùa so với ta càng có khối người, khó được Hoàng
thượng không chê bức tranh Lưu Ly thêu, đã là khẳng định rất lớn đối với Lưu Ly. Phong hào thiên
hạ đệ nhất tú nương này, vẫn là giữ cho người khác đi.”
Bùi Lưu Ly chỉ cần nhớ đến vì thêu bức họa giang sơn vạn dặm kia nàng phải mất hai tháng để hoàn
thành. Sau khi hoàn thành, nàng mê man ba ngày tinh thần mới tĩnh dưỡng. Nếu lại nhận phong hào
thiên hạ đệ nhất tú nương, nàng có dự cảm, sau này nhất định sẽ không có ngày thanh nhàn.
Vẫn là ở lại Châu Ngọc Các thêu túi hương, quyên khăn, cỏ vẻ không hao tổn tinh thần lại thương
thân. Cũng may đại ca tuy rằng yêu tiền, cũng biết năng lực này dùng để thêu vật phầm trang sức quả
là mai một tài năng của nàng, nhưng cũng không bức nàng, để nàng sống vui vẻ.
Nghe vậy, bảy người đồng thời kinh ngạc không thôi, đối với chuyện nàng không màng danh lợi cự
tuyệt phong hào Hoàng thượng ngự ban cảm thấy bội phục, hơn nữa nàng rất khiêm tốn, cảm thấy
kính nể.
Trong mắt bảy người đều có chút kiên quyết, con dâu này các bà đã định rồi. Chuyện Lưu Ly cùng
Ứng Hổ, khi tất yếu các bà sẽ nhúng một tay tương trợ, nhất trí quyết không làm cho con dâu các bà
thích có cơ hội bỏ trốn.
Hồn nhiên chưa thấy chính mình trở thành con mồi trong mắt bảy người, Bùi Lưu Ly uống xong chén
thuốc không lâu, lại tiếp tục ăn canh vây cá tổ yến nha hoàn bưng lên, thầm nghĩ mỗi ngày bị trân quý
thuốc bổ bồi bổ, nàng sợ là bị dưỡng béo.
“Lưu Ly, trên cổ con đeo một miếng bạch ngọc nhìn thập phần quen mắt?”Lục phu nhân mắt sắc bén
phát hiện vạt áo trong Lưu Ly lộ ra một góc bạch ngọc.
Bùi Lưu Ly cúi đầu nhìn theo phía vạt áo lộ ra một góc bạch ngọc hình hổ, đơn giản lấy nó ra. Chỉ
mới lấy ra một nửa, tất cả bảy người đều kinh ngạc.
“Đây không phải bạch ngọc hình hổ không rời khỏi người Ứng Hổ sao?”Thất phu nhân nhìn về phía
đại tỷ ở một bên, kinh ngạc hỏi.
Ở ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Lưu Ly ngượng ngùng không được tự nhiên giải thích,”Đây
là Mạnh Ứng Hổ muốn ta đeo lên, còn uy hiếp không cho tháo ra.”
Đại phu nhân nhớ lại hình ảnh con lớn nhất, từ nhỏ không rời bạch ngọc hình hổ, nay cũng đổi chủ,
không khỏi nhớ tới tình hình lúc mang thai.
“Lưu Ly, con có biết vì sao cha Ứng Hổ lại chọn cho nó tên này không?”
“Vì sao?”Bùi Lưu Ly nhìn thấy vẻ mặt đại phu nhân, biết nhất định có nguyên nhân.
“Ta còn nhớ rõ trước khi có Ứng Hổ, có một đêm nằm mơ, mơ thấy một con hổ trắng hung hãn, dũng
mãnh thẳng hướng ta đánh tới, ta sợ đến mức ngã ngồi, kết quả nó vọt vào trong bụng ta. Qua không
bao lâu, đại phu chẩn đoán ta có thai, lão gia thập phần vui vẻ, nói đó là một dấu hiệu tốt. Bởi vì lão
gia khi còn trẻ đã từng cứu một con hổ trắng, sau lại có một hồi ở trong núi gặp nạn, là hổ trắng xuất
hiện báo ân cứu giúp, cho nên Mạnh gia chúng ta mới có thể dùng đầu hổ đại diện. Hơn nữa Mạnh
phủ chúng ta nhiều thế hệ ở lại Bạch Hổ thành, lão gia cho rằng đây là hổ trắng chuyển thế, muốn che
chở Mạnh gia chúng ta, bởi vậy thập phần yêu thương Ứng Hổ.”Đại phu nhân mỗi lần nhớ tới chuyện
này, vẫn cảm thấy vô cùng huyền bí.
