Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 52: Chương 52: Ngạo Thiên Xuất Hiện Ma Tung




Bóng người đó phóng đi nhanh khôn tả, Vân Dật Long vội chui trở vào rừng, nấp sau một ngọn cây to.

Thoáng chốc người đó đã đến bên ven rừng, nhưng không tiến vào, chỉ quay đầu nhìn một cái rồi lập tức phóng đi theo ven rừng về phía sau.

Chỉ trong khoảnh khắc đã dừng lại. Vân Dật Long đã nhìn thấy rõ diện mạo của người đó bất giác hết sức cảm thấy kỳ lạ.

Thì ra đó là một lão nhân toàn thân trang phục trắng như tuyết, trên vai giắt một ngọn ngọc cốt triết phiến (quạt xếp), gương mặt dài trắng nhợt, tuy đầy đủ ngũ quan, nhưng trông chẳng có chút hơi người.

Vân Dật Long chau mày thầm nhủ:

- Người này đêm khuya xuất hiện tại đây thật là khả nghi, qua phục sức thì không phải là người của Chính Nghĩa Nhai, vậy thì y là ai đến đây làm gì?

Ngay lúc ấy, bỗng nghe có tiếng y phục phất gió vọng đến. Cũng cùng hướng với người áo trắng, vừa rồi, lại một bóng người phóng nhanh lên núi.

Người này vóc dáng mập lùn, mặc áo dài màu vàng, mặt xanh đầu nhẵn, dưới cằm một chòm râu vàng, đôi mắt híp lại thành một đường dài, hai tay dài qua khỏi đầu gối, sau lưng dắt một ngọn phán quan bút dài như trường thương, trông quái dị hệt như loài quỷ dữ.

Người này cũng giống hệt như người áo trắng, dừng lại một thoáng bên ven rừng rồi lại phóng đi về phía Ngạo Thiên Phong.

Vân Dật Long hết sức thắc mắc, hai người áo trắng và áo vàng kia là ai, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng liền phi thân theo sau người áo vàng.

Phía sau Ngạo Thiên Phong là vực sâu thăm thẳm, Vân Dật Long tuy chưa từng đặt chân đến bao giờ, song chàng biết rất rõ, dù là ai võ công cao cường cách mấy cũng không thể nào vượt qua được.

Thân pháp người áo vàng nhanh khôn tả, qua khỏi khu rừng bách, liền tức thì biến mất dưới vực thẳm.

Khi Vân Dật Long lên đến bờ vực thì chẳng còn trông thấy bóng dáng người áo vàng đâu nữa, chàng bất giác đứng thừ người ra một hồi lâu.

Dưới vực sương mây mịt mù, chẳng thấy chỗ nào khả nghi cả, nhưng Vân Dật Long dám khẳng định, người áo vàng đã phóng xuống vực thẳm.

Chàng đưa mắt nhìn xuống vực thẳm cheo leo, lòng vô cùng thắc mắc, người áo vàng dù khinh công cao đến mấy cũng không thể phóng thẳng xuống được, ít ra cũng phải sử dụng bích hổ công bám vào vách núi mà xuống dần, trong khi chàng đuổi theo sát cánh thế này, chẳng thể nào ngay cả bóng dáng người áo vàng cũng không trông thấy.

Chàng lại đưa mắt nhìn quanh đỉnh núi, ngoại trừ khu rừng bách, không còn nơi nào có thể ẩn thân khác được, người áo vàng đã phóng đi theo ven rừng chắc chắn là không thể nấp trong rừng.

Vân Dật Long thầm nhủ:

- Hai người này nhất định cùng phe với nhau, mình chẳng thể bỏ qua được, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ lai lịch của họ.

Đoạn vừa định tung mình xuống vực, bỗng lại nghe thấy tiếng phi thân từ phía sau, Vân Dật Long giật mình, vội phóng nhanh về phía tảng đá to toan ẩn nấp.

Bỗng nghe một giọng cười thấp trầm vọng vào tai và nói:

- Đừng có nấp lão già này đây!

Vân Dật Long thoáng đỏ mặt vội đứng chân lại, đã thấy Tây Thiên Thần Ông xuất hiện trước mặt cách chừng vài thước.

Vân Dật Long vội ôm quyền thi lễ:

- Lão tiền bối...

Tây Thiên Thần Ông vội đưa ngón tay trỏ lên miệng:

- Suỵt...

Rồi liền phóng nhanh vào trong rừng bách, Vân Dật Long cũng lập tức phi thân theo sau.

Tây Thiên Thần Ông ngồi dựa vào một gốc cây nhìn Vân Dật Long mỉm cười nói:

- Tiểu Long nhi, ngươi đến sớm một ngày...

Vân Dật Long nghe Tây Thiên Thần Ông gọi mình như vậy, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng chàng cũng không mấy bận tâm, bèn ngồi xổm xuống trước mặt Tây Thiên Thần Ông nói:

- Vãn bối định đến đây xem xét địa thế trước, không ngờ tiền bối cũng đã có mặt sớm hơn.

Tây Thiên Thần Ông lại đưa tay sờ cằm:

- Nếu lão già này mà không nhờ linh cảm đến đây xem thử, e rằng tối nay ngươi sẽ gây ra đại họa.

Vân Dật Long sửng sốt:

- Tiền bối nói vậy là sao?

- Có lẽ ngươi đến từ lâu, vừa rồi ngươi có trông thấy gì không?

- Vãn bối có gặp hai người áo trắng và áo vàng, lần lượt phóng xuống vực, vừa định theo xem xét thì tiền bối đến.

Tây Thiên Thần Ông trầm ngâm gật đầu:

- Vậy thì đúng rồi...

Vân Dật Long nôn nóng:

- Tiền bối hẳn là biết rõ lai lịch của hai người ấy, chẳng hay họ có quan hệ gì với Chính Nghĩa Nhai không?

Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:

- Lão phu cũng chưa rõ, tuy nhiên lão phu biết họ không chỉ có hai người, và võ công đều không thua kém Quân Trung Thánh, thường hay xuất hiện trên Ngạo Thiên Phong...

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Hai người này phục sức khác nhau và cũng không như của Chính Nghĩa Đoàn, võ công lại chẳng kém hơn Quân Trung Thánh, vậy thì lạ thật... Bây giờ tiến bối có cùng vãn bối xuống dưới xem xét hay không?

Tây Thiên Thần Ông xua tay:

- Không, tối nay lão già này còn có việc khác cần phải làm, hơn nữa tối nay có lẽ họ chỉ có hai người tới đây, chi bằng hãy chờ đến tối mai... Giờ ngươi hãy trở về Kim Bích Cung, tối mai đúng canh hai, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây!

Vân Dật Long đảo tròn mắt, trù trừ không chịu cất bước.

Tây Thiên Thần Ông thấy vậy bèn cười nói:

- Ngươi còn điều gì muốn nói nữa?

Vân Dật Long mỉm cười:

- Vãn bối hãy còn thắc mắc một điều, tại sao tiền bối lại biết nhiều như vậy? Và trên Ngạo Thiên Phong này thường hay có người hành tung bí ẩn xuất hiện, làm sao tiền bối lại biết?

Tây Thiên Thần Ông thoáng ngẩn người, đoạn cười nói:

- Điều ấy... cứ kể như là bí mật đi!

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Tiền bối đã không muốn nói thì thôi, nhưng vãn bối xin hỏi thêm một vấn đề khác, tiền bối vào Trung Nguyên với mục đích thật sự là gì?

Tây Thiên Thần Ông chơm chớp mắt:

- Hay cho tiểu tử ngươi, lão già này có lòng tốt giúp ngươi, mà ngươi lại đi hạch hỏi lão già này... Kỳ thực cho ngươi biết cũng chẳng hề gì, mục đích của lão phu là tìm kiếm thuốc mọc râu, thật không ngờ đã hoàn toàn hoài công...

Vân Dật Long đưa mắt nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi của ông, không nén được, bật cười nói:

- Mọc râu hay không đâu có gì là quan trọng, tiền bối lại bận tâm đến thế ư?