“Thì ra là thế.”Bùi Lưu Ly không nghĩ tới còn có chuyện xưa như thế này.
“Không chỉ có thế đâu, đại tỷ, tỷ có nhớ rõ hỉ yến Ứng Hổ đầy tháng có một vị đạo sĩ đến, tự mình
đưa khối bạch ngọc hình hổ cho Ứng Hổ đeo, còn nói cái gì Ứng Hổ cũng không phải là vật trong ao,
ngày sau tất có phen dùng, chỉ sợ tính tình nó quá mức lãnh khốc vô tình sẽ làm nó giỏi giang, còn lần
nữa dặn dò bạch ngọc hình hổ không thể rời khỏi người, có thể chấn trụ khí lệ thuộc cơ thể nó. Ngày
sau, nó tự tay đem khối bạch ngọc này cho người định mệnh của nó, hết thảy sẽ chuyển tốt.”Nhị phu
nhân nhớ tới lời lúc ấy đạo sĩ nói.
Bảy người lại không hẹn mà cùng nhìn phía Bùi Lưu Ly, đều tự dưới đáy lòng bội phục vị đạo sĩ kia
tính toán tài tình.
Bùi Lưu Ly ho nhẹ, nàng mới không tin cái gì định mệnh. Chẳng qua bị ánh mắt quan tâm của bảy
người này vây quanh, áp lực thật không nhỏ.
“Bảy vị phu nhân, ta nhớ ra còn có việc, sẽ không quấy rầy các vị.”Bùi Lưu Ly đứng dậy, hướng bảy
người khom người phúc thân, tính rời đi trước.
“Cũng được, con có việc cứ đi.”Đại phu nhân cũng không ngăn nàng, thả nàng rời đi.
Bùi Lưu Ly hướng bảy người cáo lui, bước ra khỏi Di Phương Các mới nhẹ nhàng thở ra, lần đầu cảm
thấy chính mình được người yêu thích cũng là một loại phức tạp.
Tiểu Phượng canh giữ ở ngoài Di Phương Các, nhìn thấy nàng đi ra, vội vàng tiến lên đi theo phía sau
nàng.
“Bùi cô nương, xem ra bảy vị phu nhân đều thực thích ngài, mới có thể thường xuyên tìm ngài nói
chuyện phiếm.”Tiểu Phượng giọng điệu mang yêu thích và ngưỡng mộ.
Vị Bùi cô nương này không chỉ được đại thiếu gia yêu thích, càng được bảy vị phu nhân quan ái, đây
chính là chuyện khó được, vị trí thiếu phu nhân tương đối phát triển an toàn, chỉ là Bùi cô nương tựa
hồ không để ý chuyện này.
“Tiểu Phượng, chuẩn bị một chút, ta muốn xuất phủ.”Bùi Lưu Ly đi chưa được vài bước, cước bộ
dừng lại, phân phó nha hoàn phía sau.
“Bùi cô nương, ngài tính đi nơi nào?”Tiểu Phượng thấy lạ hỏi. Đại thiếu gia có dặn, bất luận Bùi cô
nương làm chuyện gì, đi nơi nào, đều phải báo cáo cho hắn.
“Ta muốn đi Đẫy Đà thước phô ở phía tây thành, ngươi mau kêu người chuẩn bị xe ngựa, ta ở ngoài
cửa lớn chờ ngươi.”Nàng phải tự mình đi thăm ngoại công, ngoại bà một chuyến mới được. Không
nói nhiều, thẳng hướng cửa lớn đi tới.
Tiểu Phượng thấy thế, cảm thấy quýnh lên, vội vàng tìm người chuẩn bị xe ngựa, cũng lưu lại lời
nhắn cho đại thiếu gia.
Bùi Lưu Ly lại đến Đẫy Đà thước phô, tâm tình khó nén kích động. Nghĩ đến khi lần trước hồn phách
rời khỏi người đã đến gặp một lần, lúc ấy vì không thể chạm vào ngoại công, ngoại bà tâm tình cực kì
khó chịu. Bốn huynh muội các nàng cùng ngoại công, ngoại bà tình cảm tốt lắm, thường xuyên tới nơi
này ở.
Mà sở trường thêu thùa của nàng là do ngoại bà chân truyền, ngoại bà thường nói nàng có thiên phú,
tâm tư linh hoạt, thích hợp học một tay tuyệt sống của bà.