Tây Thiên Thần Ông nghiêm mặt:

- Đó là ý nghĩ của tiểu tử ngươi, còn đối với lão phu thật hết sức quan trọng... Nghe đâu bên bờ Hắc Long Đàm Thái có bảy cây dâu, quả dâu có thể làm cho mọc râu và tóc, cho nên lão già này mới chẳng quản vượt dặm đến đây, ngờ đâu bên bờ Hắc Long Đàm thật ra không hề có cây dâu nào cả!

- Vậy sao tiền bối không trở về Tây Hoang, ở lại đây chi vậy?

- Hừ, tiểu tử ngươi nói vậy với ý gì, không muốn lão già này ở lại đây hả?

Vân Dật Long vội nói:

- Tiền bối chớ nên hiểu lầm, vãn bối chỉ vì hiếu kỳ mà thôi!

Tây Thiên Thần Ông khẽ buông tiếng thở dài:

- Lão phu nay tuổi đã già, xưa nay chỉ có một thân một mình ở Tây Hoang, phen này vào Trung Nguyên đã không tìm được thuốc mọc râu, bèn nảy ý tìm chọn hai đứa con trai và gái nuôi...

Vân Dật Long cười tiếp lời:

- Hôm trước đã nghe tiền bối nhắc đến, dường như đã tìm được rồi phải không?

Tây Thiên Thần Ông cười bí ẩn:

- Đúng vậy! Lão phu đã thu nhận cùng lúc một trai và một gái... Lão già này rất thích xen vào chuyện người khác, đã cứu Mã Tất Vũ tại Bạch Thủy sơn trang, cứu nhóm Triển Ngọc Mai bảy người tại Chính Nghĩa Nhai, tống khứ Quân Trung Thánh cùng thủ hạ trên Thanh Dương Lãnh, sau đó mỗi lúc càng thêm nhiều việc, bây giờ muốn quay về cũng không thể được.

Vân Dật Long khẽ thở dài:

- Tất cả những việc tiền bối đã làm đều có ân huệ to lớn đối với vãn bối...

Tây Thiên Thần Ông xua tay ngắt lời:

- Thôi khỏi nói nữa, đằng nào ngươi cũng hứa với lão phu một điều là đủ rồi... Lão phu đi đây!

Đoạn chậm rãi đứng lên, Vân Dật Long vội nói:

- Tiền bối khoan đã!

Tây Thiên Thần Ông cười hề hề:

- Còn gì nữa vậy?

Vân Dật Long ấp úng:

- Nghĩa muội của vãn bối là Quân Mộ Hoa chẳng may đã bị Quân Trung Thánh bắt đi trên Thanh Dương Lãnh, và chính miệng lão ta đã nói là giam ở Chính Nghĩa Nhai...

Tây Thiên Thần Ông nhe răng cười:

- Ngươi muốn nhờ lão già này giải cứu chứ gì?

Vân Dật Long đỏ mặt:

- Vãn bối chỉ muốn nhờ tiền bối chỉ điểm cho, bởi tiền bối đã từng cứu Triển cô nương tại đó, quen đường thuộc lối...

- Nàng ta tốt với ngươi lắm phải không?

Vân Dật Long thành thật:

- Nàng từng có ơn cứu mạng vãn bối, tuy là anh em khác họ nhưng tình nghĩa thân thiết chẳng khác nào cốt nhục.

Tây Thiên Thần Ông khẽ chau mày:

- Vậy là ngươi không thể bỏ rơi nàng ta chứ gì?

Vân Dật Long cười ngượng ngùng:

- Vị nghĩa muội này của vãn bối thân thế rất tội nghiệp, cả gia đình ba đời thảy đều chết trước Chính Nghĩa Nhai, lẽ dĩ nhiên vãn bối với nàng ta phải đồng cam cộng khổ để báo huyết thù.

Tây Thiên Thần Ông gật đầu:

- Quả đúng là phải như vậy! Tuy nhiên, ngươi phải thành thật trả lời với lão phu, ngươi không phải muốn nàng ta làm vợ chứ?

Vân Dật Long nghiêm túc:

- Tiến bối xem Vân Dật Long này là hạng người nào vậy? Đại thù chưa báo, trong lúc này sao thể nói đến việc hôn nhân được!

Tây Thiên Thần Ông cười hô hố:

- Vậy thì tốt, lão già này có thể giúp ngươi cứu nàng ta, nhưng ngay đêm nay thì chưa được, đợi tối mai hẵng tính, thế nào?

Vân Dật Long gật đầu:

- Vãn bối xin tuân mạng!

Tây Thiên Thần Ông lại hạ giọng nói tiếp:

- Đây không phải là chốn hiền lành, ngươi phải hết sức thận trọng, lão phu đi đây!

Loáng cái đã mất dạng, Vân Dật Long ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn theo đường cũ phi thân xuống Ngạo Thiên Phong.

Đêm đen tối mịt, Vân Dật Long thoáng phân biệt phương hướng, đoạn thẳng về hướng Trích Huyết cốc.

Chàng chợt nghe lòng bồi hồi xốn xang, trọng trách của chàng là phải báo phục mối huyết thù của Kim Bích Cung hồi trăm năm trước, trùng chấn thanh uy của Kim Bích Cung, “Linh Mã tung hoành thất hải, Bạch Kiếm càn quét thiên hạ”, nhưng cho đến nay chàng đã làm được những gì?

Chàng tâm sự ngổn ngang, khiến thính và thị giác đều mất phần linh mẫn, đang phóng đi bỗng nghe tiếng khóc não nề theo gió vọng vào tai.

Chàng giật mình quay về với thực tại, bởi tiếng khóc ấy rất gần, lẽ ra thì chàng phải phát giác từ lâu mới phải.

Tiếng khóc ấy là của một phụ nữ và hết sức thê thiết, tại nơi hẻo lánh và tại trong đêm khuya, sao lại có phụ nữ khóc lóc thế này?

Vân Dật Long phần vì hiếu kỳ, phần vì lòng thương hại, lần theo tiếng khóc đi tới, nhưng thấy một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi, tóc tai rối bời đang nằm mọp trên một đống đá bừa bộn khóc nức nở.

Vân Dật Long đi đến trước mặt thiếu nữ ấy khẽ cất tiếng nói:

- Tiểu cô nương, sao lại khóc lóc ở chốn thâm sơn thế này?

Thiếu nữ vẫn khóc sướt mướt không trả lời.

Vân Dật Long khẽ chau mày lớn tiếng hơn nói:

- Tiểu cô nương...

Thiếu nữ giật mình ngẩng lên:

- Ồ... các hạ là ai?

Vân Dật Long trầm giọng:

- Tiểu cô nương không cần biết ta là ai, ta chỉ muốn giúp đỡ tiểu cô nương thôi, cứ yên tâm mà trả lời những gì ta hỏi là được rồi! Vì lẽ gì tiểu cô nương lại khóc lóc ở nơi hoang vắng thế này?

Thiếu nữ nước mắt ràn rụa:

- Tôi... không thể nào tiếp tục sống được nữa, mà chết thì lại oan ức không cam tâm, cho nên mới ở đây khóc...

Vân Dật Long quan tâm hỏi:

- Vì sao vậy?

Thiếu nữ đưa mắt nhìn chàng, bỗng lại òa lên khóc nói:

- Hãy mặc tôi, các hạ không giúp gì được đâu, hãy để tôi chết cho xong!

Vân Dật Long chau mày:

- Sao tiểu cô nương biết ta không giúp gì được? Thì tiểu cô nương cứ nói cũng đâu hề gì?

- Các hạ còn trẻ thế này thì làm gì giúp gì được tôi, các hạ có biết tôi đã gặp gì không?

Vân Dật Long nhìn kỹ thiếu nữ ấy, chỉ thấy cô bé trâm gai yếm vải, rõ ràng là con nhà thợ săn, vẻ mặt đầy thật thà chất phác, dứt khoát không phải là người gian xảo, bèn khẳng khái nói:

- Tại hạ không hỏi thì thôi, đã hỏi rồi thì phải triệt để giúp tiểu cô nương, hãy nói mau đi!

Thiếu nữ lại thờ thẫn đưa mắt nhìn chàng nói:

- Có nói ra cũng vô ích, gia đình chúng tôi đã gặp yêu quái!