“Đây không phải đại tiểu thư sao?”A Tuyền thấy một chiếc xe ngựa đứng ngoài cửa, vừa nhìn vừa
thăm dò, không nghĩ tới bước xuống xe ngựa là người lúc trước gặp chuyện không may, làm hai lão
mặt mày co cáu, Bùi Lưu Ly.
“A Tuyền, ngoại công cùng ngoại bà ta ở đâu?”Bùi Lưu Ly giật mình nhìn hắn cười.
“Đại tiểu thư, thật là ngài! Thật tốt quá! Ngài thật sự không có việc gì! Lão thái gia cùng lão phu
nhân ở vườn rau, bọn họ nhìn thấy ngài nhất định thực vui vẻ, ngài mau vào đi thôi.”A Tuyền một mặt
nói xong, một mặt hướng bên trong chạy đi, miệng càng không ngừng hô đại tiểu thư đến đây.
Bùi Lưu Ly để Tiểu Phượng chờ ở bên ngoài rồi mới đi vào. Mới bước vào tiểu viện, hai lão nghe
tiếng A Tuyền kêu, cầm tay vọt ra, khi nhìn thấy nàng, tâm tình ba người đều thập phần kích động.
“Ngoại bà!”Bùi Lưu Ly nhào vào trong lòng ngoại bà, hốc mắt rưng rưng, tiếng nói ngẹn ngào.
“Không có việc gì là tốt rồi. Ta chỉ biết cháu gái bảo bối của ta phúc lớn mệnh lớn, nhất định vượt
qua kiếp nạn này.”Lão phu nhân khẽ vuốt cháu gái trong lòng, nước mắt vui vẻ rơi xuống, lúc trước
chỉ cần nghĩ đến cháu gái vì đến thăm bọn họ mới có thể nửa đường gặp chuyện không may, bà không
thể không tự trách.
“Được rồi, đừng đứng ở ngoài nói chuyện, vào trong phòng uống chén trà nóng.”Lí lão vụng trộm lau
đi nước mắt trên khóe mắt, phân phó A Tuyền chuẩn bị tốt trà nóng, thúc giục hai người đang ôm
nhau tiến vào tiểu đại sảnh.
Ba người một bước vào phòng khách, còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Lí lão nhịn không được hỏi
cái bọn họ giữ trong lòng ba tháng
“Lưu Ly, nương con viết thư thật không minh bạch, nói cái gì mà con đã tỉnh, nhưng lại mất tích,
chúng ta đang định đi một chuyến đến Thanh Long thành, không nghĩ tới con lại đến đây trước.”
“Ngoại công, ngoại bà, thực xin lỗi, làm hai người lo lắng.”Bùi Lưu Ly ôm bà ngoại xong, lại tiến
vào trong ngực ngoại công,áy náy nói.
Lí lão đau lòng nhẹ ôm nhẹ cháu gái, nhìn thấy cháu gái bình an vô sự, ông an tâm.
“Lưu Ly, con có chuyện gì muốn nói cho ngoại bà hay không?”Lão phu nhân thử hỏi, một đôi mắt
lão không khéo đảo quanh người cháu gái.
“Đúng vậy. Lưu Ly, con mau đem sự tình kể lại cho rõ ràng, sau khi con tỉnh lại tại sao lại mất tích?
Cha nương con đều đang vội muốn chết.”Lí lão khẩn trương hỏi cháu gái trong lòng.
Lưu Ly do dự, mới đưa chuyện hồn phách rời khỏi người, chuyện gặp gỡ Mạnh Ứng Hổ toàn bộ nói
một lần.
“Thật sự rất huyền bí, xem ra con cùng Hổ gia thật có duyên phận.”Lão phu nhân nghe cháu gái kể
xong chấn động, thiên hạ thật sự là vô kỳ bất hữu, không nghĩ tới lại phát sinh trên người cháu gái.
Nghĩ đến ban đầu bà đem Hổ gia cùng cháu gái ghép thành một đôi, xem ra nay không cần bà mở
miệng.
“Cái gì mà duyên phận! Họ Mạnh thật đúng là lớn mật, trong mắt còn có vương pháp sao! Dám bắt
Lưu Ly đi, hay là hắn khi dễ chúng ta sao?”Lí lão nghe xong, bất giác lòng đầy căm phẫn, hận không
thể lập tức báo quan bắt người.