Vân Dật Long phì cười:

- Yêu quái chỉ là bịa đặt thôi, làm gì có yêu quái thật!

Thiếu nữ lại bật khóc nói:

- Các hạ không tin thì thôi, tôi vốn đâu có muốn nói với các hạ!

Vân Dật Long tự biết đã lỡ lời, vội nói:

- Tại hạ tin chứ, tiểu cô nương cứ nói tiếp đi!

Thiếu nữ lại nghẹn ngào nói:

- Tôi tên là Vân Cô, gia đình thợ săn trước núi, song thân qua đời lâu rồi, sống nương vào huynh tẩu cũng tạm qua ngày, họ đều rất tử tế với tôi...

Vân Dật Long chau mày:

- Cô nương chẳng đã bảo là có yêu quái đó sao?

Vân Cô gật đầu:

- Tôi đã sắp kể đến rồi, gia tẩu mang thai sắp sanh, có lẽ chừng mười hôm nữa thì lâm bồn, nhưng ba hôm trước vào lúc canh ba đã có ba tên yêu quái đến nhà, hai tên toàn thân đen đúa, đã biến hóa thành hình dạng con người, có thể nói được tiếng người...

Vân Dật Long lắc đầu:

- Đó không phải yêu quái mà là con người!

Vân Cô phản bác:

- Chúng tôi mặc dù ở trên núi rất ít khi gặp người, nhưng cũng chưa từng thấy loại người như vậy, không phải yêu quái thì là gì?

Vân Dật Long vội cười nói:

- Thôi được, cứ kể như đó là yêu quái, họ đã làm gì vậy?

- Họ gõ cửa nhà tôi, nhưng gia huynh không mở, rồi thì then cửa bỗng biến thành một đống bột vụn, thế là ba tên yêu quái xông vào, họ xộc thẳng vào phòng gia tẩu, kéo chăn đắp trên người gia tẩu ra, gia huynh bèn chộp lấy một khúc cây đánh họ, nhưng tên yêu quái toàn thân trắng toát đã há miệng phun ra một luồng khói trắng, gia huynh đã… gia huynh đã…

Vân Cô nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Vân Dật Long nóng ruột hỏi gặng:

- Lệnh huynh đã thế nào?

Vân Cô thổn thức một hồi mới đáp:

- Gia huynh lập tức cứng đờ ra, rồi lạnh cóng chết ngay, tôi sợ quá trốn vào một góc, không dám động đậy, miệng cũng không nói được nữa… tên yêu quái trắng đặt tay lên bụng tẩu tẩu lúc ấy đã ngất xỉu, và bảo đó là song thai một nam một nữ, thật đúng với nhu cầu, thì ra bọn họ định lấy bào thai trong bụng gia tẩu để luyện…

Vân Dật Long nghiến răng:

- Bọn họ đã giết chết lệnh tẩu phải không?

Vân Cô lắc đầu:

- Hai tên yêu quái khác toàn thân trùm kín vải đen, chỉ chừa ra đôi mắt, theo sau tên yêu quái trắng, chẳng nói chẳng rằng. Lát sau, tên yêu quái trắng lại nói: “Lấy thai ngay bây giờ thì quá sớm, phải chờ ba hôm nữa…”

- Vậy đúng là vào ngày hôm nay!

Vân Cô lại khóc nói tiếp:

- Phải, bọn họ bảo vào canh ba hôm sau sẽ trở lại lấy thai. Tên yêu quái trắng đã dặn tôi phải canh chừng gia tẩu, không được để cho chó sói tha đi, trong ba hôm nếu xảy ra chuyện gì thì cũng biến tôi thành băng đá, rồi sau đó nướng tôi để nhắm rượu…

Vân Dật Long nóng ruột hỏi:

- Lệnh tẩu đã ra sao rồi?

- Gia tẩu hôn mê bất tỉnh suốt, nhưng còn hơi thở và tim vẫn đập, có điều là không động đậy và cũng không nói được…

Vân Dật Long ngẫm nghĩ:

- Vậy ắt là đã bị điểm huyệt!