“Lão gia, ông có thể không cần kích động như vậy được không?”Lão phu nhân trừng mắt nhìn ông ấy
liếc một cái, lại nhìn về phía cháu gái,”Ta lúc trước còn kỳ quái tại sao Hổ gia đem chuyện sinh ý
chuyển cho thước phô chúng ta làm, nguyên lai là vì con a.”chính cái gọi là nước phù sa không rơi
xuống ruộng người ngoài, lại có thể thuận thế mượn quan hệ cùng hai lão bọn họ, không hổ là Hổ gia.
“Ta mới không hiếm lạ sinh ý của Mạnh gia bọn họ!”Lí lão thổi râu trừng mắt. Ông giữ gian tiểu mễ
phô này không phải vì kiếm tiền, thuần túy là vì làm việc cho qua ngày tháng nhàn rỗi thôi.
Lí lão phu nhân lười quan tâm hắn, vỗ nhẹ tay nhỏ bé của cháu gái, từ ái nói:”Lưu Ly, kỳ thật con
thích Hổ gia đúng không? Nếu không con sẽ không một mặt giận hắn tính kế con, một mặt luyến tiếc
rời đi đúng không?”
“Ngoại bà, bà thật sự hiểu con.”Bùi Lưu Ly ngượng ngùng thừa nhận.
“Cũng tốt. Khiến cho Hổ gia luôn luôn tự cho mình cao cao tại thượng biết cháu gái bảo bối của ta
không phải hắn muốn lấy là có thể lấy, khiến cho hắn nếm mùi thất bại đi.”Lão phu nhân cũng tán
thành cháu gái làm như vậy, bà tin tưởng với trí tuệ của cháu gái sẽ biết nên làm như thế nào .
“Ta không tán thành Lưu Ly gả cho Mạnh Ứng Hổ!”Lí lão ở một bên hô. Nam nhân kia tâm cơ quá
sâu trầm, ông không thích.
Hai nữ nhân vẫn không có quan tâm đến ông ta, tiếp tục tán gẫu.
“Trong Mạnh phủ bảy vị phu nhân cùng chín vị thiếu gia, tiểu thư đối với con được không?”Lão phu
nhân lo lắng hỏi, dù sao Mạnh phủ gia nghiệp to lớn, chỉ sợ cháu gái bị ủy khuất.
“Mọi người đối với con tốt lắm. Chẳng qua làm con bất mãn nhất là Mạnh Ứng Hổ cứng rắn muốn
con sáng tinh mơ cùng cả nhà bọn họ dùng đồ ăn sáng, làm hại con lúc nào cũng phải tìm thời gian
ngủ bù.”Nói tới đây, nàng liền cảm thấy chính mình thực ủy khuất. Mỗi sáng sớm, Mạnh Ứng Hổ tự
mình đến áp tải nàng đi dùng đồ ăn sáng, làm cho nàng muốn chạy trốn một lần cũng không được, ai!
“Vậy là tốt rồi.”Lí lão phu nhân khẽ vuốt hai má cháu gái, cháu gái sớm nên xuất giá, lúc này lại gặp
Hổ gia, lại được người Mạnh gia thích, bà an tâm.
“Ngoại bà, thời điểm không còn sớm, con muốn trở về, lần sau lại đến nhìn bà cùng ngoại công.”Bùi
Lưu Ly nghĩ Mạnh Ứng Hổ có lẽ đã ở trong phủ chờ nàng cùng nhau dùng bữa tối, muốn chạy nhanh
trở về.
“Lần sau cùng Hổ gia đến đây đi.”Lí lão phu nhân nắm tay cháu gái cùng ra ngoài. Có lẽ cháu gái
chưa phát giác, nhưng bà sớm phát hiện cháu gái sớm đem Mạnh phủ trở thành một cái nhà khác.
“Làm gì vội vã hồi Mạnh phủ, cũng không lưu lại ăn bữa tối.”Lí lão đi theo phía sau hai người, nghĩ
đến đã lâu không gặp cháu gái, mới đến không bao lâu lại vội đi, nhịn không được mong mỏi.
“Ngoại công, ta đi trước, lần tới ở lại cùng người dùng bữa.”Bùi Lưu Ly cười đối với vẻ mặt không
hờn giận của Lí lão dỗ.
Hướng hai người vẫy tay cáo biệt, liền đi ra ngoài nơi Tiểu Phượng chờ, nàng đến đỡ Lưu Ly lên xe.
Mới mở cửa xe, chưa thấy rõ, đột nhiên hoa mắt, thân mình bị kéo vào, nàng kinh hô một tiếng, ngay
sau đó thân thể ngã vào trong một vòm ngực dày.