Vân Cô hiển nhiên là không hiểu được lời nói của chàng, đưa tay lau nước mắt nói tiếp:

- Sau khi ba tên yêu quái bỏ đi, tôi liền chạy ra cầu cứu hàng xóm, quanh đó vốn có bốn gia đình, song không ai dám can thiệp vào, thậm chí ngay hôm sau bốn gia đình hàng xóm đó đã sợ hãi bỏ đi, họ đều bảo đó là yêu quái…

- Vậy chứ sao tiểu cô nương lại đến đây khóc lóc?

Vân Cô thở dài:

- Thuở bé, tôi nghe nói Huyết Bi dưới Chính Nghĩa Nhai chủ trì công đạo cho mọi người, chỉ cần ở đó trích huyết minh oan là sẽ có người chủ trì chính nghĩa…

Vân Dật Long cười khảy:

- Tiểu cô nương cũng đến đó trích huyết minh oan rồi ư?

Vân Cô nghẹn ngào:

- Tôi chẳng còn cách nào khác hơn, đành đến trước Huyết Bi than van cầu cứu, nhưng…

- Không có kết quả gì, đúng chăng?

Vân Cô nhẹ gật đầu:

- Ngoài xương người ngổn ngang, chẳng có gì khác cả! Sau đó, tôi đã đến đây, bởi không dám về nhà, ba tên yêu quái kia nhất định sẽ đến giết chết tẩu tẩu tôi rồi!

- Đừng sợ, tiểu cô nương thử nhớ lại xem, tên yêu quái mặc áo trắng kia tướng mạo ra sao?

Vân Cô trầm ngâm:

- Tên yêu quái đó chẳng những mặc trang phục trắng mà ngay cả tứ chi ngũ quan cũng một màu trắng, trắng đến mức như là người vôi.. À đúng rồi, sau lưng tên yêu quái đó có một cái quạt to…

- Bây giờ đi cứu lệnh tẩu cũng vẫn còn kịp, nhà của tiểu cô nương có xa lắm không?

Vân Cô mừng rỡ:

- Nhà tiểu muội ở phía trước núi, cách đây chừng tám chín dặm đường… đại huynh định đến cứu gia tẩu ư? Đại huynh không sợ yêu quái sao?

- Đừng lôi thôi nữa, chúng ta đi mau!

Vân Cô lập tức đứng phắt dậy, dẫn trước bước đi.

Đi được chừng bốn trượng Vân Dật Long thấy Vân cô nương đi quá chậm, tính ra tám chín dặm đường ít nhất phải mất đến hai canh giờ, chàng định bồng hoặc cõng Vân Cô phi thân nhưng nghĩ đến nam nữ thọ thọ bất thân, chàng thật vô cùng khó xử bèn nói:

- Đi như thế này thì chẳng thể nào kịp cứu lệnh tẩu…

Vân Cô dù đi rất chậm, nhưng cũng mệt đến thở hổn hển, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:

- Thế này vậy, tiểu muội nói cho đại huynh biết nhà, rồi đại huynh đi trước, nếu như cứu được gia tẩu, bảo toàn được huyết nhục của gia huynh thì thật là đại ân huệ của gia đình họ Lưu…

Vân Dật Long vội nói:

- Vậy cũng được, cô nương hãy mau cho biết địa điểm nhà đi!

- Nhà tiểu muội ở ngay phía trước Ngũ Hòe Lãnh, từ đây đi về hướng chính nam, vượt qua hai ngọn núi thì đến Ngũ Hòe Lãnh, trên đỉnh lãnh có năm cây hòe to, trước lãnh ngoài năm hộ gia đình thợ săn chúng tôi, không còn nhà dân nào khác nữa, dễ tìm lắm.

Vân Dật Long gật đầu lia lịa:

- Được rồi, cô nương hãy ở đây chờ hoặc chầm chậm đi về nhà, tại hạ đi trước nhé!

Đoạn liền tung mình phóng đi về hướng chính nam, theo lời Vân Cô vượt qua hai ngọn núi, quả nhiên đã trông thấy ngọn núi có năm cây hòe to. Vân Dật Long thi triển khinh công đến tột độ, phóng đi nhanh như sao xẹt.

Lên đến đỉnh núi, quả nhiên trông thấy mấy ngôi nhà lá nằm dưới bên kia chân núi.

Sau bốn lần tung mình, Vân Dật Long đã đến trước mấy ngôi nhà lá kia. Đột nhiên một bóng người từ trong tối phóng ra, trầm giọng quát:

- Ai đó? Đứng lại ngay!

Vân Dật Long nhìn kỹ thấy đối phương toàn thân y phục màu đen, tay cầm một thanh cương đao, chính là tay sai của Chính Nghĩa Nhai.

Vân Dật Long chẳng thèm trả lời, Trích Huyết Kiếm quét nhanh như một tia chớp bạc. Người áo đen chưa kịp vung đao đón đỡ thì đầu đã lìa khỏi cổ, ngã phịch xuống đất chết ngay.

Mấy ngôi nhà lá đều tối mịt, chỉ một ngôi nhà giữa là có ánh đèn hắt ra, Vân Dật Long lập tức tung mình lao tới, vung chưởng đánh nát cánh cửa, lướt vào nhanh như chớp.

Vừa trông thấy cảnh tượng trước mặt, chàng liền bất giác rợn người, bởi nếu chàng mà đến chậm một bước thì thảm kịch ắt đã xảy ra rồi.

Những thấy đó là hai gian phòng một tối, một sáng. Trong gian phòng tối có một chiếc giường, ánh đèn lờ mờ, trên giường là một thai phụ thân dưới lõa lồ, một người áo trắng tay cầm trủy thủ sáng quắc đang sắp đâm vào bụng thai phụ.

Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, tay trái vung lên, lập tức ba vệt sáng đỏ bay ra nhanh như tia chớp.

Ba vệt sáng đỏ ấy một nhắm vào cổ tay phải cầm trủy thủ, một vào yết hầu và một vào bên hông người áo trắng.

Trong lúc bất ngờ, không hề phòng bị, người áo trắng không khỏi giật mình kinh hãi, vội lùi nhanh ra sau. Song dù y phản ứng nhanh đến mấy cũng không thể nào tránh khỏi hết ba mũi Ánh Huyết Tiễn của Vân Dật Long, tránh được hai mũi yết hầu và bên hông, một mũi trúng vào cổ tay phải, chỉ nghe “cạch” một tiếng, ngọn trủy thủ đã rơi xuống đất với một dòng máu đỏ.

Người áo trắng không còn màng đến việc hạ thủ thai phụ nữa, lập tức phóng ra khỏi phòng, nhìn Vân Dật Long nhe răng cười.

Vân Dật Long bất giác rùng mình, người áo trắng toàn thân đều trắng hếu, vốn gây cảm giác rùng rợn, y nhe răng cười lại còn trông khủng khiếp hơn nữa, quả giống như yêu quái.

Đồng thời Vân Dật Long cũng đã nhận ra, đây chính là người áo trắng mà chàng đã gặp trên đỉnh Ngạo Thiên Phong, bởi có bọn tay sai của Chính Nghĩa Nhai theo cùng, có thể khẳng định rằng dẫu y không phải là người của Chính Nghĩa Nhai, thì cũng có quan hệ mật thiết.

Bỗng thấy một người áo đen từ trong nội thất xông ra, cung kính nói:

- Khải bẩm Tứ Thiên Tôn, có cần tiểu nhân lấy thai trước không?

Người áo trắng xua tay:

- Không được, ngươi không hiểu, nếu làm thương tổn nguyên âm và nguyên dương thì sẽ trở thành vô dụng, đợi ta giải quyết xong tên tiểu tử này rồi hẵng lấy thai cũng chẳng muộn.

Vân Dật Long chợt động tâm, tay trái lại vung lên, một vật sáng đỏ nhanh như chớp bắn về phía người áo đen.

Người áo đen võ công kém xa những áo trắng, chẳng tài nào tránh kịp, Ánh Huyết Tiễn trúng ngay vào yết hầu, lập tức bật ngã xuống đất chết ngay.

Người áo trắng tức giận quát:

- Cả gan thật, lại dám hạ sát tùy tùng của ta…

Bỗng há miệng phún ra một luồng bạch khí về phía Vân Dật Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.