Xe ngựa bắt đầu tiến lên, tiếng trục xe át đi tiếng hô của nàng, làm cho hai lão đưa cháu gái rời đi
cũng không phát hiện khác thường.
“Ngươi làm sao có thể ở trong này?”Bùi Lưu Ly ôm trụ nam nhân của nàng, vừa hỏi mới giật mình
thấy chính mình hỏi cái vấn đề ngu ngốc, nhất định là nha đầu Tiểu Phượng nói cho hắn.
Mạnh Ứng Hổ nhìn biểu tình của nàng biết nàng đoán được, thông minh vẫn chưa trả lời vấn đề này.
Khi thấy nàng, đường cong lạnh lùng cứng rắn trên mặt hắn không tự giác mềm ra, thật chí có chút ý
cười, hai tay ôm thiên hạ trong lòng không buông, một cỗ thỏa mãn tự đáy lòng dâng lên, làm tâm
tình hắn trở nên tốt.
“Gặp ngoại công cùng ngoại bà, tâm tình có tốt hay không?”
Nàng mấy ngày nay vẻ mặt động bất động cho hắn xem, bất quá cũng không cự tuyệt hắn động chạm.
Hắn biết từ đáy lòng nàng đối với hắn hữu tình, nếu không sẽ không tùy hắn ôm mà không cự tuyệt.
Chính là nàng vẫn không dễ dàng tha thứ hắn, hắn cũng không ép nàng, nguyện ý cho nàng một chút
thời gian, ít nhất nàng nguyện ý lưu lại, hôn sự hai người hắn đều có tính toán.
“Ân.”Nàng hừ nhẹ, theo bản năng ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế, xe ngựa thong thả tiến lên,
trong ngực hắn lại ấm áp như vậy, làm hại nàng hai mí mắt không tụ động nhắm lại. ( ặc, ta nóng
muốn chết, mồ hôi chảy ròng ròng mà 2 ng` ni…)
“Nghe nói nàng bị nương còn có sáu vị di nương kêu đi nói chuyện phiếm, cho nên mới không ngủ
trưa, muốn ngủ liền ngủ một chút đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”Tiếng nói ôn nhu ở bên tai nàng phe
phẩy, cùng với cái hôn dừng ở trên trán nàng, tuy rằng không muốn nàng mỗi ngày dậy sớm, nhưng
đây là thời gian duy nhất cả nhà cùng dùng bữa, đành phải ủy khuất nàng.
Thiên hạ trong lòng cũng không đáp lại, Mạnh Ứng Hổ cúi đầu nhìn, mới phát giác nàng đã ngủ,
khuôn mặt lạnh lùng giơ lên một chút sủng nịch, cũng nhắm mắt theo.
Ước chừng qua hai khắc, xe ngựa trở lại ngoài cửa lớn Mạnh phủ, xa phu thấp giọng hướng bên trong
kêu to.
“Đại thiếu gia, đến phủ.”
Mạnh Ứng Hổ mở mắt, nhìn kiều nhan trong lòng vẫn chưa tỉnh, đem nàng cẩn thận ôm lấy, lấy khửu
tay đẩy cửa xe, ôm thiên hạ trong lòng bước xuống, đi vào phủ.
Một đường hướng sườn phía nam Nghênh Phong Các đi đến, ven đường không ít người hầu hạ nhìn
thấy đại thiếu gia ôm tức phụ trong lòng, ánh mắt đều tò mò, khe khẽ nói nhỏ.
Sau khi bước vào cửa tròn Nghênh Phong Các, đi đến tẩm phòng nàng tạm ở, đẩy cửa phòng ra, đem
thiên hạ ngủ trong lòng đặt nhẹ trên giường, thấp giọng dặn Tiểu Phượng vào sau, không cho phép
quấy rầy đến giấc ngủ của nàng, sau đó mới rời đi.
Tú nương: cô gái thêu thùa giỏi nhất.
Trăng tròn: chắc ý chỉ một tuổi đó mà.
Quan ái: quan tâm, ưu ái.
Nói sơ một chút, ta hơi nhầm lần, thước phô là chỉ cửa hàng buôn bán nói chung, còn của hàng của lí
lão là nơi bán gạo. Trong truyện hay nhắc đến từ sinh ý, tra từ điển không thấy chữ này, theo ta, nó
nôm na là cách nói đến việc làm ăn buôn bán phát đạt, kiếm ra nhiều lợi nhuận.
=> chương sau: gặp hoa khôi Mẫu Đơn.